Thiên Vũ đại lục, năm 896.
Lãng Thiên Nhai giống như một pho tượng ngồi tĩnh tọa dưới Thẩm Phán đại điện, cả người bị luồng ánh sáng mười màu bao phủ. Cứ như vậy hắn đã ngồi được mười năm. Từ lúc bắt đầu, quang mang trong ánh mắt hắn rất nhạt, nhưng càng về sau càng trở nên sẫm hơn.
Trong cơ thể, hỗn độn khí đã tiến vào tầng thứ tư. Mỗi khi hỗn độn khí tiến lên thêm một tầng, trong đầu Thiên Nhai hiện lên một bức họa, Lãng Thiên Nhai cứ theo y như bức họa đó mà tu luyện. Tuy hiểu được nhưng hắn vẫn hoài nghi chiêu thức đó rốt cuộc có tác dụng hay không?
Khi hỗn độn khí tiến vào tầng thứ nhất, bức họa đồ vẽ một người đang đi lại trong sương. Nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ lông, tóc người đó tung bay, da thịt rung động, cảm giác rất thoải mái, cứ như hắn đã dung nhập vào với thiên địa.
Bức họa thứ hai là hình ảnh một thiếu niên đứng trước một con sông, ngón tay người đó từ từ khẽ vạch, con sông đã tự phân ra. Bức họa thứ ba là một nam nhân tay cầm một cái búa lớn, chỉ thấy hắn vung cây búa lên, ngọn núi lớn phía trước đã biến thành tro tàn. Bức họa thứ tư vẽ một nam nhân nhắm hai mắt, ngoài hắn ra không còn gì khác, nhưng Thiên Nhai cảm thấy mình dường như đã từng biết người này.
Lãng Thiên Nhai cảm giác chính mình hình như rất muốn tiến nhanh vào tầng thứ năm. Hắn rất chờ mong bức họa tầng thứ năm sẽ là cái gì. Hỗn độn khí càng chuyển càng nhanh, xâm nhập sâu vào trong mỗi một kinh mạch, kinh mạch càng lúc càng lớn, không, không phải càng lúc càng lớn mà chậm rãi tiêu biến, cho đến cuối cùng toàn bộ đều biến mất. Lãng Thiên Nhai cũng đã mở hai mắt ra.
Hắn xem xét lại cơ thể bản thân mình. Tại mi tâm, trái tim và đan điền có một thập thải quang cầu, đều tự vận chuyển. Mỗi lần vận chuyển một vòng, Thiên Nhai cảm thấy quang cầu lớn lại chia ra. Hắn đột nhiên phát hiện trong cơ thể không có kinh mạch. Ban đầu hắn rất hoảng sợ, bởi vì từ nhỏ gia gia hắn đã giảng giải, người tu luyện, vô luận là vũ kỹ hay ma pháp, kinh mạch cũng đều có đấu khí và ma lực vận chuyển.
Nhưng sau đó vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt lại thay bằng nụ cười. Khi hắn vận chuyển hỗn độn khí, bởi vì không có kinh mạch cho nên hỗn độn khí vận chuyển nhanh gấp trăm lần. Nói cách khác, sau này khi đối địch, tốc độ của bản thân so với đối thủ nhanh gấp trăm lần.
Lãng Thiên Nhai cũng hiểu được đây chỉ là giấc mộng, nhưng cũng rất chân thật. Hắn cũng biết có người đang nhìn mình nhưng không hề có ác ý.
“Thiên Nhai, con tỉnh lại đi. Đã mười năm rồi, hôm nay là sinh nhật thứ mười lăm của con đó.” Bên tai Lãng Thiên Nhai truyền đến một thanh âm, có cảm giác như người đó đang khóc.
“Tuyết nhi, mỗi lần nàng đến xem Thiên Nhai đều khóc lóc. Ta thật là vô dụng, ngay cả con của mình mà cũng không cứu được.” Lãng Đào Thiên giọng nói mang chút căm hận.
“Ta tin rằng Thiên Nhai chỉ là đang ngủ mà thôi, nó không việc gì đâu.” Bà ngoại của Thiên Nhai cũng bật khóc.
“Như thế nào lại có bà ngoại, còn có ông nội, bọn họ ở đây. Người đâu, sao ta lại không nhìn thấy?” Phía trước có ánh sáng, Lãng Thiên Nhai đứng lên chạy lại, càng lúc càng gần...
“Mau nhìn, ngón tay của Thiên Nhai cử động, thật sự cử động, Thiên ca, Thiên Nhai nắm tay thiếp, Thiên Nhai đã tỉnh lại, đã tỉnh lại.” Băng Tuyết vui mừng reo lên.
“Thiên Nhai, tỉnh dậy đi con.”
Thấy Thiên Nhai có dấu hiệu tỉnh dậy, những người khác đều ra sức lay gọi.
Lãng Thiên Nhai vận chuyển hỗn độn khí nhanh như một ánh chớp. Trong nháy mắt đã tới chỗ vùng sáng, không ngờ lại bước vào khoảng không, rơi xuống. Nhưng ở trên giường, thân thể lại bật dậy.
“Thiên Nhai, con đã tỉnh lại. Rốt cuộc con của mẹ đã tỉnh lại rồi. Con dọa mẹ sợ quá.” Băng Tuyết ôm con mình khóc to lên.
“Tỉnh dậy là tốt rồi.” Nguyên soái của đế quốc hai mắt rưng rưng.
“Đừng khóc nữa, lão già này. Ngươi đường đường là một nguyên soái của đế quốc sao lại như một đứa trẻ vậy? Còn không mau gọi người bày yến tiệc. Chúng ta ăn mừng một chút nào. Ha, ha...” Băng Lưu Vân cười nói