Hoàng hôn một ngày đầu tháng ba niên hiệu Cảnh Thái thứ nhất, tại dãy Thiên Sơn nơi Tây Vực, có một nam tử thân hình cao lớn đưa ánh mắt bi thảm nhìn doanh trại chất đầy thi thể. Trên lưng hắn đeo hai lưỡi đao, trên tay còn cầm một thanh đại mã đao dài mười hai tấc, nhìn bộ dáng quả là vũ dũng cương nghị. Từng cơn gió thu lạnh thấu xương, thổi những hạt cát vàng miền biên ải phía tây bay qua khuôn mặt dãi dầu sương gió vì quốc gia nọ.
Nhìn doanh trại đầy thi thể, đại hán phẫn nộ vung đại đao lên rồi cắm thẳng xuống đất. Một tiếng “Oanh” thật lớn, đất đá văng khắp nơi. Hắn miễn cưỡng nén cơn tức giận, quay sang nhìn tên binh sĩ đang quỳ dưới chân, lớn tiếng nói:
- Ngươi. . . Ngươi nói mau! Tấm da dê kia là ai lấy đi?
Người lính nọ sợ hãi đáp:
- Dạ... Là Giang Sung...
Đại hán vừa nghe thì mặt lộ sát khí, quát:
- Ta đã an bài hai mươi người canh giữ da dê, vậy mà các ngươi còn thất thủ! Các ngươi là heo sao?
Người lính kia thấp giọng phân bua:
- Nửa đêm hôm qua, Giang Sung mang rượu thịt tới, nói là để úy lạo(1) tướng sĩ. Chúng ta không nghi ngờ gì, liền thoải mái ăn uống. Không ngờ... không ngờ…
Đại hán cười lạnh tiếp lời:
- Không ngờ bên trong có độc, phải không?
Tên lính thở dài một tiếng, gật đầu.
Đại hán kia lại giơ đại mã đao, quát:
- Sao lúc ấy ngươi không ăn? Sao không chết luôn đi!
Chợt một cánh tay chậm rãi thò tới lắc lắc tay đại hán. Đại hán quay đầu lại, thấy là một vị tướng lãnh tướng mạo thanh nhã.
Đại hán liền khẽ khom người, kính cẩn chào:
- Đại đô đốc.
Vị tướng nọ thấy thi thể chồng chất trong doanh thì thở dài. Đại hán quỳ xuống, chắp tay nói:
- Thuộc hạ không thể bảo vệ được da dê, thật sự tội đáng muôn chết! Xin đại đô đốc xử phạt!
Tướng lãnh nọ nhẹ giọng nói:
- Ngươi không nên tự trách, Giang Sung kia lòng lang dạ sói, ta sớm đã nhìn ra.
Đại hán lại lớn tiếng:
- Đại đô đốc không cần xử nhẹ. Thạch Cương ta không thể bảo vệ vật trọng yếu, đương nhiên phải chịu tội theo quân pháp!
Tướng lãnh liền đưa tay đỡ đại hán, hòa nhã nói:
- Thạch huynh đệ, mọi việc ắt có thiên mệnh, ngươi không nên quá mức để tâm. Ta đã chuẩn bị chu đáo, cũng không sợ Giang Sung tự ý đi vào Thần Cơ Động.
Đại hán kia nghe ba chữ "Thần Cơ Động" thì vẻ mặt mờ mịt khó hiểu, thấp giọng hỏi:
- Đại đô đốc, rốt cuộc trên da dê viết những gì? Sao lại quan trọng như thế?
Tướng lãnh nọ thở dài nói:
- Vật ấy có quan hệ mật thiết đến số mệnh thiên hạ, sau này ắt sẽ rõ.
Đại hán nghe thì sửng sốt, hỏi:
- Số mệnh thiên hạ? Điều này có ý gì?
Tướng lãnh nọ nhìn về dãy Thiên Sơn xa xa, lắc đầu không nói.
Ngay lúc này, một gã binh tốt hớt ha hớt hải chạy vào quân doanh, quỳ bẩm:
- Khởi bẩm Đại đô đốc, có bồ câu đưa thư từ kinh thành tới.
Tướng lãnh nọ gật đầu, đưa tay nhận lấy bức thư, vừa xem qua thoáng một cái thì sắc mặt trắng bệch, thân thể chới với như muốn ngã ra sau.
Đại hán lấy làm kinh hãi, vội vàng đỡ lấy thượng cấp, từ trong tay đối phương tiếp nhận mảnh giấy, cúi đầu đọc thì vẻ mặt cũng hoảng sợ, run giọng nói:
- Ta kháo, trảm đầu toàn gia... Thế này... Thật quá tàn nhẫn! Thế này… còn thiên lý sao?
Tiểu tốt kia thấy bộ dáng hai người như thế, không biết nên nói gì, chỉ ngơ ngác quỳ trên mặt đất. Đại hán kia đỡ lấy thượng tướng, cắn răng nói:
- Đại đô đốc, văn võ cả triều đều nói người hại chết Hoàng thượng, chúng ta liều mạng vì quốc gia để cuối cùng được đối đãi thế này sao... công bằng ở đâu?
Lúc này tướng lãnh nọ mơ mơ hồ hồ, nhớ tới thê nhi đều chết thảm, bất giác nước mắt chảy dài. Y đau thương đẩy đại hán kia ra, loạng choạng chạy khỏi doanh trại.
Đại hán kia cả kinh gọi theo:
- Đại đô đốc, xin ngài bình tĩnh!
Hắn sợ thượng cấp đau buồn làm ra việc ngu ngốc, vội vàng đuổi theo. Vừa ra khỏi doanh trướng, chỉ thấy tướng lãnh nọ quỳ trên đất, hướng mặt về Thiên Sơn hùng vĩ xa xa, lớn tiếng kêu khóc:
- Hoàng thượng a hoàng thượng.. . . Ta tận trung với triều đình, sao bọn họ đối đãi với ta như thế? Vì sao phải giết thê tử của ta?
Y ngã vật xuống đất há mồm khóc lớn, đập đầu không dứt như muốn cầu khẩn ơn trạch trời cao.
Đại hán thấy chủ tướng đau thương đến mức này, nước mắt cũng lưng tròng. Hắn bước tới, một tay nâng tướng lãnh đứng dậy, lớn tiếng nói:
- Đại đô đốc, chủ mẫu đã chết, nhị tử của người cũng vong rồi. Cần gì chịu sự quản thúc của bọn chúng nữa? Đã thế chúng ta tạo phản, trở về kinh thành báo thù!
Hắn trợn tròn mắt hổ, đầy vẻ cừu hận. Tướng lãnh nọ ngẩn ngơ nhìn dãy Thiên Sơn xa xa, đột nhiên kêu to một tiếng chấn động miền sơn cương, khiến toàn doanh trại giật mình sợ hãi. Hắn xoay người nhảy lên, rút bội kiếm đeo bên eo ra, ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc vô cùng bi thương.
Đại hán kia lớn tiếng kêu lên:
- Đại đô đốc, chúng ta phóng tay đại sát một phen đi!
Tướng lãnh nọ lắc đầu, vung vảy trường kiếm. Chỉ thấy dưới nền đất cát hiện ra bốn hàng mười sáu chữ, bi thương nói:
- Thạch huynh đệ, ngươi hãy nhớ kỹ mấy câu này. Nếu ngày mai ta bất hạnh ngã xuống. Bất luận thế nào, ngươi cũng phải giúp ta lưu truyền về sau. Nếu không kiếp này ta không thể gột rửa oan ức, thê tử của ta chết cũng vô ích.
Đại hán khẽ sững sờ, không biết lời của thượng cấp có ý gì. Hắn cúi đầu thấy mấy chữ là: “Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế, thiên cơ do chân, thần quỷ tự tại". Bốn hàng mỗi hàng bốn chữ.
Đại hán ngẩn ra, hỏi:
- Mậu thần tuế chung, long hoàng động thế? Đây là ý gì, thuộc hạ không rõ!
Nước mắt tướng lãnh nọ vẫn rơi, lắc đầu nói:
- Hiện giờ ngươi không nên hỏi nhiều như vậy. Nhớ kỹ, ngày sau nếu ta chết trận nơi tiền tuyến, hoặc bị người mưu hại, ngươi phải thay ta đoạt lại tấm da dê, giải bí ẩn của bốn câu này. Nếu không, ta chết không nhắm mắt.
Y dùng chân quét một cái, xóa sạch chữ viết dưới đất. Lại nhìn về dãy Thiên Sơn nơi xa, đôi môi như đang mấp máy như muốn nói gì đó. Gió cát thổi tới, khiến trang phục trên người phất phới bay.
Một lúc sau, tướng lãnh mới ngừng khóc, chậm rãi thu kiếm, lớn tiếng nói:
- Người đâu! Lập tức nhổ trại, đại quân tiến về Ngọc Môn Quan!
Xa xa vang lên tiếng người la ngựa hí. Quân doanh nối tiếp rút đi, ba vạn tướng sĩ nén đau trong lòng, trầm mặc thu dọn hành trang. Tất cả đều biết đây là trận đánh cuối cùng trong đời họ. Chỉ cần về đến Ngọc Môn Quan, đám dũng sĩ bọn họ không còn được quốc gia vinh danh như xưa, mà để cho người đời khinh miệt, vấy cho hai chữ hèn mọn:
Phản tặc!
Quyển thứ nhất: Bão táp Tây Lương
Năm Cảnh Thái thứ ba mươi, mùng một tháng bảy, tại đại mạc hoang vu ngoại thành Tây Lương có một chiếc xe lừa cô độc đang chậm rãi chuyển bánh. Gió cát mãnh liệt thổi tới khiến thân xe chồng chềnh, giống như bị nhấc lên rồi run rẩy nện xuống.
- Mẫu thân, con khát quá...
Một tiểu hài nhi nhiều lắm chỉ khoảng sáu bảy tuổi, tựa sát vào lòng một thiếu phụ nhưng không hề kêu khóc ồn ào. Đôi mắt trong sáng của nó mở to chớp chớp, nhìn khung cảnh sa mạc kỳ lạ xung quanh.
Cộc cộc, cộc cộc!
Tiếng chân lừa đều đặn, ánh nắng nóng rực trên đầu chiếu xuống, giai điệu này càng dễ làm người ta buồn ngủ. Thiếu phụ nhìn khuôn mặt của đứa con ngây thơ mang vết muối nhàn nhạt thì không khỏi đau lòng. Nàng lấy ra một bình nước để vào trong tay hài tử, hướng sang gã hán tử bên cạnh hỏi:
- Phu quân à! Bao lâu nữa thì đến thành Tây Lương?
Nghe thê tử hỏi, hán tử gầy gò nọ cười khổ:
- Có lẽ... mấy ngày nữa...
Thiếu phụ nghe vậy thì chán nản, sẵng giọng:
- Ba ngày trước chàng cũng nói như vậy, hiện tại thì sao? Không phải vẫn đi loanh quanh trong đại mạc? Rốt cuộc chàng có biết đường không?
Một nhà ba người này mang theo không ít hàng hóa, xem ra là lữ khách lần đầu tới đây buôn bán. Hàng năm cứ vào mùa này, sẽ có người chở đầy các xe hàng tới Tây Lương làm ăn, khi đến mang một số quả khô mứt lạ, khi trở về mua chút lông dê thổ sản, chung quy có thể kiếm được một khoản nho nhỏ. Chắc hẳn nhà này chính là đến Tây Cương làm buôn bán nhỏ.
Chỉ là bọn họ không biết. Từ xưa đến nay, có thương nhân tất sinh ra thổ phỉ, vì nghề này dễ phát tài lại không cần bỏ vốn. Nên biết thiếu phụ mảnh mai, hài đồng con trẻ, trượng phu nhỏ gầy chính là bảo vật trong lòng đám cường đạo!
Hán tử kia nghe thê tử oán giận thì dừng xe, lộ vẻ bất đắc dĩ, cười khổ nói:
- Hôm nay còn không tìm ra đường, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, tìm người ta hỏi đường một lần!
Thiếu phụ kia lớn giọng:
- Chàng đang nói hoang đường gì đó? Nơi hoang vắng này đào đâu ra người cho chàng hỏi thăm? Đã nói trước khi đi phải chuẩn bị thật tốt, chàng lại lơ là coi thường. Đủ rồi, lương ăn nước uống đã cạn, chàng xem một nhà ba người chúng ta phải làm sao đây?
Hán tử kia lại thở dài:
- Nói đi cũng phải nói lại, một phần cũng là do nàng, đã nói ở lại cố hương chúng ta cày ruộng, nàng lại không chịu. Cứ muốn đến cái địa phương quỷ quái này buôn bán. Nàng xem xem, hiện tại người tức giận phải là ai, ai...
Mi mắt thiếu phụ đỏ lên, giận dỗi nói:
- Chàng còn dám nói, nếu không phải chàng để đại tẩu cướp đoạt sản nghiệp tổ tiên, chúng ta đang yên đang lành, sao phải tới chỗ này chịu khổ chịu nạn? Ta... Ta hận mình có mắt không tròng, gả cho thứ không lương tâm như chàng...
Vừa nói hu hu khóc lên.
Đứa bé ở một bên thấy thiếu phụ khóc nỉ non, vội vàng ôm lấy mẹ, nhẹ nhàng nói:
- Mẫu thân, đừng khóc, đừng khóc...
Hán tử kia thở dài một tiếng, lớn tiếng nói:
- Được rồi! Được rồi! Tất cả đều tại ta không tốt! Ta đi chết được hay không!
Nói xong liền vung roi quất mạnh vào lưng con lừa một cái. Con vật kia bị đau thì hí vang, chạy vội về phía trước.
Chiếc xe cỏ đi trong đại mạc hoang vu vắng vẻ, trông nhỏ bé đến đáng thương. Chỉ cần một trận gió cát là hoàn toàn bị bao phủ, hai người trên xe vẫn còn không ngừng khắc khẩu, xem ra chưa cần đến Tây Lương, bọn họ đã ầm ĩ nghiêng trời lệch đất, thật không biết sau này sẽ làm ăn thế nào.
Thiếu phụ kia đang khóc nỉ non không ngừng, chợt gã trượng phu lộ vẻ vui mừng, kêu lên:
- Nương tử nàng xem, hình như phía trước người!
Thiếu phụ kia dừng khóc, gắt một cái, nói:
- Đường này thì lấy đâu ra người, chàng đừng lừa ta.
Hán tử kia vội vàng lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Ta không nói bậy, nàng xem phía trước! Vừa nói vừa giơ tay lên, chỉ về một cồn cát xa xa.
Thiếu phụ ngẩng đầu nhìn. Chỉ thấy trên cồn cát xa xa có một vật như một cái cây. Nàng ngưng mắt nhìn kĩ, dường như là một cột cờ, cũng mừng rỡ nói:
- Thật tốt quá, cuối cùng cũng gặp được người! Mau qua hỏi đường!
Hán tử kia cười nói:
- Ta nói rồi, cứ đi sớm muộn cũng sẽ gặp gỡ người. Nàng lại cứ quá lo lắng.
Vừa nói vừa giựt dây cương, điểu khiến xe hàng tiến về nơi đó.
Một nhà ba người vui sướng, nhắm thẳng hướng cồn cát xa xa. Ngay lúc này, đột nhiên một trận cuồng phong thổi qua, cát bay mịt mù, cột cờ nhỏ lắc lư trước sau không yên. Bỗng dưng tâm trạng thiếu phụ cả kinh, mí mắt nhấp nháy, toàn thân nổi da gà. Nàng vuốt vuốt mắt, chỉ cảm thấy nơi cồn cát có thứ gì cổ quái, nhất thời tâm tình có phần khó chịu, thấp giọng nói với trượng phu:
- Dường như trên cồn cát có gì bất thường, chúng ta... hay là chúng ta đừng qua đó nữa!
Hán tử kia nắm dây cương, xe lừa liền dừng dưới cồn cát, lắc đầu cười khổ nói:
- Đây không phải làm khó ta sao? Nàng sợ ta tìm không ra đường, giờ lại không cho phép ta qua hỏi, cuối cùng ta phải làm sao?
Thiếu phụ vẫn cảm thấy trong lòng không yên, nhíu mày nói:
- Nhưng... Nhưng...
Nàng lo lắng, do dự hồi lâu vẫn nói không nên lời. Hán tử thở dài một tiếng, nhảy xuống xe nói:
- Để ta sang đấy xem! Mẫu tử nàng đợi ở đây.
.
Thiếu phụ do dự một lúc không lên tiếng. Hán tử kia thở dài một trận, cất bước về cồn cát, đến lúc này thiếu phụ mới vội vàng kêu lên:
- Chậm một chút!
Hán tử quay đầu, cau mày hỏi:
- Lại làm sao vậy?
Thiếu phụ lấy một thanh đao từ trong xe rồi nhảy xuống, đưa vật vào tay hán tử, thấp giọng dặn dò:
- Nếu có thổ phỉ hung hãn gì, chàng nên chạy cho mau! Ngàn vạn lần đừng hiếu thắng!
Mới rồi nàng còn oán giận trượng phu nhưng giờ phút này khóe mắt đầy lệ, đúng là quan tâm vô hạn, lộ ra chân tình.
Hán tử thấy thê tử quan tâm, không khỏi bật cười, nói:
- Nương tử đừng sợ, nơi này hoang vu như thế, sao lại có thổ phỉ? Chỉ cần nàng cẩn thận ngồi đây chờ ta hỏi đường trở về, hiểu chưa?
Hắn đưa tay vén sợi tóc mai của thê tử, trên mặt lộ khí khái nam tử hán, tựa hồ thân thể gầy gò cường tráng hơn rất nhiều.
Thiếu phụ vẫn khuyên nhủ:
- Hay là cẩn thận, đừng đi nữa! Nghe nói đường đến thành Tây Lương vạn phần nguy hiểm, chúng ta cẩn thận đề phòng không thừa.
Hán tử vuốt vuốt thanh đao, cười nói:
- Đừng sợ đông sợ tây như vậy. Nếu xảy ra chuyện, ta sẽ liều mạng bảo vệ nàng cùng hài tử.
Thiếu phụ nhìn khuôn mặt tươi cười đầy của trượng phu, trong lòng ngơ ngẩn, mãi đến lúc này mới nhớ, tại sao khi xưa nàng lại chịu gả cho một nam nhân dáng mạo tầm thường, một kẻ nghèo trắng hai tay như vậy.
Qua một lúc, nàng lau nước mắt, cười lớn nói:
- Được, nghe chàng nói êm tai như vậy, ta cũng yên tâm! Chàng đi nhanh về nhanh, đừng nên chậm trễ.
Hán tử cất tiếng cười to, dắt đao vào bên hông, tiến về phía cồn cát.
Thiếu phụ nắm chặt tay con trai, hai người cùng ngồi xuống đất. Trong sa mạc chỉ còn tiếng gió lùa, vẫn quẩn quanh bên mẹ con hai người. Thiếu phụ nhìn bóng dáng trượng phu khổ cực leo lên cồn cát, trong lòng sầu lo vô hạn. Mấy chục dặm đại mạc hoang vu này không có người ở, nếu quả thực trượng phu có gì ngoài ý muốn, nếu nơi này thật sự có kẻ xấu...
Thiếu phụ lắc đầu, trong lòng càng thêm sợ hãi, không dám nghĩ ngợi thêm nữa.
Đứa nhỏ kia thấy mẹ lo lắng, nhanh nhảu nói:
- Mẫu thân, người đừng sợ, phụ thân sẽ không có việc gì đâu.
Thiếu phụ được con quan tâm liền mỉm cười, ôm nó vào lòng nói:
- Đứa nhỏ ngốc, đương nhiên phụ thân con không có việc gì.
Nàng sợ con trai suy nghĩ miên man, liền từ trong hành lý lấy ra một cái hộp, tiếp theo đưa đưa trước mặt đứa nhỏ, cười nói:
- Mứt táo đến đây!
Đứa nhỏ kia nhảy dựng lên, vui vẻ nói:
- Mứt táo! Mứt táo!
Nhất thời mừng rỡ đế nhảy nhót liên tục.
Mứt táo này chính là hàng hóa nhà này đem tới đây để bán. Cư dân Tây Lương lấy chăn dê thả bò làm nghiệp sống, quý trái cây như vàng. Lúc này một nhà ba người chở tới một xe đầy mứt, là hi vọng kiếm được một số vốn kha khá để sau này định cư tại đây.
Thiếu phụ mở hộp, lấy ra một miếng mứt táo hấp dẫn, cười nói:
- Đây là đồ để bán, không nên ăn nhiều, biết không?
Đứa bé vui vẻ gật gật đầu, nuốt một ngụm nước bọt rồi đưa tay tiếp nhận.
Đột nhiên, ngay lúc này, trên cồn cát truyền đến một tiếng hét thảm thiết, xuyên phá trường không. Thiếu phụ nghe thì vô cùng hoảng sợ, hộp mứt táo trên tay rơi xuống đất, hai chân nàng mềm nhũn quỵ xuống đất.
Đứa bé quay đầu nhìn cồn cát, lớn tiếng nói:
- Mẫu thân! Đó là tiếng của phụ thân!
Thiếu phụ sợ đến mức mặt không còn chút máu. Nàng há miệng, ngẩng đầu nhìn về cồn cát, không biết làm thế nào cho phải.
Đứa nhỏ nói:
- Chúng ta mau đi xem, không chừng phụ thân xảy ra chuyện gì rồi!
Vừa nói vừa cất bước chạy lên cồn cát. Thiếu phụ giật mình tỉnh lại, cả kinh kêu lên:
- Tiểu Bảo mau trở lại! Đừng có chạy lung tung!
Thiếu phụ thấy con trai tùy tiện chạy lên cồn, lập tức không màng an nguy đuổi theo, trong lòng âm thầm cầu khẩn: "Bồ Tát phù hộ, cầu xin trượng phu nhà con không bị làm sao, để một nhà ba người chúng con bình an đến Tây Lương..."
Khoảnh khắc nước mắt lưng tròng, lòng nàng càng thêm bất ổn không yên. Ai ngờ đứa nhỏ thật nhanh, đã đến trên đỉnh cồn cát.
Thiếu phụ vừa kinh vừa sợ, luôn miệng kêu to:
- Dừng lại! Đừng chạy!
Đứa nhỏ kia quả nhiên ngừng lại, nhưng không bởi phải bởi tiếng kêu của mẹ nó, mà là nhìn thấy vật gì đó.
Thiếu phụ thấy con trai kinh ngạc, càng vội chạy nhanh hơn:
- Làm sao vậy? Phụ thân con đâu?
Đứa nhỏ nuốt một ngụm nước miếng, tay chỉ về phía trước. Thiếu phụ vội ngẩng đầu, ngưng thần nhìn kỹ.
A ...!
Lại là một tiếng thét to lanh lảnh xuyên phá trường không.
---oOo---
Chú:
(1) Úy lạo: thăm hỏi để an ủi, động viên những người làm việc vất vả, khó nhọc hoặc bị tai nạn vì sự nghiệp chung. (Vd: Uý lạo thương binh).