Trong đan phòng nóng rực, nóng đến không ngờ. Ở giữa phòng bày một chiếc cự đỉnh cao cỡ cẳng chân người, đáy đỉnh đốt một lò lửa, ngọn lửa nung đang cháy đượm, hai đồng tử đầm đìa mồ hôi khắp người nhưng hắc y lão giả đứng cạnh không ngừng thúc giục cả hai quạt mạnh hơn. Ánh lửa lấp lánh biến bốn vách thành màu đỏ chói. Trên miệng đỉnh nhiệt khí đằng đằng, hiển nhiên lòng đỉnh là nước sôi, Long đại thiếu gia ngồi trong đỉnh, toàn thân chìm trong nước, gương mặt nhô lên đỏ lựng, liên tục đổ mồ hôi, chảy đầm đìa, toàn thân cơ hồ hư thoát.
Long Thất ôm quyền nói với hai vợ chồng: “Lưỡng vị tiền bối có phải là phu phụ Thiên Tàn Địa Khuyết?”
Lão ẩu chột nhướng con mắt độc nhất lên: “Tiểu tử ngươi lại biết chúng ta?”
“Khắp thiên hạ, chỉ có Thiên Tàn Lão Nhân biết Toái Tâm chưởng.”
Hắc y lão giả cười âm u: “Ngươi còn biết cả Toái Tâm chưởng?”
“Kim Ngọc Vương Hầu chết dưới môn công phu đó, nếu không phải lưỡng vị tiền bối tự tiết lộ thân phận, vãn bối chỉ e không thể tìm đền đây.” Long Thất liếc nhìn Long đại thiếu gia, mỉm cười, “xem ra bọn vãn bối đến đúng lúc.”
Lão ẩu chột nói: “Ngươi muốn lấy vật về?”
“Mất vật đó, cả vãn bối và Kim Sư tiêu cục đều rơi đầu.”
“Kỳ thật ngươi không nên đến, chắc ngươi cũng biết thủ đoạn của chúng ta.”
“Vãn bối đến là không tính rằng mình còn sống sót, nhưng lưỡng vị tiền bối muốn sống nốt quãng đời còn lại thư thư phục phục, e rằng không dễ đầu.”
“Thiên Tàn Địa Khuyết, nào phải dễ chơi, gặp phật giết phật, gặp thần giết thần.” Hắc y lão giả cười khanh khách.
“Tiền bối sao lại gây khó cho vãn bối, chẳng lẽ mấy chục nhân mạng của Kim Sư tiêu cục lại không bằng võ công của Long đại thiếu gia?”
Lão ẩu chột đáp: “Tính mạng người khác thì liên quan gì đến chúng ta? Đồ đệ của ta tuy thích nữ sắc, chưa từng chịu nghiêm chỉnh học võ nhưng dù gì vẫn có ơn với chúng ta, nếu không có ý giúp đỡ, chúng ta sao thoát khỏi tai kiếp, Thiên Tàn Địa Khuyết chắc đã trừ danh trên giang hồ.”
Hắc y lão giả: “Chịu ơn mà không báo đáp, loại người này khác gì súc sinh?”
Long Thất im lặng hồi lâu: “Vãn bối không nghĩ ra, hai vị lấy được tin này từ đâu?”
Tư Mã Như Long tính cách ngay thẳng, lập tức tiếp lời: “Long Thất tiên sinh, bên chúng ta có nội gian, hắn cố ý để lộ phong thanh.”
“Nội gian? Ai là nội gian?” Long Thất ngạc nhiên.
“Nội gian là Chu Đại Khang. Việc này vốn là âm mưu của hắn nhằm dồn tiên sinh vào tử địa.”
Long Thất cả kinh, trừng mắt trầm giọng: “Là Chu đại nhân? Sao ngươi lại biết? Việc này không thể nói nhăng được.”
Tư Mã Như Long chỉ vào Liễu Nguyệt Mị, thở dài: “Tại hạ không nói sai, nếu tiên sinh không tin, có thể hỏi nữ nhâ này, có lẽ thị biết rõ ngọn ngành.”
Liễu Nguyệt Mị mỉm cười, gật đầu: “Hắn quả thật không nói sai, nội gian chính là Chu Đại Khang.”
Ánh mắt Long Thất lạnh lại: “Ngươi còn biết gì nữa? Ngươi là ai?”
Liễu Nguyệt Mị thở dài, thong thả nói: “Long Thất tiên sinh, lẽ nào tiên sinh quên thiếp là ai?”
Long Thất trầm ngâm: “Tại hạ chỉ thấy phu nhân rất quen, nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.”
“Mười ba năm trước, tiên sinh mới trở thành một bộ khoái của Lục Phiến môn, lần đó cao hứng uống say.” Giọng nói thoạt hiện thoạt mờ của Liễu Nguyệt Mị đượm nét cười: “Đêm đó có một nữ nhân khiến tiên sinh thành nam nhân chân chính. Lẽ nào tiên sinh đã quên nàng ta?”
Long Thất không quên, vô luận là nam nhân hay thị nữ nhân, người xuất hiện đầu tiên trong đời vĩnh viễn không thể quên. Ký ức đó minh tâm khắc cốt.
Mắt Long Thất ánh lên tia sáng hưng phấn, phảng phất quay lại đêm trăng sao vằng vặc đó, nữ nhân thành thục quyến rũ ấy dùng cơ thể đầy đặn ấm áp cùng trăm ngàn kỹ xảo khiến y lần đầu tiên hiểu được nữ nhân đáng yêu đến thế nào. Nữ nhân ấy là thiên sứ, cũng là ma quỷ, là giấc mộng không thể gạt đi. Từ lần đó, y không chỉ một lần quay lại tìm nhưng nữ nhân ấy như giấc mộng, qua mất rồi liền tan biến. nàng ta đưa y lên thiên đường rồi đến cuối cùng lại đẩy y xuống địa ngục.
Tương tư là nỗi đau, đau xé lòng. Bao nhiêu năm nay, nỗi nhớ nhung quay quắt đó chưa từng nguôi. Mỗi lần ở cùng nữ nhân khác, y đều nghĩ đó là nàng ta. Nữ nhân mỹ lệ trước mắt này, dù gương mặt hằn dấu tháng năm nhưng không che giấu được phong vận mê nhân.
Long Thất đột nhiên gào lên khàn khàn: “Là… là nàng.”
Liễu Nguyệt Mị khẽ thở dài: “Sau cùng tiên sinh cũng nhận ra thiếp, đúng không?”
“Liễu Như Ý, Liễu Như Ý, cả đời này ta cũng không thể quên.”
Liễu Nguyệt Mị mỉm cười, u oán nói: “Thiếp không còn là Liễu Như Ý, tên thiếp hiện giờ là Liễu Nguyệt Mị.”
“Mười hai năm chín tháng rồi, không ngờ lại gặp được nàng ở đây.” Ánh mắt Long Thất mê mang, giọng nói trống trải, phảng phất từ xa xôi vọng về. Một lần xa cách nhiều năm, đêm nay gặp lại, khác nào giấc mộng.
“Tiên sinh nhớ chuẩn xác như vậy ư? Mười hai năm chín tháng rồi?” Liễu Nguyệt Mị cười khổ.
“Mấy năm nay, ta vẫn đi tìm nàng.”
Liễu Nguyệt Mị ủ rũ: “Tuế nguyệt vô tình, chỉ mới mười hai năm chín tháng rồi, tiên sinh đã không nhận ra thiếp.”
“Nàng thay đổi rồi.”
“Có người nói chỉ hoàn cảnh mới thay đổi được một người, người ta không thể khiến hoàn cảnh thay đổi.” Liễu Nguyệt Mị thở dài, “năm xưa Chu Đại Khang đến làm thái thú Phúc Châu phủ, thiếp bị lão chọn làm tiểu thiếp, từ đó không bước vào chốn phong trần, một mực trong chốn thâm khuê, thiếp nghĩ… đó là nguyên nhân tiên sinh không tìm thấy.”
Vượt ngàn dặm tìm kiếm, chợt ngoái đầu lại, người đó ở ngay trước mắt. Hóa ra thị vẫn ở cạnh y, chỉ là đình viện sâu thẳm khiến tình sâu duyên bạc. Đáng thương cho y từng thề rằng dù phải đi khắp chân trời góc biển, băng qua trăm sông ngàn núi cũng không bỏ cuộc tìm nàng ta. Vì sao vận mệnh lại thích trêu người? Tằng kinh thương hải nan vi thủy, Trừ khước Vu sơn bất thị vân. (Ngoài ra biển cả khôn tìm nước, Nếu bỏ non Vu đâu có mây – bản dịch thơ: Liêu Trai Chí Dị))
Long Thất cười khổ, gương mặt tái đi, hồi lâu sau mới nói: “Nàng nói Chu Đại Khang là nội gian, thật ra là thế nào?”
“Lúc Chu Đại Khang lấy được bảo vật, định để lại cho mình nhưng không thể chống hoàng mệnh, mới nghĩ ra độc kế, lão cố ý muốn tiên sinh tìm đến Kim Sư tiêu cục nhờ áp tiêu, chẳng qua muốn tìm một con dê thế mạng.”
“Con dê đó là ta?”
“Đúng, đó là kế nhất cử tam đắc, giữ được mũ ô sa, giữ được bảo vật, quan trọng nhất là trừ được cái gai trong mắt như tiên sinh.”
Long Thất biến sắc: “Trung Nguyên Tứ Đạo cướp tiêu vốn do lão xếp đặt?”
“Thiếp là người của lão, Vô Hình Đao Hứa Tư Văn trong nhóm Trung Nguyên Tứ Đạo có chút uyên nguyên, nên hai bên được thiếp dẫn dắt, lập tức hợp ý nhau.”
“Kim Ngọc Vương Hầu thì sao? Sao y lại biến tin này? Y và Trung Nguyên Tứ Đạo không phải cùng phe cánh.”
“Phong Phi Hoa và Hứa Tư Văn quan hệ ám muội, Phong Phi Hoa chính thị thê tử của Kim Ngọc Vương Hầu. Y nhận tin rồi liền xếp đặt mưu kế, định dùng kế bọ ngựa bắt ve, chim rẻ rình sau lưng.” Liễu Nguyệt Mị thở dài, “không ngờ y cũng chỉ là bọ ngựa mà thôi.”
Chim sẻ chân chính là Thiên Tàn Địa Khuyết! Nhưng Long Thất không hiểu hai lão quái vật được tin bằng cách nào? Liễu Nguyệt Mị nhanh chóng đưa ra đáp án.
“Người cho họ biết là thiếp.” Thị thở dài, nhưng nụ cười đầy thê lương, tuyệt vọng, “còn một việc, dù tiên sinh nằm mơ cũng không ngờ, kỳ thật Chu Đại Khang không phải Chu Đại Khang thật sự.”
Long Thất không hiểu: “Lão không phải Chu Đại Khang vậy là ai?”
“Chu Đại Khang thật bị lão giết trên đường đến nhận chức, tên lão thật ra là Long Hành Vân, bào đệ của Long Thiếu Vân.”
“Lão dám sát hại mệnh quan triều đình, mạo danh tác quái,” Long Thất trợn mắt, “lão làm quan mười mấy năm mà không sơ hở, thậm chí thăng lên làm tuần phủ, quả thật khó tin.”
“Lão tuy khốn kiếp nhưng có chỗ hơn người.”
“Lão dành nhiều tâm sức thiết kế âm mưu, không tiếc thủ đoạn lấy vật đó, chả lẽ chỉ vì Long đại thiếu gia?”
“Không, đó chỉ là ý của thiếp.” Liễu Nguyệt Mị lắc đầu.
“Là ý của ai có gì khác nhau?”
“Được Long Hành Vân nạp làm tiểu thiếp, kỳ thật ác mộng của thiếp mới bắt đầu, lão thường dùng những phương thức tàn khốc đến dày vò, thiếp…” Liễu Nguyệt Mị thở dài, hoa dung ảm đạm, tựa hồ nhớ lại giấc mộng đáng sợ, nhãn tình đỏ lựng, nước mắt lăn xuống như trân châu đứt chỉ, “thiếp không chịu đựng nổi, bao lần muốn rũ bỏ kiếp sống thừa, cho đến khi một người xuất hiện mới khiếp thiếp tìm được lý do sống tiếp.”
“Là Long đại thiếu gia?”
“Đúng, Long đại thiếu gia tuy phong lưu phóng đãng, hay trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng thật lòng với thiếp, mong thiếp mang lại khoái lạc và hạnh phúc cho chàng.”
“Nên nàng đem bí mật đó nói cho Thiên Tàn Địa Khuyết? Nhân thể giúp Long đại thiếu gia khôi phục võ công?”
Liễu Nguyệt Mị khẽ thở dài: “Làm vậy không công bằng với tiên sinh, nhưng thiếp hy vọng tiên sinh hiểu rằng nữ nhân luôn mong có một kết cục tốt đẹp.”
Long Thất cười lạnh: “Kết cục? Dù thế nào nàng cũng là trưởng bối của Long đại thiếu gia, các người làm vậy còn gì là luân lý?”
Liễu Nguyệt Mị sững người, toan nói lại thôi.
Long Thất khói chịu trong lòng, mục quang liếc ngang, sắc mặt liền biến đổi.
Một bóng người đột nhiên lướt qua, chỉ nghe lão ẩu chột gầm lên như trâu rống: “Không sai, hồng nhan họa thủy, để lại chỉ tổ hại mình hại người.”
Lời còn vang vọng, toàn thân Liễu Nguyệt Mị bay vút lên, nặng nề giáng xuống mặt tuyết trong sân.
Long Thất méo mó mặt mày, gầm lên cuồng loạn, vung đao lao bổ tới.
Đao quang dấy lên nhẹ như gió, nhạt như phi hoa. Đao quang như lưu thủy, phảng phất từ chân trời đổ về, lại như thần long đằng vân giá vụ trên hư không. Nhát đao này cách tuyệt nhân gian, cách tuyệt cả hồng trần tục thế.
Long Thất không chỉ có truy tung thuật thuộc hàng nhất lưu, đao pháp không hề kém hơn.
Sắc mặt lão ẩu chột hơi biến đổi, bao năm rồi, bà ta không thấy đao pháp chân chính. Khi biết đại thiếu gia Hàn Triệt phong đao quy ẩn, bà ta từng ngửa mặt than dài: “Từ nay về sau, chỉ sợ không còn ai đáng dùng đao.”
Quảng Lăng tán tuyệt tích là nỗi tuyệt vọng, cũng là nỗi bi ai. Nhiều năm sau lại thấy được đao pháp ưu mỹ đến thế, là mừng vui? Hay là bất hạnh?
Những thứ mỹ lệ khiến người ta quyến luyến, nhưng thường họ không kịp lưu giữ một phần vẻ đẹp, ngược lại thường vô tình phá hủy nó.
Bà ta thoáng tiếc nuối, thở dài rồi đột nhiên vung tay - - tả thủ, bàn tay đáng sợ.
Trong sát na, lưu thủy không chảy nữa, thần long khuất cả đầu lẫn đuôi.
Đao quang tan biến, cánh tay dâng lên như thiểm điện.
Long Thất đột nhiên cảm giác được một cỗ khí lưu mạnh khôn tả, không thể kháng cự tràn tới như sóng biển, sắc mặt biến hẳn, lạc giọng nói: “Toái Tâm chưởng.”
Toái Tâm chưởng trong truyền thuyết giang hồ hóa ra đáng sợ hơn đồn đại nhiều.
Tiếng gầm vang vọng, đao quang tái hiện, phảng phất cắt đứt thu thủy, đao của Long Thất từ trong làn sóng khí vạch ra. Tơ tình không cắt được, lưu thủy không chặt được. Nhát đao này lại cách đoạn chân trời.
Chân trời xa thẳm nhưng hai ngọn thiết quyền từ đó bay về. “Bình”, một quyền đánh trúng sườn trái lão ẩu chột, lại “bình” một tiếng nữa, một quyền còn lại đánh trúng tiểu phúc bà ta. Hai quyền này của Tư Mã Như Long có thể đám nát đá, giờ như đấm vào bông, y hơi ngẩn ra rồi liên tục đấm ra tám quyền. Tám ngọn đòn nhanh như thiểm điện, gió rít ào ào, tựa hồ từ một quyền biến hóa thành, quyết tâm đấm lão ẩu chột thành đống thịt.
Lão ẩu chột khẽ vẩy tả thủ, một cỗ khí lưu lập tức ngăn lại đòn công kích lăng lệ của Tư Mã Như Long.
Đao quang như cầu vồng vạch ngang tầng không, đao của Long Thất chém vào eo bà ta.
Lão ẩu chột lại vung tả thủ.
Đao quang đột nhiên đảo hướng, vạch nửa vòng cung chém vào hai chân bà ta.
Tư Mã Như Long lao bổ tới, quyền cước giao nhau.
Dưới đòn hợp công của lưỡng đại cao thủ, không ai dễ dàng thoát thân được mà lão ẩu chột xuyên quan quang ảnh do đao quang quyền phong dệt thành. Không ai tưởng tượng được thân thể cao lớn đó lại khinh linh, mẫn tiệp đến vậy. Người còn lở lửng trên không, đột nhiên bà ta tung ra song thoái như đại bàng dang cánh.
Đao quang đột nhiên tan biến, Long Thất thu đao lùi lại, Tư Mã Như Long gầm lên, vai trái trúng một cước, bị đá văng ngược lại, đạp mạnh vào chiếc đỉnh, tiếng “bộp” chưa dứt, y rớt thẳng xuống.
Long Thất gầm lên cuồng nộ, vung đao lao tới.
Đao quang nhàn nhạt như làn khói bay lên. Đao của Nhậm Ngã Sát sau cùng cũng xuất thủ.
Hắc y lão giả không nhìn rõ hình dáng thanh đao, chỉ thấy một đạo đao quang như có như không, chỉ cảm giác được một cỗ sát khí băng lạnh xâm nhập da thịt, toàn thân lạnh ngắt. Lão quát lên lạnh lùng, thân hình tựa một phiến hắc vân phiêu nhiên bay lên. Tốc độ của thân thể và thân pháp nhẹ nhàng, không thể hình dung bằng lời.
Thiểm điện có nhanh không? Nhanh! Nhanh đến mức không ai nắm bắt được. Sấm sét có nhanh không? Nhanh! Nhanh đến mức không ai kịp bưng tai.
Động tác của lão còn nhanh hơn thiển điện, sấm sét, tay như lưỡi kiếm sắc đâm thẳng ra. Trong sát na, trước mắt Nhậm Ngã Sát toàn là ma ảnh xuất phát từ bàn tay.
Đao quang lưu động, sát khí cũng lưu động. Đao của Nhậm Ngã Sát đột nhiên ảo hóa thành mười tám đạo đao quang, ma ảnh lập tức tiêu tán, đao quang liên tục di động, uyển chuyển như thần long lượn khắp tầng không.
Hắc y lão giả song thủ như thương, phá tan đao quang. Đao quang chợt thu liễm, Nhậm Ngã Sát như con diều đứt dây bay ra, “bình”, thân thể đập lên tường rồi rơi xuống. Không trung đột nhiên nở bung một đóa hồng mai - - là máu tươi phun ra. Bàn tay của hắc y lão giả phảng phất tựa con ngài phá kén, đánh trúng ngực gã.
Trong khoảnh khắc, gã cảm giác ngũ tạng lục phủ đều dời vị trí. Nhưng gã là Nhậm Ngã Sát, có thể chết cùng vĩnh viễn không ngã gục. Gã lại như con cá tung lăng vượt long môn, đao quang lóe sáng, thoáng chốc công ra ba, bốn chục nhát đao.
Hắc y lão giả cười lạnh, phi thân lùi lại.
Nhậm Ngã Sát vung đao truy kích. Lúc này, gã là đao, đao cũng là gã.
Hắc y lão giả hơi biến sắc, mười ngón tay như mũi châm đâm ra.
Đao quang lại tan biến, Nhậm Ngã Sát lại văng lên, lần này gã ngã đau hơn. Năm ngón tay phải của hắc y lão giả đâm thành năm lỗ trên tay trái gã, mau phun như suối khoảnh khắc nhiễm đỏ vạt áo trắng ngần.
Nhậm Ngã Sát lại lao tới.
Hắc y lão giả cười lạnh lẽo, phiêu nhiên búng mình lên, đấm thẳng song quyền ra. Chiêu thức của lão không hề đặc biệt nhưng võ công càng đơn giản, càng mang tính trí mệnh. Lão chuẩn bị kết thúc sinh mệnh Nhậm Ngã Sát, chỉ tiếc lão quên một điều, Nhậm Ngã Sát vẫn Nhậm Ngã Sát, gã có thể liều mạng, cũng có thể nhẫn, lại không hề sợ chết, ý chí sinh mệnh của gã kiên cường hơn tưởng tượng của bất kỳ ai. Hà huống, gã còn có đao – thanh đao không nhìn thấy được nhưng có mặt ở mọi chỗ.
Đao của gã đột nhiên xuất thủ, đao quang lóe lên mờ mờ đẹp đẽ, như thơ, như mộng, như ảo.
Hắc y lão giả đột nhiên rít lên, dang hai tay bật ngược một trượng. Lão không cảm thấy đau đớn nhưng một tia khí lạnh từ bụng lan dần lên tim, cúi đầu liền nhận ra máu đang rỉ ra, thấm ướt tà áo.
Lão trợn mắt, cả kinh nhìn Nhậm Ngã Sát. Lão không tin nổi gã có thể tổn thương mảy may đến mình. Mấy chục năm nay nào có ai khiến lão thụ thương chảy máu. Nhưng lần này, nếu Nhậm Ngã Sát không thụ thương trước, phản ứng của lão chỉ chậm đi đôi chút, không phải lão cũng sa vào cảnh Nhất Đao Lưỡng Đoạn ư?
Nhậm Ngã Sát từ từ đứng dậy, bất động như tòa tuyết sơn ngàn năm, như mũi thương thẳng thớm. Máu từ năm lỗ trên tay trái gã phun ra, xuống đến cổ tay, rồi lòng tay, đến ngón tay rồi mới rớt từng giọt xuống đất.
Hắc y lão giả liếc nhìn, đột nhiên biến sắc, chăm chắm quan sát tay trái Nhậm Ngã Sát, trầm giọng hỏi: “Chiếc nhẫn trên tay ngươi lấy từ đâu?”
Nhậm Ngã Sát không đáp, từ từ giơ tay lên, chiếc nhẫn kỳ dị bị máu nhuộm ướt nhưng màu sắc vẫn thế -- đen, như sắt; trắng, như bạc.
“Ta hỏi ngươi, vì sao có chiếc nhẫn này?”
“Người khác tặng.”
“Là ai?”
“Âu Dương Tình.”
Hắc y lão giả ngẩn người, nhíu mày: “Tiểu cô nương đó hả? Lại tặng ngươi cả chiếc nhẫn này? Nàng ta có biết ngươi đến tìm ta chăng?”
Nhậm Ngã Sát khẽ ừ, không đáp rõ.
“Hóa ra là thế, thôi vậy, thôi vậy…” Hắc y lão giả giậm chân, đột nhiên gọi to, “lão bà tử, dừng tay.”
Lão ẩu chột vốn bức Long Thất đến độ không còn lực hoàn thủ, nghe lời liền dừng tay, nổi giận hỏi, “tử lão đầu, định làm cái gì hả?”
Hắc y lão giả thở dài: “Giao vật đó cho chúng, để chúng đi.”
Lão ẩu chột trừng mắt: “Lão điên hả? Vì sao phải cho chúng?”
Hắc y lão giả không trực tiếp hồi đáp, trầm giọng ngâm: “Ngân ti phất diện tùy phong khứ, Thiết kị đạp nguyệt nhập mộng lai.”
Lão ẩu chột lập tức biến sắc, phảng phất trúng ma chú, ngây như phỗng.
“Các ngươi lập tức rời khỏi đây, vĩnh viễn đừng để ta trông thấy.” Hắc y lão giả thở dài, phất tay, “bộp”, một chiếc hộp gỗ đàn hương rơi cạnh chân Nhậm Ngã Sát.
Long Thất nhanh chóng bước lên nhặt lấy, cho vào ngực áo, vòng tay nói: “Đa tạ tiền bối thành toàn.”
Nhậm Ngã Sát cũng sững sờ, trong lòng nghi vấn trùng trùng: “Rõ ràng lão có thể giết ta, vì sao lại giao vật ra? Hai câu thơ đó có ma lực gì? Chiếc nhẫn này có bí mật gì?”
Hắc y lão giả trầm giọng: “Các ngươi còn không mau đi, lẽ nào đợi ta đổi ý?”
“Ông…” Nhậm Ngã Sát vừa mở miệng, máu lập tức phun trào, gã lắc lư đoạn ngất đi…
Lúc gã tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng, nằm trên một chiếc giường ấm áp, thoải mái, thoang thoảng mùi u hương. Rèm cửa, bàn ghế, chăm đệm trong phòng… gần như đều màu vàng nhạt, mấy món đồ giản giản đơn đơn lại toát lên nét ưu nhã. Chủ nhân gian phòng hiển nhiên là một nữ tử ôn nhu mỹ lệ.
Góc đông phòng có một chiếc kệ, trên kệ bày một chậu mặc trúc, một gốc hoa nhài, bên dưới có mấy chiếc ghế bày chậu cảnh, một bóng nữ tử xinh đẹp mảnh mai ngồi trên ghế, hình như đã ngủ say.
Nhậm Ngã Sát động đậy, cơn đau xé da xé thịt từ ngực truyền lên, gã không nhịn được khẽ rên rỉ.
Nữ tử lập tức tỉnh lại, ngoái đầu hỏi: “Huynh tỉnh rồi ư?”
Là nàng? Nữ tử quả nhiên là Âu Dương Tình.
Nàng bước tới ngồi cạnh giường, dịu giọng nói: “Cuối cùng huynh cũng tỉnh.”
“Ta đang ở đâu?”
“Trong phòng muội.”
Nhậm Ngã Sát ngẩn người, cố thử ngồi dậy, Âu Dương Tình lập tức đỡ gã, dịu dàng nói: “Huynh nằm yên đi, vết thương của huynh rất nặng, đại phu nói phải nghỉ ngơi ít nhất mười ngày nửa tháng mới dần lành lại.”
Ánh mắt mỹ lệ của nàng chứa đầy quan hoài, cả một chút ưu thương, làn mi dài còn động mấy giọt lệ, hiển nhiên vừa khóc xong. Nàng thở dài, buồn bã nói: “Long Thất tiên sinh đưa huynh về, huynh cứ như sắp chết… Muội mời gần hết đại phu trong Kim Lăng thành đây.”
“Nếu cả lang băm cô cũng mời tới, không phải ta càng nhanh chết sao?” Nhậm Ngã Sát mỉm cười, tỏ vẻ không để tâm.
“Trương Nhất Thiếp nói rằng huynh sẽ không chết, bởi huynh là người kiên cường nhất ông ta thấy trong đời, trên mình huynh ít nhất cũng có một trăm hai mươi tám vết thương, nội thương cũng không nhẹ, còn sống đến giờ quả là kỳ tích.”
“Trương Nhất Thiếp là ai?”
“Ông ta là đại phu y thuật tối cao, danh khí cũng lớn nhất Kim Lăng thành, nghe nói là con cháu nhiều đời của Trương Trọng Cảnh, bình thường khi trị bệnh liệu thương chỉ kê một toa, bệnh nhân mua đủ là khỏi, vì thế người ta gọi là Trương Nhất Thiếp, ngược lại tên thật của ông ta lại không ai nhớ.”
“Ta thụ thương chứ có sinh bệnh đâu, ông ta làm sao biết được ta không chết?”
“Huynh là tiểu tử xấu xa, người xấu đều sống lâu.” Âu Dương Tình nũng nịu.
Khóe môi Nhậm Ngã Sát hé nụ cười: “Ta chết rồi, không phải cô càng vi vẻ sao? Ít nhất… sau này không còn ai chọc cô giận nữa.”
Âu Dương Tình liếc nhìn gã: “Muội bị huynh dọa cho sợ gần chết, huynh còn lòng dạ đi đùa nữa ư.”
“Nếu ta chết rồi, còn cười thế nào được?”
Âu Dương Tình u oán thở dài: “Huynh chết rồi, muội… muội…”
“Cô thế nào? Thương tâm? Khó chịu? Một lãng tử không có ngày mai, một sát thủ không có chốn về, chết rồi vẫn có người nhỏ cho vài giọt lệ, cũng là việc đáng nhớ.”
Song quyền Âu Dương Tình đấm như mưa lên ngực gã, cười mắng: “Tiểu tử xấu xa, xấu quá đi…”
Nhậm Ngã Sát rên rỉ mấy tiếng, thở phì phò nói: “Tốt nhất cô chuyển ta sang phòng khác, bằng không ta càng nhanh mất mạng.”
“Vì sao?”
“Nếu ta còn nằm ở đây, dù không bị cô đánh chết, cũng bị mùi vị ở đây hun chết.”
“Muội mới chết nhanh hơn, sớm muộn gì cũng bị huynh chọc giận đến chết.” Âu Dương Tình bật cười.
Nhậm Ngã Sát nháy mắt, nghiêm mặt lại: “Có một việc ta tất phải làm, nếu không sẽ chết chắc.”
“Việc gì?”
“Ta muốn uống rượu.”
“Lúc này mà huynh còn muốn uống rượu? Không sợ say đến chến ư?”
Nhậm Ngã Sát mỉm cười: “Chết vì say còn dễ chịu hơn chết vì mùi thơm này.”