- Linh phù phi kiếm, cái này có điểm ý tứ đây, lão Mã cũng chơi một đòn Hồ lô phi tửu với ngươi coi sao.
Mã Hoành Đao quát to một tiếng, miệng hồ lô đối chuẩn phi kiếm đang lăng không bắn tới. Tay của y hơi chấn, một vòi rượu trong hồ lô bắn ra, nghênh tiếp phi kiếm đang bay tới. Phi kiếm có thế đến như điện, nhưng khi đụng vào các tia rượu thì lập tức lệch đi. Phi kiếm trong phù bắn ra không dứt, rượu trong hồ lô của Mã Hoành Đao cũng bắn ra không ngừng, nhất thời mùi rượu nồng khắp. Và điều đánh tức cười chính là Mã Hoành Đao không chịu lãng phí một giọt, đối với số rượu bị phi kiếm dội đi, y cứ hấp khí thật mạnh, hút toàn bộ vào trong miệng.
Chiến Thiên Phong ở bên cạnh vừa kinh vừa tức cười, nghĩ: "Rượu như vậy mà cũng còn không chịu bỏ, Mã đại ca quả thật là một đại tửu quỷ. Trong thái phổ của sư phụ không biết có phương pháp nấu rượu không, nếu có ngày nào đó ta nấu ủ một mẻ rượu ngon, rồi nấu một nồi thịt chó ngon thỉnh đai ca, huynh ấy nhất định cao hứng."
Linh tâm đạo nhân sau khi phóng linh phù phi kiếm, bản thân cũng không ngừng nghỉ, đồng thời rút kiếm phi thân đâm tới. Y biết Mã Hoành Đao có bản lãnh cao, không dám giấu nghề, toàn thân linh lực đều quán chú vào kiếm, một kiếm đâm ra, lưỡi kiếm cách không khí phát xuất những tiếng rít chói tai.
Trước đó Linh Tâm đạo nhân đã phí toàn lực mà không đuổi theo được hồ Thất Công, Chiến Thiên Phong vì thế mà có điểm không đánh giá cao y. Nhưng khi chứng kiến một kiếm có uy thế ghê người như thế, hắn không khỏi thầm gật đầu, nghĩ: "Yêu đạo này cũng không phải tay vừa, chí thiểu cũng không dưới yêu đạo Hình Thiên đạo nhân."
Linh Tâm đạo nhân động thủ, Hoắc Kim Đường bên cạnh tự nhiên cũng vung kiếm giáp công, nhưng mà khí thế trên kiếm của y kém hơn nhiều. Tiếng rít tuy u u, nhưng kém xa tiếng rít xé không khí khiếp người của kiếm do Linh Tâm đạo nhân phát ra.
Mã Hoành Đao dùng tay trái cầm hồ lô, đối diện với đòn giáp công của Linh tâm đạo nhân và Hoắc Kim Đường nhưng vẫn không hề rút đao, mà đánh ra một quyền. Một kiếm nhiếp hồn của Linh Tâm đạo nhân đối với quyền kình của Mã Hoành Đao tạo ra một tiếng nổ trầm. Mũi kiếm nhanh chóng hất lên trời, kình phong bắn tung tuyết ở dưới, vụt một cái bốc mù cả không gian mấy trượng. Chiến Thiên Phong thậm chí không nhìn rõ quyền của Mã Hoành Đao sau khi đón kiếm của Linh Tâm đạo nhân rồi làm sao đồng thời hóa giải một kiếm của Hoắc Kim Đường, chỉ thấy Hoắc Kim Đường từ trong đám tuyết lui ra, gương mặt già vẫn còn có điểm đỏ rần, nhưng Chiến Thiên Phong hoài nghi Hoắc Kim Đường đỏ mặt là do lạnh, nhân vì theo ý của hắn, loại người của Hoắc Kim Đường đây không biết đỏ mặt.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng, khi mũi kiếm của Hoắc Kim Đường đâm tới cận thân của Mã Hoành Đao, bị Mã Hoành Đao bún một cái, bảo kiếm suýt chút nữa bị bắn văng đi, nội khí bị chấn động nên khí huyết dồn lên đầu, do đó mặt mới đỏ, chứ không phải vì lạnh.
Hai người của Linh Tâm đạo nhân vừa động, Đơn Thiên Kỵ cũng muốn động. Lão định từ tay Chiến Thiên Phong cướp con trai trở về, nhưng rất tiếc là Chiến Thiên Phong sành sỏi kiếp sống lề đường, đầu óc vô cùng nhanh nhẹn. Đơn Thiên Kỵ vừa vào thế định phóng lên, nhãn quang của Chiến Thiên Phong đã quét tới, lạnh lùng nhìn lão:
- Không được động, ngươi chỉ cần động, ta đánh một đít nồi vào sọ não thằng con trai độc nhất của lão cho dẹp đép luôn, ngươi tin hay không?
Đơn Thiên Kỵ khá hiểu Chiến Thiên Phong, biết tên tiểu tử này mồm miệng cứng chân tay mạnh, xác thật là kẻ không sợ trời không sợ đất, hay ít nhất vô luận thế nào cũng không sợ Thiên Kỵ xã, nên sao dám không tin. Thân hình của lão lập tức cứng đờ, không dám động đây nữa.
Linh Tâm đạo nhân một kiếm bị kềm tỏa, không chịu dừng tay, rú một tiếng dài, kiếm này tiếp đến kiếm khác tấn công Mã Hoành Đao liên miên bất tuyết. Kiếm phong của lão đâm phá không khí, phát ra những tiếng rít u u quái dị, nếu trong đêm tối mà nghe thấy tiếng này, nhất định cho đó là tiếng quỷ khóc. Hoắc Kim Đường cũng tự mang toàn lực ra trợ công, linh phù phi kiếm trên đầu không ngừng bắn ra phi kiếm, liên miên bất tuyệt. Mã Hoành Đao vẫn như cũ, một quyền đấu hai thanh bảo kiếm, rượu trong hồ lô bắn ra xung kích linh phù phi kiếm. Linh phù phi kiếm tuy vô thủy vô tuyệt, nhưng rượu trong hồ lô của y cũng vô cùng vô tận.
Và ngoại trừ ba kẻ đang kịch đấu đó, những người khác đều đứng ngẩn ra. Chiến Thiên Phong dùng nồi án hờ lên đỉnh đầu của Đơn Gia Câu. Thân hình của Đơn Thiên Kỵ cũng vì thế không động đậy gì. Còn Đà gia đệ tử và quan binh nha dịch đều nhìn đến phát ngốc.
Trong tràng tiếng gió rít vù vù, phía ngoài chẳng có hơi thở mạnh. Một động một tĩnh, hình thành sự đối nghịch vô cùng cường liệt.
Chỉ có hoa tuyết bị quấy tung lên, phiêu du tiêu sái bay khắp nơi, tận tình giang rộng những đôi cánh trắng bạch vô tì vết của chúng, tựa hồ chỉ có mình chúng mới biết vũ đạo của chúng đẹp và tự tin đến thế nào. Mọi thứ trong nhân gian đều là tranh đấu, nhưng đối với tuyết, chúng chỉ nhờ gió đẩy đi mà thôi, do đó chúng thậm chí còn nhẹ hơn gió.
- Chư vị, xin dừng tay!
Một thanh âm đột nhiên cất lên. Mới sát na đầu tiên, Chiến Thiên Phong chỉ cho đó là một trận gió vụt qua, nhân vì tíếng nói đó vừa nhẹ vừa dịu như gió. Tuy nó có thể xuyên thấu tiếng u u phát ra từ kiếm phong của Linh Tâm đạo nhân, nhưng Chiến Thiên Phong vẫn cho nó là gió. Đó là một loại gió mà sau khi Chiến Thiên Phong ăn no rồi năm dưới gốc cây thiu thiu sắp ngủ được gió thổi tới ru thêm.
Nhưng bóng trắng ở khóe mắt khiến Chiến Thiên Phong biết đó không phải là gió. Hắn quay đầu, ánh mắt chợt sáng lên. Cách ngoài mấy trượng, một nữ tử tĩnh lặng đứng đó từ khi nào, bạch y như tuyết, da thịt còn trắng hơn tuyết, và không ngờ đó chính là nữ tử thần bí đột nhiên xuất hiện vào đêm Chu Nhất Chủy mất.
- Là cô?
Chiến Thiên Phong hô lên cả kinh, không ngờ bị gió thổi vào mồm bị sặc ho lên kịch liệt. Nữ tử ấy quay đầu nhìn hắn, khe khẽ mỉm cười, gật gật đầu, nhưng không hề nói chuyện. Nhan sắc của cái cười lúc nãy khiến Chiến Thiên Phong vô pháp hình dung, chỉ cảm thấy trong lòng có một cảm giác cổ quái, tựa hồ như đột nhiên bầu trời âm âm chợt sáng hẳn lên, nhất thiết trong thiên địa đột nhiên biến đổi trong sáng vô ngần.
"Nàng ta quả nhiên là đẹp hơn cả Thiên hôn lão bà và Quỷ hôn lão bà cùng chị dâu nuôi nữa." Chiến Thiên Phong nghĩ trong bụng như vậy, tiếng họ càng kịch liệt hơn, muốn ngưng cũng ngưng không được.
Bạch y nữ tử xuất hiện, người cả kinh không chỉ có một mình Chiến Thiên Phong. Linh Tâm đạo nhân, Hoặc Kim Đường, Đơn Thiên Kỵ và mấy người khác đều vậy. Sự cả kinh của Chiến Thiên Phong nhân vì bạch y nữ tử này là thần bí nữ tử đã gặp đêm đó. Còn Linh Tâm đạo nhân cùng đồng bọn cả kinh nhân vì bạch y nữ tử này có thân thủ không thể nào ngờ.
Cao thủ huyền công cho dù trong những trận chiến đấu kịch liệt, vẫn nhất định cho tai mắt nghe thấy khắp bát phương. Có thể nói, nếu như có cao thủ dùng độn thuật đến gần, Linh Tâm Đạo nhân, Hoắc Kim Đường và mấy tên khác nhất định sẽ nghe. Nhưng bạch y nữ tử này xuất hiện phải chờ khi nàng tự lên tiếng, ba tên Linh Tâm đạo nhân mới phát giác. Thân thủ thần quỷ khó dò như thế làm sao không khiến ba người họ cả kinh?
Trong tiếng ho của Chiến Thiên Phong, Linh Tâm Đạo Nhân và Hoắc Kim Đường phóng người về phía sau, lùi khỏi đấu trường. Khi lùi lại, ống tay áo của Linh Tâm đồng thời vươn ra, đạo linh phù ấy thu phi kiếm, bay trở về ông tay áo của y.
Linh Tâm đạo nhân, Hoắc Kim Đường và Đơn Thiên Kỵ đều nhìn về bạch y nữ tử. Mã Hoành Đao chỉ quét mắt về nàng ta một cái, rồi tùy tiện ngửa cổ uống rượu. Chiến Thiên Phong vừa khéo nhìn thấy, nhủ thầm: "Mã đại ca yêu rượu hơn yêu mỹ nhân."
Khi nghĩ như vậy, hắn đột nhiên nảy sinh một vấn đề kỳ quái trong đầu: "Quái nghe, Quỷ lão bà thì quá lạnh lùng, khiến cho người ta không sao khởi ý niệm ẵm ả lên giường. Còn bạch y tiên tử này không lạnh, hơn nữa còn đạp hơn cả Tô đại tiểu thư và Quỷ lão bà, nhưng sao ta không có cảm giác đó cà. Ta không muốn ẵm nàng ta lên giường, mà ngược lại muốn quỳ xuống trước mặt nàng ta. Kỳ quái a kỳ quái, nghe người ta nói chỉ có nam nhân yêu vợ lắm mới quỳ lạy vợ, nhân vì làm người thì ở chỗ trên đầu gối đó có một sợi gân hèn, hèn trời sinh, chẳng lẽ bổn đại truy phong đột nhiên cũng mọc sợi gân hèn này sao?"
Hắn cúi người xuống sờ đầu gối, không ngờ sờ được tới mấy sợi gân. Bình thường không chú ý, nên hắn không biết là đã mọc nhiều hơn hay là không mọc, cũng không biết sợ nào đúng là nó, liền phiền não ngay. Và khi phiền, thì tiếng ho đột nhiên dứt hẳn.