21-04-2011, 06:18 PM
|
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: Sep 2010
Bài gởi: 3
Thời gian online: 1105
Thanks: 4
Thanked 12 Times in 3 Posts
|
|
Chốn bình yên
Năm năm rồi hắn mới về lại thành phố. Nhìn mọi thứ vừa lạ vừa quen. Xe cộ đông đúc, dòng người ồn ã khiến hắn cảm thấy mình có vẻ lạc lõng. Mấy năm trước, hắn cũng là một thành viên trong chốn náo nhiệt này. tốt nghiệp xong, xin việc mãi không được, nghe lời thằng bạn rủ rê, hắn trôi dạt đến Daklak. Cuộc sống vậy là cũng tạm ổn định với một nghề phù hợp với khả năng chuyên môn.
Thời gian đầu, hắn không tài nào quen được với cái thị trấn cứ tầm 7 giờ tối là nhà nào cũng đóng cửa tắt đèn, đướng xá vắng ngắt, sao mà cô quạnh quá. Để rồi mỗi đêm nằm thao thức, nghe tiếng gió xào xạc rung mái tôn kẽo kẹt xen lẫn từng giai điệu của "Đêm đông" làm cả cõi lòng tê tái : "... Đêm đông ... ta lê bước chân phong trần tha hương ... Gió gieo sầu miên, gió đau niềm riêng, gió than triền miên ...".
Ngày qua ngày, khả năng thích ứng của hắn cũng dần tăng lên. Hắn chợt nhận ra rằng nơi này cũng có những nét đáng yêu : con người cởi mở, không khí trong lành, cuộc sống yên ả, và trên hết là công việc của hắn dần ổn định và tiến triển.
Thời gian cứ thế trôi qua. Một tháng ... hai tháng ... một năm ... hai năm ... Đến khi nhìn lại thì hắn đã đón tết cao nguyên được 5 lần. Nhờ đám cưới nhỏ em họ mà hắn có dịp xa rừng xuống phố. Dạo một vòng chốn cũ, thăm lại căn gác hắn từng trọ, sân trường đại học quen thuộc suốt 4 năm, cả cái quán cafe trước cổng trường mà tụi hắn từng ngồi. Hắn chợt nhẹ lòng. Đây không còn là nơi hắn nhớ quay quắt khi rời xa nữa mà mà chỉ là nơi lưu giữ những kỷ niệm vui buồn của một quãng đời đã qua.
Rời quán, hắn hòa vào dòng xe cộ ầm ĩ không ngớt. Thời gian vẫn cứ trôi. Tiếng Thanh Thúy vẫn da diết : "Vượt ngàn dặm xa, người đến đây với mảnh đất này ..." làm hắn thấy nhớ chốn bình yên của mình.
Về nhà thôi - hắn tự nhủ.
Last edited by khungcodangcap; 21-04-2011 at 06:28 PM.
Lý do: ^^
|