HÀN ĐAO HÀNH
TÁC GIẢ: UẤT NGÂN
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương 15: Mai quân túy phi.
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Nhậm Ngã Sát từ từ thu tay lại, hiện tại gã gần như xác định được Âu Dương Tình chỉ là một thiếu nữ yếu ớt.
Âu Dương Tình tựa hồ uất ức vô hạn, tròng mắt ầng ậng, nhưng kiên cường nén lại, không để nước mắt rơi xuống.
Nhậm Ngã Sát thở dài quay đi, không dám nhìn vào nhãn thần u oán của nàng.
Âu Dương Tình chăm chú nhìn gã, buồn bã nói: “Theo tiểu nữ, công tử mới là người thần bí.”
“Ta chỉ là một lưu lãng sát thủ không có ngày mai.”
“Nhưng công tử có bằng hữu.”
“Lẽ nào sát thủ không thể có bằng hữu.”
“Một người cần bằng hữu, thông thường vì người đó quá cô độc, người cô độc luôn buồn bã. Nếu trong lòng một người ẩn chứa quá nhiều bí mật sẽ dễ dàng tạo cho mình áp lực, tính cách cũng biến thành cô tịch bởi người đó không biết giải tỏa cách nào. Sát thủ là người như vậy, nên công tử cần bằng hữu, thích cả uống rượu.”
Nhậm Ngã Sát bất giác gật đầu: “Bằng hữu khiến ta không còn trống rỗng cô độc, rượu khiến ta quên được nhiều thứ.”
“Nhưng khi tỉnh lại thì sao? Công tử vẫn cô độc, vẫn tuyệt vọng.”
Mượn rượu tiêu sầu sầu càng sầu. Nhậm Ngã Sát cũng biết đạo lý này nên gã thường xuyên say, nếu có thể, gã nguyện say mãi không tỉnh.
Âu Dương Tình nhẹ giọng: “Lựa chọn cũng cần dũng khí, có lẽ ban đầu công tử không lựa chọn làm sát thủ, chỉ vì hận bản thân, hận cõi đời nên công tử mới cam nhắm mắt đưa chân. Kỳ thật công tử là người có tình cảm, chẳng qua không muốn bộc lộ nên mới nén lòng ẩn tàng tâm sự, cố ý lạnh lùng, khiến người khác nghĩ rằng công tử là một sát thủ lãnh huyết vô tình.”
Nhậm Ngã Sát trầm giọng: “Cô có vẻ hiểu ta, hình như cái gì cô cũng biết, đúng không?”
Âu Dương Tình lắc đầu: “Công tử là một câu đố, quá khứ và lai lịch của công tử… ít nhất, tiểu nữ không biết những thứ đó.”
“Đủ rồi, cô tưởng mình là ai? Là Như Lai, hay chúa tể thế gian? Việc của ta không cần người khác chõ mũi.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên ngậm miệng, nhắm mắt lại.
Lần đàm thoại này không hề vui vẻ, kết thúc trong tiếng thở dài u oán của Âu Dương Tình nhưng mục quang nàng không hề rời khỏi gương mặt nhợt nhạt lạnh lùng. Thiếu niên thần bí kỳ quái này tuy là một sát thủ lãnh mạc nhưng lại trọng tình trọng nghĩ. Thật ra đâu mới chân chính là gã? Gã còn giấu bao nhiêu bí mật trong lòng?
Nàng đột nhiên quyết định bất kể thế nào cũng phải giải khai bí mật, đọc được tâm sự của gã.
Trời sáng dần, giờ vẫn chưa dừng, tuyết vẫn rơi. Xe ngựa tiến vào một con đường mòn sơn cước, đến trước một cây cầu nhỏ liền dừng lại. Cây cầu rất hẹp, chỉ đủ cho hai người đi sóng vai, dưới cầu là dòng suối, mặt nước phủ đầy tuyết, trên cầu đọng một lớp tuyết, không thấy dấu chân người mà chỉ có hàng dấu chân chó như hoa mai xòe cánh cạnh lan can.
Ba người trong thùng xe đều ngủ say, xe ngựa dừng lại, Nhậm Ngã Sát lập tức tỉnh dậy. Vô luận lúc nào gã cũng giữ được cảnh giác cao độ. Lúc đó, Âu Dương Tình đang gối lên vai gã ngủ say, hơi thở đều đều thổi tung mấy sợi tóc mai, cảm giác lành lạnh khiến gã không biết phải làm gì. Gã đột nhiên phát hiện, rèm mi nàng đọng mấy giọt lệ lấp lánh chực rơi xuống. Gã kinh ngạc, thiếu nữ thần bí kiên cường này cũng có lúc yếu đuối như bất kỳ ai.
Gã không dám động đậy, ngần ngừ thò tay ra, được nửa chừng liền rụt lại. gã sát nhân không hề nhíu mày nhưng lúc tiếp xúc với thân thể thiếu nữ lại không có đủ dũng khí. Một lúc lâu sau, gã ho khẽ, Âu Dương Tình lập tức tỉnh dậy, phát hiện đầu mình gối lên vai gã, nhãn thần nàng thoáng khác lạ, liếc gã rồi khẽ đẩy cửa xe bước xuống.
Nhậm Ngã Sát ôm Mễ Giác, phiêu nhiên hạ xuống, nhẹ giọng hỏi: “Đến rồi ư?”
Âu Dương Tình không đáp, cũng không quay đầy lại, thong thả lên cầu.
Nhậm Ngã Sát thở dài qua cầu, nhận ra trong rừng mai trước mặt có năm, ba gian thạch ốc, hồng hoa bạch ốc, phong vật như tranh vẽ.
“Đây là Mai trang của Mai Quân, Túy Phi?” Gã mỉm cười: “Ta thấy… nên gọi là Mai xã mới danh phù kỳ thực.”
Sáng sớm vốn có sương mù nhưng sương đã tan đi khá nhiều, rừng mai loáng thoáng có tiếng người, đến gần liền thấy một lão nhân mũ cao áo rộng đang lớn tiếng chỉ huy hai đồng tử quét băng tuyết trên cây.
“Lão nhân là ai? Có phải Mai Quân Tiên Sinh?” Nhậm Ngã Sát hỏi khẽ.
Âu Dương Tình thấy lão nhân, trong mắt hiện lên nụ cười: “Trên đời trừ Mai Quân Tiên Sinh, còn ai yêu mến mai đến thế?”
Tiếng hai người nói chuyện truyền vào rừng mai, Mai Quân Tiên Sinh quay lại, thấy Âu Dương Tình liền vui vẻ gọi: “Chà chà, Âu Dương cô nương đến rồi, mau… mau mời phu nhân, ngàn vạn lần không được chậm chễ tiếp đãi quý khách.”
Chưa dứt lời, trong thạch ốc bước ra một thanh y phụ nhân tóc búi cao, mày ngài vẽ nhạt, cười bảo: “Lại lừa người ta rồi, lớn tiếng làm gì, Âu Dương cô nương chắc còn đang ngủ, đến đây làm gì?
Bà ta chưa kịp hết câu, Âu Dương Tình bước tới cười: “Túy Phi Phu Nhân chưa tỉnh ư?”
Túy Phi Phu Nhân cả kinh: “Ái chà, đúng là Âu Dương cô nương.”
“Phu nhân, đừng nói nữa, mau mời Âu Dương cô nương vào nhà.” Mai Quân Tiên Sinh lên tiếng.
Mai gia phu phụ thập phần cung kính với Âu Dương Tình, sai đồng tử dâng trà hương, đốt lò lửa cho nàng sưởi ấm.
“Cô nương quang lâm hàn xá lần này phải chăng định cho thiếp thân biết bí phương điều chế Thiên Niên hương?” Túy Phi Phu Nhân hỏi.
Âu Dương Tình bật cười: “Phu nhân còn nhớ Thiên Niên hương?”
“Độc môn bí phương Thiên Niên hương của Thiên Nhai Hải Các khiến mỹ tửu của hoàng cung cũng chào thua, ngay cả lúc mộng mị, thiếp thân cũng không quên.”
Mai Quân Tiên Sinh nhíu mày: “Phu nhân, nàng có thể uống bớt một chút chăng, giúp ta trồng mai chăng?”
“Túy Phi không say rượu há chẳng khiến bằng hữu trên giang hồ cười nhạo ư?” Túy Phi Phu Nhân liếc chồng trách yêu.
Mai Quân Tiên Sinh im lặng, thở dài buồn bã.
Âu Dương Tình mỉm cười: “Tiểu nữ tử có một vị bằng hữu trúng độc, chỉ cần nhị vị giải độc hộ, tiểu nữ sẽ cho phu nhân biết bí phương.”
“Giải độc là bản lĩnh độc môn của phu phụ chúng tôi, cô nương nói lời phải giữ đấy nhé.”
“Chỉ sợ phu nhân mới phải hối hận.”
Mai Quân Tiên Sinh sai hai đồng tử đỡ Mễ Giác mềm oặt nằm lên giường, cẩn thận thăm dò sắc mặt và đầu lưỡi y rồi bắt mạch, lông mày liền nhăn thành chữ “Xuyên” (川).
Nhậm Ngã Sát nóng lòng, vội hỏi: “Mai Quân Tiên Sinh, tình hình thế nào?”
Mai Quân Tiên Sinh lắc đầu: “Sắc mặt y nhợt nhạt, lưỡi đen xì, mạch sắp tuyệt, tính mệnh chỉ còn lại sớm chiều.”
“Vậy… giải được độc chăng?”
Mai Quân Tiên Sinh không đáp, nhíu mày trầm tư.
Túy Phi Phu Nhân xé áo Mễ Giác xem xét vết thương, ngoái lại nói: “Y trúng độc rồi có phải đã uống rượu? Hơn nữa uống không ít.”
“Có.”
“Lẽ nào các vị không biết người trúng độc vạn lần không thể uống rượu?” Túy Phi Phu Nhân hiển nhiên hơi giận, sắc mặt trầm xuống, “rượu sẽ xúc tiến huyết dịch tuần hoàn, độc tính theo huyết dịch lan khắp thể nội, chút kiến thức dơn giản nhất này các vị cũng không biết sao?”
Nhậm Ngã Sát thở dài không nói gì.
Âu Dương Tình khẽ liếc gã, thở dài: “Phu nhân, hiện tại còn cứu kịp không?”
“Vết thương rất nhỏ, hiển nhiên do ám khí kiểu mai hoa châm gây ra, hiện vết thương bắt đầu rữa nát, cũng may độc tính chưa ăn vào tâm, muốn cứu cũng chưa đến nỗi quá muộn.” Túy Phi Phu Nhân lắc đầu: “Tiếc rằng loại độc này rất cổ quái, thiếp thân dám chắc Trung Nguyên tuyệt không có loại độc dược này, Quan Ngoại cũng không.”
“Loại này độc tính rất bá đạo, nếu không nhờ y công lực thâm hậu, phát hiện cực sớm, dù cứu được chắc cánh tay cũng bị phế.” Gương mặt Mai Quân Tiên Sinh trở nên ngưng trọng đến độ nghiêm túc, “loại độc này cả lão phu cũng không biết tên.”
“Thiên hạ có loại độc nào Mai gia phu phụ không giải được, đúng không? Các vị nhất định có cách.”
“Biện pháp thì có, chỉ là rất tốn công, độc tính đã nhập cốt ba phân, bọn lão phu phải đẩy âm khí ra, tiếp đó khoét hết chỗ thịt thối, sau cùng mới cạo sạch từng chút độc trên xương, có điều…” Túy Phi Phu Nhân đột nhiên ngừng lời.
“Có điều thế nào?” Âu Dương Tình buột miệng hỏi.
“Giải độc nào có đơn giản, sau đó cũng chưa chắc độc tính hoàn toàn tiêu trừ.” Túy Phi Phu Nhân tỏ vẻ nghiêm túc: “Bọn thiếp thân chưa từng thấy loại độc này, không biết thành phần do những loại nào hợp thành, tất phải từ từ phân tích mới biết nên dùng thuốc gì.”
Nhậm Ngã Sát buột miệng: “Nếu không phân tích được thì sao?”
Mai Quân Tiên Sinh nhún vai: “Vậy thì đáng tiếc lắm, y chỉ sống tối đa được sáu tháng một năm, khi độc tính tái phát tác, cả Đại la thần tiên cũng không cứu được.”
Nhậm Ngã Sát biến sắc: “Loại độc này lợi hại vậy ư?”
“Có lẽ còn lợi hại hơn, không đơn giản như chúng ta nói.” Túy Phi Phu Nhân nghiêm mặt: “Cả đời bọn thiếp thân chưa từng thấy chất độc nào lợi hại như thế.”
Âu Dương Tình hỏi: “Nếu hai vị cũng bó tay, còn ai cứu được chăng?”
Túy Phi Phu Nhân đáp ngay: “Không có ai.”
Mai Quân Tiên Sinh thở dài: “Y trúng độc thế nào?”
Nhậm Ngã Sát lập tức thuật lại sự tình tối qua.
“Hung thủ là ai?”
“Không rõ.”
“Trông hắn thế nào?”
“Hắn che mặt, căn bản không nhìn rõ được. Thân thể hắn cao lớn, mục quang sắc bén, hung ác.”
“Còn giọng hắn?”
“Hắn nói năng khá giống phương ngôn vùng Giang Chiết nhưng không trơn tru lắm.”
“Võ công của hắn thế nào?”
“Nội lực cực kỳ hồn hậu, võ công cực kỳ quái dị, tại hạ không tiếp nổi một chiêu. Mễ tiên sinh chưa kịp xuất thủ đã bị hắn ôm hông quật ngã.”
Mai Quân Tiên Sinh ngẩn người, nhíu mày: “Ôm hông quật ngã? Võ công gì nhỉ?”
Túy Phi Phu Nhân đáp: “Phải chăng Mông Cổ soái giao?”
“Mông Cổ soái giao thuật thiên về quăng, vật, ta thấy không giống lắm.”
“Không phải soái giao thuật, chỉ sợ là Tướng phác chi thuật của Phù Tang.”
“Không sai, Phù Tang Tướng phác chi thuật lấy ôm làm chủ đạo. Hắn là người Đông Doanh? Võ công của Phù Tang phái, độc chất sử dụng cũng theo nhánh của Phù Tang?”
“E là như vậy.” Túy Phi Phu Nhân khẽ nói: “Nhưng độc dược của Phù Tang cả ngàn vạn, loại độc này thuộc loại nào?”
Mai Quân Tiên Sinh lập tức ngớ người, lại chìm vào trầm tư. Một lúc sau, ông ta đột nhiên ngẩng lên: “Chất độc này vô sắc vô vị, độc tính phát tác chậm nhưng xâm nhập vào da liền khiến thịt thối rữa, có phải…”
Túy Phi Phu Nhân tựa hồ cũng nhớ ra, biến hẳn sắc mặt, buột miệng: “Có lẽ là Bách hoa thực cốt tán và Đoạt mệnh thần thủy trộn thành một loại độc dịch?”
Mai Quân Tiên Sinh tỏ vẻ ngưng trọng, thong thả gật đầu.
Nhắc đến tên hai loại độc dược, Mai gia phu phụ không còn cười cợt nữa, mục quang lộ ra thần sắc hoảng sợ, lo lắng, phảng phất nhìn thấy quỷ mị.
Nhậm Ngã Sát lại hỏi: “Là độc dược gì vậy?”
Mai Quân Tiên Sinh thở dài, lắc đầu cười khổ: “Trên đời trừ hai chất độc đó, lão phu không nghĩ ra loại nào lợi hại hơn, nhất thời không thể nói rõ được.”
“Lẽ nào thật sự không có cách.”
“Biện pháp chỉ có một, có điều vị tất hữu hiệu.”
“Cách gì?” Âu Dương Tình và Nhậm Ngã Sát gần như đồng thời lên tiếng hỏi.
“Các vị đều ngoại đạo, có nói cũng không hiểu.” Mai Quân Tiên Sinh đột nhiên chỉ vào Mễ Giác: “Y là ai?”
“Là tân nhiệm chưởng môn Thiên Sơn phái Thiên Sơn Nhất Kiếm Mễ Giác.” Nhậm Ngã Sát giơ cây kiếm cầm ở tay trái lên: “Đây là Vô Tình Đoạn Trường Kiếm được lưỡng vị tiền bối xếp thứ hai trong Thần Binh Lợi Khí Bát Đại Gia.”
Mai Quân Tiên Sinh mục quang lóe sáng: “Còn các hạ? Là ai?”
“Tại hạ chỉ là vô danh tiểu tốt, không đáng nhắc tới.”
“Các hạ tuy còn trẻ nhưng thần quang nội liễm, thân thể luôn phát ra sát khí vô hình, theo lão phu lai lịch của các hạ e rằng không đơn giản như Thiên Sơn Nhất Kiếm.” Mai Quân Tiên Sinh bình thản nói: “Các hạ không muốn nói hay là không thể nói ra?”
Nhậm Ngã Sát ngẩng nhìn Âu Dương Tình, vừa hay nàng cũng nhìn gã, nhãn thần vẫn ôn nhu, chỉ là đượm thêm một chút ưu thương.
Mục quang hai người tương ngộ, lập tức tách ra.
Gã thở dài: “Tại hạ là sát thủ, người ta gọi là Nhất Đao Lưỡng Đoạn Nhậm Ngã Sát.”
Mai Quân Tiên Sinh đột nhiên sững người, im lặng hồi lâu mới nói thành lời: “Các hạ là sát thủ đang sợ nhất đương kim giang hồ Nhậm Ngã Sát? Đáng tiếc, đáng tiếc.”
Nhậm Ngã Sát mím môi không nói gì, thân thể gã vẫn đứng thẳng nhưng mục quang hướng ra rừng mai ngoài hiên.
Túy Phi Phu Nhân thở than: “Chàng trai trẻ, dáng vẻ cậu không phải người xấu mà lại bước lên tuyệt lộ, lẽ nào vì bất đắc dĩ?”
Nhậm Ngã Sát tựa hồ bị câu nói này chạm vào kí ức chôn sâu trong lòng, sắc mặt nhợt nhạt như tuyết, nhãn thần đầy thống khổ, khóe môi mấp máy.
Âu Dương Tình lặng lẽ nhìn gã sát thủ quật cường, dáng vẻ thống khổ của gã dấy lên trong lòng nàng xung động muốn đến an ủi, vỗ về. Thoáng chốc trái tim nàng vỡ tan, vỡ thành ngàn vạn cánh hoa.
Nàng thầm thở dài: “Phu nhân, hai vị mau cứu người, tính mạng Mễ tiên sinh không thể chần chừ.”
“Bọn thiếp thân đã tìm ra nguồn gốc chất độc, tự nhiên nắm chắc kéo được tính mạng Mễ đại hiệp từ Quỷ môn quan quay về.” Túy Phi Phu Nhân mỉm cười: “Dù thiếp thân không có được bí phương phối chế Thiên Niên hương cũng không đành bỏ đi cơ hội nghiên cứu phương pháp hóa giải chất độc này.”
Tuyết rơi nhỏ dần, xé thành những phiến nhỏ xíu tung bay. Trong rừng mai, vạn đóa mai hoa đồng thời nở bừng, tuyết rơi cũng không thể hoàn toàn che đi màu sắc rực rỡ, tô điểm thêm cho vẻ đẹp của rừng hoa. Tiểu tuyết phơi phới, trăm hoa đua nở, cảnh quan tráng lệ vô cùng.
Âu Dương Tình đứng dưới một gốc mai, thò cánh tay ngọc mảnh mai chạm vào một cánh hoa. Ánh mắt nàng thoáng mê ly, liên tục nhìn sang bên trái, Nhậm Ngã Sát cũng đứng dưới một gốc mai ngoài xa, mục quang không hiểu dõi về núi non ở chốn mịt mùng hay hoa mai trước mắt. Họ đều bị Mai gia phu phụ buộc phải ra ngoài. Lúc hai vợ chồng liệu thương giải độc, tuyệt không cho người ngoài quan sát, sợ tâm thần bị nhiễu loạn, Chất độc Mễ Giác trúng là khảo nghiệm và khiêu chiến chưa từng có với hai người, tuyệt không thể sơ suất. Thật ra, tính mạng Mễ Giác cũng không thể có gì sơ xảy.
Không biết trôi qua bao lâu, Âu Dương Tình đột nhiên lên tiếng: “Công tử không phải là người vô tình, lẽ nào không thể nói thêm mấy câu, cười thêm mấy tiếng?”
“Ta không cười được.”
“Vì sao?”
“Người có lẽ hữu tình, đao lại vô tình.”
“Mỗi người đều có thống khổ, có quá khứ, nếu không có dũng khí đối diện, cứ mãi trốn tránh, sẽ vĩnh viễn không thoát ra được.”
“Thật ra cô muốn nói gì?” Nhậm Ngã Sát lạnh giọng.
“Tiểu…tiểu nữ chỉ muốn giúp công tử, công tử nói ra tâm sự, trong lòng sẽ không còn thống khổ thế nữa.” Ánh mắt Âu Dương Tình đầy u oán.
“Tâm sự của ta, cô không hiểu được đâu.”
“Tiểu nữ tuy không phải người giang hồ nhưng có nghe nói đến công tử. Từ khi công tử xuất đạo chưa từng có ai biết được lai lịch, vì công tử không có nhà, không có thân nhân, cũng không ai biết tên công tử, cũng như chưa ai thấy mặt tiểu nữ.”
Nhậm Ngã Sát hừ lạnh: “Hiện tại cô nên nhớ, tên ta là Nhậm Ngã Sát.”
“Nhậm Ngã Sát không phải tên thật của công tử. Người ta nói rằng công tử trở thành sát thủ đáng sợ nhất trên giang hồ bởi đao của công tử, xưa nay chưa ai thấy nó. Lúc giao thủ với địch, công tử công kích liên tục, đến khi dừng tay, đao cũng biến mất.”
Nhắc đến đao, gương mặt lạnh lùng của Nhậm Ngã Sát thoáng hiện cảm tình: “Ta là sát thủ, đao chính là sinh mệnh. Nếu ta không muốn chết trong tay người khác, chỉ còn cách giữ gìn đao thật tốt.”
“Công tử làm thế có lẽ vì không muốn người khác nhận ra sư thừa và lai lịch, đao pháp của công tử không thuộc về môn phái nào trong giang hồ.”
“Đap pháp giết người được là hảo đao pháp.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên rảo bước đến đứng trước mặt Âu Dương Tình.
Gã cao hơn nàng một cái đầu, nàng phải ngẩng lên mới thấy được ánh mắt gã nhưng nàng không ngẩng, đột nhiên cảm thấy trong lòng rúng động, tay dụng lực khiến cánh hoa lìa cành, theo gió bay đi.
Nhậm Ngã Sát ngưng thị vào nàng, trầm giọng: “Bất kể ta là ai, lai lịch thế nào, đều không quan hệ đến cô.”
“Tiểu nữ chỉ muốn hiểu công tử hơn.” Âu Dương Tình càng cúi gằm đầu.
“Một người quá hiếu kỳ không phải chuyện hay ho gì, nhất là nữ hài tử.”
“Lẽ nào công tử cam nguyện vĩnh viễn sống trong thống khổ?” Âu Dương Tình khẽ thở dài: “Công tử đúng là một người kỳ quái, khiến người ta không hiểu nổi.”
“Ta không cần ai hiểu, càng không cần nữ nhân đồng tình.” Nói đoạn, Nhậm Ngã Sát đột nhiên quay đi, bỏ mặc nàng một mình.
Âu Dương Tình lại thở dài, nhìn bóng dáng cô đơn, tâm tư liên tục khuấy động…
|