CHAP 5 : TIỄN BIỆT ...
Sau sự việc lần đó , tôi ngày càng cảm thấy mìh yêu anh hơn . Vì tình yêu đối với tôi phải kèm theo sự nể phục . Chìm đắm trong những dư vị ngọt anh trao tặng . Khiến tôi yêu mưa , vô thức đưa bàn tay ra hứng mưa để rồi cười , ôm lấy hạnh phúc ngọt ngào :
" Hãy đưa anh bàn tay em . Em có thấy , có đếm được những hạt mưa rơi xuống bàn tay em không ? Đừng hoài nghi về tình cảm anh dành cho em . Anh muốn em biết những giọt mưa rơi ngoài bàn tay em mới là tình yêu của anh . Từng giọt từng giọt đều nói lên :" Anh yêu Em " .
Vậy mà tôi phải dừng lại cái hạnh phúc còn đang dang dở khi biết anh phải sang Pháp du học , tôi lặng người . Phải xa anh sao ? Bốn năm trời đằng đẵng liệu bản thân có chờ đợi được ? Phải cố gắng ! Tỉnh cảm này - tôi sẽ vì anh mà xây đắp , bồi dưỡng nó . Hãy nghĩ rằng đây là một chặng đường , một thử thách dành cho chúng tôi . Cùng nhau bước đến cuối con đường , nhận ra mình chẳng thể thiếu nhau .
Ngày tiễn anh ra phi trường , tôi dặn lòng không được khóc . Không được để anh vì sự yếu đuối của mìh mà từ bỏ tương lai phía trước . Lý trí nói mà trái tim đâu nghe . Rõ ràng không muốn khóc mà nước mắt cứ tuôn ra như mưa . Anh nhìn tôi , lấy tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt , rồi hôn nhẹ lên trán tôi . Anh hướng về phía gia đình , giọng nói trầm ổn vang lên :
- Bố mẹ đi trước đi . Khi nào con thấy ổn con sẽ sang . Nhập học thôi mà , không kì này thì kì sau học , bảo lưu kết quả cũng được .
Mọi người ngỡ ngàng , đến cả tôi cũng không tin được những lời nói vừa đến tai , chưa kịp định thần đã bị bàn tay ai đó kéo đi . Bàn tay này , cảm giác quen thuộc này , sao lúc này lại kéo tôi đi nhanh về hướng cửa ra . À ! Hiểu rồi . Tôi hất bàn tay đó ra , anh sững lại , đôi mắt đó ngỡ ngàng nhìn tôi :
- Em sao vậy ?
- Em mới phải là người hỏi anh sao vậy ? Anh đi đi . Em không sao ....Thật đấy !
- Anh không đi nữa . Căn bản ngay từ đầu đã không muốn đi . Việt Nam thì sao ? Hà Nội thì sao ? Không phải có em là tốt rồi sao ? Anh sẽ cố gắng học hành tốt , kiếm việc làm tốt . Anh không tin không thể sống tốt .
Tôi ôm chầm lấy anh . Ghé sát tai anh , khẽ nói :
- Em không sao .... Thật đấy ! Chỉ cần ôm anh chút thôi , hơi ấm này , mùi hương này , em sẽ ghi nhớ . Vậy là đủ rồi .
- Anh sẽ ở bên em . Không xa em đâu .
- Sẽ luôn thế . Dù xa cách nhưng trái tim này sẽ luôn bên anh . Hãy đi đi . Em không khóc nữa đâu . Em không buồn nữa đâu . Em hứa !
- Nhưng ...
Tôi kiễng chân lên , mượn đôi môi mìh chặn lại lời nói của anh . Đang định rời khỏi thì anh ôm chặt lấy tôi , chặt đến nỗi như thể đây sẽ là lần cuối cùng. Đôi môi anh quấn chặt , bao phủ môi tôi . Nước mắt mằn mặn lạc giữa nụ hôn . Trong tôi đất trời như xoay chuyển . Như vậy là đủ rồi . Trái tim này đã định sẽ chỉ vì anh mới loạn nhịp , sẽ vì anh mà khoá trái . Vậy nên hãy yên tâm đi đi . Hãy tới chân trời mới để phát triển tài năng . Mãi nơi này chờ đợi anh về .