Trên đỉnh Tiểu Đông Sơn ngoài trấn, nơi sơn miếu.
Chiếc Kim Bát (bát vàng) giống như một hòn núi nhỏ từ lưng chừng không từ từ áp xuống, từng lớp từng lớp những luồng quang quyển khổng lồ không ngừng thu hẹp, đặc quánh như vật chất hữu hình. Cả tầng không y hệt như một chiếc Kim chung tráo .
Phổ Tế lúc này đang ngồi xếp bằng lơ lửng trên cao, áo cà sa bay phần phật, tay giữ pháp ấn, trông không khác gì phật tổ đang ngự trên pháp bảo.
Trong Kim chung tráo, từng khối huyết quang hình người đang chớp chớp cuồng loạn bỏ chạy, không ngừng phát ra những tiếng gào thét thê lệ khiến người ta kinh hồn lạc phách.
Bên ngoài quang tráo, khắp đỉnh núi cát chạy đá bay hoang tàn xơ xác, một trận gió xoáy bốc lên cuồn cuộn, tiếng oanh kích đập vào tai liên miên bất tuyệt, bốn phía khu rừng đều bị tàn phá thảm hại.
Những khối huyết ảnh loạn xạ trong cấm chế phật pháp đột nhiên dừng cả lại, rồi gộp vào nhau giống như một khối thủy ngân, từ từ ngưng đọng lại thành một hình dạng càng ngày càng nhỏ, chính là hình dạng của huyết yêu Đa Di La.
Cũng trong lúc đó, dưới mặt đất hoang tàn của sơn miếu thoáng chớp một vầng huyết quang. Vầng huyết quang này xoay chuyển cuồn cuộn rồi theo đó bùng lên một đạo quang phù mật chú yêu dị khổng lồ, nghênh không đánh vào kim bát phía trên.
Cả kim chung tráo trong nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ máu, trở thành một huyết tráo, khắp trởi đất đều đỏ rực một màu.
Đột nhiên, bên trong màn huyết tráo, một tràng tiếng hú thấu trời như phát ra từ trong vô hình, sóng xung kích đánh ra tứ phía. Một luồng ánh sáng liễu nhiễu sinh ra vô số huyễn ảnh, bên trong tráo liền xuất hiện ba đạo huyết quang xoay chuyển như sấm sét. Phật quang đột nhiên đại thịnh, thế nhưng vẫn có một đạo huyết yêu phân thân thành công, độn được ra ngoài phật pháp cấm chế.
"Tam Thi Phân Thần?" Phổ Tế kinh hãi la lên.
Đạo phân thân huyết quang vừa độn xuất ra ngoài nhưng không hề bỏ chạy, vẫn lay động giữa không trung, ngưng đọng thành một khối, rồi phát tán ra những luồng hắc quang cực kỳ âm tà, nhanh như chớp đánh xuống thân Phổ Tế, đập vào bức tường ánh sáng vô hình tạo ra những vòng sóng lăn tăn.
Miệng Phổ Tế niệm phật chú càng lúc càng nhanh, hai tay chắp lại trước mặt, pháp ấn như hoa sen liên tục biến đổi hư ảo.
Trong khoảnh khắc, trước mặt ông chợt nổi lên một vầng huyết quang, ầm một tiếng, hàng vạn đạo huyết ti sáng lóe bắn vụt ra, một luồng sức mạnh cực lớn không thể kháng cự xông tới, Phổ Tế thất thế bị chấn bay ra sau nặng nề rơi về phía cánh rừng rậm rạp xa xa bên dưới.
Mất đi pháp lực chi viện, phật bảo tức thì trở nên ảm đạm, nhẹ nhàng hạ xuống.
Phật quang tiêu biến, hai đạo huyết quang đang bị cấm chế lại bắt đầu dung hợp thành một khối, lao về hướng rơi của Phổ Tế.
Lúc này phật bảo Địa Tạng Bát đang lay động trong không trung, đột nhiên biến ngược về trước mặt chủ nhân, kim quang bao bọc bảo vệ toàn bộ thân thể.
Đa Di La lượn vòng xung quanh, không tìm được kẽ hở nào để tấn công liền lao về phía gốc cổ tùng, nơi có hai gã thiếu niên vẫn dang chăm chú quan sát quang cảnh kinh thiên động địa, hoàn toàn không ngờ luồng huyết quang khủng khiếp đã áp lại.
Trước mắt Dương Chân đột nhiên bị một vầng đỏ rực che lấp hoàn toàn, mùi tanh xộc vào mũi, kế đó toàn thân như bồng bềnh hoàn toàn mất đi thần trí.
Linh Bảo hòa thượng phản ứng thần tốc, lập tức né qua một bên .
Cây cổ tùng lớn tới hai người ôm lập tức khô khéo quắt queo, còn Dương Chân thì đã ngã vật xuống bụi cỏ đằng sau.
Đa Di La hóa thân thành độn quang, bay vòng quanh ngọn núi, kéo theo một vệt đuôi huyết sắc dài ngoằng rồi bay vọt về phía chân trời mênh mông.
Trong làn gió lạnh lẽo hiu hắt, Linh Bảo nhếch nhác chạy tới chỗ sư phụ, cười thảm một tiếng.
Bầu trời đột nhiên rạch xuống một lằn sét. Gió thổi mây bay, đen đặc cuồn cuộn không ngừng. Những hạt mưa lớn bắt đầu rơi lộp bộp xuống mặt đất, xuống rừng cây, phát ra những tiếng rào rào. Cả thiên địa nhanh chóng biến thành một khối hỗn độn, kèm theo tiếng sấm rền vang là những ánh chớp như con rắn bạc lằng ngoằng lao xuống.
Hai sư đồ Phổ Tế đứng dựa vào nhau dưới gốc cổ tùng, một đạo khí tráo vô hình bao bọc bọn họ, những hạt mưa lớn bên ngoài đập vào xung quanh lập tức hóa thành hơi nước.
Nửa canh giờ sau.
Cơn mưa đã di chuyển ra phía sau ngọn núi, cây cối xanh ngắt lấp loáng, không khí trong lành mát dịu, xóa nhòa gần hết những dấu vết ngổn ngang, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Tòa sơn thần miếu kia chỉ còn tàn dư lại một mảnh sân nhỏ, từng dòng nước chảy róc rách như suối đổ xuống dưới núi. Hiện giờ có ai biết được nơi này không lâu sau lại mọc lên một tiểu sơn tự hương hỏa thịnh vượng.
Sư đồ Phổ Tế và Linh Bảo mặc nhiên đứng trước gốc cổ tùng, dưới chân là một cái thi thể nằm ngang, toàn thân dính đầy bùn đất màu vàng.
Người chết là một thiếu niên, sắc mặt khô quắt xám xịt, mắt mở trừng trừng, thân thể cứng ngắc, thậm chí còn có mấy phần dữ tợn, chính là kẻ chết bất minh bạch, Dương Chân.
"Sư phụ, hắn thật... đã chết rồi sao?" Sắc mặt Linh Bảo trắng bệch như vôi, miệng nói lắp bắp. Nó không dám tin tên thiếu niên vừa rồi còn vui vẻ nhanh nhẹn, sau một lát đã chẳng còn hơi thở.
Nếu hắn không đi theo, không chừng đã chẳng xảy ra chuyện gì, là hắn tự hại mình?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, sắc mặt Linh Bảo lại càng khó coi, cái đầu trọc cúi gằm xuống bật khóc thút thít.
"Mạng hắn vốn không phải chịu kiếp nạn này, tất cả là do sai lầm của vi sư..."
Nét mặt của Phổ Tế lộ vẻ hối hận, miệng niệm "tội lỗi", một tay nắm lấy vạt áo cà sa, cúi người vuốt mắt cho Dương Chân, rồi lại đứng thẳng người dậy, bàn tay lật lên một cái, ánh sáng vàng lóe lên, từ bàn tay đánh xuống.
Trong thời gian uống cạn chung trà, phần đất trước miếu nơi gốc cổ tùng đã hình thành một nấm mộ.
Trong núi rất lâu sau còn nghe tiếng Vãng sinh chú (**), phạn âm ngân nga vấn vít.
Bảy ngày sau, trên dòng Nộ Giang bên ngoài Hà Dương trấn.
Từ những làn sóng xanh dập dìu trên mặt sông, một con thuyền con như chiếc lá đè sóng lắc lư lướt ngược dòng nước như bay.
Kỳ quái ở chỗ trên đầu thuyền và đuôi thuyền đứng khoanh tay một nam một nữ mà chẳng có ai chèo lái, chiếc thuyền dường như tự động tiến lên, trông thập phần quỷ dị.
Hai bên bờ núi xanh thăm thẳm, dòng Nộ Giang kéo dài tít tắp, hai người lại như rất cao hứng, trong tiếng sóng vỗ ầm ầm vẫn không ngừng chỉ sông trỏ núi ngắm nhìn.
"Bá sư huynh, Lạc Thủy Thành lớn thật, vẫn còn rất nhiều địa phương chưa kịp tham quan, lần sau mình lại trở lại có được không?" Nữ tử tươi cười đứng nơi đầu thuyền thần thái uyển chuyển dịu dàng, y phục làm bằng tơ lụa, tóc mềm như mây, trong sóng gió vẫn cười nói tự nhiên.
"Lần này sư huynh phụng mệnh sư môn hạ sơn, lần sau thì Nguyệt Nhi sư muội tự mình đi cầu xin sư nương nhé!" Nam tử hiên ngang đứng phía đuôi thuyền, áo trắng phất phơ, phong độ nho nhã.
"Vậy Nguyệt Nhi xin nhị sư huynh lén đem muội hạ sơn cũng được vậy. Hứ!"
"A... sư muội, trước mặt đã là Hà Dương Trấn rồi."
"Một cái tiểu trấn, không hứng thú."
"Người sư phụ chọn đang ở nơi này, biết đâu chúng ta lại chẳng nhanh chóng có thêm một tiểu sư đệ."
"Tiểu sư đệ?" Thiếu nữ kinh ngạc ngoảnh đầu, đứng ngơ ngẩn giây lát rồi chợt hồn nhiên nói: "A! Thật như vậy sao, rốt cục cũng có người kêu ta là sư tỷ rồi, vui quá..."
Nói đoạn thiếu nữ đột nhiên vọt người về phía đuôi thuyền, hai cánh tay mềm mại đẩy thẳng vào người sư huynh, chiếc thuyền đang đi bình ổn vững vàng chợt bắt đầu chao động.
Nam tử đứng phía đuôi thuyền dở khóc dở cười, đành ngồi thụp xuống, hắn không muốn gây ra ầm ỹ liền vừa nạt vị sư muội nghịch ngợm, vừa cầm lấy mái chèo bắt đầu chống đỡ.
Trong lúc hai người còn đang nói chuyện, thì thuyền đã tới một khúc sông cong cong, phía bờ bắc đã xuất hiện một cái bến nước thuyền bè neo đậu dày đặc, có thể nhìn thấy một cái cổng lớn bằng đá xám, trước mắt chính là Hà Dương trấn.
Thiếu nữ trong lòng gấp gáp gặp vị tiểu sư đệ chưa từng thấy mặt, không chịu được sự chậm trễ của con thuyền nhỏ, liền hô lên một tiếng người đã như một con chim én bay vào rừng, vọt qua hơn mười trượng đặt chân lên bến sông. Lập tức tiếng la kinh hãi nổi lên, đám phu lao động đứng trên bờ đá sợ hãi bỏ chạy tán loạn.
Trên con thuyền nhỏ chỉ còn lại mỗi nam tử đang chèo thuyền, hắn thấy vậy chỉ đành cười khổ, liền ném mái chèo ngầm thi triển pháp lực, chiếc thuyền con nhanh chóng tấp vào bờ.
Ngoài sân của căn nhà lá gần rừng trúc bên ngoài cái chợ phía tây trấn, đột nhiên xuất hiện hai vị khách không mời.
Hai người chính là người lúc nãy đứng trên con thuyền nhỏ tại dòng Nộ Giang tên là Bá Vân Đình và sư muội của hắn Tiêu Nguyệt Nhi, hai người đều là đệ tử Côn Lôn phái.
Căn nhà rào cây làm tường, phên tre làm cổng, mái lá ọp ẹp ẩn dưới mấy khóm trúc xanh, mỗi khi gió thổi đều rung lên bần bật. Hai người đẩy cửa bước vào, trong nhà chỉ có bốn bức tường, lạnh lẽo tối tăm, gần đó là một chiếc giường, một trước bàn và một chiếc ghế. Hai sư huynh muội bất giác nhìn nhau một cái.
Bá Vân Đình dùng ngón tay lau lau đầu giường, bụi bám đầy lên ngón tay, hắn ta ngoảnh mặt lại, không giấu được nụ cười khổ.
"Ái, đây là cái gì?" ánh mắt Tiêu Nguyệt Nhi đột nhiên phát hiện nơi đầu giường một cái tượng gỗ liền đưa tay nhấc lên.