Chương 53 Nợ Giang Hồ Anh Hùng Nặng Gánh
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Dạ Khách
Quân Đạt vừa bước vào gian thảo xá, Khắc Thủy Phượng đang nằm thấy chàng toan gượng ngồi lên, nhưng Quân Đạt đã đỡ nàng:
- Tỷ tỷ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn.
Ngọc Lan đem chiếc đôn đến cho chàng:
- Công tử hãy ngồi tạm!
- Tiểu thư khách sáo quá.
Ngọc Lan mỉm cười:
- Công tử ở lại nói chuyện với Khắc Thủy Phượng, Ngọc Lan cáo lui.
Quân Đạt nhìn nàng:
- Tại hạ chỉ vào thăm tỷ tỷ, không dám làm phiền tiểu thư.
- Khắc Thủy Phượng vương nương có chuyện muốn nói với công tử.
Quân Đạt nhìn lại Khắc Thủy Phượng. Nàng khẽ gật đầu.
Ngọc Lan quay bước ra ngoài. Nàng khép cửa lại buông một tiếng thở dài.
Trong thảo xá, Khắc Thủy Phượng bật khóc.
Quân Đạt nắm tay nàng:
- Tỷ tỷ đừng xúc động nhiều. Tỷ tỷ có chuyện gì muốn nói với Quân Đạt? Nàng ngước nhìn chàng bằng ánh mắt u buồn:
- Tỷ tỷ có lỗi với đệ đệ.
- Đệ không trách tỷ đâu.
- Đệ đệ rộng lượng như vậy, tâm của Thủy Phượng càng ray rứt hơn.
- Tỷ tỷ đừng tự trách mình nữa.
Khắc Thủy Phượng thở dài rồi thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra.
Nàng lắc đầu nói:
- Sau khi Thường Luân thụ nhận được bí kíp U Linh Tàn Kiếp, y liền rời khỏi Phong Ma sơn sau khi cho hỏa pháo phát nổ để vùi thây tỷ tỷ và Thất Độc thư sinh pháp sư. Pháp sư đã dùng thân mình che chắn cho tỷ và người đã... đã vĩnh viễn bị chôn dưới chân ngọn núi đó.
Quân Đạt thở dài một tiếng:
- Vì muốn trở thành minh chủ võ lâm mà Thường Luân luyện tà công bá đạo U Linh tàn Kiếp. Y đã sai thuộc hạ tìm Tử Hà Sa? Khắc Thủy Phượng gật đầu:
- Theo tỷ tỷ đoán, bây giờ y đã luyện thành tà công bá đạo U Linh Tàn Kiếp rồi, nên Câu hồn bang mới tái xuất giang hồ.
Quân Đạt nắm tay Khắc Thủy Phượng:
- Tỷ tỷ cứ yên tâm tĩnh dưỡng, đệ không để cho Thường Luân gieo họa cho bá tánh đâu.
- U Linh Tàn Kiếp không phải là một ma công tầm thường. Một khi luyện thành thì Thường Luân sẽ trở thành Kim Cương bất hoại rất là nguy hiểm.
- Dù y có luyện thành Kim Cương bất hoại đệ cũng không để y tác oai, tác quái với bá tánh.
- Tỷ chỉ lo cho đệ.
Quân Đạt mỉm cười nói:
- Đệ không phải là đứa bé lên hai, lên ba để cho tỷ phải lo lắng.
Một lần nữa Khắc Thủy Phượng toan gượng ngồi dậy, những Quân Đạt lại đỡ nàng nằm xuống:
- Tỷ tỷ không được khỏe, hãy nghỉ ngơi đi.
Khắc Thủy Phượng thở dài:
- Trong lúc này tỷ lại là kẻ vô dụng.
- Tỷ đừng lo lắng. Ở đây đã có Ngọc Lan tiểu thư, chẳng bao lâu tỷ sẽ bình phục như xưa.
Khắc Thủy Phượng nhìn Quân Đạt:
- Đệ tính làm gì?
- Chắc có lẽ đệ phải đến Tiên Cung một chuyến.
Khắc Thủy Phượng trang trọng hẳn lên:
- Đến Tiên Cung lúc này chỉ có mỗi một mình đệ rất là nguy hiểm.
Quân Đạt an ủi nàng:
- Tỷ đừng lo cho đệ quá mà.
Quân Đạt đứng lên:
- Tỷ nghỉ ngơi.
Khắc Thủy Phượng nhìn chàng không chớp mắt. Hai tay nắm nắm cứng lấy Quân Đạt:
- Tỷ có lỗi với đệ.
- Tỷ đừng nghĩ quẩn nữa.
Tuyết trâm từ ngoài bước vào. Nàng nhìn Khắc Thủy Phượng rồi quay lại Quân Đạt:
- Muội có thể nói chuyện với đại ca được không? Quân Đạt gật đầu. Chàng nhìn Khắc Thủy Phượng:
- Đệ sẽ quay lại thăm tỷ sau.
Quân Đạt cùng với Tuyết Trâm quay bước trở ra. Tuyết Trâm nhìn Quân Đạt nói:
- Đại ca hẳn đã biết tất cả mọi sự việc rồi.
- Khắc Thủy Phượng đã nói tất cả với huynh.
- Giờ đại ca tính sao đây? Nếu như Thường Luân đã luyện thành U Linh Tàn Kiếp và chấp chưởng chức vị võ lâm minh chủ, tất cả mọi người phải thực thi theo di lịnh của gã thì chúng ta quả là gặt một đại kình địch.
Tuyết Trâm thở dài:
- Muội cũng không nghĩ ra cách gì để đối phó với Thường Luân. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải ẩn nấp trong trận pháp bát quái đào hoa này mãi à? Quân Đạt lắc đầu:
- Huynh đâu phải là con rùa rút cổ. Người xưa có câu không vào hang hùm sao bắt được cọp.
Tuyết Trâm căng thẳng:
- Nghĩa là huynh sẽ đến thẳng Tiên Cung, tổng đàn Câu Hồn bang.
- Dù muốn hay không muốn, huynh cũng phải đến.
Quân Đạt chắp tay sau lưng, nghiêm giọng nói:
- Thường Luân hành động tàn ác, không còn nhân tính. Việc hắn lấy Tử Hà Sa trong bụng của cá thai phụ, quỷ thần còn phẫn nộ huống chi là người. Huynh đoán chắc trong Câu Hồn bang vẫn có người ngấm ngầm phẫn uất, nhưng chưa có thời cơ để tiêu diệt gã mà thôi.
Tuyết Trâm gật đầu:
- Muội cũng có ý nghĩ như đại ca, nhưng chỉ tiếc chúng ta làm sao biết được lòng người.
Quân Đạt mỉm cười:
- Lòng người thì sao biết được, nhưng huynh đoán chắc dù lòng người có nham hiểm đến mấy cũng khó có thể chấp nhận hành động vô lương của Thường Luân.
Quân Đạt đổi giọng thật ôn nhu từ tốn:
- Việc cần làm bây giờ là phải đột nhập Tiên Cung tổng đàn của Câu Hồn bang để phóng thích Vũ Văn Tiểu Vĩ và tiểu hòa thượng Lỗ Trình.
- Đại ca đi ngay bây giờ à? Quân Đạt gật đầu:
- Nếu chậm trễ, huynh sợ Thường Luân sẽ lấy mạng họ.
Quân Đạt nói đến đây thì Ngọc Lan từ phía sau đi lại. Tuyết Trâm nhìn chàng lắc đầu:
- Ngọc Lan tiểu thư đến.
Ngọc Lan bước đến đối mặt với Quân Đạt:
- Hàn công tử chắc đang bàn chuyện đại sự với tiên tử Tuyết Trâm? Tuyết Trâm gậi đầu:
- Tiểu thư đoán đúng quá.
Nàng nhìn Ngọc Lan buông luôn một câu thật lạnh lùng:
- Nhưng rất tiếc những chuyện đại sự đó Tuyết Trâm và đại ca không thể cùng bàn với tiểu thư.
Quân Đạt cau mày quay sang Tuyết Trâm:
- Muội, sao lại nói như vậy? Ngọc Lan nhìn Tuyết Trâm ôn nhu nói:
- Tiên tử nói đúng.
Nàng nhìn lại Quân Đạt:
- Công tử đừng trách Tuyết Trâm cô nương. Tuyết Trâm nói như vậy chỉ là lo cho công tử, không thể bàn đại sự với Ngọc Lan vì thân phụ Ngọc Lan không tốt.
Nàng nhìn một chùm đào đang hé nở:
- Nếu như Thường Luân không đạt thành tâm nguyện U Linh Tàn Kiếp thì người có thể trở thành ác nhân chính là thân phụ. May mắn điều đó đã không xảy ra. Nếu như không phải Thường Luân mà chính là thân phụ, Ngọc Lan càng khó xử hơn.
Quân Đạt nói:
- Quân Đạt rất hiểu tiểu thư, và chính những vị trưởng lão của làng đào này đã chứng minh cho tấm lòng của Ngọc Lan.
Nàng xá Quân Đạt:
- Đa tạ công tử đã có ý nghĩ tốt cho Ngọc Lan.
Quân Đạt bối rối ra mặt. Chàng khoát tay:
- Tiểu thư xin đừng coi trọng Quân Đạt quá như vậy.
Tuyết Trâm liếc chàng, rồi nhìn Ngọc Lan nói:
- Ngọc Lan tiểu thư gặp Hàn đại ca chắc chắn có điều chỉ giáo.
Ngọc Lan lắc đầu:
- Ngọc Lan không dám nói hai chữ chỉ giáo.
- Vậy tiểu thư có điều muốn nói? Ngọc Lan gật đầu:
- Vâng, Ngọc Lan có điều muốn nói.
Tuyết Trâm cười nửa miệng:
- Và những điều tiểu thư sắp nói ra Tuyết Trâm không tiện nghe.
Ngọc Lan lưỡng lự.
Tuyết Trâm nheo mày:
- Thôi được rồi, Tuyết Trâm phải cáo từ đây.
Tuyết Trâm toan quay bước, Quân Đạt gọi giật lại:
- Trâm muội! Tuyết Trâm cau có nói:
- Đại ca không thấy, không nghe người ta nói gì à? Ngọc Lan tiểu thư đâu muốn cho muội nghe.
- Huynh không nghĩ như muội đâu.
Tuyết Trâm cau có nói:
- Nhưng muội không muốn làm phiền đến tiểu thư Ngọc Lan.
Tuyết Trâm vừa nói vừa quay lưng trở luôn Bát Quái Mê Tông Bộ, chỉ trong khoánh khắc ngắn ngủi nàng đã mất dạng trong trận pháp bát quái đào hoa.
Tuyết Trâm đi rồi, Ngọc Lan mới nói với Quân Đạt:
- Xem chừng tình cảm của Bạch Hạc Tiên Tử Tuyết Trâm đối với Hàn công tử rất sâu nặng.
Quân Đạt thoáng thẹn mặt.
Ngọc Lan quan sát dung diện của Quân Đạt:
- Công tử đừng giấu Ngọc Lan. Ngay cả công tử cũng nặng tình với nàng.
Quân Đạt thở dài:
- Tiểu thư đoán đúng, nhưng lúc này tại hạ còn lòng dạ đâu nghĩ đến cái riêng của mình.
- Công tử đừng lo quá. Ai cũng có cái riêng cả.
Nàng mỉm cười nhìn Quân Đạt:
- Trước đây Ngọc Lan có trao cho công tử cành trâm, công tử còn giữ cành trâm đó không? Quân Đạt nghe nàng nhắc đến cành trâm, bối rối vô cùng.
Thấy vẻ bối rối của chàng, Ngọc Lan cười mỉm nói:
- Công tử chắc không còn giữ cành trâm đó rồi.
- Tại hạ có lỗi với tiểu thư.
Quân Đạt thuật lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra với chàng khi rời khu Đào Hoa Viên.
Chàng thở dài nói:
- Sự tình như vậy, và tại hạ không biết đánh mất cành trâm từ lúc nào.
- Như thế cũng tốt.
- Tiểu thư miễn thứ cho tại hạ. Quả thật tại hạ không cố ý đánh mất cành trâm của tiểu thư.
- Ngọc Lan không trách công tử, mà cho như vậy lại tốt hơn.
Ngọc Lan càng nói Quân Đạt lại càng bối rối vô cùng, chàng không phải tự trách mình.
Ngọc Lan nói:
- Ngọc Lan đến đây để nói với công tử một điều.
- Tại hạ thỉnh giáo tiểu thư.
- Theo như Mạc Sầu Ngọc Nữ cho biết thì ngọn thủy thủ vô tình mà Vũ Văn huynh đang giữ có công năng vô cùng lợi hại, chém sắt như chém bùn. Với ngọn thủy thủ vô tình đó, Quân Đạt có thêm lợi thế để đối phó với Thường Luân.
- Vũ Văn công tử hiện nay đang...
Ngọc Lan biết Vũ Văn Tiểu Vĩ đại ca và tiểu hòa thượng Lỗ Trình đang ở trong đại lao tổng đàn Câu Hồn bang. Nếu như Hàn công tử có thể cứu được những người đó ra chúng ta có thể tiểu diệt được kẻ ác.
- Tại hạ đang có ý đó.
- Tất cả sự an nguy của ba tánh và võ lâm Trung Nguyên lúc này đều trông vào công tử.
- Tại hạ sẽ làm hết sức mình. Và tại hạ đang có ý lên đường đến Tiên Cung.
- Hàn công tử tính đi ngay bây giờ à? Quân Đạt gật đầu:
- Chậm trễ thời khắc nào thì tính mạng của những người kia nguy hiểm chừng đó.
Ngọc Lan lưỡng lự rồi nói:
- Công tử hãy bảo trọng.
- Tiểu thư cũng bảo trọng.
Ngọc Lan thở dài nói:
- Nếu như đến Tiên Cung, có điều chi bất lợi cho công tử...
Ngọc Lan nhìn thẳng vào mặt chàng rồi cởi túi phấn thơm bên mình trao qua tay Quân Đạt.
Quân Đạt cau mày:
- Tiểu thư... sao tiểu thư đưa túi phấn thơm cho tại hạ? Ngọc Lan mỉm cười nhìn chàng nói:
- Ngọc Lan trao túi phấn thơm này cho công tử để công tử có vật đổi trác với Thường Luân nhỡ khi có điều bất lợi xảy đến.
Quân Đạt biến sắc:
- Tiểu thư... tại hạ...
Ngọc Lan nghiêm mặt:
- Thường Luân vốn chỉ ao ước chiếm đoạt được Ngọc Lan. Nếu như vì đại nghĩa thì Ngọc Lan vẫn sẵn sàng hy sinh.
Nàng mỉm cười nói:
- Phận nhi nữ, lại chẳng hề biết võ công, chỉ biết mỗi một trận pháp bát quái đào hoa, nhưng Ngọc Lan vẫn có gì để góp cùng Quân Đạt tiêu trừ kẻ ác chứ.
Nàng nói xong không để cho Quân Đạt đáp lời hay phản bác, mà quay lưng bỏ đi thẳng vào gian thảo xá Khắc Thủy Phượng đang dưỡng thương.
Cầm túi phấn của Ngọc Lan, Quân Đạt bất giác chạnh lòng với nỗi bồi Chương thương cảm xót xa.
Quân Đạt lắc đầu:
- Ngọc Lan... nàng đâu phải là món vật để đổi chác.
-oOo-
Chương 54 Lão Thần Thâu Làm Trò
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: Dạ Khách
Tòa Đại Hồng Bảo Điện ở Tiên Cung giờ đã thay chủ lần thứ ba, chủ nhân tòa cung nguy nga giờ đây đã là bang chủ Câu Hồn Bang Thường Luân, nên tòa Đại Hồng Bảo Điện đã được kiến tạo lại theo ý muốn của Thường Luân.
Ngay trước cửa tòa Đại Hồng Bảo Điện là chiếc mặt nạ quỷ được khắc thật tinh xảo, biểu tượng của bang chủ. Bên trong là những tấm rèm bằng lụa trắng giăng từ trên xuống dưới, tất cả đều được thêu mặt quỷ mà bất cứ ai bước vào những tấm rèm đó đều ngỡ mình đang ở trong chỗ phán quyết của diêm chúa, nhưng cũng khiến người ta khuất phục đến độ phải cúi đầu tuân phục tất cả những mệnh lệnh của bang chủ Thường Luân.
Ngoài tòa Đại Hồng Bảo Điện, thì tất cả mọi thuộc nhân của Câu Hồn Bang đều phải đeo mặt nạ, ngay cả bang chủ Thường Luân mặc dù mệnh danh là Ngọc Diện Thư Sinh nhưng cũng vẫn khoác chiếc mặt nạ quỷ nào truy bức Phong Tình Cổ Thi phải truyền thụ võ công.
Chính điều đó mà ai cũng tò mò tự hỏi, không biết sau khi Thường Luân tụ thành U Linh Tàn Kiếp, khuôn mặt Ngọc Diện Thư Sinh của gã đã thay đổi ra sao mà phải đeo chiếc mặt nạ gớm ghiếc này? Thường Luân vận trường y hoàng bào, trước ngực thêu một chiếc mặt quỷ đang nhe nanh mà chỉ cần chạm nhãn vào bất kỳ ai cũng phải lạnh xương sởn da. Y ngồi đĩnh đạc trên chiếc ngai mà thành tữ là một chiếc đầu lâu. Có thể nói, tất cả mọi vật trong Đại Hồng Bảo Điện đều tiềm ẩn một sự khủng bố đến lạnh người.
Lỗ Trình, Lục Chỉ Thần Thâu và Vũ Văn Tiều Vĩ vận bạch y tù nhân đứng trước mặt Thường Luân. Ba người ngẩng mặt nhìn bang chủ Thường Luân bằng ánh mắt giễu cợt, khinh thị.
Thường Luân cất giọng nói:
- Đến trước mặt bổn tọa sao các ngươi không quỳ? Tiểu Vĩ nhún vai nói:
- Tại sao ta phải quỳ chứ?
- Ta không đáng để Vũ Văn công tử quỳ hành lễ à? Tiểu Vĩ lắc đầu:
- Tại hạ rất tiếc phải nói thẳng ra điều này mong bang chủ đừng giận.
- Bản tọa đang muốn nghe.
- Tiểu Vĩ chỉ có thể quỳ trước mặt song thân mình mà thôi.
Thường Luân hừ nhạt một tiếng:
- Bản tọa không đáng mặt sánh ngang với song thân của Vũ Văn công tử à? Thường Luân nói xong bật tràng cười cuồng nhiệt. Gã cắt tràng cười đó nói tiếp:
- Bản tọa nhớ hôm nào Vũ Văn công tử lẫm lẫm liệt liệt được mọi người xếp vào những trang hảo hán phong lưu, tuấn kiệt hào hoa, nhưng hôm nay Vũ Văn công tử tội nghiệp quá! Thường Luân đổi giọng thật lạnh lùng:
- Vũ Văn công tử hẳn không nghĩ đến ngày hôm nay. Nhưng bản tọa cũng không phải là người hẹp hòi, ích kỷ để rồi bị thiên hạ chê là người không có lòng độ lượng. Nếu như Vũ Văn Tiểu Vĩ hành đại lễ tôn bản tọa là chủ nhân của ngươi, sánh ngang với song thân ngươi thì bản tọa sẽ để cho ngươi cái mạng và còn phong cho chức vị tổng đàn chủ của Câu Hồn Bang, tha hồ mà tận hưởng lạc thú trên thế gian này.
Thường Luân vừa nói vừa khoát tay.
Hai tên thuộc hạ khiêng ra một cái bàn nhỏ, trên bàn có ba chiếc mặt nạ quỷ. Hai gã đó đặt cái bàn có những chiếc mặt nạ xuống trước mặt Vũ Văn Tiểu Vĩ, Lỗ Trình và Lục Chỉ Thần Thâu.
Thường Luân chỉ những chiếc mặt nạ đó:
- Vũ Văn công tử hãy chọn lấy một chức phận trong Câu Hồn Bang của bản tọa đi! Tiểu Vĩ hừ nhạt một tiếng rồi lắc đầu:
- Đa tạ hảo ý của Thường bang chủ nhưng rất tiếc Tiểu Vĩ không muốn biến thành quỷ đói sống trong cõi nhân gian này.
Thường Luân bật cười sằng sặc. Gã cắt tràng cười đó quay sang Lỗ Trình:
- Còn tiểu hòa thượng, bản tọa đây chứng kiến oai phong và khí phách trượng nghĩa của ngươi ở Thiếu Lâm Tự, bản tọa rất thích. Chỉ cần ngươi hành lễ chịu đầu nhập vào Câu Hồn Bang, bản tọa nhất định sẽ giao chùa Thiếu Lâm cho ngươi cai quản.
Lỗ Trình chắp tay:
- A di đà Phật. Danh lợi, chức phận đều chỉ là phù du trong cõi nhân gian này, chỉ có tâm thanh thản mới là đại phúc. Tiểu tăng đã nguyện trọn đời này sống trong Phật môn nên đâu cần chút danh lợi, chức phận cỏn con.
Lỗ Trình nhìn lên:
- Tiểu tăng chỉ có một lời khuyên với thí chủ. Thí chủ đã làm nhiều chuyện quỷ thần còn phẫn nộ thì mau quay đầu lại hướng về cửa Phật mà sám hối, may ra còn chút...
Thường Luân đứng phắt dậy chỉ Lỗ Trình quát lớn:
- Im cái mồm thối của hòa thượng lại! Những lời của Lỗ Trình không biết khiến Thường Luân giận dữ như thế nào mà gã không kềm chế được phải nghiến răng ken két.
Thường Luân ngồi trở lại. Y rời sát nhãn về phía Lục Chỉ Thần Thâu:
- Lão thần thâu! Lục Chỉ Thần Thâu ngước lên:
- Có lão phu.
Thường Luân gật đầu:
- Trong ba người, hai người đã không biết trời cao đất rộng, không thấy xa thấy dài mà chỉ ương ngạnh, lão thừa biết họ phải chịu những gì rồi.
Lục Chỉ Thần Thâu gật đầu:
- Lão phu biết... Lão phu biết.
Lão nhìn qua Lỗ Trình và Vũ Văn Tiểu Vĩ:
- Hai người nghe Câu Hồn Bang chủ nói rồi chứ. Lão phu đoán chắc hai người sẽ bị lột da, lóc thịt mới khiến bang chủ hả được giận.
Lời nói của lão thần thâu khiến Thường Luân phải đắc ý gật gù liên tục. Gã nói:
- Lão nói rất đúng. Bản tọa xem chừng lão là người biết thời cuộc.
Lục Chỉ Thần Thâu ngẩng lên nói:
- Lão phu rất biết nhìn xa trông rộng như bang chủ.
Lão khoát tay:
- Lão không có nói giống bang chủ.
Thường Luân trầm giọng:
- Lão nên giữ lời một chút.
- Lão ghi tạc lời nói của bang chủ.
Thường Luân lại gật đầu đắc ý:
- Thế lão có đồng ý phục vụ bản tọa không? Nếu lão đồng ý thì hay bái lễ tôn vinh bản tọa.
Lục Chỉ Thần Thâu tròn mắt. Lão thâu nhìn sang tiểu hòa thượng Lỗ Trình:
- Lão huynh tiếc quá không có món khuyển hoang của lão đệ.
Mọi người nghe lão thần thâu nói không khỏi ngỡ ngàng.
Lục Chỉ Thần Thâu ngẩng lên nhìn Thường Luân:
- Khải bẩm bang chủ, lão phu sẵn sàng bái tạ bang chủ, nhưng phải có lễ vật gì đặng thêm long trọng.
Thường Luân đứng lên:
- Lão muốn dùng thứ gì để lễ bái tôn vinh bản tọa?
- Dạ, lão phu vốn thích ăn thịt khuyển hoang, nhưng bây giờ đâu có thời gian để nấu nướng, thôi thì bang chủ cứ sai ai đó mang đại vào đây một con khuyển hoang còn sống là được rồi.
Thường Luân cười khành khạch:
- Lão giễu cợt bản tọa đấy à? Lục Chỉ Thần Thâu lắc đầu:
- Dạ không... lão phu đâu dám giễu cợt bang chủ để bị người hành xử lăng trì như hai tên không biết nhìn xa trông rộng như hai tên này sao.
Thường Luân gật đầu:
- Được rồi, bản tọa chiều ý lão.
Thường Luân ra lệnh, nhưng mãi một lúc sau hai tên thuộc hạ mới đem vào được một con khuyển hoang, bốn chân đều bị trói. Con chó cứ sủa lên ầm ĩ khiến đại sảnh Câu Hồn Bang đang trang nghiêm bất giác náo loạn hẳn lên.
Thường Luân vẫn giữ thái độ bình thản:
- Bản tọa đã chiều ý lão rồi đó.
- Đa tạ bang chủ.
Lục Chỉ Thần Thâu nhìn tiểu hòa thượng Lỗ Trình:
- Lão huynh đi trước nhé.
Lão nói xong, quay sang con khuyển hoang, thành khẩn chấp tay nói:
- Cẩu tạp chủng ơi, trước đây lão phu nhờ có thịt của ngươi mà da dẻ hồng hào, tướng mạo phương phi, nên lão phu phải lạy tạ ngươi.
Lục Chỉ Thần Thâu vừa nói vừa lạy tạ con khuyển hoang bị trói bốn chân.
Lão lạy con khuyển hoang đó xong, quay lại Thường Luân. Lão trịnh trọng dõng dạc nói lớn:
- Lão phu thành khẩn hành lễ bang chủ.
Lão ngẩng cao đầu nói:
- Lễ thứ nhất để ra mắt bởi sau này lão cũng được da dẻ hồng hào.
Lão vừa nói vừa lạy Thường Luân.
Lão lai ngẩng đầu lên nói:
- Lễ thứ hai gọi là cung kính coi bang chủ như... như cẩu hoang đã từng cho lão phu ăn, lão phu uống.
Thường Luân gầm:
- Lão quỷ muốn chết! Mặc cho Thường Luân gầm the thé, Lục Chỉ Thần Thâu vẫn bình thản hành tiếp lễ thứ ba:
- Thuộc hạ lão thần thâu thuộc về bang chủ chẳng khác nào chó hoang thuộc về chó lớn, bang chủ hãy nhận lão thần thâu vào bầy chó của người.
Thường Luân không còn giữ được bình tâm nữa. Gã từ từ bước xuống những bậc tam cấp. Những bước chân của Thường Luân vang lên những tiếng ầm ầm như của bầy voi đang di chuyển.
Thường Luân bước đến trước mặt Lục Chỉ Thần Thâu.
Lão thần thâu ngẩng lên nhìn Thường Luân cười khảy rồi nói:
- Bang chủ bắt lão chết bằng cách gì. Tự đoạn mạch hay đập đầu chết?
- Ta đang nghĩ.
- Cái gì, làm gì rồi cũng chết mà, cần chi bang chủ phải suy nghĩ để hao tổn nguyên thần.
Thường Luân thở hắt ra một tiếng. Gã giận quá chợt giật chiếc mặt nạ quỷ ra khỏi mặt mình. Chân diện mục của Thường Luân lộ ra. Y không còn có bộ mặt của Ngọc Diện Thư Sinh nữa, mà thay vào đó là một bộ mặt dị dạng, mà bất cứ ai nhìn vào cũng không kềm được tiếng kêu thảng thốt.
Cả tòa Đại Hồng Bảo Điện nhốn nháo cả lên.
Lỗ Trình buột miệng niệm Phật hiệu:
- A Di Đà Phật.
Ngay cả Vũ Văn Tiểu Vĩ vốn điềm đạm cũng phải ngạc nhiên nói:
- Không thể tin được.
Trong lúc mọi người chưa lấy lại được tinh thần thì Thường Luân vung chảo thộp vào con cẩu hoang.
Con chó chỉ tru lên một tiếng đã bị Thường Luân xé ra làm đôi. Thấy Thường Luân xé cẩu hoang, ai cũng rùng mình.
Thường Luân cầm nửa con cẩu hoang, áp vào mặt Lục Chỉ Thần Thâu:
- Lão phải ăn hết số thịt này. Ăn ngay trước mặt bản tọa. Bản tọa muốn thấy lão ăn thịt cẩu hoang như thế nào.
Thường Luân vừa nói vừa dí tản thịt đỏ, nhầy nhụa vào mặt lão thần thâu.
Lục Chỉ Thần Thâu lắc đầu nguầy nguậy. Lão vừa lắc đầu vừa nói:
- Ậy... ậy... Phải nấu rồi mới ăn được chứ.
- Không. Lão phải ăn.
Thường Luân chộp chảo công vào đỉnh đầu Lục Chỉ Thần Thâu, ấn mặt lão vào tảng thịt cẩu hoang.
Gã vừa ấn vừa nói:
- Lão phải ăn hết, ăn hết.
Thường Luân bật cười điên dại. Tiếng cười của gã khiến không một ai còn giữ được hồn phách. Mọi người bất giác lùi lại một bộ nhìn vào cục trường không chớp mắt.
Lỗ Trình nheo mày:
- A Di Đà Phật.
Lời niệm Phật hiệu còn đọng trên môi lỗ Trình thì bất thình lình từ ngoài cửa tòa Đại Hồng Bảo Điện một nữ nhân vận trang y rách rưới lao vào.
Nữ nhân đó vừa chạy vào vừa tru tréo:
- Thường Luân. Á Tiên đói bụng lắm, đói bụng lắm.
Hà Á Tiên chạy thẳng đến thộp luôn nửa tảng thịt còn lại. Ả há miệng ngoạp ngấu nghiến tảng thịt chó hoang còn sống. Ả ăn luôn cả những mảng lông hôi hám của con chó hoang. Nhìn Á Tiên nhai nhồm nhoàm, tất cả mọi người đều nôn ọe.
Đâu ai có thể hình dung được cảnh ngày hôm nay của một trang mỹ phụ một thời là chủ nhân Lạc Hoa Viên. Đến ngay cả lão Tri Ngộ Năng cũng phải rú lên. Lão đang ọe đến độ rớt luôn chiếc mặt nạ quỷ ra ngoài.
Chiếc mặt nạ bằng kim loại rơi xuống sàn gạch, gây ra âm thanh khô khốc. Chính âm thanh đó ấy được sự chú ý của Á Tiên và Thường Luân.
Thường Luân bỏ tay khỏi đỉnh đầu Lục Chỉ Thần Thâu, nhìn lại Tri Ngộ Năng. Gã lắc đầu:
- Tri đường chủ biết giới quy của Câu Hồn Bang rồi chứ? Tri Ngộ Năng biến sắc:
- Bang chủ. Thuộc nhân không cố ý.
Thường Luân cười khảy. Y chỉ với tây đã thộp lấy gáy Á Tiên:
- Trước đây mụ là ý chung nhân của ngươi. Ngươi thèm thuồng ả và bây giờ bản tọa cho phép ngươi được hưởng tấm thân của ả đây.
Thường Luân vừa nói vừa quẳng Á Tiên về phía Tri Ngộ Năng. Cái quẳng tay của Thường Luân rất nhẹ nhàng, nhưng thân hình của Á Tiên lao đi như một mũi tên.
Trí Ngộ Năng hoảng hốt vội dựng chưởng đón lấy Á Tiên.
- Bốp...
Đầu Á Tiên vỡ nát, máu và óc bắn ra rưới lên khắp người Tri Ngộ Năng từ đầu đến chân. Đến lúc này thì không ai còn có thể kềm được sự bình tâm của mình nữa.
Tất cả đồng loạt thốt lên:
- Ôi...
Tri Ngộ Năng hồn vía tản mác. Trong đầu lão liền nảy sinh ý niệm đào thoát khỏi chỗ này.
Tri Ngộ Năng vừa nghĩ vừa động thân lạng người toan thoát ra ngoài cửa tổng đàn Câu Hồn Bang. Lão vừa lướt đến ngang ngưỡng cửa thì chạm vào một bức tường đá.
"Chát..." Tri Ngộ Năng thối lùi trở lại, đến lúc này mới nhận biết được bức tường đá kia chính là Thường Luân. Gã chắp tay sau lưng trong tư thế ung dung tự tại.
Thường Luân nhướn mày nói với Tri Ngộ Năng:
- Lão có thể bỏ đi dễ dàng như vậy được à? Tri Ngộ Năng lắc đầu:
- Bang chủ. Thuộc hạ không có ý bỏ bang chủ.
Thường Luân nhếch mép, nhún vai, lắc đầu:
- Lão không có ý bỏ ta nhưng ta lại có ý bỏ lão. Lão sẽ được thưởng thức tuyệt công U Linh Tàn Kiếp.
Thường Luân vừa nói vừa phát tác tà công cái thế đó. Một đạo huyết quang đỏ ối từ hai bàn tay của Thường Luân xuất ra chụp thẳng xuống người Tri Ngộ Năng.
Toàn thân Tri Ngộ Năng như nhuộm máu. Lão rú lên lanh lảnh bởi sự đau đớn tột cùng.
"Ầm..." Thân thể Tri Ngộ Năng giờ chỉ còn là những tảng thịt vụn văng khắp nơi trên Đại Hồng Bảo Điện.
Lục Chỉ Thần Thâu thấy những cái chết khủng bố kia, buột miệng nói với Lỗ Trình và Tiểu Vĩ:
- Chúng ta chắc phải nhận một cái chết như lão họ Tri kia thôi.
-oOo-
Chương 55 Độc Bá Võ Lâm
Nguồn: nhanmonquan.com
Đả tự: trieumai
Lỗ Trình chắp tay niệm Phật hiệu:
- A di đà Phật. Lão huynh đừng nặng tâm đến cái chết. Sống hay chết cũng chỉ là một sự thay đổi từ cõi thực sang cõi hư, từ hư sang thực.
Lục Chỉ Thần Thâu càu nhàu:
- Lão huynh biết rồi, nhưng sống vẫn hơn. Ai dà... lão đệ không thấy gã Thường Luân bắt ta phải ăn cả một tảng thịt chó sống à? Nếu không có ả Hà Á Tiên xuất hiện thì thử hỏi lão huynh đây còn sống được hay không? Lục Chỉ Thần Thâu vừa dứt lời thì bất ngờ một tên Câu Hồn Bang lướt ra. Gã Câu Hồn Bang vừa trụ thân trước mặt lão thần thâu vừa vuột chiếc mặt nạ quỷ. Thần Cái Nhan Tôn quẳng chiếc mặt nạ xuống đất:
- Hôm nay có chết, lão Thần Cái Nhan Tôn này cũng không sợ.
Thần Cái Nhan Tôn vừa nói vừa cách không điểm chỉ giải khai huyệt đạo cho Tiểu Vĩ, Lỗ Trình và lão thần thâu. Giải huyệt đạo cho ba người đó xong, Nhan Tôn đảo mắt nhìn lướt qua một lượt tất cả những người đang có mặt tại tòa đại hồng bảo điện:
- Các vị hảo hớn, lão ăn mày chúa đã nhận ra cái sai, cái đúng rồi, giờ có chết hay Cái Bang có vỡ đàn tan nghé bởi tên ác tặc Thường Luân thì lão ăn mày chúa này cũng không khuất phục, cúi đầu tuân lệnh tên súc sinh mất hết nhân tính, mổ bụng thai phụ lấy Tử Hà Sa để luyện thành U Linh Tàn Kiếp.
Thần Cái Nhan Tôn rít một hơi dưỡng khí thật sâu:
- Lời của lão phu nói từ tấm lòng chân thành nhất, lão phu cũng thông báo quả trời ứng với hành động đê tiện bỉ ổi của Thường Luân đã đến rồi. Hàn Quân Đạt công tử sẽ đến đây.
Mọi người nhốn nháo hẳn lên.
Thường Luân nghe những lời của Thần Cái Nhan Tôn. Ngửa mặt cười sằng sặc.
Tiếng cười của gã như tiếng tru của loài quỉ đói từ diêm phù tái hiện ở trần gian.
Thần Cái Nhan Tôn nói tiếp:
- Tên ác quỉ kia không đáng cho chúng ta phải tôn vinh, phục tùng hắn. Hắn đáng chết lắm. Các vị hảo hán hãy nghe theo lão ăn mày chúa này mà vứt bỏ những chiếc mặt nạ đã từng khiến chúng ta có tội với trời đất.
Lời của Thần Cái Nhan Tôn vừa dứt thì có những tiếng xì xầm vang lên. Lời nói của Thần Cái Nhan Tôn như một giọt nước đổ tràn ly nên liền sau lời nói của lão ăn mày chúa, hai mươi gã Câu Hồn Bang đồng loạt bước ra khỏi hai hàng thuộc hạ của Thường Luân.
Một người gỡ mặt nạ, lột ra diện mục chính là Võ Đang Nhứt Long Ngạc Quân Trường.
Nhứt Long Ngạc Quân Trường định nhãn về phía Thường Luân ôn tồn nói:
- Hành động luyện công U Linh Tàn Kiếp của Thường các hạ quả là khiến chúng ta vừa căm phận vừa oán hận. Nên Ngạc mỗ không thể ở lại Câu Hồn Bang của ngươi nữa.
Ngạc Quân Trường quay lại những người đứng sau lưng mình:
- Chúng ta đi thôi! Hai mươi người đồng loạt nhắm cửa chính sảnh tổng đàn Câu Hồn Bang để thoát đi.
Thường Luân nheo mày. Gã cười khảy một tiếng:
- Các người có thể ra đi một cách dễ dàng như vậy sao? Gã vừa nói vừa gác tay ngang ngực, rồi chém xả ngang một đường vòng cung. Động tác của Thường Luân rất đơn giản, nhưng một ánh chớp đỏ rực hình lưỡi liềm, dài hai trượng xuất hiện, chém xả vào những người đang phi thân bỏ đi.
Cả tòa chính sảnh đại hồng bảo điện nhuốm máu.
Hai mươi chiếc thủ cấp đồng loạt lìa khỏi cổ bởi ánh chớp huyết quang của Thường Luân.
Hai mươi thây người cùng đổ xuống.
Tất cả mọi cao thủ có mặt tại hiện trường đồng loạt thối lui ba bộ vì không còn giữ nổi tịnh tâm trước những cái chết thảm khốc kia.
Thường Luân đảo nhãn, nhìn lại Thần Cái Nhan Tôn:
- Lão đã biết giới qui của Câu hồng bang rồi chứ? Thường Luân vừa nói vừa lắc vai. Thân pháp của gã như ánh sao băng lướt thẳng đến Thần Cái Nhan Tôn.
Tiểu Vĩ bàng hoàng quát lớn:
- Cẩn trọng! Tiểu Vĩ vừa quát vừa thi triển Thiên Ma Chỉ, lão thần thâu thì dụng Vô Hình Thủ chộp thẳng vào yết hầu Thường Luân.
Chát... chát...
Năm đạo chỉ thiên ma của Tiểu Vĩ quất thẳng vào vùng thượng đẳng của Thường Luân đồng loạt bị dội ngược lại, còn trảo thủ vô hình của lão thần thâu như thộp vào một khối kim cương biết di động khiến cho lão tê buốt đến tận óc.
Hai người đồng loạt thối lui ba bộ.
Trong khi đó cả thân ảnh của Thường Luân không hề có chút biểu hiện gì là trúng chỉ và chưởng cả, vẫn ào ào lao vào Thần Cái Nhan Tôn.
Thần Cái Nhan Tôn tống ngược ra một tChương quyền đánh vào tâm huyệt của Thường Luân.
- Ầm.
Quyền thủ của Thần Cái Nhan Tôn vỡ vụn, tấn trụ lảo đảo. Nhan Tôn chới với nhưng chưa kịp lấy lại thăng bằng thì thân ảnh của Thường Luân nện trực diện vào Nhan Tôn.
- Ầm.
Thần Cái Nhan Tôn bị nhấc lên khỏi mặt đất, băng đi như một mũi lao và luôn vào cây cột đá.
- Bộp.
Thường Luân chắp tay sau lưng nhìn thi thể Thần Cái Nhan Tôn không còn ra hình người nữa. Nhan Tôn như dính cứng vào cây cột đá, trông chẳng khác nào chiếc bánh ướt bầy nhầy.
Cái chết của Thần Cái Nhan Tôn bắt mọi người rùng mình.
Thường Luân chấp tay từ từ bước ra tòa chính sảnh:
- Còn ai có ý chống lại bản tọa không? Thường Luân vừa nói vừa đảo nhãn qua một lượt. Thần nhãn của gã đến đâu thì người bị chiếu nhãn cúi đầu đến đó, cho đến khi y định nhãn vào ba người Lỗ Trình, Tiểu Vĩ và Lục Chỉ Thần Thâu.
Thường Luân mỉm cười nói với Tiểu Vĩ và Lục Chỉ Thần Thâu:
- Hai người đã tặng bản tọa những đạo chỉ và trảo, giờ bản tọa phải chặt từng ngón tay của hai ngươi.
Tiều Vĩ lắc đầu:
- Ngươi lấy cái ác, cái mạnh để độc tới mình thì dù có chặt cả chân Tiểu Vĩ, Tiểu Vĩ cũng không phục.
- Với các ngươi bản tọa không còn gì để nói nữa.
Thường Luân vừa nói vừa dấn đến một bộ, hữu thủ lại gác chéo ngang ngực. Gã toan thi triển tuyệt công tà đạo U Linh Tàn Kiếp để thực hiện lời nói của mình thì một tiếng chuông cất lên ngay ngoài cửa tòa chính sảnh đại hồng bảo điện.
Boong.
Thường Luân quay ngoắt lại.
Đại Bi Thiền Sư tay cầm đại hồng chung, cùng với Võ Thánh Thần Tăng, Thái Cực Chân Nhân đi cùng với Tam Thánh Côn Luân. Tất cả những vị trưởng lão của võ lâm đều định nhãn vào Thường Luân.
Thường Luân thấy những người đó đến ngửa mặt cười khanh khách.
Gã cất tràng cười cuồng nhiệt, gằn giọng nói: Tốt lắm. Có Thiếu Lâm, Võ Đang và cả Côn Luân, những đại phái trụ cột bắc đẩu trên giang hồ, bản tọa không còn phải hao phí sức lực đến từng phái.
Đại Bi Thiền Sư lẫn chuỗi hạt: Tội ác của Thường thí chủ chất cao như núi, khiến không một ai không phẫn nộ. Bần tăng và các vị trưởng lão võ lâm buộc phải xuất sư.
Thường Luân cướp lời Đại Bi Thiền Sư:
- Các người xuống núi để thành toàn đưa Thường Luân bản tọa về cõi chết chứ gì?
- A di đà Phật. Đức Phật từ bi nhưng không thể để ma vương lộng quyền coi mạng người như cỏ rác.
Thường Luân nạt lớn:
- Lão trọc già nói thì hay nhưng không biết có làm được không.
Thường Luân đổi giọng lạnh lùng:
- Các ngươi đến đây khiến bản tọa hứng khởi vô cùng. Bản tọa khỏi nhọc công tìm đến từng người.
Thường Luân dấn đến một bộ.
Sự xuất hiện của những vị đại cao thủ Thiếu Lâm, Võ Đang, Côn Luân khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới tuyệt công U Linh Tàn Kiếp của Thường Luân cũng không khỏi lo lắng cho những vị cao nhân kia.
Thường Luân nhún vai:
- Nào, các vị trưởng lão hãy cho bản tọa được mở mắt chứng nghiệm bản lĩnh của mình đi! Võ Thánh thần tăng vốn đã tĩnh tu trong đại điện Thiếu Lâm suốt năm mươi năm, nghe những lời ngông cuồng của Thường Luân mà phải nheo mày.
Võ Thánh thần tăng vuốt chòm râu bạc trắng:
- A di đà Phật. Lão nạp vốn không thích chen vào chuyện thị phi trên giang hồ nhưng với hành động của Thường Luân thí chủ bần tăng không thể nhắm mắt mà tĩnh thiền.
Thường Luân nheo mày, trề môi dè bỉu.
- Đừng nói nữa, cứ cho bản tọa thấy thần công của lão xem bản tọa có phục không.
Nếu như ngày hôm nay, bản tọa không độc tôn thiên hạ, thì không còn cơ hội nào nữa đâu, do đó các vị phải cho bản tọa biết võ công của mình.
Võ Thánh thần tăng thở hắt ra:
- A di đà Phật. Lão nạp sẽ cho thí chủ được tỉnh ngộ
- Ta đang chờ đây.
Võ Thánh thần tăng nhìn thẳng vào mặt Thường Luân:
- Như Lai Thần Chưởng của bần tăng vốn không dùng để sát sinh, nhưng với thí chủ, lão nạp phải đại khai sát giới.
- Cứ cho bản tọa thấy! Võ thánh thần tăng nghiêm mặt, song thủ dung ngang ngực bổ thẳng về phía Thường Luân một đạo Như Lai Thần Chưởng với tám thành công lực.
Như Lai Thần Chưởng là một thần công chưởng pháp của Thiếu Lâm mà những bậc cao nhân đắc đạo, phải có căn cơ kỳ tuyệt mới có thể lãnh hội, tụ thành.
Đạo chưởng của Võ Thánh thần tăng như có hào quang ngũ sắc nện thẳng vào Thường Luân.
Ầm.
Thường Luân chắp tay sau lưng, hứng trọn chưởng pháp Như Lai Thần Chưởng của Võ Thánh thần tăng. Khi chưởng pháp Như lai chạm vào thân ảnh của Thường Luân thì ngay lập tức toàn thân gã có một màn huyết quang xuất hiện che chắn và đón lấy đạo chưởng Vạn Phật Triều Trung của Võ Thánh.
Cả gian chính sảnh đại hồng bảo điện tưởng như lọt thỏm vào một trận cuồng phong vũ liệt, rung chuyển ầm ầm. Khi sự rung chuyển đó qua đi, Thường Luân vẫn bình nhiên đứng đối mặt với Võ Thánh thần tăng.
Thường Luân nhếch mép:
- Chỉ bao nhiêu đó mà có thể tế độ được cho bản tọa hay sao? Sự bình nhiên của Thường Luân khiến những vị cao nhân Thiếu Lâm hãi hùng.
Thường Luân dấn lên một bộ:
- Đến lượt bản tọa tế độ cho lão trọc về Tây Phương đây.
Thường Luân vừa nói vừa dựng ngang hữu thủ chém xả tới Võ Thánh thần tăng. Lão đại sư Võ Thánh mặc dù ngạc nhiên bởi thần công hộ thể của Thường Luân nhưng khi đạo huyết quang nhoáng lên cũng kịp dựng chưởng quát lớn:
- Phật pháp vô biên! Một đạo hào quang ngũ sắc xẹt ra hứng thẳng lấy luồng huyết quang của Thường Luân. Ngỡ đâu khi hai đạo sắc kình đó chạm vào nhau thì cả tòa chính điện đại hồng bảo điện sẽ sụp đổ xuống. Nhưng hoàn toàn khác với ý nghĩ đó của mọi người, mà đạo huyết quang U Linh Tàn Kiếp chém xả qua luồng khí kình ngũ sắc của Võ Thánh thần tăng.
Phập.
Võ Thánh thần tăng thối bộ ba bước, tăng y nhuộm đỏ máu.
Đại Bi Thiền Sư tràng bộ đỡ lấy Võ Thánh thần tăng:
- Thúc thúc.
Võ Thánh thần tăng rùng mình đã tắt thở.
Đại Bi Thiền Sư bối rối hẳn lên.
Ngay cả Võ Thánh thần tăng, một vị cao tăng trưởng thượng võ công đã đạt đến cảnh giới lư hỏa thuần thanh thế mà vẫn không giữ được mạng mình sau một lần đối chưởng với Thường Luân khiến không gian đã căng thẳng càng căng thẳng hơn.
Sau cái chết của Võ Thánh thần tăng, Thường Luân càng đắc ý. Y bật lên tràng cười cuồng nhiệt mà ai nghe cũng phải sởn da gà.
Thường Luân chỉ nhóm cao nhân vừa mới đến:
- Còn ai trong các ngươicó đủ bản lĩnh chống lại bản tọa chứ? Thường Luân nói xong, bật cười khành khạch. Y dấn đến thêm một bộ, khinh khỉnh nói:
- Bản tọa có đáng là võ lâm minh chủ không? Đại Bi Thiền Sư thở dài một tiếng, tay lần chuỗi hạt nói:
- A di đà Phật. Dù cho thí chủ có thần công quảng đại khiến quỉ thần cũng phải khiếp sợ, nhưng đạo đức và tư cách của thí chủ đâu thể khiến mọi người nể phục được.
Thường Luân nhún vai nạt ngang:
- Ai không phục bản tọa thì chết. Lão trọc có muốn chết không?
- A di đà Phật. Lão nạp không hề nghĩ đến chuyện sống hay chết.
Đại Bi Thiền Sư dời mắt nhìn Lỗ Trình.
Lỗ Trình nhận ra ánh mắt của Đại Bi Thiền Sư chan chứa tình cảm yêu thương, bất giác xúc động vô cùng. Tiểu hòa thượng liền trổ luôn Di Hình Cước đến bên Đại Bi Thiền Sư:
- Phương trượng! Đại Bi Thiền Sư nhìn qua Lỗ Trình:
- Lỗ Trình... Phương trượng có một trọng trách giao cho ngươi.
- Xin Phương trượng chỉ giáo!
- Trong khi thúc thúc và những vị cao nhân cản chân Thường bang chủ thì ngươi hãy cùng những ai đã ly khai khỏi Câu Hồn Bang rời ngay khỏi chỗ này.
- Phương Trượng.
- Tiểu tăng hãy vì bá tánh hơn là vì lão nạp.
Đại Bi Thiền Sư nói xong quay lại Thường Luân:
- Thường bang chủ.
- Lão hòa thượng đã suy nghĩ lại và muốn đầu phục bản tọa rồi chứ? Đại Bi Thiền Sư lần chuỗi hạt:
- Trước khi giao đấu với thí chủ để phân định bản lĩnh kiểm chứng thí chủ có đáng là võ lâm minh chủ hay không, lão nạp muốn nói với những người ở đây một vài lời.
Thường Luân lườm Đại Bi Thiền Sư:
- Được... lão hòa thượng nói đi.
Đại Bi Thiền Sư nhìn về phía quần hào.
- A di đà Phật. Tại sao các vị cứ mãi khư khư khoác chiếc mặt nạ quỷ làm gì. Mặc dù giang hồ chia làm hai đạo hắc bạch, nhưng dù bạch đạo hay hắc đạo cũng đều nghĩ đến chuyện nhân nghĩa mà hành đạo trên giang hồ.
Đại Bi Thiền Sư thở dài một tiếng:
- Giang hồ hôm nay có họa lớn thì mỗi người phải chung sức diệt cái họa đó mới xứng đáng làm người. Bần tăng chỉ nói bấy nhiêu lời đó thôi, các vị hãy suy nghĩ mà cởi bỏ những chiếc mặt nạ đi theo tiểu tăng Lỗ Trình. A di đà Phật.
Thường Luân nghe Đại Bi Thiền Sư nói chỉ trề môi khinh bỉ. Y nhìn lại quần hào:
- Các người đã nghe lão hòa thượng nói rồi chứ gì? Vậy ai theo lão thì cứ theo nhưng bản tọa cảnh báo trước, kẻ nào phản bản tọa thì sẽ chết thảm như những người này.
Thường Luân vừa nói vừa chỉ tay về phía Thái Cực Chân Nhân, Đại Bi Thiền Sư và Côn luân Tam Thánh.
Sau những lời nói của Đại Bi Thiền Sư và Thường Luân, không khí càng căng thẳng hơn.
Keng... keng... keng...
Hơn mười chiếc mặt nạ được quẳng xuống đất. Họ chính là Ma Thần Cát Giã và những cao thủ của Kim Tiền Bang.
Thường Luân cau mày nhìn Ma Thần Cát Giã:
- Lão ma thần muốn chết! Ma Thần Cát Giã lướt đến đứng nhập vào nhóm Đại Bi Thiền Sư và Lỗ Trình.
- Thật ra lão phu cũng không phục ngươi đâu.
Thường Luân hừ nhạt một tiếng:
- Các người muốn chết thì bản tọa sẵn sàng cho các ngươi chết cùng một lượt.
Cục trường nhanh chóng kết thành hai nhóm người đứng đối mặt với nhau. Một bên là Câu Hồn Bang, một bên là quần hào đại diện là Đại Bi Thiền Sư và các vị trưởng lão võ lâm.
Nhưng xem ra cục trường thì phần chênh lệch nghiêng hẳn về phía Thường Luân.
Thường Luân gật gù nói:
- Tốt lắm... Hôm nay bản tọa sẽ thanh toán tận gốc những kẻ dám chống lại bản tọa.
Thường Luân quay lại chiếc ngai có thành tựa hình mặt quỉ. Y yên vị xong, định tinh nhãn về phía quần hào.
Gã khoát tay: Rầm...
Cánh cửa tòa chính sảnh tổng đàn Câu Hồn Bang đóng sập xuống.
Thường Luân ngửa mặt cười sằng sặc:
- Các ngươi bây giờ như cá nằm trong rọ rồi, muốn sống cũng không được đâu.
Đại Bi Thiền Sư, Côn luân Tam Thánh và Thái Cực Chân Nhân dàn thành hàng ngang đứng trước mặt quần hào.
Thường Luân mỉm cười:
- Các vị muốn đi trước để mở cửa tử thành cho bọn hậu sinh đi sau à? Bản tọa sẽ giúp cho các ngươi.
Thường Luân vừa nói vừa dựng chéo song thủ trước ngực.
Đại Bi Thiền Sư khẩn trương nói:
- Các vị, chúng ta hợp lực! Thái Cực Chân Nhân ra dấu, đồng thời áp tay lên hai đại huyệt thần khiếu và khiếu hóa của Đại Bi Thiền Sư. Côn luân Tam Thánh cũng nhanh tay áp song thủ vào lưng Thái Cực Chân Nhân. Năm vị đại cao thủ của Võ lâm cùng hợp lực truyền công cho nhau và dồn thẳng sang Đại Bi Thiền Sư.
Vẻ mặt của Đại Bi Thiền Sư căng thẳng tột cùng.
Thường Luân lắc đầu:
- Các người nghĩ hợp lực có thể đối phó lại ta à? Thường Luân vừa nói vừa giận dữ cởi tấm áo choàng xé vụn thành từng mảnh:
- Ta sẽ xé các ngươi ra như chiếc áo choàng này.
Gã nói xong, hú lên lanh lảnh. Tiếng hú của gã như tiếng sấm động khiến cho cả tòa đại sảnh tổng đàn Câu Hồn Bang rung chuyển ầm ầm.
Thường Luân quát lớn:
- U Linh Tàn Kiếp! Toàn thân gã nhanh chóng phủ một lớp huyết quang đỏ rực. Thường Luân gầm lên, đồng thời song thủ quét chéo tới trước.
Hai đạo huyết quang cũng xuất hiện một lượt, tạo thành một gang kéo chém xả đến năm vị chưởng bối võ lâm.
Đại Bi Thiền Sư cũng vận hết toàn bộ nội công hợp lực tống ngược ra hai đạo chưởng kình hào quang giáng long thập bát chưởng.
Ầm...
Cả tòa chính sảnh tổng đàn Câu Hồn Bang được kiến tạo bằng những khối đá tảng, thế mà những khối đá đó phát ra những tiếng kêu căng cắc để tạo ra những vết nứt nẻ nham nhở.
Quần hào lẫn bọn thuộc hạ Câu Hồn Bang đều bị đẩy lùi đến sát vách đá.
Thường Luân chỉ hơi lắc lư đôi vai trong khi Đại Bi Thiền Sư, Thái Cực Chân Nhân, Côn luân Tam Thánh đều bị đẩy bật về sau năm bộ. Cả năm người không trụ được thân, mà đều ngã xoài dưới đất. Tất cả đều rịn máu trên khóe miệng.
Năm vị đại cao thủ võ lâm hợp sức mà cũng không chịu nổi một chưởng U Linh Tàn Kiếp thì còn ai trong giang hồ có thể đối đầu với Thường Luân.
Lục Chỉ Thần Thâu nhảy đổng lên:
- Thôi rồi... Đâu còn cách gì nữa để giết tên ác ma vô địch này.
Lời lão thần thâu vừa dứt thì một tiếng nổ dữ dội ngay sau lưng quần hào. Cánh cửa tòa chính sảnh Câu Hồn Bang đổ sầm xuống.
Rầm...
-oOo-
|