Jolie gọi quản gia đến, căn dặn một hồi rồi dẫn Mười một lên tầng hai. Đến trước cửa phòng Kathy, bà nhìn hắn: “Cậu ở đây chờ ta một lát!”
Mười một khẽ gật đầu. Jolie mở cửa vào phòng, chẳng bao lâu sau từ trong truyền ra tiếng reo mừng của Kathy.
Mười một dựa lưng vào tường, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau, cửa phòng bật mở, Jolie bước ra quay sang hắn mỉm cười: “Chờ chúng ta một lúc nữa!” Nói rồi đi về phía phòng của mình.
Mười một lẳng lặng đứng chờ ở hành lang...
... Năm phút... Mười phút... Mười lăm phút...
“Tách tách!” Cửa phòng Jolie vang lên tiếng động, Mười một ngẩng lên nhìn, thoáng ngỡ ngàng vì người phụ nữ đẹp lộng lẫy trước mặt. Jolie chỉ trang điểm nhẹ, cặp mi dài uốn lên cong vút, dưới hàng mi là đôi mắt xanh lơ tuyệt mỹ, suối tóc vàng óng xõa xuống bờ vai, bộ đầm nâu nhạt sang trọng, vẻ quyến rũ khiến cả một kẻ lạnh lùng như Mười một cũng phải ngây ra mấy giây.
Jolie mỉm cười với hắn, lướt ngang qua đến trước phòng Kathy, đưa tay gõ cửa: “Kathy, đã xong chưa?”
“Xong rồi, xong rồi...” phải đến ba phút sau cửa mới mở, Kathy trong áo len trắng tinh và chiếc váy đen chớm gối, mặt tươi rói bước ra. Vẻ thành thục quý phái của Jolie bên cạnh Kathy hoang sơ thuần khiết, thật tương phản mà cũng hòa hợp lạ lùng.
Mười một thầm toát mồ hôi lạnh, lúc huấn luyện có lần giáo trình đã nói, yêu cái đẹp là thiên tính của nữ giới. Khi đó Mười một còn không mấy để ý nhưng bây giờ hắn đã bắt đầu thấm thía được điều đó. Jolie trang điểm thì có thể hiểu được, nhưng Kathy chẳng qua chỉ là thay mỗi bộ váy áo, vậy mà phải mất đến hai mươi tám phút đồng hồ!
Nếu cô ta còn đánh phấn, thoa son, kẻ mi, đánh mắt, làm tóc... nữa thì sao? Mười một trong lòng không khỏi phải thở dài đánh thượt...
Jolie đến bên cạnh Mười một, mỉm cười: “Chúng ta ra ngoài một lát...”
“Vâng!”
“Hắn ư?” Kathy chỉ thẳng vào Mười một: “Mẹ, hắn…”
“Kathy!” Jolie trừng mắt nhìn con gái. Kathy chu miệng phụng phịu, không nói gì thêm nhưng nét mặt hiện rõ vẻ bất mãn.
Cuối cùng Jolie đành lắc đầu, thở dài một tiếng: “Con yên tâm đi, còn có những vệ sĩ khác nữa mà!”
Kathy liếc Mười một đầy vẻ coi thường, vịn cánh tay mẹ kéo đi. Lúc ngang qua Mười một, Jolie đưa mắt hắn nhìn tỏ ý xin lỗi.
Mười một mặt vẫn không chút biểu cảm, lẳng lặng theo hai người xuống tầng một. Trong nhà này, ngoài Jolie ra hắn chẳng có thiện cảm với bất cứ ai khác. Nhưng tình cảm là tình cảm, công việc là công việc, một khi Tổ chức đã có lệnh thì hắn có chết cũng phải hoàn thành, bằng không sự trừng phạt giáng xuống sẽ là vô cùng nghiêm khắc.
Vừa bước xuống cầu thang, viên quản gia chạy tới, cung kính: “Phu nhân, tiểu thư!”
Jolie hỏi nhẹ: “Chuẩn bị xe xong rồi chứ?”
“Đã xong thưa bà, tôi phái tám vệ sĩ đi theo. Không biết thế đã đủ chưa, phu nhân?”
“Được!” Jolie gật đầu: “Ông đi làm việc, ta và Kathy ra ngoài một chuyến.”
“Vâng...” Quản gia khom mình: “Lão gia đã dặn, phu nhân và tiểu thư không nên rời nhà quá xa!”
“Ta biết rồi...” Jolie khoát tay cho ông ta lui, đoạn dẫn Kathy bước ra ngoài biệt thự.
Ngoài cổng biệt thự đã đỗ sẵn ba chiếc limousin cùng tám vệ sĩ mặc đồ đen, cao to lừng lững. Thấy Jolie và Kathy xuất hiện, bốn người phía trước tự động giạt ra, một vệ sĩ tiến đến mở cửa chiếc xe ở giữa...
Jolie và Kathy đi thẳng về phía cánh cửa xe vừa mở...
Đúng vào lúc ấy....
.. một tia lạnh lướt qua trên ấn đường số Mười một...
*********
Nguy hiểm ở chếch về bên trái phía trước. Theo yếu lĩnh tự vệ, phương án tối ưu với hắn bây giờ là lùi lại một bước rồi nhảy nấp vào chiếc xe sau cùng. Mười một đã toan nhấc chân nhưng tức thời kịp nhớ ra, bây giờ hắn là một vệ sĩ...
Mười một phản ứng ngay lập tức, chồm dậy lao về phía hai nữ nhân...
“Đoàng!” Tiếng súng chói tai vang lên, đúng lúc hắn kịp đẩy Jolie và Kathy ngã xuống. Thoáng lúng túng vì thiếu kinh nghiệm đã bắt Mười một phải trả giá, tuy kịp thời cứu được hai mẹ con nhưng hắn lãnh nguyên viên đạn vào vai trái...
... một dải máu đỏ tươi phun thành tia lên trời...
“Ây a!” cú đẩy của Mười một khiến đầu Kathy đập vào cửa xe đau điếng, tuy nhiên cô bé không còn bụng dạ đâu cự nự nữa. Tiếng súng chát chúa đã nói lên tất cả, Kathy co ro rúc vào vai Jolie. Nhìn khuôn mặt đỏ lựng vì đau của cô bé cũng có thể thấy, cú va đập vừa rồi có vẻ không nhẹ nhàng chút nào.
Đám vệ sĩ khi đó mới bắt đầu phản ứng, thi nhau rút súng bắn như vãi đạn về phía trước. Khu trang viên vốn yên ả, nhất thời náo loạn bởi những trành liên thanh dày đặc.
Jolie ôm chặt con gái vào lòng, mặt tái nhợt ngây dại. Đến khi tiếng súng của đám vệ sĩ vang lên bà mới trấn tĩnh lại đôi chút, đảo mắt nhìn sang Mười một. Thấy vai hắn máu vẫn không ngừng túa ra, Jolie vội hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Mười một lắc đầu, mắt tuy nhìn vào bả vai bê bết máu của mình nhưng trong đầu lại không ngừng tính toán. Chỉ một thoáng hắn đã có tư liệu về vũ khí trong tay đối phương, viên đạn vừa rồi được bắn ra từ khoảng cách chừng 1080m đến 1150m, có nghĩa là bên ngoài trang viên của Martin. Vũ khí là một khẩu súng trường bắn tỉa hạng nặng hiệu Wilk do Ba-lan chế tạo, dài tổng 1350mm, dài nòng 880mm, trọng lượng không đạn 16.1 kg, tốc độ đầu nòng 890m/s, tầm bắn hiệu quả 1850m.
Mười một không khỏi phải thở hắt một hơi, loại súng trường bắn tỉa chuyên nghiệp này, nếu kết hợp với đạn xuyên thì ngay cả cỗ xe chống đạn của Martin cũng chỉ là trò chơi, huống chi là một chiếc limousin bình thường. Cách thoát thân duy nhất bây giờ là phải chạy vào trong nhà, còn nếu cứ nấp ở đây, chỉ cần đối phương tiếp cận gần hơn một chút là tất cả sẽ không ai toàn mạng!
Hắn đánh mắt nhìn qua vũ khí trong tay đám vệ sĩ, thất vọng nhận ra đó đều là súng lục liên thanh hạng nhẹ, tầm bắn không quá 100m. Đối phương đang ở cách đó hơn nghìn mét, mấy thứ trang sức kia liệu có thể làm được gì?
Đúng như nỗi lo lắng của hắn, phát đạn bắn tỉa thứ hai mau chóng vang lên, gã vệ sĩ nấp đầu đoàn xe hự một tiếng ngã vật xuống, góc trán một lỗ máu bốc khói nghi ngút!
Tiếp sau đó là phát súng thứ hai, rồi thứ ba…
Mỗi phát súng là một vệ sĩ bỏ mạng, kẻ bắn tỉa không phí đến một viên đạn. Lúc đầu có tám vệ sĩ theo xe, khi có biến thêm bảy vệ sĩ nữa chạy đến hỗ trợ, tổng cộng mười lăm giờ đây chỉ còn lại ba người...
Nhìn toán vệ sĩ từng người từng người một gục ngã, Kathy sợ đến sắp ngất xỉu, toàn thân run lẩy bẩy: “Mẹ... mẹ... con sợ...!”
Jolie ôm chặt con gái, sắc mặt cũng tái nhợt như sáp, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Mười một...
Mười một nhìn về phía cửa lớn tòa biệt thự, thầm tính toán. Khoảng cánh từ chỗ họ nấp đến cánh cửa không dưới 60m, một mình hắn dốc toàn lực may ra có thể chạy vào được bên trong, nhưng còn hai mẹ con Kathy?
Ba vệ sĩ còn sống vẫn bắn như vãi đạn. Tuy biết rõ loại súng yếu ớt này chẳng thể gây đe doạ gì cho đối phương, nhưng họ vẫn kiên trì không mệt mỏi. Đây cũng là nỗi khổ của vệ sĩ nói chung, bản thân có thể chết, nhưng trước khi mình chết thì chủ nhân nhất quyết không thể chết...
... bằng không cả đời họ cũng đừng mong hành nghề nữa, chưa nói đến sự trừng phạt của gia đình thân chủ về sau...
Mười một bình tĩnh quan sát khắp bốn phía, hy vọng có thể tìm được thứ gì giúp Jolie và Kathy chạy vào biệt thự an toàn. Liếc đến thắt lưng một cái xác, hai mắt hắn chợt bừng sáng...