Võ Cuồng hừ một tiếng, nói: "Sao ngươi lề mề thế, cần gì quản ngươi có thật hay không, nếu ngươi không đánh thật thì đừng trách lão phu không thủ hạ lưu tình!" Vừa nói vừa nhấc tay lên, nói: "Ngươi là vãn bối, ta nhường cho ngươi ba chiêu!"
Phương Kiếm Minh hơi cúi người, cười nói: "Ngài là tiền bối, vãn bối không dám vượt lễ!" Nói xong thì cả người khẽ động, đứng ở hạ phong.
Võ Cuồng thấy thế thì không nhịn được cười lớn, nói: "Hảo, hảo, hảo, tiểu tử, khá lắm, hôm nay ta mới biết được cái gì gọi là cuồng, bội phục, bội phục!"
Nói xong hai tay vung lên, đánh về phía Phương Kiếm Minh, nhanh nhẹn như gió. Phương Kiếm Minh cước đạp thất tinh, thối lui ba bước, Võ Cuồng xuất kích không trúng, di chuyển cả người, xuất trảo về phía đầu vai của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh khẽ cười, hai vai trầm xuống, hữu chưởng phiên động, phách ra một chưởng về phía cánh tay của Võ Cuồng.
Võ Cuồng khen: "Tới hay lắm!" Không đợi chiêu thức hoàn thành, lập tức biến chiêu, một chiêu 'Long Môn Tam Điệp Lãng', liên hoàn tam chưởng đánh về phía Phương Kiếm Minh, lần lượt thượng, trung, hạ ba hướng, quả thật là một chiêu tuyệt diệu.
Phương Kiếm Minh giật mình, không dám tùy tiện tiếp chưởng với lão, nhẹ nhàng khom người, lộn một vòng lùi ra sau, liên hoàn tam chưởng của Võ Cuồng đảo qua chân của hắn, kình phong mãnh liệt.
Võ Cuồng không đợi hắn đứng vững là vồ người đến, đầu vai đẩy tới, năm ngón tay trái mở ra, đại thủ như bồ phiến (*), nhắm vào yếu huyệt bên hông Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh hét lớn một tiếng, lòng bàn chân bước sang, nghiêng thân ngã người, hai chân đá ra, Võ Cuồng cười nói: "Chỉ có vậy thôi sao?" Chân phải đá ra, phát sau mà đến trước, nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, đột nhiên cả người của Phương Kiếm Minh chợt động, bất ngờ xuất hiện phía sau của Võ Cuồng, một chưởng đánh về phía sau vai của lão.
(*)Quạt làm bằng lá dây hương bồ
Võ Cuồng thì chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, không thấy bóng dáng của Phương Kiếm Minh đâu, chợt cảm thấy phía sau có áp lực, trong đầu vừa cảm nhận được thì cười lạnh, xoay người xuất chưởng, một chưởng này đến rất nhanh, một tiếng bụp vang lên, song chưởng va chạm, cả người Phương Kiếm Minh lung lay, Võ Cuồng cười nói: "Quả nhiên là có chút môn đạo!" Lời còn chưa dứt đã đánh ra một chưởng, chưởng lực hùng hậu, tựa như bôn lôi.
Phương Kiếm Minh đành phải đối chưởng với lão, lại một tiếng nổ vang lên, Võ Cuồng cười lớn mấy tiếng, thối lui về sau, thân pháp nhanh nhẹn, đưa tay xuất chưởng, tựa như phía sau có thêm một đôi mắt vậy, Phương Kiếm Minh di chuyển đến chỗ nào lão cũng đoán được vị trí, khiến cho Phương Kiếm Minh không thể không dùng chưởng đối chưởng vỡi lão.
Sau khi bức Phương Kiếm Minh lui về sau mười mấy bước thì Võ Cuồng xoay người, liên tiếp xuất chưởng, nhanh như sấm chớp, một chưởng nối tiếp một chưởng, từng bước ép sát Phương Kiếm Minh, tiếng gió rít không ngừng vang lên bên tai, hai người liên tiếp đánh ra hơn ba mươi chưởng.
Bên ngoài chỉ thấy giữa tràng có hai bóng người, thân pháp nhanh như thiểm điện, động tác mau lẹ, chỉ trong chốc lát đã giao thủ trên trăm chiêu, tràng diện kinh hiểm vô cùng.
Võ Cuồng đã gặp qua không ít võ lâm cao thủ, nhưng đây là lần đầu tiên động võ với một thiếu niên, thấy đã qua trăm chiêu mà vẫn không có cách nào đả bại Phương Kiếm Minh, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Hết lần này đến lần khác, Phương Kiếm Minh sử dụng thân pháp dị thường, quyền pháp cổ quái, không hề theo đường lối thông thường, Võ Cuồng rõ ràng là đánh vào nơi sơ hở của hắn, nhưng chỉ cần hắn khẽ nhích người, hoặc là đảo chân một cái là sơ hở lại lộ ra rõ ràng hơn, nhưng mặc dù vậy, điều đó lại giúp Phương Kiếm Minh tránh nhanh hơn, mà còn phản kích ngược lại, điều kỳ hoặc trong đó đến ngay cả một cảo thủ võ học như Võ Cuồng cũng không nhận ra được, trong lòng tức tối, thầm nghĩ: "Đây là quyền pháp quỷ quái gì, đánh cho ta mơ mơ hồ hồ!"
Thiên Đô Thánh Nhân và Bạch Mi Thần Quân đứng ở một bên nhìn cũng chỉ có thể cười khổ, không biết Phương Kiếm Minh đã theo ai học bộ quyền pháp này, thật không thể ngờ là nó lại có thể dùng được, với tu vi võ học của hai lão cũng không thể nhìn thấu được, huống chi là Võ Cuồng!
Lại hơn trăm chiêu nữa trôi qua, Võ Cuồng vẫn không thể đả bại Phương Kiếm Minh, lão đã quan sát quyền pháp của Phương Kiếm Minh rất lâu, nhưng vẫn không tìm ra cách phá giải, bởi vì quyền pháp của hắn hoàn toàn đi ngược với xu thế võ học, cho dù lão có ghi tạc được chiêu thức trong đầu, khi Phương Kiếm Minh vửa sử dụng, lão liền nghĩ đến cách phá giải, nhưng Phương Kiếm Minh chỉ cần khẽ động một cái là biến chiêu, cách thức hóa giải của lão liền vô dụng.
Võ Cuồng càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh, đột nhiên cười ha hả, nói: "Hảo tiểu tử, quả nhiên là có bản lĩnh, bội phục, bội phục! Đến lúc này mà lão phu còn không thể đánh bại ngươi, kỳ thật tính ra là lão phu đã thua, nhưng, lão phu còn có công phu lợi hại hơn, lúc nãy chỉ xem như là làm nóng người, lần này mới chính thức sử dụng, cẩn thận!"
Nói xong, tay trái vung lên, phách xuất một đạo nội gia chân lực, hướng thẳng về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh vội phi thân tránh, thầm nghĩ: "Ối trời, lão gia hỏa này so chiêu thức không thể thắng được thì muốn dùng bạo lực, nếu so nội lực e rằng không bằng lão được." Trong lòng vừa nghĩ thế thì thầm vận khởi thiên thiền chân lực, để phòng đối phương làm khó dễ.
Nhưng không ngờ, sau khi Võ Cuồng bức lui Phương Kiếm Minh thì vẫn đứng tại chỗ, hai mắt khép lại, cười quái dị: "Tiểu tử, ngươi nghĩ thế nào mới là cảnh giới tối cao của võ đạo?"
Phương Kiếm Minh thấy lão nhắm chặt mắt lại, không biết là có ý định gì, hơi ngạc nhiên, nói: "Thường nói: Học vô chi cảnh, võ học nhất đồ, e rằng không có cảnh giới chí cao trong võ học!"
Võ Cuồng ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Hảo, vậy tiếp chiêu này của ta!" Nói xong thì đứng yên tại chỗ, tả thủ đánh ra một quyền, hữu thủ một quyền, động tác rất nhanh, Phương Kiếm Minh cũng đứng yên tại chỗ, song chưởng xuất ra, bước sang trái một bước, bước lên một bước, sau đó xong chưởng hợp lại, cười nói: "Chiêu thức của tiền bối quả thật thần kỳ!"
Võ Cuồng cười nói: "Thần kỳ cái rắm, cũng bị ngươi phá rồi!" Miệng tuy nói chuyện nhưng tay vẫn không dừng, liên tục xuất quyền về phía Phương Kiếm Minh, chiêu chiêu hữu lực, Phương Kiếm Minh hét lớn, không hề úy kỵ, thấy chiêu đối chiêu, phá được một chiêu lại công một chiêu.
Võ Cuồng nhắm chặt hai mắt, không nhìn chiêu thức cảu Phương Kiếm Minh, nhưng vẫn liên tục ra chiêu, kỳ quái chính là mỗi khi Phương Kiếm Minh ra chiêu, vẫn chưa hoàn chiêu thì đã bị chiêu thức của Võ Cuồng bức, buộc phải biến chiêu, cứ như thế, không một chiêu nào của Phương Kiếm Minh có tác dụng, qua hơn mười chiêu, Phương Kiếm Minh quyết định không hoàn chiêu nữa mà chỉ chuyên tâm phá chiêu của đối phương.
Động tác của hai người rất nhanh, đứng cách nhau hai trượng, một người nhắm chặt hai mắt, không cần nhìn quanh, chỉ liên tục đánh ra, cứ như là người đang luyện võ, còn người kia thì sắc mặt ngưng trọng, đánh đông một quyền, tây một chưởng, lúc thì thong thả, lúc thì dồn dập, song cước thi triển bộ pháp, mỗi một bước đều để lại dấu chân sâu hơn nửa tấc bên dưới.
Một lúc sau, động tác của hai người chậm lại, sắc mặt của Võ Cuồng trầm trọng, mày cau lại, trước khi ra chiêu thì trầm tư một lúc rồi mới xuất chiêu, mà Phương Kiếm Minh thì trán đẫm mồ hôi, mày nhíu sâu, môi khóa chặt, song thủ tựa như đang mang nặng nghìn cân, di động chậm chạp, chân thì không nhúc nhích, tựa như là bị đóng chặt trên đất.
Thiên Đô Thánh Nhân vừa quan sát vừa nói với Bạch Mi Thần Quân: "Hai người bọn họ đã tiến vào trạng thái giao chức, nếu chỉ cần không cẩn thật một chút thì sẽ lập tức tẩu hảo nhập ma, không ngờ hiền chất lại có võ công cao thâm như thế, nếu như thế này, cả hai đang ở thế cưỡi hổ, cho dù là ta cũng không dám tùy tiện ra tay tách họ ra!"
Bạch Mi Thần Quân gật đầu, nói: "Võ công của hiền chất cao thâm khó lường, như chúng ta thấy, hắn vẫn chưa sử dụng Thiên Thiền Đao, mà đã có thể đánh bất phân thắng bại với Võ Cuồng, nếu như động đến Thiên Thiền Đao thì Võ Cuồng sẽ chịu nhiều thiệt thòi!"
Thiên Đô Thánh Nhân nói: "Tốt nhất là không nên sử dụng đến Thiên Thiền Đao, đao này vô cùng quỷ bí, nếu như ra khỏi vỏ, ngươi ta xuất thủ, sợ rằng khó có thể đưa nó vào bao lại!"
Bạch Mi Thần Quân nhướng mày, nói: "Hiền chất đang làm trò gì thế, sao lại thu lực vào lúc này?"
Thiên Đô Thánh Nhân cũng ngẩn ra, thầm vận nội lực, nếu như có chuyện gì không ổn xảy ra thì cho dù có bị tổn hại chân khí thì họ cũng phải can thiệp.
Còn Phương Kiếm Minh thì cảm thấy khổ không nói nổi, Võ Cuồng có nội lực thâm hậu, khó khăn lắm mới có thể chống lại, nhưng không hiểu có chuyện gì xảy ra, đột nhiên thiên thiền chân lực không chịu sự khống chế của hắn, giống như là lính đào ngũ vậy, tự rút về.
Phương Kiếm Minh kinh hãi trong lòng, nếu cứ như thế thì hắn chết chắc, nội lực của hắn vốn không bằng Võ Cuồng, thiên thiền chân lực lại tự rút về, thế thì làm sao đấu nữa.
Võ Cuồng nhân cơ hội đánh ra một chiêu, hắn không có tâm tư để ý đến, chỉ tập trung thúc giục thiên thiền chân lực, không ngờ lại không được, hắn quýnh lên, lúc này thiên thiền chân lực đã rút về hết, chỉ còn lại nội lực Thiếu Lâm chính tông.
Khi hắn ở Thiếu Lâm tu luyện nội lực thì đã lẫn với thiên thiền chân lực, khi hắn vận khởi thiên thiền chân lực thì nội lực của Thiếu Lâm cũng vận theo, nay khi thiên thiền chân lực tự thu về, giống như tiểu đệ đi theo đại ca mà giờ đại ca lại bỏ chạy để tiểu đệ ở lại chịu khổ, Phương Kiếm Minh nào phải là đối thủ của Võ Cuồng, Phương Kiếm Minh thầm nghĩ: "Không xong rồi, hôm nay chơi quá lố rồi, giờ cái mạng nhỏ cũng sắp tiêu!"
Nội lực của Võ Cuồng dồn dập như thái sơn, nội lực của lão đã sắp xâm nhập vào cơ thể Phương Kiếm Minh, lúc này lão đã tiến vào trạng thái si mê, không khống chế được hành vi của chính mình, chỉ biết là phải đánh thắng Phương Kiếm Minh!
Trong những người quan sát thì lo lắng nhất chính là Long Bích Vân, từ lúc đầu Long Bích Vân đã chú ý rất kỹ khi hai người giao đấu, mặc dù nàng không biết nội lực trong cơ thể của Phương Kiếm Minh tự thu về, nhưng cũng nhận ra được là nội lực của Võ Cuồng đang dồn dập như bài sơn đảo hải, chuẩn bị xâm nhập vào cơ thể của Phương Kiếm Minh, trực giác của nàng cho biết đây là việc rất nguy hiểm, còn chưa kịp lên tiếng thì đã có một tiếng nổ vang lên, một cột sáng trắng phóng lên cao, một đạo kình khí khổng lồ bao lây hai người, gió lốc thét gào.
Một tiếng hét dài vang lên, bên trong ẩn chứa nội gia chân lực, va chạm với kình khí, khiến cho thanh âm khuếch tán ra tứ phía, một thân ảnh phóng đi như lưu tinh, hướng về phía Phương Kiếm Minh, vì mạnh mẽ đột phá kình khí cho nên bên ngoài thân ảnh xuất hiện một vòng sáng trắng, vô cùng quỷ dị.
Người này vươn tay, nắm lấy đầu vai của hắn, bay lên trời, đưa hắn đến chỗ an toàn, đó chính là Thiên Đô Thánh Nhân, lão nhìn sắc mặt của Phương Kiếm Minh, thầm sửng sốt, theo như lão tính thì ít nhất Phương Kiếm Minh cũng phải miệng phun má tươi, sắc mặt trắng bệch, hô hấp hỗn loạn, nhưng không ngờ ngoại trừ hai mắt nhắm nghiền ra thì Phương Kiếm Minh không có xuất hiện dị trạng gì, ngay cả cấp bậc cao thủ như Thiên Đô Thánh Nhân cũng không nhận ra được, đừng nói chi đến Long Bích Vân đang lo lắng đứng ở một bên, thậm chí là Long Nguyệt.