Nghe Mạc Vân Y nói về truyền thuyết “hiên viên huyết mạch” xong, Cơ Trường Không có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, tuy nhiên hắn hiểu được truyền thuyết “hiên viên” với hắn quá mức xa xôi, vương đạo bây giờ vẫn là lần lượt thử qua tất cả bí quyết trong tàng kinh lâu
Ba tháng liên tục, trong đêm khuya tĩnh lặng không một bóng người , Cơ Trường Không thường xuyên lẻn vào tàng kinh lâu.
Ba tháng qua, Cơ Trường Không chẳng những đem tất cả bí quyết ở tầng một, tầng hai, tầng ba ghi nhớ, cũng quen thuộc luôn cả Mạc Vân Y.
Tới tầng hai, tầng ba tàng kinh lâu, Cơ Trường Không mới biết mấy bí quyết tu luyện ở tầng trên chẳng qua chỉ là bản nâng cấp của tầng một mà thôi
Thí dụ như quyển “lăng vân nguyên khí quyết” ở tầng đầu, chỉ ghi lại phương pháp tu luyện từ nhất nguyên thiên tới tam tài thiên, mà tầng thứ hai là phương pháp tu luyện từ tứ tượng thiên tới ngũ hành thiên, tầng thứ ba cũng có một quyển “lăng vân nguyên khí quyết” chẳng qua chỉ là ghi lại phương pháp tu luyện của lục hợp thiên cùng thất tinh thiên
Các bí quyết khác cũng giống như vậy, bí quyết tu luyện ở tầng thứ nhất là trụ cột, tầng thứ hai, tầng thứ ba là cao cấp hơn một chút
Ngoài ra, tầng thứ hai, tầng thứ ba còn có thêm chút bí kĩ, còn có bút ký ghi lại quá trình tu luyện của tiền nhân, ghi rõ bình cảnh cùng cách đột phá , cùng cảnh ngộ với mình, nhữnh người như Cơ Trường Khiếu , Cơ Trường Sinh , Cơ Trường Nhạc liều mạng tiến lên hai tầng trên , mục đích chính là bút ký của tiền nhân.
Năm đó Cơ Trường Khiếu có thể ở tàng kinh lâu đột phá lên lưỡng nghi thiên , theo như Mạc Vân Y nói là tìm được một đoạn bút ký ghi lại bình cảnh tương tự của hắn, đột nhiên hiểu rõ được nguyên nhân tại sao mình không thể đột phá, lúc này mới có thể trong ba ngày đã đạt đến lưỡng nghi thiên
Tầng hai, tầng ba, quý giá nhất ngoại trừ bí kĩ ra thì là những đoạn ghi lại cảm ngộ trong khi tu luyện của tiền nhân.
Chỉ bất quá những cảm ngộ cũng không nhiều, hơn nữa mỗi một người trên con đường tu luyện thiên sĩ, gặp phải bình cảnh cũng không giống nhau , dưới tình huống bình thường, thiên sĩ đều phải tự mình lĩnh ngộ mới có thể đột phá, Cơ Trường Khiếu năm đó đột phá cũng chỉ là chuyện may mắn, giống như mèo mù vớ được chuột chết, hắn tìm được một đoạn nói về khốn cảnh trong khi tu luyện tương tự như của hắn.
Tình huống như thế ít lại càng ít, cũng là lý do tại sao năm nay Cơ Trường Khiếu ở tàng kinh lâu ba ngày nhưng không thu được gì
Tuy nhiên, bất luận tầng hai hay tầng ba, bí quyết tu luyện thiên sĩ cao thâm hay bí kĩ công kích hoa lệ cường đại , hay cảm ngộ của tiền nhân, đối với Cơ Trường Không mà nói không có một chút tác dụng
Không thể tụ tập nguyên lực, ngay cả cửa ải trụ cột cũng không thể qua , đồ vật ở tầng hai, tầng ba trong mắt hắn chỉ là giấy vụn
Vị trí của Cơ gia cũng không phải nằm trong Thanh Nham thành, mà là nằm ở chân núi Thanh Nham sơn ở ngoại thành, lướt qua hướng nam Thanh Nham sơn, là Vân Mộng trạch ,nơi đó tràn ngập chướng khí, độc vụ hoành hành , qua Vân Mộng trạch là nơi ở của chín bộ lạc xưng là bộ lạc Nam Di
Sáng sớm, mặt trời mọc lên từ biển rộng vô tận phía Đông, ánh sáng mờ nhạt màu vàng bắt đầu bao phủ trời cao, chiếu sáng cho cả vùng
Trên đỉnh núi Thanh Nham sơn, Cơ Trường Không thần sắc cô đơn, ngồi ở khối đá xanh hắn từng mượn sức leo lên đỉnh. Ba tháng trước ,trong đợt trắc luyện Cơ gia, Cơ Trường Không hao hết sức thiên tân vạn khổ, giờ hắn muốn giải thoát mới tại tại nơi này ngắm hoàng hôn
Từ đêm qua cho tới hoàng hô, Cơ Trường Không đã ngồi ngây người suốt một đêm!
Cặp mắt trong veo của hắn giờ đây tràn ngập vẻ thẫn thờ, thất hồn lạc phách nhìn mây mù xung quanh Vân Mộng đại trạch, chướng khí đủ màu như đám mây chậm rãi phiêu đãng trên bầu trời của Vân Mộng trạch , hai tay Cơ Trường Không đột nhiên ôm vò rượu lớn, một lần nữa uống “Ừng Ừng Ực” , uống mãnh liệt
“Khái khái khái….”
Rượu vào miệng xong làm Cơ Trường Không cảm giác khó chịu , nước mắt cũng muốn theo đó mà chảy xuống, một cỗ nồng đậm khổ sáp , từ trái tim hắn lan ra, chốc lát cảm giác đau khổ tràn đầy trong lòng hắn, tâm tình hắn lúc này độc nhất vô nhị.
Rượu tên “ Quên sầu”, là một lão đầu trong khu dân nghèo của Thanh Nham thành tặng cho hắn
Lão đầu tên La Thiên, lần đầu tiên gặp Cơ Trường Không, đã đem một vò “ Quên sầu” cho hắn, cho hắn uống nửa vò “ Quên sầu” rồi mới bắt đầu nói chuyện
Khi đó Cơ Trường Không mới chỉ bảy tuổi
“Tiểu oa nhi, trước hai mươi tuổi, nhân sinh của ngươi cũng giống như rượu-“ quên sầu” . sau hai mươi tuổi , nhân sinh của ngươi còn gọi là “ quên sầu’ hay không phải nhìn ở ngươi rồi” khi nói những lời này, thần sắc La Thiên nghiêm trang, không có một chút ý tứ đùa cợt nào , cũng không giống như là thần côn. Sau này, ở cùng La Thiên nhiều, Cơ Trường Không cũng phát hiện , La Thiên cho tới bây giờ, chưa nói đùa một lần nào cả
Chỉ là, lúc đó Cơ Trường Không mới bảy tuổi , dĩ nhiên không đem chuyện ma quỷ của La Thiên để ở trong lòng
Tuy nhiên, sau liên tiếp chuỗi sự thật chứng minh, lời nói của La Thiên không sai một chữ nào!
Ít nhất , cho tới hôm nay , quỹ tích nhân sinh của Cơ Trường Không, La Thiên không nói sai chút nào…
Từ khi hiểu chuyện, Cơ Trường Không chỉ biết phụ thân Cơ Hạo Thiên , mười bảy năm trước đem hắn về Cơ gia, đến nay , Cơ Hạo Thiên cũng chưa về Cơ gia, không rõ sinh tử! Về phần mẫu thân là ai? Già trẻ Cơ gia không ai hay biết, Cơ Trường Không càng thêm không thể nào biết được .
Nhìn người khác có cha mẹ yêu thương, Cơ Trường Không chỉ có thể một mình chịu đựng cô độc
Ông ruột Cơ Du Thắng buồn bực, vẫn đắm chìm trong chuyện sinh tử của con trai Cơ Hạo Thiên, Cơ Du Thắng cũng không phải một người giỏi biểu lộ tình cảm,ông chỉ biết đứng từ xa ngắm nhìn Cơ Trường Không , quan tâm trong yên lặng
Cho đến mười năm trước, Cơ Uyển Vân mang theo gương mặt chứa bốn vết sẹo quay về Cơ gia, Cơ Trường Không mới chính thức có được một phần quan tâm nồng nhiệt không giữ lại gì
Tuy nhiên, vào lúc này ,sự thật tàn nhẫn Cơ Trường Không thuỷ chung vẫn không thể tụ tập nguyên lực được.
Cơ Trường Không khi còn nhỏ chịu thêm một tầng bài trừ của người trong Cơ gia, ở Cơ gia lấy thực lực làm chính, hài tử không thể tụ tập nguyên lực quả thật giống với phế nhân! Cơ Trường Không vừa mới hiểu chuyện , chỉ nhận được ánh mắt trào phúng, lạnh lùng, châm chọc của những người xung quanh
Lại bi khổ mười năm, bảy năm đầu không hiểu chuyện, không có sự yêu thương chăm sóc của cha mẹ, mười bảy năm! Cơ Trường Không chính là như vậy mà qua mười bảy năm!
Mà bây giờ, Cơ Trường Không lại gặp đả kích thảm thiết!
Tầng thứ nhất tàng kinh lâu tổng cộng có mười lăm loại bí quyết tu luyện thiên sĩ , Cơ Trường Không đã nếm thử toàn bộ , biện pháp gì cũng đã thử qua, ngoại trừ lần lượt bất tỉnh giữa đường ra, Cơ Trường Không không thu hoạch thêm được gì
Ba tháng tiếp theo, thân thể Cơ Trường Không chẳng những không có thay đổi , hoàn cảnh cuộc sống cũng không thay đổi, gia gia Cơ Du Thắng vẫn quan tâm ưu ái nhưng trong ánh mắt mang theo một tia thất vọng , cô cô Cơ Uyển Vân vẫn quan tâm như trước, thậm chí đối đãi ân cần chăm chút hơn, tựa hồ sợ hắn bởi vì lần này mà nghĩ không thoát ra được
Về phần những người Cơ gia khác…
Vẫn là ánh mắt lạnh lùng, tráo phúng, châm chọc như trước, vĩnh viễn không đổi! Hoặc là sẽ giống như Cơ Trường Nhạc , thỉnh thoảng lấy hắn để thử quyền thử cước, giải toả buồn bực trong lòng , làm cho con tim sung sướng một chút
Trước khi tiến vào tàng kinh các không lâu, Cơ Trường Không đem toàn bộ hy vọng ký thác ở những quyển bí quyết tu luyện bên trong tàng kinh các , khi đó Cơ Trường Không, trong lòng còn có hy vọng, cho nên dù sống khổ nữa, gian khó hơn nữa, bởi vì trong lòng còn có một tia hy vọng , hắn có thể tiếp tục chịu đựng
Tuy nhiên, khi đã nếm thử tất cả bí quyết một lần, hy vọng trong lòng Cơ Trường Không bị thiêu đốt hoàn toàn, bản thân hắn sau khi hy vọng bị dập tắt, hắn bắt đầu hoang mang mờ mịt, bất lực … thậm chí tuyệt vọng!
Đột nhiên mất đi mục tiêu chống đỡ ,tất cả kiên trì của hắn cũng không còn là gì, đối với hắn mà nói, bây giờ quá gian nan rồi
“Khổ độ…khổ độ… biển khổ vô biên … khi nào ta mới vượt qua?”
Ngồi ở trên đỉnh Thanh Nham sơn, nhìn Vân Mộng đại trạch ở phương xa , chướng khí biến hoá không ngừng, trên mặt hắn hiện ra chua xót cùng đâu khổ, còn có bi sảng
“Trường Không” một tiếng nói truyền đến, thân ảnh Cơ Uyển Vân lặng lẽ đứng ở một bên, nhẹ giọng nói “đừng nản chí , vẫn còn có hy vọng”
Sắc mặt Cơ Trường Không mờ mịt , lẳng lặng nhìn Cơ Uyển Vân , qua hồi lâu mới lắc đầu cười thảm “Hy vọng? Hy vọng đã bị chính cháu phá hỏng rồi!”
“không!” trong lòng Cơ Uyển Vân đau nhói, vội vàng giải thích “thật sự còn có hy vọng!”
Không đợi Cơ Trường Không suy nghĩ nhiều, Cơ Uyển Vân đem hết những gì muốn nói ra “Cô cô tới đây lần này , chính là muốn mang cháu đi vu sơn một chuyến, nghe đồn bí quyết tu luyện của vu sơn lão mẫu cực kỳ đặc thù, mỗi một đồ đệ bái sư, chỉ cần nàng nhận, nàng đều ban cho đồ đệ một cỗ nguyên lực, lấy cỗ nguyên lực kia làm vật dẫn, có thể tụ tập thêm càng nhiều nguyên lực”
Thấy Cơ Trường Không đang lơ đễnh lời mình nói thu hút, Cơ Uyển Vân thừa dịp sắt còn đang nóng, nói luôn “nghe nói ngay cả một người bình thường , chỉ cần làm đồ đệ của Vu sơn lão mẫu, cũng có thể bằng vào một cỗ nguyên lực nàng ban cho để trở thành thiên sĩ!”
“Cô cô , người yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện ngu ngốc như nhảy lầu đâu” Cơ Trường Không lắc đầu, ánh mắt trong suốt, nhưng mang theo một tia buồn bã, nhẹ giọng thở dài nói “nếu như thật sự có vu sơn lão mẫu , cô cô sớm đem cháu đi rồi, sao lại phải đợi đến lúc này mới nói?”
“Ngươi đứa nhỏ này , quá thông minh sẽ suy nghĩ miên man!” thấy Cơ Trường Không phảng phất không có ý niệm tự tử ,tâm tình Cơ Trường Không cũng dần dần buông lỏng, cười với Cơ Trường Không một cái , lúc này nắm lấy cánh tay Cơ Trường Khôn , cẩn thận đem hắn kéo về đống đá gập ghềnh phía sau
“vu sơn lão mẫu vốn là thiên sĩ ở vô tận đông hai, hai năm trước mới tới trung thổ, vẫn một mực ở trong núi Lăng Vân thành tu luyện, cho đến nửa năm trước, nàng mới bắt đầu thu nhận đồ đệ. Cô cô cũng không phải là tiên tri, nào biết được nhiều chuyện như vậy”
Cơ Uyển Vân gõ đầu Cơ Trường Không một cái , thản nhiên cười nói “cô cô gần nhất thấy ba tháng này tâm tình ngươi càng ngày càng không tốt , liều mạng hướng khắp nơi hỏi thăm tin tức, lúc này mớ thông qua nha đầu Nhược Lan kia nghe được chuyện vu sơn lão mẫu , không nghĩ tới tiểu tử ngươi , dám nghĩ là cô cô lừa ngươi?”
“Cô cô , người không lừa cháu sao?” Cơ Trường Không vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì hắn quá mức hưng phấn , hắn bước hụt chân một cái, đem một khối đá đá lăn xuống chân núi, nghe qua một chút thanh âm ầm ầm vang lên từ chân núi, Cơ Trường Không bị doạ một thân mồ hôi lạnh toát ra không ngừng
Ở khi chính hắn cũng muốn buông tha, đột nhiên nghe được tin tức như vậy , quả thật không thể khống chế kích động trong lòng
Cơ Uyển Vân so với Cơ Trường Không còn căng thẳng hơn, giờ khắc này , sắc mặt nàng đã trắng bệch như giấy, gắt gao nắm cổ tay Cơ Trường Không , cái gì cũng không nói, nhanh chóng kéo Cơ Trường Không tới giải đất an toàn, lúc này mới tức giận như sấm quát lên “Trường Không! Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy! Ngươi không phải định doạ chết cô cô đấy chứ?”
Vừa rồi quả thật là hung hiểm, nếu không phải Cơ Uyển Vân kịp thời nắm tay Cơ Trường Không thì có lẽ hắn cũng đã được ngã núi rồi.
“Đi một chút, ta mang tiểu tử thúi ngươi đi vu sơn, doạ chết ngươi!” ánh mắt Cơ Uyển Vân vẫn trừng hắn, mạnh mẽ mang hắn xuống chân núi, không nghĩ muốn ở thêm địa phương nguy hiểm này một giây nào nữa
“Cảm ơn cô cô” Cơ Trường Không nhỏ giọng nói cảm ơn, ngọn lửa hy vọng trong lòng lại cháy lên, hắn bị Cơ Uyển Vân mạnh mẽ kéo, trong lòng cũng có chút không vui nhưng trên mặt tràn đầy vẻ kiên nghị
Cơ Trường Không cắn chặt hàm răng, tự nhủ với chính mình nói. Mười bảy năm đã qua, chỉ cần có một tia hy vọng, ta cũng không thể buông tha!.