Diệp Lăng Phi dẫn Đường Hiểu Uyển đi vào cục cảnh sát, mấy viên cảnh sát mới đi tuần về nhìn thấy Diệp Lăng Phi, thì thầm với nhau:
- Có chuyện gì vậy, lại là hắn.
Bọn họ vẫn còn nhớ Diệp Lăng Phi, lần trước Diệp Lăng Phi đã làm cho Chu Hân Mính tức điên người.
Đường Hiểu Uyển hết sức kinh ngạc khi biết Diệp Lăng Phi dường như rất quen với những người này, nàng khẽ hỏi:
- Trưởng phòng, anh quen bọn họ à?
- Một người cũng không quen.
Diệp Lăng Phi cười, trả lời:
- Chờ lần sau chắc là tôi sẽ quen họ.
- Lại còn có lần sau nữa à?
Đường Hiểu Uyển buột miệng nói ra như vậy, chợt nghe thấy có người trả lời:
- Tên khốn kiếp nhà anh lại đến à?
Chu Hân Mính vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, liếc mắt nhìn Diệp Lăng Phi. Nàng giao kẻ trộm cho người đồng nghiệp, bước đi về phía Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính, vẻ mặt rạng rỡ, hắn tươi cười nói:
- Sĩ quan, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Lại xảy ra chuyện gì à?
Chu Hân Mính uể oải hỏi.
- Không có việc gì, chỉ là có mấy tên côn đồ dám tấn công cảnh sát trên đường, tôi làm nhân chứng, đến lấy lời khai thôi.
- Tấn công cảnh sát?
Chu Hân Mính nghe vậy, nộ khí bắt đầu bốc lên: “Lại còn có kẻ dám tấn công cảnh sát ngay trên đường, không phải là chán sống rồi sao?” Nàng cũng không thèm hỏi Diệp Lăng Phi nữa, xông thẳng vào trong phòng thẩm tra. Diệp Lăng Phi kéo tay Đường Hiểu Uyển cười nói:
- Đi, chúng ta vào xem kịch vui.
Chu Hân Mính vừa đi vào trong phòng, thấy một gã thanh niên cởi trần đang ngồi trên ghế, tay vẫn bị còng. Chu Hân Mính đi thẳng đến trước mặt gã, đặt chân lên bàn theo thói quen. Gã thanh niên nhìn thấy thế, nước dãi đã chảy thành dòng, say mê nhìn cặp đùi thon thả của Chu Hân Mính.
- Nhìn cái gì vậy, đẹp lắm à mà nhìn?
Chu Hân Mính hơi nhếch mi mắt lên, nũng nịu hỏi.
- Ừ, đẹp.
Gã thanh niên ngốc ngếch đáp.
- Đẹp cái mẹ của mày.
Chu Hân Mính túm tóc gã thanh niên, lớn tiếng quát:
- Mày nói thật đi, tại sao lại tấn công cảnh sát, nếu không hôm nay tao sẽ thiến mày, cho mày thành bán đàn bà.
Gã thanh niên bị dọa đến mức mặt cắt không còn giọt máu, hắn thầm nghĩ: “Chưa từng nghe qua trong luật Trung Quốc có của hình phạt thiến bao giờ.”
Hắn không tự chủ được nữa, quay sang nhìn Diệp Lăng Phi đang ngồi bên cạnh, giải thích:
- Sĩ quan, không phải là tôi tấn công cảnh sát đâu, là người kia. Chúng tôi đang đánh nhau với hắn, tôi lấy dao chỉ để dọa hắn mà thôi, ai ngờ tôi bị vấp nên mới chém nhầm vào cảnh sát
(remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Chu Hân Mính quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, thấy hắn đang ngồi vắt chéo chân, không biết từ lúc nào mà lại có một chén nước trước mặt hắn, nàng hỏi:
- Ai mang nước cho anh ta?
Chu Hân Mính tức giận nhìn Diệp Lăng Phi. Không ai trả lời, tất cả những cảnh sát ai mà không biết Chu Hân Mính là người khó chọc vào, cha cô ta là phó thị trưởng Vọng Hải cơ mà. Hỏi một lúc mà không thấy có cảnh sát nào trả lời, ngược lại Diệp Lăng Phi lại lên tiếng:
- Tự tôi lấy đấy.
- Là anh lấy, lá gan của anh cũng lớn đấy, anh cho rằng đây là nhà của anh hay sao mà tùy tiện như vậy.
Chu Hân Mính nói xong liền ném cốc nước vào trong thùng rác. Nàng định đặt chân lên bàn theo thói quen, nhưng phát hiện hai mắt Diệp Lăng Phi đang say đắm nhìn vào đùi mình, nàng nghĩ nếu như làm như thế thật chắc chắn sẽ bị Diệp Lăng Phi chọc ghẹo. Nghĩ vậy, Chu Hân Mính kéo một cái ghế sang, ngồi xuống đánh mắt đưa tình với Diệp Lăng Phi. Nàng biết Diệp Lăng Phi là người ương ngạnh, bình thường đôi khi nàng vẫn dùng sắc đẹp của mình để làm công cụ hỏi cung. Nàng nói:
- Họ Diệp, dù sao thì chúng ta cũng là bạn bè, anh hãy nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta là bạn bè à, tôi quên mất. Ha ha, nếu sĩ quan lấy thân phận bạn bè để hỏi tôi, thì tôi sẽ nói thật. Vốn dĩ là tôi với bạn của tôi đang ngồi ăn mì, không ảnh hưởng đến ai hết, thì người kia, à, hắn còn một người bạn nữa. Cả hai thấy người bạn của tôi xinh đẹp nên đã đùa giỡn cô ấy. Tôi đương nhiên là không thể để như vậy được. Vì vậy, chúng tôi đã đấu khẩu, kết quả là bọn họ động thủ. Cô xem bộ dạng của tôi thì có thể đánh được ai, cho nên tôi chạy thục mạng, hắn liền cầm dao đuổi theo tôi. Ai ngờ khi hắn vừa thấy cảnh sát lại muốn hù dọa cả cảnh sát, kết quả thành ra như thế này đây.
Diệp Lăng Phi nói nửa thật nửa giả khiến cho gã thanh niên kia tức hộc máu mồm, hắn ngồi trên ghế, vẻ mặt oan ức nói:
- Sĩ quan, cô phải làm chủ cho tôi, không phải là hắn chạy mà là hắn cố ý đùa giỡn tôi. Người bạn kia của tôi còn nằm trên mặt đất, không biết có thể đứng lên được nữa không, cô nhìn tay phải của tôi này, là hắn làm cho thành như vậy đấy.
Chu Hân Mính quay sang nhìn cánh tay phải của người thanh niên thì nó đã buông thõng xuống, nàng nói:
- Hừ, tự làm tự chịu, mày tấn công cảnh sát thì để cho người khác trị mày, tao không có hứng thú với mày.
Nói rồi, nàng chuyển ánh mắt sang Diệp Lăng Phi.
- Họ Diệp kia, bây giờ anh đi theo tôi.
- Có hứng thú với tôi à?
Diệp Lăng Phi cau mày, buồn rầu nói:
- Thế nhưng tôi là một người đàn ông có gia giáo, tôi sẽ không tùy tiện phát sinh quan hệ với một cô gái khác đâu.
- Anh đánh rắm.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Hân Mính tức đến đỏ hồng lên, bộ ngực nàng phập phồng, nhìn thẳng vào Diệp Lăng Phi nói:
- Họ Diệp kia, tìm chỗ nào đó để tôi đấu với anh, nếu như tôi thua, tôi sẽ không làm phiền anh nữa, anh muốn làm gì thì làm, còn nếu như anh thua, anh phải quỳ xuống liếm chân tôi.
- Vậy cũng được.
Lần này đến lượt Diệp Lăng Phi nói lớn. Hắn không thể nào hiểu được sao Chu Hân Mính lại bắt liếm chân, dù gì thì cô ta cũng là một thục nữ, nhưng nghĩ lại thì cô ta không được tính là thục nữ. Hắn thẳng thắn nói:
- Sĩ quan, tôi có thể liếm chân cho một người đẹp như cô thì cũng coi như là tôi có phúc khí, nhưng mà tôi trước khi liếm phiền cô hãy rửa chân đi, nếu không là tôi sẽ ngất xỉu đấy.
Chu Hân Mính cười lạnh nói:
- Họ Diệp, tùy anh thôi, bản cô nương không bao giờ chịu thua đâu. Bây giờ thì đi theo tôi, đừng có dài dòng.
- Đi thì đi, có cái gì mà phải sợ.
Diệp Lăng Phi đứng lên, quay sang nói với Đường Hiểu Uyển:
- Hiểu Uyển, cô về trước đi, tôi có hẹn với nữ cảnh sát xinh đẹp này, nói không chừng nếu như cô ấy hài lòng, tối nay còn có thể mở cửa phòng đấy.
Đường Hiểu Uyển đỏ mặt lên, nàng không biết Chu Hân Mính có thể chịu được những lời nói đùa này không. Nàng do dự nói:
- Trưởng phòng, tôi nghĩ nên đi cùng với anh, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể giúp đỡ được cho anh.
- Tôi có thể có chuyện gì được, phải không sĩ quan?
Diệp Lăng Phi liếc mắt nhìn Chu Hân Mính còn Chu Hân Mính đang lườm hắn, nàng hận không thể đánh chết Diệp Lăng Phi ngay được.
- Không, tôi muốn đi theo anh.
Đường Hiểu Uyển bỗng nhiên trở lên kiên quyết, nói:
- Nếu như anh xảy ra chuyện gì, nhất định tôi sẽ kiện nữ cảnh sát này.
- Ha ha.
Diệp Lăng Phi nở nụ cười, quay sang nói với Chu Hân Mính:
- Sĩ quan nghe thấy chưa, tôi cũng không còn cách nào khác.
- Cùng đi thì cùng đi. Tôi mà sợ người ta kiện à.
Chu Hân Mính chưa bao giờ sợ ai kiện mình, nếu có người dám làm như vậy, chắc nàng đã không được làm cảnh sát từ lâu rồi.