Cố sức mở mắt ra, Lâm Thanh Hàn đột nhiên cảm giác được đầu óc có chút u u mờ mịt, theo tiềm thức liền lấy tay đặt vào khẩu súng lục bên người, lập tức nhảy dựng lên từ mặt đất.
Chung quanh là rừng cây rậm rạp, cơ hồ nhìn không thấy bất cứ thứ gì khác cả. Đây tuyệt đối không phải là hoàn cảnh mình quen thuộc!
Vậy là mình đang ở chỗ nào đây? Mấy tên phỉ đồ vương bát đản kia đâu? (Phỉ đồ: Cường đạo, ăn cướp)
"Ngao ô!"
Đám phỉ đồ trong trí nhớ cũng không có xuất hiện. Song, lại xuất hiện một trận lang hào chi thanh khủng khiếp, cơ hồ là trong nháy mắt, Lâm Hàn Thanh liền chứng kiến một dã lang cao to màu xanh nhảy lên, hướng về phía mình đánh tới. (Lang hào chi thanh: Tiếng sói tru; Dã lang: Sói hoang)
Bóng ma tử vong trong nháy mắt hướng Lâm Thanh Hàn bao phủ, cơ hồ không cần nghĩ gì hết, theo bản năng nhiều lần cùng bọn bắt cóc đấu qua, Lâm Thanh Hàn quyết đoán nổ súng về phía dã lang màu xanh đang vọt tới.
"Phanh!"
Chỉ một lang mà thôi, nguyên bổn Lâm Thanh Hàn cũng hoàn toàn không để nó ở trong lòng, tay không mà chiến đấu thì tự nhiên là chết một cách thê thảm, nhưng mà có súng trong tay thì đã là một chuyện khác rồi, chỉ là một khẩu súng lục K54 bình thường thui, nhưng mà uy lực cũng tuyệt đối không thể coi thường. (Lang: Sói)
Lại nói, tính chuẩn xác ư?
Đùa sao, trên phương diện thương pháp, nếu Lâm Thanh Hàn tự nhận mình đứng thứ hai, còn ai dám xưng đệ nhất nữa chứ? (Thương pháp: Thuật chơi súng, bắn súng)
Danh hào Súng Thần ngươi tưởng là hàng dỏm sao?
Song, rất nhanh trước mặt liền phát sinh một màn khiến cho Lâm Thanh Hàn hoàn toàn phá vỡ quan niệm này.
Trong nháy mắt viên đạn bắn ra, trên người dã lang màu xanh nọ chợt bình tĩnh phát ra một trận quang mang màu xanh, trực tiếp cản viên đạn lại, lông tóc không một chút tổn hao gì tiếp tục hướng Lâm Thanh Hàn đánh tới.
Lúc này cũng phải là lúc để nghĩ tới tại sao dã lang màu xanh không sợ đạn bắn, Lâm Thanh Hàn vội vọt khỏi mặt đất, tránh né công kích của thanh lang, nâng tay lên vừa nhảy vừa điên cuồng bắn. Dưới loại uy hiếp của tử vong này, việc nổ súng bắn đã trở thành một loại bản năng phản ứng trong tiềm thức rồi. (Thanh lang: Sói màu xanh)
Từng viên đạn mạnh mẽ không ngừng bắn ra từ nòng súng, đụng phải quang mang màu xanh vẫn không hề tù đọng mà chống cự lại, phá nát từng lớp tơ tằm một chút liền đem quang mang màu xanh nọ hoàn toàn đánh tan, cuối cùng bắn vào đầu thanh lang, mang theo một mảnh huyết sắc.
Theo đó là một tiếng rên rĩ thê lương, thân thể thanh lang từ trên không trung rơi thẳng tắp xuống, không còn một tiếng động nào nữa.
Lâm Thanh Hàn lúc này mới quỳ rạp xuống mặt đất thở hổn hển, vừa rồi hết thảy nói ra rất chậm, nhưng trên thực tế lại gần như thời gian chỉ có vài giây đồng hồ mà thôi. Thậm chí Lâm Thanh Hàn căn bản không kịp suy tư, có thể sống cho đến bây giờ hoàn toàn là dựa vào phản ứng theo bản năng mà thôi.
"Con mẹ nó cái thứ quỷ lang gì vậy? Sao lại biến thái như thế?" Tới lúc này, Lâm Thanh Hàn không nhịn được nữa vỡ miệng mắng to.
Mọi thứ hết thảy căn bản là phá vỡ hoàn toàn thừa nhận của hắn, trên thế giới này còn có loài lang biến thái như vậy tồn tại sao?
Khoan đã, thế giới này……
Lâm Thanh Hàn đột nhiên nổi lên một dự cảm bất an, chẳng lẽ mình bây giờ đã không còn ở thế giới ban đầu nữa ư?
Nghĩ tới đây, vô số ý niệm hỗn tạp trong đầu nhất thời nảy lên trong lòng Lâm Thanh Hàn. Đúng rồi, bản thân nguyên vốn là đang cùng mấy tên phỉ đồ hỗn đản kia chiến đấu, mơ hồ nhớ lại, chính mình trong lúc bị đối phương mai phục, sau đó bị vài tấn thuốc nổ bùng nổ văng lên trời…… Nói vậy theo lý chẳng phải mình đã chết rồi sao?
Xuyên việt? Cơ hồ trong nháy mắt, ý niệm cực kỳ hoang đường này đột nhiên nảy ra trong đầu Lâm Thanh Hàn, hơn nữa còn lập tức chiếm được sự khẳng định!
Dã lang màu xanh, thân thể thậm chí xuất ra quang mang màu xanh đỡ đạn, đây mà là năng lực loại lang bình thường có thể nắm giữ được ư?
Không đúng, đạn, trong đầu Lâm Thanh Hàn đột nhiên hiện lên một ý niệm cực kỳ quỷ dị, mới vừa rồi mình bắn hết bao nhiêu phát?
Làm bạn với súng nhiều năm, Lâm Thanh Hàn đương nhiên rõ ràng khẩu súng lục K54 của mình, căn bản là loại súng thông dụng của cảnh sát mà thôi, trong súng chỉ có 7 viên đạn, nhưng vừa rồi mình đã bắn ra bao nhiêu phát?
Mặc dù không thể xác nhận được tổng cộng bao nhiêu phát, nhưng mà Lâm Thanh Hàn lại có thể xác nhận, tuyệt đối không dưới 7 phát!
Linh dị! (Thần kỳ, kỳ quái)
Chẳng lẽ cả mình cũng gặp được chuyện linh dị hay sao?
Trong nháy mắt Lâm Thanh Hàn liền phủ định ý niệm này trong đầu, bản thân sợ rằng cũng đã xuyên việt tới dị giới rồi, mỗi điểm kỳ quái ấy thôi thì tính là cái gì cơ chứ?
Bất quá, Lâm Thanh Hàn lại dứt khoát lấy súng ra, muốn mở hộp đạn kiểm tra một chút. Mặc kệ là ở đâu, súng lục cơ bản chính là thứ cam đoan sống sót của mình.
Song một màn kế tiếp lại càng khiến cho Lâm Thanh Hàn trợn mắt há hốc mồm, khẩu súng lục K54 trong tay mình rõ ràng là không có hộp đạn!
Toàn bộ khẩu súng, nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào, tựa hồ như căn bản là chưa từng có hộp đạn vậy.
Không có hộp đạn, vậy đạn ở đâu ra? Muốn lắp đạn vô thì lắp chỗ nào? Hoặc nói, cây súng của mình còn có thể dùng được sao? Nói vậy bắn được bao nhiêu viên đạn ra đây chứ?
Không có hộp đạn thì căn bản không có cách nào tính toán được có bao nhiêu viên đạn, có thể là vô hạn, cũng có thể là không dùng được!
Không có đạn, ý niệm này là suy nghĩ gần nhất trong đầu, Lâm Thanh Hàn bị hù một trận tuôn hết mồ hôi lạnh ra.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, bản thân có thể thật sự là xuyên việt tới dị giới rồi. Hơn nữa có thể đây chính là thứ truyền thuyết thịnh hành mình thường xem online trên mạng, dị giới tràn đầy ma pháp đấu khí. Nếu như không có súng lục, vậy mình chẳng phải chết chắc rồi sao?
Cái gì? Chẳng lẽ ngươi bảo đi học ma pháp đấu khí ư?
Ài, trước hết cũng phải sống sót rời khỏi địa phương quỷ quái này đi rồi nói? Thực lực của con dã lang màu xanh vừa rồi ngươi cũng thấy, nếu như không có súng, gặp lại nó chẳng phải chỉ có một con đường chết thôi sao?
Biết rồi, ngươi chung quy không phải hy vọng vận khí của Lâm Thanh hàn tốt một chút trên đường đi không gặp bất cứ công kích của mãnh thú gì ư?
Có điều, đấu khí cùng ma pháp bộ dễ học vậy sao?
Không không, mới vừa rồi còn có thể bắn…… Lâm Thanh Hàn trong lòng đột nhiên nổi lên một tia hy vọng, vừa nãy chẳng phải mình dùng súng bắn chết nó ư?
Nghĩ đến một cái là áp dụng ngay vào thực tế, Lâm Thanh Hàn tức khắc giơ súng lên, bắn một hơi mấy phát.
"Phanh!" " Phanh!" " Phanh!"
Tiếng súng thanh thúy theo đó vang lên, cũng rõ ràng nói cho Lâm Thanh Hàn biết, nó còn có thể sử dụng!
Lâm Thanh Hàn nhất thời trong lòng mừng như điên, vẫn còn dùng được! Hơn nữa, còn có thể là loại vô hạn đạn!
Súng lục K54 biến dị!
"Oh yeah, chẳng phải chỉ là một dị giới thôi sao? Lão tử tới đây!"
Nhất thời một loạt tiếng "sói tru" kích động truyền tới xa xa từ trong rừng rậm, lập tức theo đó là một tiếng cười to càn rỡ.
Ách, cái này nghĩa là gì chứ?
Hừm, nếu như ngươi ở trên đường mà rống một tiếng như vậy, đại khái bảo đảm rất nhanh sẽ có người tới kéo ngươi vào nhà thương điên chứ sao nữa.
"Phanh!"
Mang theo một loạt tiếng súng vang thanh thúy, ba viên đạn tạo thành hình chữ bắn về phía lão ưng từ trên không lao xuống, nếu như thị lực tốt một chút, có thể chứng kiến rõ ràng ba viên đạn tạo thành hình chữ sắp hàng với nhau, trong đó có hai viên sớm bay nhanh hơn một chút. Đương nhiên khác biệt này là cực kỳ nhỏ, nếu không tận lực quan sát mà nói, căn bản là không thể phát hiện được. (Lão ưng: Đại bàng, Diều hâu)
Tiện tay chơi một tí cho vui, Lâm Thanh Hàn không thèm để ý cất súng vào bên hông. Thậm chí lười ngẩng đầu lên liếc mắt xem lão ưng nọ có đánh về phía mình không.
Cơ hồ là trong nháy mắt Lâm Thanh Hàn cất súng vào bên hông, thì lão ưng nọ đang vỗ cánh thoáng cái liền rơi từ trên cao xuống đất, cái đầu nhỏ bất ngờ xuất hiện một lỗ máu lớn như hạt đậu phộng!
Bĩu môi một cái, Lâm Thanh Hàn dửng dưng cúi xuống người lão ưng đáng thương nọ đào ra một cục đá tinh thạch màu đen, tiện tay bỏ nó vào trong người.
Mặc dù không biết cái thứ đồ chơi này dùng như thế nào, nhưng mà chung quy cũng không có gì hại cả?
Đây đã là ngày thứ 7 mình đi tới thế giới này rồi, Lâm Thanh Hàn rõ ràng biết được mình khẳng định đã xuyên việt. Thủ đoạn công kích của dã thú trong sâm lâm đa dạng tầng tầng lớp lớp, tuyệt đối không thể đem nó so sánh với động vật trên địa cầu được.
Đừng nói là người bình thường, coi như là tinh anh trong bộ đội đặc chủng tới nơi này, cũng chỉ có một con đường chết!
Đương nhiên, nếu có vũ khí hạng nặng thì khỏi phải nói rồi.
Trên thực tế, sau khi Lâm Thanh Hàn quen thuộc sơ sơ thế giới này, thì dã thú trên cơ bản đã rất khó uy hiếp tới hắn rồi.
Một súng trong tay, ta có thiên hạ! (DG: Sao nghe giống như "một đao trong tay, ta có thiên hạ" của Diễm Ngộ Chi Lữ thế nhỉ ^^!)
Thương pháp tinh chuẩn có thể khiến cho hắn mỗi một viên đạn đều rơi vào cùng một vị trí, nhanh chóng xé rách hàng phòng ngự, đem đạn bắn vào chỗ yếu hại của đối phương, khác nhau chỉ là dùng bao nhiêu viên để xé rách hàng phòng ngự mà thôi.
Bất quá, Lâm Thanh Hàn cũng phi thường hiểu rõ một chút, bản thân bây giờ cũng không phải là vô địch, mấy cái quang mạc phòng ngự cổ quái gì đó, khiến cho mình mất đi khả năng một kích tất sát, cũng khiến cho tính chất công kích của mình giảm đi, không cần nói đi đâu xa, chỉ cần đồng thời có ba, bốn con thanh lang công kích mình như vậy, chỉ sợ bản thân gặp nguy hiểm chắc rồi. (Mạc: nghĩa là màn che, quang mạc là màn che phát sáng)
Hơn nữa, Lâm Thanh Hàn mơ hồ cảm giác được, dã thú trong sâm lâm chỉ sợ dù mình tùy tiện bắn cũng chưa chắc có thể đột phá được phòng ngự của chúng. Nếu như thật sự đúng như mình suy nghĩ, thế giới này là loại thế giới tràn đầy đấu khí ma pháp mà nói, gặp phải cao thủ đấu khí hoặc ma pháp chỉ sợ là cũng phải loại mình có khả năng đối phó được.
Bất quá nói tóm lại, Lâm Thanh Hàn đối với tình trạng hiện giờ của mình là khá hài lòng. Dù sao bản thân chẳng phải vừa mới tới thế giới này thôi sao? Chung quy cũng không thể lập tức một bước lên mây trở thành thiên hạ vô địch được!
Đợi cho đến khi mình quen thuộc thế giới này rồi, chắc gì không thể cải tiến súng trong tay mình.
Khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia cười lạnh như băng, Lâm Thanh Hàn tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Bây giờ quan trọng nhất là rời khỏi sâm lâm, tìm được người của thế giới này, tìm hiểu rõ ràng tình huống đại khái của nó, sau đó mới có thể sinh sống tốt được ở thế giới này.
"Tiểu Lâm, đừng cử động!" Đột nhiên một thanh âm lo lắng truyền tới trong tai Lâm Thanh Hàn, "Phía sau lưng ngươi có Kim Tuyến Xà"
Nghe thanh âm như thế, thân hình Lâm Thanh Hàn không khỏi bất thình lình bị kiềm hãm. Không phải bị gì, mà là do thanh âm mình nghe không ngờ lại hiểu được!
Trước đó Lâm Thanh Hàn còn đang suy nghĩ phương pháp làm sao cùng với người của thế giới này giao tiếp, thậm chí còn định tìm một tiểu địa phương dùng thời gian mấy tháng học ngôn ngữ của thế giới này, song sau một khắc liền không cần tồn tại nữa.
Loại ngôn ngữ này tuyệt đối không phải ngôn ngữ mà Lâm Thanh Hàn quen thuộc trong thế giới kia, nhưng mà rõ ràng hết lần này tới lần khác Lâm Thanh Hàn có thể dễ dàng nghe hiểu, có vẻ giống như nó là tiếng mẹ đẻ của mình vậy.
Hai tròng mắt híp lại, Lâm Thanh Hàn theo phương hướng thanh âm bước nhanh tới, chỉ trong thời gian chốc lát, tình huống cả thảy hiện tại đã bày ra trước mắt Lâm Thanh Hàn.
Một thiếu nữ tóc tím có chút run rẩy đưa lưng về phía mình. Mặc dù không cách nào chứng kiến được dung mạo, nhưng từ vóc người cho thấy, tuyệt đối là một mỹ nữ hiếm thấy.
Phương hướng bên tay phải của nữ hài chính là một thanh niên mang bộ dáng chiến sĩ, trong tay cầm một cự kiếm, mơ hồ tỏa ra quang mang màu xanh, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào tiểu xà màu vàng dài khoảng 3 tấc sau lưng thiếu nữ.
"Đáng chết, Kiệt Khắc, mau chuẩn bị ma pháp." Thanh niên có bộ dáng chiến sĩ nọ có chút lo lắng la lên.
Ở phía sau hắn cách đó không xa là một thanh niên thân mặt pháp bào màu trắng, gương mặt anh tuấn cũng lộ ra vài phần sợ hãi.
"Băng chi tiễn!"
Pháp trượng trong tay vung lên chút, tức khắc liền có một băng tiễn từ trong thanh niên gọi là Kiệt Khắc bay ra.
"Tê!"
Tiểu xà màu vàng khinh khỉnh quay lại, nhìn Kiệt Khắc liếc mắt một cái, trong nháy mắt một đạo quang mang màu vàng hiện lên, đem băng tiễn vô ảnh vô tung hòa tan mất.
"Khải Đức, không được, ma pháp của ta cấp bậc rất thấp, căn bản không cách nào gây ra thương tổn hữu hiệu đối với Kim Tuyến Xà." Kiệt Khắc đầu đầy mồ hôi nói, "Đáng chết, Kim Tuyến Xà như thế nào lại xuất hiện bên ngoài sâm lâm?"
"Mẹ kiếp, không quản được nhiều nữa, ngươi mau dẫn tiểu Lâm chạy trốn, ta tới ngăn chặn nó." Khải Đức rống lớn một tiếng, cự kiếm trong tay vung lên hướng về Kim Tuyến Xà chém xuống, quang mang màu xanh trên thân kiếm nhất thời đại thịnh.
"Đây là đấu khí cùng ma pháp sao?" Lâm Thanh Hàn khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng đánh giá thấp nói.
Loại tiểu xà màu vàng này mình cũng từng gặp qua, có thể nói trước mắt, là con lợi hại nhất mình gặp ở thế giới này.
Lần trước mình bắn suốt 6 phát mới miễn cưỡng phá được hàng phòng ngự của nó, đồng thời tốc độ của tiểu xà màu vàng nọ cũng đồng dạng quỷ dị vô cùng, tạo thành một ít phiền toái cho mình. Bất quá, cũng chỉ là phiền toái nhỏ mà thôi.
Thoáng giơ súng lên, Lâm Thanh Hàn không chút do dự nổ súng bắn.
"Phanh!"
Bảy viên đạn xếp thành bộ dáng một đóa hoa mai bảy cánh, hệt như tia chớp hướng tiểu xà màu vàng nó bắn tới.
Bảy phát súng trong nháy mắt này, đã là tốc độ nhanh nhất Lâm Thanh Hàn có thể phát ra hiện tại. Bất quá, hiệu quả cũng rất rõ ràng. Sáu viên đạn phía trước sau khi khai mở hàng phòng ngự của tiểu xà, cuối cùng viên đạn còn lại rốt cuộc tinh chuẩn đem đầu nó bắn nát bấy!
Lạnh nhạt thu hồi súng lại, Lâm Thanh Hàn mỉm cười chuyển hướng sang mọi người, "Các vị, không ngại ta giải quyết phiền toái nhỏ này chứ?"