Tiêu Hùng tấn công vô cùng sắc bén, thậm chí có thể nói là rất bất ngờ, những người này hoàn toàn không nghĩ tới đám người Tiêu Hùng đang ở trong hoàn cảnh xấu như vậy mà cũng dám chủ động tấn công, vì bị đánh bất ngờ, nên có khá nhiều người bị thương ngay tại chỗ.
Một người bị bắn thủng đùi, một người bắn trúng bụng, một người bị bắn trúng vai... Bọn họ ngã xuống đất, phát ra tiếng kêu đau đớn, trong ánh mắt cũng hiện ra sự khiếp sợ.
Là người của Phong Lôi Phủ Sử gia, dù bọn hắn đi tới chỗ nào, thì người khác đều phải tôn kính sợ hãi bọn hắn, chỉ có bọn hắn bắt nạt người khác, chứ bọn hắn chưa từng bị người khác bắt nạt, bởi vì cho dù thực lực của những người đó có mạnh hơn bọn hắn, thì cũng không dám ra tay với bọn hắn, bởi vì sau lưng bọn hắn chính là Phong Lôi Phủ Sử gia mạnh mẽ.
Thế nhưng, tên thanh niên chưa đến hai mươi tuổi ở phía đối diện, lại tỏ ra lạnh lùng bắn ra những mũi tên đoạt mệnh, căn bản không hề kiêng kị gì...
Tới thời điểm mấu chốt thì Sử Phượng Kiều lại ngã ngữa, tránh thoát được mũi tên đoạt mệnh kia, nhưng mà ngựa của nàng lại không may mắn như thế, bị một mủi tên đâm xuyên qua đầu, hí dài một tiếng, ngã thẳng xuống đất, vừa thấy sắp đè lên người Sử Phượng Kiều, thì Sử Phượng Kiều hét lên một tiếng, lăn nhanh về phía lên cạnh, tuy rằng tránh thoát khỏi bị xác ngựa đè lên, nhưng mà vòng lăn tròn này, lại làm cho cả người nàng đều tràn đầy bụi đất, tóc tai tán loạn, nhìn có vẻ vô cùng chật vật.
Nam nhân trung niên đang chiến đấu với hai người sắc Vi, Mân Côi cảm thấy chấn động, hắn cũng không ngờ rằng đối phương lại ra tay tàn nhân như vậy, vừa muốn xoay người cứu viện, thì sắc Vi, Mân Côi cũng là tâm ý tương thông, bỗng nhiên tăng mạnh thế công, mạnh mẽ bám chặt lấy hắn, làm cho hắn không thể thoát thân.
Nam nhân trung niên cảm thấy khẩn trương, bởi vì hắn biết, nếu đối phương đã ra tay tàn nhẫn như thế, thì chắc chắn sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng.
Quả nhiên, sau khi Tiêu Hùng bắn ra hàng loạt mũi tên xong, liền quát: "Chính là bây giờ!"
Gia Cát Phong, Cao Phi cùng Mạc Ngôn liền xông ra ngoài, mục tiêu đúng là Sử Phượng Kiều đang lăn lộn dưới đất, mà Tiêu Hùng lại kéo ra dây cung nhanh như tia chớp, trong nháy mắt thì Thôn Thiên cung đã bị kéo căng hết cỡ, nhưng mà mủi tên này cũng không hề bắn ra, mà là nhắm ngay mấy trên võ giả Sử gia có chút chật vật ở đối diện.
Mấy người kia, mặc kệ là bị thương, hay là không bị thương, thì khi bị mũi tên của Tiêu Hùng chỉ vào, đều cảm thấy tóc sau gáy dựng đứng cả lên, ánh mắt không dám dời đi nơi khác, sợ mũi tên kia của Tiêu Hùng bắn về phía bản thân.
Trải qua một trận mưa tên vừa rồi, mỗi người nơi này đều biết rằng, người thanh niên này thật sự dám ra tay, thật sự dám giết người đấy!
Uy danh của Sử gia, cũng không thể ngăn cản việc hắn ra tay!
Một người kéo ra một mủi tên, làm cho nhiều tên võ giả đều không dám lộn xộn, bởi vì bọn họ biết, ai dám động đậy trước, thì mủi tên này chắc chắn sẽ bắn về phía người đó.
Làn mưa tên dày đặc như lúc nãy mà vẫn có uy lực lớn như vậy, bây giờ chỉ có một mũi tên, thì uy lực chắc chắn sẽ mạnh hơn!
Nhìn cảnh thê thảm của ba người bị bắn trúng kia, thì mấy người còn lại cũng không dám lộn xộn, mà ba người Gia Cát Phong đã lập tức vọt tới.
Sử Phượng Kiều nhìn thấy Gia Cát Phong xông về phía mình, lập tức bị hù dọa hét rầm lên: "A, cứu ta!"
Mấy người bị mũi tên của Tiêu Hùng chỉ vào, đều có chút xúc động, nếu để cho Sử Phượng Kiều rơi vào trong tay đối phương, vậy sợ rằng đám người mình cũng sẽ phải chịu đựng lửa giận của gia chủ Sử gia.
Khẽ cắn môi, thân hình một tên võ giả ở gần Tiêu Hùng nhất bỗng di chuyển, phóng về phía Gia Cát Phong, nhưng mà thân thể hắn vừa mới di động, thì tên của Tiêu Hùng cũng đã rời khỏi dây cung, mang theo tiếng rít chói tai, bắn thẳng về phía hắn.
Trong khoảng cách ngắn, uy lực của cung tên cũng đã được phóng đại đến cực hạn!
Thời điểm tên võ giả kia lao ra cũng đã đề phòng trước, đã quét ngang đại phủ ở trong tay, sau đó chắn ở trước ngực, cũng đã chặn được một mủi tên của Tiêu Hùng.
Mũi tên này bắn trúng ngay trên lưỡi búa của tên võ giả kia, phát ra một tiếng vang thật lớn, trong lòng tên võ giả kia vừa mới cảm thấy có chút may mắn, thì đột nhiên cảm thấy một lực lượng khổng lồ, nổ tung ở trên lưỡi búa.
Lực lượng này vô cùng mạnh mẽ, căn bản không giống như do một mũi tên bắn trúng, mà giống như là một chiếc xe công thành đụng thẳng vào!
Ở dưới lực đánh sâu vào của lực lượng khổng lồ này, tên võ giả kia liền không khống chế được đại phủ của bản thân, đột nhiên đại phủ văng mạnh về phía hắn, đâm thẳng vào lồng ngực của hắn, tiếng gãy xương vang lên răng rắc, thân hình tên võ giả này lui về sau từng bước, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, trên miệng cũng đã có tơ máu chảy ra.
Uy lực của xoắn ốc tiễn, rõ ràng không thể dễ dàng ngăn cản như vậy.
Tuy rằng hiện tại Tiêu Hùng chỉ có thực lực Chiến Linh nhị trọng, nhưng mà sức chiến đấu do hắn bùng nổ ra, thì cho dù võ giả có cấp bậc cao hơn hắn không ít, cũng khó có thể ngăn cản được, huống chi khoảng cách công kích lại ngắn như vậy.
Vốn nhìn thấy tên võ giả kia hành động, thì những tên võ giả còn lại cũng muốn hành động theo, nhưng vừa nhìn thấy mũi tên uy lực này của Tiêu Hùng, thì cả đám đều vô cùng khiếp sợ, vừa thấy Tiêu Hùng đã lắp một mũi tên rồi nhằm về phía bọn hắn, thì hai chân của bọn hắn liền giống như đã mọc rễ, không hề di chuyển chút nào.
Chỉ chậm trễ một chút như vậy, thì Gia Cát Phong đã chạy thẳng tới trước mặt Sử Phượng Kiều, Sử Phượng Kiều vô cùng chật vật, trong mắt lóe ra sự hoảng sợ, trong tay chợt lóe lên hào quang, liền đã có thêm một thanh trường kiếm, lập tức đâm về phía Gia Cát Phong.
Gia Cát Phong hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng đánh trúng trường kiếm của Sử Phượng Kiều, làm thanh kiếm kia văng ra xa xa.
Gia Cát Phong vung kiếm lên, chém về phía cổ Sử Phượng Kiều, ánh mắt Sử Phượng Kiều trợn trừng lên, kêu to một tiếng hoảng sợ, cùng lúc đó, hạ thân nóng lên, ngay tại khi tử vong tiến đến gần sát, bị dọa cho không khống chế tiểu tiện.
Trường kiếm của Gia Cát Phong dừng lại, gác ở trên cổ Sử Phượng Kiều, trong con mắt dài hẹp lộ ra vài phần sát khí, nói: "Kêu bọn họ dừng tay, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Sử Phượng Kiều đặt mông ngồi dưới đất, lúc này mới phát hiện ra mình còn chưa chết, sắc mặt tái nhợt nhìn Gia Cát Phong, lớn tiếng kêu lên: "Tống thúc thúc, dừng tay!"
Thật ra không cần nàng mở miệng, ngay tại khi nàng vừa bị bắt, thì tên nam nhân trung niên họ Tống kia cũng đã rời khỏi vòng chiến đấu, Sắc Vi, Mân Côi cũng không hề đuổi theo nữa, chỉ là nhìn chằm chằm đề phòng tên nam nhân trung niên này.
"Thả tiểu thư ra, nếu không các ngươi sẽ gặp phải tai họa lớn đấy!"
Gia Cát Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm tên nam nhân trung niên này, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhưng nụ cười này lại làm cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lùng tàn khốc.
"Họa lớn? Ngươi nói là gia chủ của Sử gia, chỉ vì nữ nhi ngu xuẩn này của hắn, tới tìm chúng ta để báo thù sao?"
Nam nhân trung niên nhìn ánh mắt của Gia Cát Phong, trong lòng cảm thấy một chút lạnh lẽo, nghĩ tới thế lực sau lưng người thanh niên này, trong lòng nam nhân trung niên lại thở dài một trận: "Sử gia chủ rất thương yêu tiểu thư Phượng Kiều, nếu nàng xảy ra chuyện gì, thì Sử gia chủ nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua."