- Còn nữa, tên ta không phải Lâm Phong.
Lần này Mạc Y nhìn hắn có chút ngờ vực:
- Tên ngươi không phải Lâm Phong?
Hắn hiểu nữ tử trước mặt đang suy nghĩ gì.
- Từ trước đến giờ, ta chưa từng nói rằng ta là Lâm Phong hay Hỏa Thần của Ngọc Lân quốc. Đó đều là các người cho rằng ta là hắn.
- Tại sao ngươi lại nói với ta điều này?
Hắn nhìn thẳng vào mắt Mạc Y, chậm rãi lên tiếng:
- Luyện hóa Nghịch Thiên đan, tỷ lệ thành công cực kỳ thấp, mà khả năng người luyện đan chết cũng thế! Cô có muốn luyện đan nữa không?
- Giao dịch là giao dịch. Ngươi đã giúp ta đạt đến Thiên Huyền chi cảnh, ta dù chết cũng sẽ giúp ngươi luyện chế đan dược.
Nghe thấy câu trả lời của Mạc Y, hắn bỗng chốc trở nên vui vẻ, đưa tay ra phía trước:
- Ta tên Ngọc Thiên Lăng, rất vui được làm bạn với cô.
Mạc Y cũng cười, đưa tay bắt lấy tay hắn:
- Mạc Y.
- Ta có thể hỏi ngươi một câu này được không?
Thiên Lăng gật đầu.
- Tại sao ngươi có được hắc hỏa?
Thiên Lăng nghĩ ngợi một chút, cuối cùng mới quyết định sẽ trả lời Mạc Y.
- Ta không phải người Chân Long đại lục. Hắc hỏa này, là ta cướp được của Lâm Phong.
- Có thể cướp được thuộc tính sao? – Lông mày Mạc Y nhíu lại, điều này là không thể mà!?
- Nếu chỉ sử dụng thiên lực, tất nhiên là không thể cướp được thuộc tính. Vũ khí của ta là một pháp bảo biến dị, có khả năng thao túng loại thuộc tính của người đã bị giết.
Mạc Y vốn còn đang ngờ vực lập tức chuyển sang kinh hãi:
- Ngươi giết Hỏa Thần!?
Thiên Lăng không phủ nhận, trực tiếp gật đầu.
- Sau này có cơ hội sẽ kể cô nghe.
Mạc Y biết hắn không muốn nói tiếp cũng không cố gạn hỏi nữa mà quay sang học cách điều khiển hắc hỏa.
- Dùng thiên lực của mình áp chế hắc hỏa. Áp chế thành công rồi mới bắt đầu vận hành nó theo ý nghĩ của bản thân.
…………………
Ba ngày nhanh chóng qua đi.
Mạc Y phần nào điều khiển được hắc hỏa, mặc dù còn có chút miễn cưỡng. Nhật Minh cung cũng bắt đầu xuất phát tiến về Thần Lăng động.
Đoàn người của Nhật Minh cung có tổng hơn 150 người, gồm cung chủ Âu Dương Mặc, 15 trưởng lão và hơn trăm đệ tử tinh anh, tất nhiên là có cả Mạc Y.
“Xem ra lần này Nhật Minh cung đánh cược rất lớn.”
Vì tất cả đều là tu chân giả nên tốc độ di chuyển của bọn họ khá nhanh. Sau hơn nửa ngày đi đường đã đến địa phận cách Thần Lăng động mười lăm dặm. Nơi đây chỉ là một tiểu trấn nhỏ. Đoàn người nhanh chóng tìm mấy quán trọ để nghỉ ngơi. Chỉ còn mấy ngày nữa Thần Lăng động chính thức mở ra. Từ bây giờ đến lúc đó nhất định chuẩn bị thật tốt.
Thiên Lăng cùng Mạc Y ở cùng chỗ quán trọ với cung chủ và 15 trưởng lão kia. Trong lúc bọn họ đang ăn cơm trò chuyện, hắn bỗng nghe thấy tiếng đập cánh.
“Tiếng đập cánh này không phải là của phượng hoàng sao? Chẳng lẽ nàng cũng ở đây?”
Hắn bất giác trở nên lo lắng, đứng dậy đi về phía cửa.
- Ca ca….
Trong sự kinh ngạc của mọi người ở quán trọ, một tiểu nữ tử chạy lại ôm chầm lấy hắn. Tiểu nữ tử này ước chừng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, thoạt nhìn vô cùng khả ái. Lúc này trên gương mặt nàng tràn ngập vui vẻ, cười rạng rỡ ôm lấy “Lâm Phong”.
- Thiên Linh, sao muội ở đây?
Thiên Lăng nhìn thấy tiểu quỷ này lập tức cảm thấy đau đầu, nhíu mày lại hỏi.
Tiểu nha đầu được gọi là Thiên Linh bĩu môi buông hắn ra.
- Ca ca, thái độ này của huynh là gì vậy?
Thiên Lăng không thèm để ý đến tiểu quỷ trước mặt, trực tiếp bước qua tiến về phía cửa, nhìn con phượng hoàng đang vỗ cánh trên bầu trời. Mà con phượng hoàng kia khi nhìn thấy hắn cũng trở nên vô cùng mừng rỡ, chỉ là vẫn tiếp tục vỗ cánh, không sà xuống đậu lên vai hắn.
- Minh Nguyệt tỷ tỷ cũng đến đây rồi.
Thiên Linh thấy hắn vẫn chưa chịu để ý đến mình đành tiếp tục nói:
- Thần Lăng động trước nay không xuất hiện bảo vật gì quá quý hiếm nhưng lần này lại là nơi hồi sinh của Khổng Tước kỳ thú. Các đại gia tộc, môn phái của sáu đại lục đều có ý nhòm ngó đến con kỳ thú này. Bán kính năm dặm quanh Thần Lăng động đều đã bị chúng chiếm lấy rồi.
Thiên Linh nói rồi quay người nhìn về phía đoàn người Nhật Minh cung.
- Tin tức Khổng Tước kỳ thú hồi sinh mới được lan truyền từ sáng nay thôi, huynh không biết âu cũng là điều hiển nhiên.
Đoàn người Nhật Minh cung sửng sốt nhìn nữ tử 14,15 tuổi trước mặt này. Khổng Tước kỳ thú được bài danh xếp thứ 9 trong thập đại thần thú, bây giờ cư nhiên lại hồi sinh ở Thần Lăng động? Còn nữa, tin tức lan truyền mới sáng nay mà các đại gia tộc, môn phái bây giờ đã xuất hiện ở Ngọc Lân quốc, Chân Long đại lục rồi?
- Các người xác định có thể vào được Thần Lăng động sao?- Ánh mắt dò xét của Thiên Linh quét qua từng người một.
Bị một tiểu nữ tử khinh bỉ như vậy, đám trưởng lão Nhật Minh cung đang định lớn tiếng liền bị cung chủ Âu Dương Mặc cản lại. Lão đứng thẳng người lên, ôm quyền:
- Xin cô nương chỉ giáo.
- Một nhập môn đệ tử của một đại môn phái có tu vi Thần Huyền tam giai. Còn các người, cao nhất là Thiên Huyền nhị giai.
Một câu nói nhưng cắt đứt toàn bộ hy vọng của Nhật Minh cung.
Ngọc Thiên Lăng nãy giờ vẫn đứng suy nghĩ đột nhiên quay người lại. Hắn xuất ra Chỉ Minh khiên, vứt tới trước mặt Âu Dương Mặc. Ánh mắt còn trầm ổn lúc trước nay đã trở nên sắc bén, mang theo uy áp hãi nhân.
- Chỉ Minh khiên này là để đổi lấy Mạc Y. Từ nay, cô ta không còn là đệ tử Nhật Minh cung các người.
- Nhật Minh cung không phải là nơi thuộc về người như cô. Ngạo Thiên đại lục, đó mới là nơi cô sinh ra và nơi cô thuộc về. – Ánh mắt hằn nhìn thẳng vào Mạc Y, không để nàng mở lời cự tuyệt.
Mạc Y gia nhập Nhật Minh cung khi còn bé. Lúc đó là do một vị trưởng lão đã cứu cô. Nhưng vị trưởng lão đó sau khi về cung đã bị một trong các trưởng lão còn lại vu oan rồi bị xử chết theo cung quy. Từ đó Mạc Y mới gia nhập chi phái. Cách tu luyện của Mạc Y là do cô tự lĩnh hội ra, không phải là khẩu quyết của Nhật Minh cung. Nhật Minh cung, đơn thuần chỉ là nơi cô tu luyện mà thôi.
Cung chủ Âu Dương Mặc nhìn thấy thánh khí trên bàn thì kinh hãi không thôi. Đại trưởng lão Trình Hữu ngồi bên cạnh ông thở dài:
- Dù sao Mạc Y cũng chưa từng bái bất kỳ vị trưởng lão nào làm sư phụ, cũng không tính là Nhật Minh cung đệ tử.
“Không bái ai làm sư phụ nhưng lại vẫn được ở Nhật Minh cung tu luyện, là bọn họ thấy thiên phú của nàng cao quá, không nỡ bỏ đi sao” Hắn không khỏi cười khẩy.
Mạc Y tiến lên đứng trước cung chủ và đám trưởng lão cúi đầu, coi như lời cảm ơn suốt mười mấy năm qua.
- Đi thôi.
…………………………
Thiên Linh đi trước dẫn đường, vui vẻ hỏi han Thiên Lăng, thi thoảng lại nhìn về phía Mạc Y cười ẩn ý.
- Nhị ca, dẫn theo một nữ tử như này về, huynh không sợ Minh Nguyệt tỷ giận sao?
Thiên Lăng: “….”
- Tu vi của huynh sao không có chút tịnh tiến gì vậy? Sao vẫn dừng ở Nhị Tước?
Thiên Lăng: “….”
- Nghe nói huynh mới có được hắc hỏa hả? Đốt thử cái cây kia xem?
Thiên Lăng: “….”
Suốt cả đoạn đường gần mười dặm hầu như đều là Thiên Linh tự độc thoại một mình. Ngọc Thiên Lăng thủy chung không trả lời câu hỏi, chỉ mải mê suy nghĩ gì đó.
- Nhị ca, nhị ca………NHỊ CA!!
Tiếng hét lên của Thiên Linh rốt cuộc làm hắn mở miệng:
- Hét lên làm gì chứ?
Tiểu quỷ vừa hét lên đã nở nụ cười giòn tan:
- Quên nói cho huynh biết, lần này cả mẫu thân và đại tỷ cũng tới.
Ngọc Thiên Lăng vừa nghe tới hai từ “mẫu thân” và “đại tỷ”, khuôn mặt bỗng chốc trở nên nhăn nhó:
- Hai bà chằn ấy tới đây làm gì thế!? Phụ thân đâu?
- Phụ thân có việc cần giải quyết, tối mai mới có thể đến được nên đành để mẫu thân dắt một vài tinh anh đệ tử đến trước.
- Một vài? Là bao nhiêu người?
- Không tới 500.
Thiên Lăng “…”
- Sao lần này gia tộc lại để ý tới thần thú?
Phụ thân của hắn, Ngọc Quân Vũ chính là gia chủ đời thứ 28 của Ngọc gia. Còn Ngọc gia lại là gia tộc xếp thứ ba trong thập lục đại gia tộc của Ngạo Thiên đại lục. Ngọc gia sở hữu tổng cộng 24/25 tòa thành tại Bạch Linh đế quốc, ngoài ra còn có một vài tòa thành tại các đế quốc khác. Thực lực tất nhiên vô cùng cường đại. Hội đồng trưởng lão của Ngọc gia bao gồm hơn 85 tu chân giả, tu vi của người “yếu nhất” cũng đã đạt tới Tứ Linh.
Thần Huyền cảnh được coi là cảnh giới cao nhất ở các tiểu quốc gia, nhưng nó bất quá cũng chỉ là cảnh giới của một sơ cấp đệ tử trong các đại môn phái, gia tộc mà thôi. Sau Thần Huyền chi cảnh, tu vi được tính từ Nhất Tước đến Cửu Tước. Sau Cửu tước lại được tính từ Nhất Linh tới Cửu Linh. Cửu Linh cũng chính là cảnh giới đắc đạo. Từ trước đến nay, truyền thuyết mới chỉ ghi nhận 7 vị đạt tới cảnh giới này: Tử Thần, Sinh Mệnh Thần, Long Thần, Dương Thần, Băng Đế, Phong Đế và Hắc Ám Chi Hoàng. Họ chính là những tu chân giả cường đại nhất trong sáu đại lục. Tương truyền rằng cứ mỗi ngàn năm trôi qua, 7 vị thần này lại đi tìm kiếm người thích hợp kế thừa thần cách của mình. Kế thừa thần cách, cũng chính là kế thừa toàn bộ sức mạnh của một vị thần! Nhưng truyền thuyết vẫn chỉ là truyền thuyết, trong mấy ngàn năm trở lại đây, không một tu chân giả nào có được cơ may kế thừa thần cách ấy.