Kim Sa thôn nằm dưới chân dãy núi, cách khá xa có vài hồ nước ưu mĩ xanh biếc. Ngày thường, có rất nhiều thôn dân ở đây giặt giũ bơi lội, khi đến đêm, nơi này không còn bóng người.
Dương Cảnh Thiên mang theo Hà Trác Phương đi đến nơi này, chỉ thấy bóng trăng trãi trên mặt hồ, lộ ra vẻ yên tĩnh vắng lặng lạ thường.
Xung quanh hồ là khu rừng rậm rạp, âm thanh tự nhiên không ngừng truyền lại, trong trẻo lạ thường.
Hà Trác Phương ngắm trăng sáng, cảm thán:
- Trăng đêm đẹp quá!
Dương Cảnh Thiên cười nhẹ nói:
- Trác Phương, nàng không phải là muốn ngủ qua đêm ở đây chứ?
Hà Trác Phương cười nhẹ nói:
- Có gì mà không chứ?
Dương Cảnh Thiên ung dung nói:
- Không có gì, chỉ hơi lạnh thôi.
Hà Trác Phương nói:
- Ta thực sự thống hận phụ tử Quách gia, thực là muốn tìm một địa phương không có một ai sinh sống.
Dương Cảnh Thiên nhìn nàng trìu mến:
- Đêm nay, ít nhất ta có thể làm điều đó vì nàng.
Hà Trác Phương sững sờ hỏi:
- Chỉ có đêm nay thôi sao?
Dương Cảnh Thiên cũng hơi sững lại, hắn không phải đần độn, hắn cảm giác được trái tim mình đang đập loạn, nhưng cũng không dám khẳng định đáp án của nàng. Dù sao, hạnh phúc đôi khi tới quá nhanh, quá đột ngột.
Đó chẳng phải là điều Dương Cảnh Thiên mơ tưởng mưu cầu sao?
Thiên tiên mỹ nhân Kim Sa thôn, nữ thần trong lòng mình, đang từng bước đi tới phía mình.
nl.Dương Cảnh Thiên hít một hơi :
- Có một số sự tình, phải qua đêm nay mới có thể biết được câu trả lời.
Hà Trác Phương cất giọng buồn buồn:
- Khả năng của con người cũng chỉ có hạn mà thôi. Mỗi một sự việc đều có thể thay đổi vận mệnh con người.kien
Dương Cảnh Thiên nói:
- Nhưng có một số người xuất hiện, thông thường có khả năng thay đổi một chút sự tình.
Hà Trác Phương sửng sốt nhìn hắn:
- Ngươi có thể là một người trong số đó ư?
Dương Cảnh Thiên cười nhẹ:
- Nàng nghĩ thế nào?
Hà Trác Phương mỉm cười, chỉ có cười mỉm mới có thể biểu đạt niềm vui sướng trong lòng nàng.
- Đương nhiên, ngươi là người duy nhất trong thôn có khả năng thay đổi quy tắc. Bởi vì ngươi là kẻ mạnh ở nơi này, người mạnh thông thường có quyền thay đổi tất cả.
Dương Cảnh Thiên mỉm cười, bởi vì hắn tự tin biết rằng Hà Trác Phương nói không sai. Ở trong thôn, không người nào có thể mạnh hơn so với hắn. Hắn hoàn toàn có thể thống trị Kim Sa thôn, phải chăng điều đó chứng tỏ chính mình có thể làm gì mình thích?
Dương Cảnh Thiên không tiếp tục tưởng tượng nữa, đó là một vấn đề rất phiền phức, hắn không phủ nhận, sau này có thời gian sẽ xem sách nhiều hơn, nếu không thật cảm thấy tay chân bị bó buột.
Dương Cảnh Thiên ngửa đầu ngắm trăng, cảm thấy dưới ánh trăng lạnh lẽo, vậy mà toàn thân lại nóng bừng.
Hà Trác Phương lúc này sắc mặt vui mừng, lúm đồng tiền hiện lên, cất giọng ôn nhu:
- Cảnh Thiên, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc…
Dương Cảnh Thiên cười:
- Trác Phương, sao lại khách khí như vậy, cứ nói đi đừng ngại.
Hà Trác Phương cả mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt vào nhau, mặt càng không dám ngẩng lên nhìn hắn, chỉ nghe thấy tiếng nhỏ như muỗi kêu:
- Nhờ… nhờ ngươi xem hộ ta xem bốn phía có người hay không… Ta, ta muốn… ta muốn tắm rửa trong hồ…
Lời nói vừa buông, nàng ta không dám ngẩng đầu lên chút nào, mười ngón tay xoắn vào nhau, có vẻ vừa e lệ vừa bất an.
Dương Cảnh Thiên nhìn tứ phía, đi tới trước một phiến cự thạch, trèo lên đỉnh nhìn ra xa nói:
- Trác Phương, không ổn rồi. Ở đây có người.
Hà Trác Phương cả kinh, thất thanh nói:
- Thật à? Chúng ta nhanh đi thôi.
Dương Cảnh Thiên cười to ha hả nói:
- Đi đến đâu đây? Đến đâu thì vẫn có ‘hai người’ chúng ta, chỉ vậy thôi.
Hà Trác Phương thoáng chốc hiểu ra Dương Cảnh Thiên trêu chọc mình, vừa thẹn vừa tức, hờn giận trách móc:
- Cảnh Thiên, ngươi dám lấy ta ra đùa bỡn sao…
nl.Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại loạn lên. Dương Cảnh Thiên nhìn biểu tình của Trác Phương nói:
- Trác Phương, muốn tắm thì nhanh lên, nếu không có người đến thực thì phiền toái đó.kien
Hà Trác Phương trái tim đập thình thịch, thấp giọng nói:
- Đa tạ ngươi, Cảnh Thiên!
Nàng chậm rãi đi tới bên hồ, trong lòng một trận hỗn loạn. Nghĩ mãi, nàng mới nhẹ nhàng trút bỏ ngoại bào của Dương Cảnh Thiên, cởi ra áo lót đã hư hỏng. Nàng như sâu lột xác thành bướm, hiện ra một tư thái mĩ lệ nhân gian hiếm thấy.
Dương Cảnh Thiên ở trên khối cự thạch bên hồ, mặc dù quay lưng về phía hồ, không nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, nhưng dựa vào nội lực thâm hậu, tai nghe được rất rõ ràng. Tai hắn nghe được tiếng cởi y phục, tiếng chân lội nước, lại nghe được cả tiếng đùa nước ‘bát lạp, bát lạp’. Thỉnh thoảng nghe được tiếng cười mỏng manh như tiếng chuông ngân, tiếng dao động trong thinh không động lòng người.
Rất nhiều lần, Dương Cảnh Thiên muốn quay đầu lại, nhưng lại nghĩ đó không phải hành vi quân tử, nên đành bỏ ý định. Chỉ là Hà Trác Phương tắm giống như vô tận, rất lâu rồi vẫn không xong.
Dương Cảnh Thiên trong lòng mê mang một hồi, mỹ nhân trong hồ, không phải là tiên tử chính mình đêm này nhớ đến sao? Vì lẽ gì đến bây giờ, chính mình cũng không dám đối mặt. Nàng là một nữ nhân, vậy mà dám tắm rửa trước mặt mình, chứng minh nàng có ý tứ đối với mình, tối thiểu nhất cũng là tin tưởng, nếu chàng có tình, thiếp có ý, vậy Dương Cảnh Thiên hắn còn do dự cái gì?
Tác phong quân tử cái gì, khốn kiếp, toàn là gạt người.
Chính mình sắp mười sáu tuổi rồi, nói theo ‘Ngự nữ thần công’, là lúc cử hành lễ thành nhân của mình. Nghĩ tới ‘Ngự nữ thần công’, Dương Cảnh Thiên toàn thân một cổ nhiệt khí lại bốc lên.
Dương Cảnh Thiên hít một hơi thật sâu, thở dài một tiếng, trong lòng yên tĩnh hơn một chút. Đúng lúc này, thanh âm Hà Trác Phương té nước tắm rửa lọt vào tai một cách rõ rệt.
Dương Cảnh Thiên rốt cuộc không nhịn được, từ từ ngoảnh lại. Bỗng nhiên Hà Trác Phương la lên một tiếng kĩnh hãi.
Dương Cảnh Thiên nghe tiếng lập tức quay đầu nhìn lại, không khỏi ngây ra.
Nguyên lai Hà Trác Phương vẫn đang ở phía sau mình tắm rửa, nửa vầng trăng chiếu xuống, ánh trăng nghiêng nghiêng phủ lên người Hà Trác Phương, tôn lên dáng người thon thon, dịu dàng thướt tha, nước da như bạch ngọc mềm mại, tất cả cùng ánh trăng một màu như nhau, hòa trộn không phân biệt được.
Hà Trác Phương thấy Dương Cảnh Thiên đột nhiên quay lại nhìn về phía mình, rất tự nhiên kêu lên một tiếng kinh hãi, hai tay theo bản năng phủ lên bộ ngực, che lại địa phương mẫn cảm dụ nhân trên người.
Hà Trác Phương mái tóc dài sau khi gội xong trở nên mềm mại như lụa, xoã ra, từng hang nước nhỏ chảy dọc. Trông thấy Dương Cảnh Thiên ngơ ngẩn nhìn mình, Hà Trác Phương vừa kinh vừa thẹn, hai tay che ở trước ngực, thân thể vội vàng trốn vào trong nước, chỉ lộ đầu ra.
Dương Cảnh Thiên bị cảnh tượng trước mắt làm rung động, tới khi Hà Trác Phương toàn thân trốn trong nước, mới tỉnh giấc mộng, thất thanh kêu lên:
- Xin, xin lỗi! Ta chỉ là lo lắng cho nàng, cho nên…
Hắn thật muốn quay người lại, nhưng thân thể dù thế nào cũng không nghe lời. Hai người nhìn nhau, bầu không khí thật là gượng gạo, cả hai đều nói không ra lời. Nhưng thấy Hà Trác Phương da thịt sáng hơn ánh trăng, mặt phấn cũng hồng như sương phong, đôi môi mấp máy, xấu hổ khôn tả, một câu cũng không nói nên lời.
Dương Cảnh Thiên có chút lo lắng nói:
- Ta vừa rồi thật là đường đột…
Vừa nói, Dương Cảnh Thiên đưa tay nắm lấy ngọc thủ của Hà Trác Phương. Hắn chỉ cảm thấy bàn tay nàng mềm mại, tâm thần không nhịn được rung động, nhìn về phía nàng. Hà Trác Phương hai gò má nổi lên một áng mây hồng, giãy dụa thoát khỏi tay hắn, chạy đi.
Dương Cảnh Thiên nhất thời ngẩn ra, nhìn lên bầu trời đêm. Trong thôn cũng có vài nữ nhân xinh đẹp, song Hà Trác Phương là một sự khác biệt. Từ khi hắn bắt đầu biết nhận thức, Hà Trác Phương đã in vào trong lòng hắn. Nàng vốn là đối tượng trong mộng của tất cả thiếu niên bọn hắn. Từ khi hắn xem lén ‘Ngự nữ thần công’ của Mạc lão gia, Dương Cảnh Thiên đối với Hà Trác Phương loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt, càng không thể khống chế được.
Nhìn Hà Trác Phương chạy khỏi, Dương Cảnh Thiên nhất thời không biết làm sao, nhưng có một động lực to lớn đẩy thân thể hắn về phía trước.
Hà Trác Phương chưa kịp chạy bước nào, Dương Cảnh Thiên đã giữ nàng lại.
Hà Trác Phương nhất thời loạng choạng, cả người ngã vào trong lòng Dương Cảnh Thiên, một làn u hương thanh nhã từ trên người Hà Trác Phương truyền đến, không ngờ lại tuyệt vời động nhân đến như vậy.