HÀN ĐAO HÀNH
TÁC GIẢ: UẤT NGÂN
Quyển 1: Thanh đao không nhìn thấy được.
Chương 17: Câu đố không giải được.
Người dịch: huynhduongcongtu
Nguồn: 4vn.eu
Âu Dương Tình nhanh chóng bắt kịp Nhậm Ngã Sát, gã đi không nhanh lắm, không phải cố ý mà do nội thương chưa lành nên không muốn tiêu hao thể lực. Lúc Âu Dương Tình đuổi tới, gã vừa đi qua cây cầu.
“Huynh đừng đi được không?” Nàng thở dốc hỏi.
Cước bộ gã không hề dừng, không buồn cả ngoái lại.
“Huynh đi đâu?”
“Ta không biết, có lẽ gió thổi đến đâu thì ta đến đó.”
“Huynh còn giận muội?”
“Cô không làm gì sai, sao ta lại giận?”
“Huynh muốn muội làm gì mới chịu ở lại?”
“Cô không nên đổi theo, thật sự không nên thân cận với một sát thủ.” Nhậm Ngã Sát đột nhiên dừng bước ngoái lại: “Mỗi người phải đi trên con đường riêng, chúng ta hiển nhiên không phải những người có thể kết bạn đồng hành.”
“Vì sao không thể?” Âu Dương Tình không tránh ánh mắt gã, dịu giọng hỏi.
“Ta nói rồi, ta là sát thủ, cô không thấy con người ta đáng sợ lắm ư?”
“Muội biết không phải là người như thế, huynh là người tốt, một nam tử hán có tình có nghĩa.”
“Đủ rồi.” Nhậm Ngã Sát khẽ quát, “cô không cần đem những lời đó thương tổn ta, ta biết mình là người thế nào.”
Âu Dương Tình chực khóc, u oán hỏi: “Vì sao huynh không dám đối diện bản thân? Huynh đang trốn tránh chuyện gì?”
“Ta không trốn tránh gì hết, đừng bám theo ta nữa, để một mình ta yên thân rời khỏi đây.”
“Muội đi cùng huynh…”
Nhậm Ngã Sát không nói gì, đột nhiên phát lực lao vút đi, sau mấy lần nhấp nhô đã lẫn mất vào gió tuyết, bỏ lại mình nàng.
Nhậm Ngã Sát đi một mạch hơn mười dặm mới chậm lại, rảo từng bước, mỗi bước đều trầm ổn mà kiên định.
Dù bản thân gã là một câu đố nhưng trong lòng gã chứa đầy những câu đố không giải được. Gã nhớ đến hung thủ thần bí, thật ra có quan hệ gì với Xuyên Đảo Cuồng Nhân? Mục đích cuối cùng của hắn là gì? Phục thù hay hoàn thành di nguyện của Xuyên Đảo Cuồng Nhân? Nếu hắn thật sự từ Phù Tang đến, sao lại tinh thông Hán ngữ? Có phải vì hắn lớn lên ở Trung Thổ? Vì sao phải giết cả nhà Lương Bách Triệu? Hai bên có thù oán gì? Sắp tới hắn sẽ đối phó với ai?
Gã đột nhiên nhớ đến câu thứ hai Long Thiếu Vân nói trước lúc chết: “Ta chết rồi, hắn cũng phải bồi táng theo ta, thậm chí còn phải trả giá đắt hơn… đó là lợi tức…”
Lẽ nào Lương Bách Triệu bị diệt môn kỳ thật do Long Thiếu Vân an bài trước?
Gã lại nhớ đến câu đầu tiên Long Thiếu Vân nói trước lúc chết: “Ngươi giết ta, ngày sau sẽ có một người báo thù cho ta, y sẽ không giết chết ngươi mà nhất định khiến ngươi sống còn thống khổ hơn chết, không bằng cả khất cái.”
Kẻ báo thù này là ai? Có phải chính là hung thủ sát nhân? Vì sao những việc xảy ra xảo hợp đến thế? Long Thiếu Vân có quan hệ gì với Phù Tang? Lẽ nào lão là thuộc hạ cũ của Xuyên Đảo Cuồng Nhân? Nhậm Ngã Sát đột nhiên cảm thấy tất cả trở nên phức tạp, ly kỳ, ẩn chứa nhiều bí mật không thể tiết lộ ra. Bí mật này là gì nhỉ? Gã gom hết đầu dây mối nhợ vào nhưng không tìm ra nửa điểm manh mối.
Sau cùng, gã nghĩ đến Âu Dương Tình. Nàng thật sự là một nữ nhân bình phàm ư? Vì sao chưa từng dùng chân diện mục gặp người ngoài? Phía sau lớp sa đó là dung nhan thế nào? Nàng có bí mật gì?
Nghĩ đến nàng, lòng gã thoáng cảm giác hết sức kỳ quái, bản thân gã cũng không thể phân rõ đó là mừng hay lo, yêu hay hận. Phiền não hơn hết chính là niềm quan tâm của nàng. Gã chỉ là một sát thủ, căn bản không đáng được ai đồng tình, nhưng có một nữ nhân quan tâm như vậy, vốn là việc đáng mừng biết bao nhiêu.
Gã quyết định không nghĩ gì nữa. Việc duy nhất gã muốn làm hiện giờ là uống rượu. Có lẽ chỉ rượu mới giải thoát được gã.
Âu Dương Tình đơn côi đứng dưới tuyết giá, nước mắt lại rơi xuống, tan vào truyết trắng. Nàng hận chính mình, vì sao lại quan tâm đến thiếu niên lãnh huyết vô tình kia đến thế? Thật ra đó là hận, là nhớ hay là tình cảm mới chớm không diễn tả được bằng lời?
Lòng nàng chứa đầy câu hỏi. Thật ra gã là người thế nào? Một sát thủ vô tình, hay là một anh hùng trọng tình trọng nghĩa? Vì sao gã không để ai trông thấy thanh đao? Đao của gã có bí mật gì? Có phải ẩn chứa thân phận và lai lịch của gã? Gã còn trẻ, vì sao tâm đã chết?
Lúc này, tâm tư nàng toàn bóng hình Nhậm Ngã Sát, nàng nhớ đến thiếu niên vừa khả ái vừa lạnh lùng đó. Nghĩ đến gã, gương mặt nàng lại nóng bừng, trái tim dậy sóng, đợt này chưa lặng đợt sau lại nối tiếp, không thể dẹp yên.
Vì sao vừa thấy gã, tâm thần nàng liền phiêu đãng, không biết mình đang ở đâu? Vì sao nghĩ đến gã, nàng liền đánh mất chính mình? Vì sao gã vô tình đến thế mà nàng không để tâm? Vì sao nàng luôn nhớ nhung gã? Nhưng.. nhưng…vì sao gã cố ý giày vò nàng? Có phải nàng tự tác đa tình?
Thoáng chốc lòng nàng trống rỗng. Nàng tuyệt không phải loại nữ nhân dễ động tình. Những hiện giờ nàng đang mấp mé bên bờ tình ái.
Bất tri bất giác, nàng đi qua cây cầu, qua cả rừng mai.
Mai gia phu phụ đang đứng đợi ngoài gian thạch ốc, từ xa Túy Phi Phu Nhân đã thấy nàng, rảo bước ra đón, nhẹ giọng hỏi: “Không đuổi kịp ư?”
“Y đi rồi?” Âu Dương Tình hoang mang lắc đầu.
“Cô nương không giữ y lại?”
“Không ai giữ nổi.”
“Nếu y không chịu ở lại, sao cô nương không đi theo.”
“Tiểu nữ không đuổi kịp.”
“Vì thế cô nương mới quay về?”
Âu Dương Tình thở dài buồn bã.
Mai Quân Tiên Sinh thong thả bước tới: “Thiếu niên này tuy có vẻ lãnh mạc, cổ quái, nhưng không phải người khó ưa, bằng không y tuyệt không thể thành sinh tử chi giao của Mễ đại hiệp.”
Âu Dương Tình trầm mặc.
“Âu Dương cô nương, thiếu niên này có lai lịch thế nào”
“Không ai biết.”
“Cô nương không hiểu y?”
“Trên đời này người duy nhất hiểu y, chắc chỉ có bản thân y.”
Mai Quân Tiên Sinh thở dài: “Nếu lão phu là cô nương, nhất định không quay lại.”
Túy Phi Phu Nhân cũng cười: “Ít nhất, cô nương nên kéo y trở về.”
Hàn phong gào rú, phi tuyết phơi phới.
Nhậm Ngã Sát đi suốt hai mươi dặm mới tìm được một tửu điếm. Kỳ thật đó chỉ là một gian quán nhỏ, tuềnh toàng đến mức thoạt nhìn giống một gian nhà xí tạm thời dựng lên ven rừng. Những nơi thế này thông thường không có rượu ngon, nếu trong bầu không đựng nước đã là không tệ rồi.
Bên ngoài quán rượu có bảy tám tiêu xa mới đóng, mỗi xe cắm một lá tiêu kỳ vàng rực, rung phần phật trong gió, gần như không nhận ra trên cờ thêu hổ hay sư tử bằng kim tuyến. Trong tửu quán có mấy tiểu sư mặc áo da dê đi đi lại lại, có người uống mấy chén rượu rồi liền cố ý phanh ngực áo, biểu thị họ không sợ lạnh.
Người Kim Sư tiêu cục đã đến đây. Lúc Nhậm Ngã đến, thấy tiêu kỳ, gã bật cười: “Người Kim Sư tiêu cục đã đến đây rồi.”
Trong quán không còn bàn trống nhưng gã không vội, vì gã biết trên đời không có mấy thứ không mua được bằng tiền, nên gã chọn một chỗ trong góc tối nhất ngồi xuống, gọi một vò rượu lớn, từ tốn nhâm nhi. Tửu không phải hảo tửu, chỉ là loại thiêu đao tử tầm thường, nhưng với gã, trong lúc này mà tìm được nơi uống rượu là tốt rồi. Gã không uống nhanh, nhưng có thể uống liên tục mấy ngày đêm liền.
Bọn Hồng Bất Húy tựa hồ không chú ý đến gã, lặng lẽ ăn uống, nhưng thức ăn không vào nổi, Hải Như Phi buồn rầu nói: “Sư thúc, đi chuyến này là mấy vị tiêu sư nhiều năm trong thành với tiêu cục, giờ họ chết nơi đất khách quê người mà chúng ta không thể an táng tử tế, ôi.”
Hồng Bất Húy nghiến răng: “Chúng ta không thể để họ chết không nhắm mắt, đợi giao tiêu ngân xong, nhất định đòi lại công đạo cho họ.”
“Chỉ hận mấy tên tặc nhân đó…” Hải Như Phi bi phẫn, dụng lực mạnh, “cắc”, cây đũa trúc trong tay gãy gục.
“Phải trách chúng ta tài nghệ kém người, bằng không chúng đâu dám coi thường?” Hồng Bất Húy thở dài: “Trung Nguyên Tứ Đạo không đáng ngại, ta sợ nhất là đôi phu thê thần bí kia.”
“Sư thúc cũng không biết họ là ai sao?”
“Vì không biết nên họ càng đáng sợ.”
“Nếu không nhờ thiếu niên đó hiện thân ngăn cản, chỉ sợ sự tình không thể thu thập nổi.”
“Sư thúc nói đến sát thủ Nhất Đao Lưỡng Đoạn Nhậm Ngã Sát?”
“Ừ, thiếu niên sát thủ đáng sợ nhất trong truyền thuyết hình như không lãnh huyết vô tình như lời đồn.”
“Chuyện về người này đích xác rất thần bí, nhưng ta thấy một người còn thần bí hơn.”
“Sư thúc nói đến… Âu Dương Tình?”
Hồng Bất Húy gật đầu: “Đôi lão phu thê không sợ trời không sợ đất, nhưng nàng ta chỉ mất vài lời là chịu nghe, theo ta thấy, nàng ta không hề đơn giản.”
Tư Mã Như Long đột nhiên trầm giọng: “Sư thúc, hôm đó Long Thất tiên sinh nhờ chúng ta bảo vệ Vạn Kiếp Trùng Sinh, rõ ràng chỉ có sư phụ, sư thúc và tiểu điệt, vì sao lại lộ phong thanh?”
“Im ngay.” Hồng Bất Húy biến sắc, quát khẽ.
Tư Mã Như Long à một tiếng: “Tiểu điệt đáng chết.”
Ba người tuy nhỏ giọng nhưng nhĩ lực của Nhậm Ngã Sát cực tốt, nghe rõ tất cả. Quả nhiên như Trung Nguyên Tứ Đạo nói, năm vạn lạng tiêu ngân chỉ là che mắt người đời. Vạn Kiếp Trùng Sinh thật ra là gì mà vì nó, Hồng Bất Húy thà chết không chịu khuất phục? Nếu nó quan trọng hơn tính mạng, chả trách Trung Nguyên Tứ Đạo quyết đoạt lấy.
Hồng Bất Húy dịu giọng: “Từ đây đi kinh thành còn bốn ngày nữa, hy vọng xuôi chèo mát mái, không có gì bất trắc.”
Hải Như Phi thở dài: “Trung Nguyên Tứ Đạo bám riết, đôi phu thê thần bí đó hình như không chịu dễ dàng bỏ qua, lộ trình mấy ngày tới sẽ không dễ dàng.”
“Tin tức Vạn Kiếp Trùng Sinh lộ ra, đúng là kỳ quái, sao lại tiết lộ ra được nhỉ?”
“Ừ, chỉ mong Long Thất tiên sinh mau tới, thêm một người là thêm một phần sức.”
“Long Thất tiên sinh nói rõ là đợi chúng ta ở đây, sao còn chưa xuất hiện?”
“Nếu tiên sinh đến kịp, chúng ta sẽ nhẹ gánh nhiều, hy vọng trước khi tiên sinh tới không có gì bất ngờ.”
“Sư thúc, đừng quá lo lắng.” Tư Mã Như Long tựa hồ muốn xua đi bầu không khí nặng nề, nhưng chưa dứt lời liền ngừng cười, gương mặt cứng lại, trở nên quái dị phi thường.
Cùng lúc, tấm màn vải bố treo cở cửa bị gió cuốn tung, năm bóng người phảng phất như năm bông tuyết bị gió thổi tới.
Vừa thấy họ, sắc mặt Hồng Bất Húy lập tức xám xịt. Lão nghiến răng, đặt đôi đũa xuống, lạnh lùng nói: “Được lắm, sau cùng các ngươi cũng bám theo tới nơi.”
“Chúng ta nhắm món gì rồi quyết không dễ dàng bỏ qua.” Miêu Liệt cười ha hả.
“Các ngươi thượng thiên nhập địa cũng không thoát được.” Phong Phi Hoa nheo mắt thành một đường tơ, mỉm cười: “Lần này các ngươi còn hy vọng có người đến cứu ư.”
“Các ngươi dồn ép quá đáng, thật ra muốn gì?” Hồng Bất Húy trầm giọng.
“Ta nói rồi, bỏ vật lại, các ngươi cứ việc đi.” Miêu Liệt đáp.
“Chúng ta không có thứ ngươi cần.”
“Ta biết vật đó trên mình ngươi.” Miêu Liệt cười thư thái, “Ngươi nhất định rất kỳ quái, vì sao chúng ta biết tin này, đúng không?”
Hồng Bất Húy không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Mục quang Miêu Liệt khẽ đảo, nhìn Tư Mã Như Long: “Tư Mã huynh, còn nhớ ước định của chúng ta không?”
Sắc mặt Tư Mã Như Long nhợt đi, lớn tiếng: “Ngươi nói gì? Chúng ta ước định bao giờ?”
“Huynh quên rồi ư, tin này vốn do huynh bán cho bọn ta. Thu của bọn ta ba mươi vạn lạng, hiện giờ định phủi sạch là sao?”
Tư Mã Như Long vốn không giỏi ăn nói, gương mặt đỏ lên, gầm vang: “Ngươi nói láo, ta nhận tiền của các ngươi bao giờ? Gặp các ngươi bao giờ?”
“Không phải chúng ta nói rõ rồi hả? Huynh giúp bọn ta lấy được vật đó, bọn ta trả huynh ba mươi vạn lạng bạc.” Miêu Liệt mỉm cười, “huynh không dám thừa nhận, chắc hiềm ba mươi vạn lạng quá ít chăng? Bất quá không quan hệ gì, chỉ cần lấy được vật, bọn ta sẽ dâng ngay năm mươi vạn lạng.”
Tư Mã Như Long đại nộ: “Ngươi ngậm máu phun người…”
“Đại trượng phu dám làm dám chịu, giả quân tử làm gì? Lẽ nào huynh định phủ nhận, không chỉ nhận bạc, còn nhận cả thân thể Phong cô nương…”
Phong Phi Hoa lập tức lắc eo, cười khanh khách: “Đúng. Tấm thân thơm tho, nõn nà nà huynh nhìn rồi, đã chạm đến rồi, ngay cả việc không nên cũng làm rồi.”
Hai mắt Tư Mã Như Long đỏ rực, mặt xanh lét gầm lên: “Yêu phụ…”
“Đúng, tối đó huynh cũng gọi người ta như thế.” Phong Phi Hoa cười lẳng lơ: “Nếu huynh còn hứng trí, người ta nhất định toại nguyện cho.”
Tư Mã Như Long gào lên thê thảm, quay lại nói: “Sư thúc, tiểu diệt không…”
Hồng Bất Húy đương nhiên minh bạch, tin tức này lộ ra vì có nội gian, nhưng không dám tin đó là Tư Mã Như Long ngây ngô, thật thà. Tư Mã Như Long yêu rượu như mạng, nhưng không thích nữ sắc, coi tiền tài như phấn thổ, lúc nào cũng trung thành với Kim Sư tiêu cục, một mãng hán như thế có bao giờ phản bội sư môn, đại nghịch bất đạo chăng?
Hải Như Phi cũng không tin. Hải Đông Lai xưa nay vẫn coi Tư Mã Như Long là con ruột, đối đãi còn hơn với y, nếu nói họ Tư Mã vì một nữ nhân và năm mươi vạn lạng bạc mà bán đứng sư môn, dù trời sập y cũng không tin.
Nhưng nội gian là ai? Hồng Bất Húy không buồn nghĩ, việc thế này, Tư Mã Như Long tuyệt đối không làm. Lão vỗ nhẹ lên vai y: “Như Long, từ bé con đã theo sư huynh, ta sao lại không biết con là người thế nào? Con không cần nói, ta tự có chủ trương.”
Tư Mã Như Long thở phảo, trợn mắt nhìn Miêu Liệt, tựa hồ hận không nuốt sống hắn được.
Hồng Bất Húy lạnh lùng: “Các ngươi vu hãm y, lẽ nào định để chúng ta tự xung đột rồi nhân cơ hội cướp tiêu?”
Miêu Liệt mỉm cười, không phủ nhận.
“Kế này độc ác lắm, tiếc rằng ngươi nhầm ở chỗ ta không bao giờ nghi ngờ y.”
Miêu Liệt cười lạnh: “Không sai, người tiết lộ không phải Tư Mã Như Long.”
Hồng Bất Húy nháy mắt: “Đó là ai?”
“Người này ngươi có biết, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới việc hắn bán đứng các ngươi.”
Lẽ nào là Thần Bộ Long Thất tiên sinh? Bằng không sao giờ y còn chưa tới? Thoáng chốc, Hồng Bất Húy tựa hồ nín thở.
Hôm đó Long Thất tiên sinh đến Kim Sư tiêu cục gửi đồ, hành sự cẩn thận phi thường, thương nghị ở trong mật thật, trừ y và Hải Đông Lai, Tư Mã Như Long, chỉ có Hồng Bất Húy tham dự. Tong bốn người này, Hồng Bất Húy và Hải Đông Lai không cần phải hiềm nghi, Tư Mã Như Long tuy chưa chắc hắn lắm nhưng xem ra y không thể là nội gian, vậy Long Thất tiên sinh…
Long Thất là tổng bộ đầu của Phúc Kiến tỉnh, biết rõ Vạn Kiếp Trùng Sinh là của quan phủ, lẽ nào còn phạm pháp, nảy lòng tham lam? Trên đời không có gì tuyệt đối, Long Thất vốn hẹn với bọn lão sẽ đến đây nhưng vẫn chưa tới, lẽ nào là xảo hợp hay sắp đặt gì đó? Hồng Bất Húy không muốn tin y là nội gian. Y là Lục Phiến môn đệ nhất cao thủ, có ai không biết y là Thần Bộ đức cao vọng trọng, con người công bình chính trực, ghét ác như cừu, nhất thân chính khí, hận những lục lâm đại đạo như Trung Nguyên Tứ Đạo thấu xương, tuyệt không thể bị kim tiền mua đứt, càng không chịu vì nữ nhân mà anh danh tận hủy.
Nhưng nếu cả bốn không phải nội gian thì là ai? Hồng Bất Húy đột nhiên cảm giác tay chân lạnh ngắt, tim chìm vào băng lạnh bởi nhớ đến vốn việc. Có lẽ việc này chỉ là một cái bẫy, đợi bọn lão nhảy vào. Nếu là vậy thì thật đáng sợ.
Suy đoán của lão nhanh chóng được chứng thực.
Miêu Liệt ho khẽ: “Có lẽ chân tướng việc này, dù Thần Bộ Long Thất cũng không liệu được. Phúc Kiến tỉnh tuần phủ Chu Đại Khang vốn không xuất thân khoa cử, tên thật cũng không phải Chu Đại Khang, tên thật của y không tiện nói ra. Một tháng trước, y moi được bí mật Vạn Kiếp Trùng Sinh từ một tử tù, định lấy cho mình nhưng hoàng đế lão nhi biết được, hạ lệnh cho y phải tiến cống triều đình. Chu Đại Khang sợ mất mũ ô sa, không dám tuân lệnh nhưng không đành mất vật, đành nghĩ một cách lưỡng toàn kỳ mỹ.”
Hồng Bất Húy biến sắc, trầm giọng hỏi: “Cách gì?”
“Là tìm một con quỷ thế thân.”
“Là Kim Sư tiêu cục?”
“Y sai Long Thất giao vật đó cho các ngươi nhưng lại ngầm thông tri cho huynh đệ bọn ta cướp tiêu. Chúng ta đắc thủ rồi, triều đình khẳng định sẽ tra ra nhưng không thể động đến y, việc này do Long Thất đứng ra chịu trách nhiệm, triều đình tối đa chỉ biết đè Long Thất và Kim Sư tiêu cục ra trị tội, còn vật đó sẽ rơi vào tay y.”
“Quả nhiên là hảo kế.” Hồng Bất Húy bất giác hít một hơi khí lạng, “vì sao Chu Đại Khang định hãm hại Kim Sư tiêu cục?”
“Đó không phải bản ý của y, người y muốn trừ là Long Thất. Có lẽ thành ra ngược hẳn, Kim Sư tiêu cục là tiêu cục duy nhất ở Phúc Châu khiến người ta tín phục, Long Thất mới tìm đến các người, vô tình kéo các ngươi vào vũng bùn…”
“Có phải Long Thất cũng bị người ta lừa, mê mê hồ hồ nhảy vào cái hố này?”
“Long Thất có danh Thần Bộ, bản lĩnh phá án siêu tuyệt, nhiều năm nay phá tới mấy trăm vụ lớn nhỏ, vụ nào đến tay y cũng trở thành dễ dàng hết, chưa từng bỏ vụ nào. Chu Đại Khang thấy để lại y sẽ hậu hoạn vô cùng, nên nhân cơ hội này trừ đi.”
Hồng Bất Húy thở dài, cười khổ: “Y giỏi tâm kế, thật khiến người ta lạnh mình. Ngươi cho ta biết bí mật, lẽ nào không sợ lộ ra? Đến lúc triều đình truy cứu, Chu Đại Khang cố nhiên khó thoát vương pháp, các ngươi cũng khó lòng thoát tội.”
Miêu Liệt cười vang: “Vật đó là bảo bối, ai cũng thèm nhỏ dãi, vì sao cúng ta phải trả cho y? Ta cho ngươi biết bí mật vì muốn ngươi có được chứng cớ tội ác của y, lúc chân tướng rõ ràng thì huynh đệ bọn ta đã cao bay xa chạy rồi.”
“Hóa ra các ngươi định giở kế bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.”
“Nghe nói Ưng trảo công phu của ngươi độc bộ võ lâm, hôm qua không có cơ hội lĩnh giáo, hôm nay muốn thử xem sao.” Trong lúc Miêu Liệt nói chuyện, người lui lại một bước, đột nhiên “choang” một tiếng, bạt đao ra.
|