Đã lâu không gặp Linh Y, Tỉnh ngôn cũng hơi nhớ nàng. Nghe Long linh tử nói Linh Y cũng làm khách ở Nam hải, Tỉnh Ngôn trầm ngâm một chút thì lên tiếng đáp ứng.
Nghe Tỉnh Ngôn định đi Nam hải, Quỳnh Dung tự nhiên cũng muốn đi theo. Chỉ là vị sứ giả Nam hải râu tóc bạc trắng đó nghe thỉnh cầu của vị muội muội bên cạnh thiếu niên đường chủ thì mỉm cười lắc đầu, nói lần này chủ công lão chỉ mời một mình Tỉnh Ngôn, còn những người khác thì lão không thể tự tiện lạm quyền.
Thấy lão nói như thế, Tỉnh Ngôn lựa lời an ủi Quỳnh Dung, nói y rời nhà đi xa cũng cần có người ở lại giữ nhà, nhờ nó cùng Tuyết Nghi chăm nom nhà cửa, y đi không lâu sẽ quay về.
Nghe y phân phó như thế, Quỳnh Dung ngoan ngoãn quay vào nhà, giúp Tuyết Nghi tỷ thu xếp hành trang cho ca ca. Kì thật không để bọn họ đi theo cũng là tâm ý của Tỉnh Ngôn. Đối với y mà nói, lần trước dẫn theo Quỳnh Dung, Tuyết Nghi cùng đi Nam hải xem duyệt quân, khi về y đã có chút hối hận. Nghĩ đến đao kiếm không có mắt, điện kích quang mâu đầy trời bay qua bay lại, vạn nhất ngộ thương Quỳnh Dung, Tuyết Nghi thì thật không hay.
Dặn dò đôi câu, đến khi khoác bào phục lên người, Tỉnh Ngôn nhờ Tuyết Nghi lên Phi vân đỉnh bẩm cáo một tiếng, sau đó dưới chân sinh mây, cưỡi gió đi cùng Long linh tử.
Đến khi lên giữa tầng trời, Tỉnh Ngôn nhìn thấy có một vân xa hoa lệ đang đợi. Trước vân xa là một đôi quái thú, thân hình dài ngoằn nhưng không có sừng, chính là Giao li ở biển do long thú sinh ra. Lúc này đôi Giao li đang gầm gừ nôn nóng. Hai người Tỉnh Ngôn và Long linh tử vừa lên xe thì bọn chúng lập tức phi như bay. Cứ thẳng một đường trong biển mây trắng như tuyết, đại khái đến chiều hôm ấy, Giao li vân xa trong ánh chiều rực rỡ hạ xuống mặt biển Nam hải sóng dựng cuồn cuộn. Đợi đến khi vào trong long cung, Long linh tử dẫn xuống xe đi trước dẫn đường, đưa Tỉnh Ngôn vào trong một tòa ngọc cung trần đính toàn ngọc trắng. Tỉnh Ngôn nhìn thấy trên cửa ngọc mà bọn họ bước vào có khắc hai chữ lớn cổ phác hùng hồn: Ngọc Uyên.
"Là Trương huynh đệ đến phải không?"
Vừa bước vào Ngọc Uyên cung, còn không đợi hai mắt Tỉnh Ngôn quen với ánh sáng châu ngọc lấp lánh trong cung thì đã nghe phía trước có thanh âm hào sảng truyền đến:
"Bổn hầu phen này mạo muội mời đến, lại không nghênh đón từ xa, mong Trương đường chủ rộng lượng rộng lượng!"
"Khách sáo khách sáo, Mạnh quân hầu quá khách sáo rồi!"
Lúc này hai mắt Tỉnh Ngôn đã thích ứng được tình cảnh ở đây, Tỉnh Ngôn phát hiện cả một tòa cung điện rộng lớn chỉ có một mình Thủy hầu đứng bên bàn ngọc, gương mặt tươi cười, dường như rất cao hứng với việc y đến đây.
Đi đến trước mặt Thủy hầu, Tỉnh Ngôn thi lễ, khách sáo mấy câu. Sau đó Mạnh Chương bất ngờ vỗ tay, thì thấy trong không trung đột nhiên có bát đĩa xuất hiện bay đến bày bố rất nhiều món ngon nóng hổi khói bốc nghi ngút lên trên bàn ngọc. Chủ nhân nâng chung nói:
"Từ ngày cách biệt, vẫn thường hâm mộ phong thái của đường chủ. Mỗi lần nhớ đến lại dâng cảm xúc. Hôm nay bọn ta lại gặp mặt, cạn chung này đi!"
Tỉnh Ngôn ngồi trong tiệc nhưng lòng vẫn thắc mắc không thôi, trước khi khởi hành, Long linh tử có nói Linh Y cũng đến Nam hải làm khách, thế nhưng đến lúc này Thủy hầu Mạnh Chương chỉ mời rượu, không hề nhắc đến Linh Y. Bất quá, tuy cảm thấy kì quái nhưng thấy Mạnh Chương đang cao hứng, Tỉnh Ngôn cũng không hỏi, chỉ cùng hắn uống rượu trò chuyện.
Nam Hải long hầu uống một lúc thì ngấm rượu, bất ngờ đứng dậy vung tay nắm lấy một ngọn tiên xuất hiện từ trong không trung. Ngọn tiên điện mang lập lòe, Mạnh Chương múa lên tạo thành hoa ảnh chập chùng, hào khí ngâm nga:
"Sống thọ ngang trời, làu thông tự nhiên
Sông lớn mênh mông, duyên định sinh tiền
Thiên địa quy về, âm dương tương hỗ
Đáng cười kẻ phàm ngốc, si tâm học tiên!"
Trong lúc ca ngâm ngôn từ mơ hồ, Tỉnh Ngôn nhất thời cũng không nghe rõ. Đợi Mạnh Chương ca múa xong, Tỉnh Ngôn theo lễ khách sáo vỗ tay tán thường mấy câu.
"Chớ cười, chớ cười!"
Nghe Tỉnh Ngôn tán thưởng, Thủy hầu trước giờ trong mắt không người cũng khiêm tốn đáp lời. Lúc này Mạnh Chương đang hứng trí, ân cần nói với Tỉnh Ngôn:
"Ngọn tiên này có tên 'Thiên thiểm', cũng thường được gọi là 'Liệt khuyết', do tám ngọn thiểm điện thiên nhiên chú tạo thành, là chí bảo thần binh hiếm có trên thiên giới. Tiên này là do Lôi thần sư phụ truyền cho ta".
"À!"
Nghe Thủy hầu giới thiệu binh khí trong tay, Tỉnh Ngôn tức thì phấn khởi tinh thần, tập trung nhìn cây Liệt khuyết thần tiên điện mang chằng chịt trong tay Mạnh Chương, muốn xem cho rõ ràng. Nào ngờ Mạnh Chương đã say, không hề để ý đến thần tình của Tỉnh Ngôn. Lời nói vừa dứt thì hai tay hợp lại, ngọn tiên chớp mắt đã tan biến vô hình.
Không nhìn được rõ ràng Tỉnh Ngôn đang có chút thất vọng thì thấy Thủy hầu đột nhiên mở bừng mắt, lớn tiếng:
"Trương đường chủ, những lời lần trước nói với ngươi, ngươi nghĩ thế nào rồi?"
"Ách..."
Bị hỏi đột ngột nhưng Tỉnh Ngôn không hề bất ngờ, tình huống này y đã có chuẩn bị, từ sau lần từ Nam hải trở về, y đã suy nghĩ nhiều, lúc này không cần suy nghĩ, lập tức hắng giọng, nghiêm túc đáp:
"Quân hầu đã hỏi thì thứ cho tôi lớn gan nói thẳng. Kì thật, lời đó của Thủy hầu đã sai rồi".
"Sao?"
Nghe được lời này, hai người ở trước mặt thiếu niên cùng lúc buông lời kinh ngạc. Trên gương mặt vốn có tửu ý của Long hầu lập tức nghiêm lại. Thiếu niên vẫn không đổi sắc, khiêm cung đáp:
"Lần trước may mắn được quân hầu chỉ bảo, biết được quân hầu hâm mộ Tứ độc long nữ, muốn tôi biết khó mà lui. Lời của quân hầu rất là hợp tình hợp lý. Chỉ là tại hạ khi về suy nghĩ kỹ càng thì cảm thấy tình sự thế gian không ngoài bốn chữ 'Lưỡng tình tương duyệt'. Theo ngu kiến của tôi, quân hầu nếu muốn cùng Tứ độc long nự loan phượng hòa minh, kì thật không cần hỏi ý tôi".
Nói đến chỗ này, thiếu niên ngừng một chút lại bình hòa nói tiếp:
"Chuyện này không cần hỏi tôi, mà phải hỏi long nữ".
Nói xong Tỉnh Ngôn im lặng, không nhiều lời, thần sắc bình hòa nhìn Mạnh Chương thủy hầu. Thủy hầu cũng là kẻ kiệt xuất, nghe nói thế há không hiểu ý trong lời của thiếu niên. Do đó đợi thiếu niên nói xong, Mạnh Chương lập tức tròn xoe mắt trừng trừng nhìn Tỉnh Ngôn. Thấy không khí căng thẳng, mưu thần Long linh tử vội đứng dậy tìm cách xoa dịu. Chỉ là lão vừa cúi người định nói thì đã nghe chủ công lên tiếng:
"Hay!"
Long linh tử nghe nói kinh ngạc nhìn lên, thấy chủ công của lão giơ ngón tay tán thưởng:
"Không ngờ đám đạo môn tầm thường lại có kẻ thú vị như ngươi!"
Nói xong ngửa cổ cười khà khà, âm thanh chấn động cung điện. Trong tiếng cười đích thân châm rượu cho Tỉnh Ngôn, hai người đồng loạt uống cạn.
Lại thêm vài tuần rượu, Trương đường chủ đã ngà ngà, thần sắc bỗng như nhớ đến chuyện gì, nôn nao hỏi Thủy hầu:
"Dám hỏi Thủy hầu, Linh Y ở đâu?...Vì sao không thấy nàng đến chơi..."
"Ai!"
Mạnh Chương thủy hầu mặt đỏ bừng vì men rượu, nghe Tỉnh Ngôn hỏi thì than một tiếng, có chút tiếc nuối đáp:
"Đáng tiếc, Trương đường chủ không biết, tuy hôm nay ta có nói ngươi đến đây, nhưng Linh Y không biết vì sao lại trở về trước. Đáng tiếc, đáng tiếc!"
"À, ra thế..."
Chủ, thần bọn họ đều thấy rõ thiếu niên lộ sắc thất vọng trên mặt, lẩm nhẩm:
"Đáng tiếc, ân truyền thụ pháp thuật khi xưa ta vẫn tự xem mình là đệ tử, đối đãi với nàng như ân sư. Chỉ là gần đây không gặp, cũng không biết tạ lễ thế nào..."
Nói xong thì nằm xoài ra bàn ngọc, làm đổ bình rượu khiến rượu tràn khắp bàn. Mạnh Chương đưa mắt nhìn Long linh tử, nói:
"Đường chủ say rồi!"
Nói xong vỗ nhẹ tay, tức thì có hai vị yêu tì mỹ lệ tiến nhanh vào, đỡ lấy khách nhân say rượu vào trong phòng ở Ngọc Uyên cung nghỉ ngơi.
Chỉ là sau khi Tỉnh Ngôn được dìu đi, buổi tiệc lại tiếp tục. Thủy hầu Mạnh Chương vừa nãy còn có vẻ say sưa, hiện tại lại vô cùng tỉnh táo, hai mắt sáng rỡ nhìn Long linh tử, trầm giọng hỏi:
"Người này...ngươi thấy thế nào?"
"Đây..."
Nghe chủ công hỏi, Long linh tử có chút ngập ngừng, suy nghĩ một chút, sau đó cung kính hồi đáp:
"Theo ti thần thấy, sợ rằng cả quân hầu và tôi đều đã xem thường người này. Vừa rồi trong tiêc, người này nghe lời ca châm biếm lại giả như không nghe rõ, thấy ngọn tiên Lôi thần mà không lộ sắc sợ hãi. Sau đó lại dùng lời lẽ sắc bén khiến quân hầu vào thế khó xử. Cuối cùng còn giả bộ bản thân y đối với Tứ độc công chúa chỉ có tình sư đồ, e là..."
"E là gì?"
"E là y đã phát hiện bản thân đang ở nơi nguy hiểm, dùng lời để đánh lạc hướng chúng ta, sau đó độn thủy thoát thân!"
"Hả?"
Nghe đến chỗ này, ánh mắt Mạnh Chương quắc lên, nghiêm trang hỏi:
"Ý của Long linh ngươi là lời của y không phải thật lòng?"
"Đúng vậy".
"Ai, thì ra là thế..."
Lúc này Thủy hầu phảng phất đã minh bạch, đang như suy nghĩ.
Im lặng một lúc, khi Long linh tử đang nỗ lực suy đoán tâm ý của chủ công thì nghe hắn lạnh lùng lên tiếng:
"Hừ! Hôm trước mời Linh Y đến, lúc đâu không chịu, đến khi nói có Trương đường chủ cũng đến thì mới đồng ý. Vừa đến Nam hải ngồi còn chưa ấm chỗ đã hỏi 'Tỉnh Ngôn ca ca' sao chưa đến, sau đó nổi giận đùng đùng bỏ đi. Xem ra trong lòng Linh Y chỉ có mỗi tên tiểu tử đạo môn đó! Xem ra"
Lúc này vị Thủy hầu thần sắc có chút kích động, thở dài một hơi, giọng đều đều:
"Ai, tên này không trừ, e là bổn hầu không thể cưới Tứ độc công chúa làm thê tử..."
"Đúng!"
Chợt nghe chủ công nói ra lời hung dữ, Long linh tử chẳng chút kinh ngạc, ngược lại còn cho là đương nhiên:
"Theo ti thần thấy, chủ công nên sớm quyết đoán. Một tên tiểu tử đạo môn nhỏ nhoi, há có thể cản trở đại kế của Thủy hầu!"
"Hừ..."
Long linh tử phụ họa xong thì thấy chủ công lại trầm mặc, thần sắc cao thâm mạc trắc. Trầm mặc theo một lúc, Long linh tử đột nhiên đại ngộ, kêu lên:
"Chủ công anh minh! Lúc này không nên trực tiếp ra tay vì Tứ độc công chúa biết Nam hải ta mời người này đến. Nếu như y xảy ra chuyện, công chúa tự nhiên biết chúng ta làm".
"Đúng là như thế".
Đối với thủ hạ nhanh ý như thế, Mạnh Chương rất hài lòng. Được chủ công cổ vũ, Long linh tử tức thì hưng phấn nói tiếp:
"Có rồi! Thần có một kế!"
"Mau nói!"
"Là thế này, ti thần biết song thân tiểu đường chủ này đều còn, người này lại cực kì hiếu đạo. Chúng ta đã không thể trực tiếp đối phó y, chi bằng"
"Nói xằng!"
Long linh tử đang hứng khởi thì đột ngột bị Thủy hầu nộ khí trùng trùng ngắt lời:
"Nam hải Mạnh Chương ta là tôn thần cao quý, làm sao có thể dùng thủ đoạn ti bỉ như thế!"
Lúc bộc phát nộ khí, trong mắt Mạnh Chương hàn quang loáng lên, không khí trước mặt bỗng bị ngưng kết thành một màn băng óng ánh, "Xoảng" một tiếng rơi vỡ tan trên nền điện.
Thấy như thế, Long linh tử tức thì toát mồ hôi lạnh, vội quỳ xuống khấu đầu, khẩn cầu quân hầu khoan thứ.
"Đứng lên đi".
Thấy lão thần bị chấn khiếp, Mạnh Chương vừa nổi giận bỗng mỉm cười, lên tiếng an ủi:
"Long linh, vừa rồi ta cũng là tâm tình không tốt nên bộc phát giận dữ thôi. Kì thật ngươi theo ta đã lâu, còn không biết ta là loại người thế nào sao? Nam hải thủy hầu ta tuy để thành đại nghiệp không màng tiểu tiết, nhưng trước giờ hành sự đều đường đường chánh chánh, quang minh lỗi lạc"
Nói xong lời này, long hầu dường như chợt quên đi chuyện vừa bàn, chuyển qua một vấn đề dường như chẳng liên quan:
"Hôm nay tuy mệt nhưng Chúc u quỷ mẫu một ngày không trừ, bổn hầu một ngày không thể yên. Ta hiện còn phải đi tuần hải, kiểm tra các đại phù thành. Ta đi chắc cũng hết mấy ngày".
Nói đến đây, Mạnh Chương ngưng một chút mới tiếp tục:
"Long linh, ta có một chuyện muốn ủy thác ngươi làm".
"Là chuyện gì vậy?"
Lão mưu thần vừa bị chấn khiếp vẫn còn căng thẳng lên tiếng hỏi. Chỉ nghe Mạnh Chương trịnh trọng phân phó:
"Sắp đến kì phối chủng của cự linh hải thú Nam hải chúng ta. Lần này ta xuất ngoại tuần biển mấy ngày, Long linh ngươi phải bảo dưỡng tốt Cự dương hoa trong ngọc điền, không được để người khác thừa cơ hủy hoại".
Thì ra Nam hải long tộc có nuôi dưỡng một loại cự hình hải thú, mỗi con to như tòa núi, chiến lực kinh người, hết sức trọng yếu đối với Nam hải long quân. Chỉ là như tục ngữ có câu "Một núi không dung hai hổ", hải thú thể hình như núi này hết sức hiếm ở Nam hải, mấy trăm năm mới sản sinh được một con. Nam hải nhiều năm đánh nhau với quỷ phương, cự thú hung mãnh như thế rất hữu dụng, do đó phải dùng đến một loại cỏ đặc biệt ở Nam hải là "Cự dương hoa" để kích thích dục tình của hải thú. Cự dương hoa cực kì lợi hại, chỉ cần một miếng nhỏ cũng có thể khiến hải thú to lớn như núi, mấy trăm năm mới phát tình lập tức động tình. Cự dương hoa này nếu như để người ăn nhầm...Nam hải thủy hầu nghiêm túc phân phó:
"Long linh, Ngọc uyển ta giao cho ngươi bảo quản, nhớ không được để kẻ nào tùy tiện vào thưởng ngoạn, nếu như lỡ ăn nhầm thì thật không hay"
Nói đến đây, Long hầu uy danh hiển hách chợt trầm tư, một lúc sau tiếp tục:
"Ai, đám chúc u quỷ quái đó, gian hoạt vô bì, giỏi nhất là dụ người, Long linh ngươi phải bảo vệ tốt long cung, không được để đám gian xảo đó trà trộn tiến vào..."
Nói xong, Mạnh Chương phất tay áo bỏ đi.
"..."
Phía sau hắn, vị mưu thần ngẫm lại từng lời hắn phân phó, bất tri bất giác sắc mặt trở nên vô cùng nặng nề...
Tạm không nhắc đến Long linh tử chiêu đãi Tỉnh Ngôn thế nào, bảo vệ ngọc uyển thế nào. Lại nói đến ở một nơi bí ẩn trong Nam hải long cung, có một hồ cốc nước xanh biếc, bốn bề núi ngọc vây bọc. Ở hồ cốc thanh u đó, dưới gốc một cây đại thụ trên nền cát trắng toát, có một vị nữ tử y phục bạch sắc, đang tựa vào gốc hoa thụ đó.
Lúc này từng làn vân vụ mờ mờ ngưng tụ quanh thiếu nữ, lơ lửng vây nhiễu mọi vật xung quanh, thế là thiếu nữ, hoa thụ, vân vụ, hồ cốc đều trở nên huyền ảo mê li.
"Ngu ba gia gia nói có đúng không?"
Thì ra vị nữ tử đứng đối diện mặt hồ đang có tâm sự trùng trùng.
"Ngu ba gia gia nói, 'Thấy đỏ gặp vui', rốt cuộc là có ý gì chứ?"
Phong bạo nữ thần đã tịch mịch ngàn năm, lúc này hệt như một con mèo yếu đuối, vừa trầm tư suy nghĩ, vừa lo lắng nhìn khói hồ mờ mịt trước mặt.
"Keng".
Khi thân ảnh yếu đuối đó đang ngơ ngẩn xuất thần thì Hải hồn hoa thụ trên đầu nàng đã lặng lẽ rơi một cánh hoa xuống cạnh nàng. Thần nữ đang cô độc nghe tiếng hoa chạm đất thì nhặt lên, đưa đến trước mũi thưởng thức mùi hương của nó.
"A!"
Qua một lúc, nữ hài nhân vốn đang ngơ ngẩn bỗng vô tình nhìn thấy hoa ngọc trong tay mình, ở trung tâm đóa hoa như ngọc thạch vàng nhat đó, đang dần chuyển sang màu đỏ thẫm diễm lệ, tức thì buột miệng thốt lên kinh ngạc.
"Thấy đỏ gặp vui, là ý gì?"
"Ta cuối cùng có thể gặp được chuyện vui gì đây?"
Nữ hài nhân yếu đuối nhìn đóa hoa đỏ trong tay, vừa kinh vừa mừng, nửa tin nửa ngờ!