Chu Vũ ngưng thổi , hắn trầm ngâm nói :
-Hay là cô nương đi nghỉ đi , ngày mai còn về phương Nam , dù sao cũng cám ơn vì đã cứu ta !
Khinh Dương Vũ chậm rãi gật đầu :
-Được , ta sẽ đi !...
Đột nhiên thân thể nàng run lên nhè nhẹ dưới sương đêm !
Chu Vũ kinh hãi hỏi :
-Cô nương sao vậy ?
Khinh Dương Vũ khuôn mặt biến đổi , trở nên trắng bệch .
-Không sao ... Chẳng qua là căn bệnh cố hữu , thi thoảng nó lại bột phát ... ngươi hãy tránh ra xa một chút ...
Chu Vũ không nghe theo lời nàng , hắn tiến lại gần Khinh Dương Vũ hỏi :
-Cô nương rất lạnh phải không ?
Khinh Dương Vũ cố bước đến gần bếp lửa , nhưng dường như hơi nóng ở đấy không xua tan được cái lạnh đang hành hạ :
-Đây là căn bệnh ta bị tiêm nhiễm khi đến Bắc Hải ,... nó vốn không chữa trị được , chẳng qua tạm thời mà đè nén ... nhưng hồi chiều ta giao đấu với Mộ Hàn đã vận dụng "Đóng Băng ngàn dặm" khiến nó tái phát ... sợ rằng không sống nổi ...
Chu vũ kinh hãi :
-Điều này sao có thể ...?
Chu Vũ không phải là đại phu , nhưng căn bệnh này cơ bản là hắn cũng có nghe qua . Theo đạo lý mà nói thì không phải không có cách chữa , chỉ cần hai bên thoát y rồi mình ôm ấp nàng ta vào lòng , dùng khí dương của hắn mà xua tan hơi lạnh nơi người nàng .
Đối với hắn thì việc này đương nhiên chiếm tiện lợi . Tuy nhiên lại nghĩ đến chuyện mình và nàng ta bất quá cũng chỉ quan hệ sơ giao thì chần chừ ... , liệu làm như vậy có được hay không ?
Khinh Dương Vũ xanh cả mặt :
-Không có biện pháp đâu , nếu ta có ... chết , ngươi đem ... cái này đến phương Nam ... , giao lại cho Khinh Dương gia tộc ... nói rằng ... ta ...
Nàng đưa tay lấy cây Phát Giáp ra , đích thị là bảo bối mà hồi chiều nàng sử dụng , vật này vô cùng trân quý , đâu dễ gì giao cho người ngòai nếu như không phải sắp rơi vào tử cảnh ?
Chu Vũ mạnh bước qua , bàn tay khẽ lay động nói :
-Khinh Dương cô nương ! Cô đã cứu ta thì bây giờ ta cũng phải cứu lại ...
Khinh Dương Vũ đưa tay lên , liều mạng ngăn cản hắn :
-Ngươi ... Ngươi muốn làm cái gì ...? Ngươi cứu được sao ? ... trừ khi ngươi có Chí Dương Chi Bảo thì may ra ...
Chu Vũ ngạc nhiên :
-Chí Dương Chi Bảo là cái gì ?
Khinh Dương Vũ lắc đầu :
-Ngươi không có được thứ đó đâu ... những vật như Lang Vương Tinh , Rồng lửa Chi Tinh ... tức là những con vật khủng bố ấy chết đi ... thì để lại một viên liệt hỏa ... tỷ như chỗ xác Mộ Hàn cũng có , đáng tiếc là ... tiêu hủy mất rồi ...
Lang Vương Tinh ? Vừa lúc bảo vật này hắn đang sở hữu ! Lẽ nào đây là thiên ý để hắn trả cho nàng một mạng ?
Hữu thủ lay động , trên lòng bàn tay xuất hiện một hạt châu mang đầy liệt hỏa , buông tỏa xuống không gian thứ ánh sáng nóng rực !
-Đây đích thị là thiên ý ! Khinh Dương Vũ , cô nương được cứu rồi !
Khinh Dương vũ phảng phất có nét ngây người , nàng nhìn chằm chằm vào hạt hỏa châu :
-Lang Vương Tinh ? ... Điều này sao có thể ?...
Chu Vũ cười nói :
-Cái này gọi là người tốt thì tất được báo đáp ! Nhưng làm thế nào để dùng đây ?
Khinh Dương Vũ vươn tay :
-Ngươi đặt vào lòng bàn tay ta ... hãy yên tâm , bảo bối này không bị tiêu hủy đâu !
Chu Vũ vừa đặt bảo vật vào tay nàng thì khuôn mặt đang xanh đen của Chu Vũ đột nhiên đại biến . Sắc hồng lan tỏa bao bọc . Những cơn run rẩy cũng hoàn toàn biến mất ! Nàng đứng lên , lui ra sau mấy bước , cất một tràng cười vô cùng đắc ý !
Chu Vũ sững sốt , nhìn qua nụ cười thì hắn cũng mơ hồ đoán ra sự việc , nhưng nguyên nhân tại sao thì tuyệt nhiên hắn cũng chưa được rõ !
Khinh Duơng Vũ cười :
-Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết , rốt cuộc trên người có loại Ma Pháp Đại nào nữa không ? Hay giao luôn cái túi kỳ bí đó cho ta ! Ta đáp ứng là sẽ không giết ngươi !
Chu Vũ sắc mặt xanh đen nói :
-Cô nương vì việc ấy mà không quản mệt nhọc ?
Khinh Dương Vũ cười duyên :
-Ta tin tưởng những lời mấy kẻ kia nói ! Ngươi đích thị là sở hữu Lang Vương Tinh ! Vật mang đầy liệt hỏa này không thể để rơi vào tay Mộ Phương Gia Tộc ! Cho nên mới cố mà đoạt cho bằng được !
Chu Vũ hít sâu một hơi :
-Vậy mà ta còn tưởng cô nương và hai kẻ thuộc Mộ Phương gia tộc quyết sinh tử với nhau cơ đấy !
Khinh Dương Vũ lắc đầu :
-Về phương diện này thì ta không có lừa ngươi , đúng là chúng ta đối đầu sinh tử với nhau . Nếu như Lang Vương Tinh rơi vào tay Mộ Phương gia tộc thì bọn họ thực lực đại tiến ! Khinh dương gia tộc chúng ta còn ngẩng đầu lên được sao ?
Chu Vũ gật đầu :
-Có phải vì lý do đó mà cô nương muốn hủy bảo vật này đi ?
Khinh Dương Vũ cười to nói :
-Sai rồi , có bảo bối này trong tay thì gia gia ta sẽ băng , hỏa cùng đạt đến cảnh giới , lúc ấy thì bọn Mộ Phương gia tộc sẽ thảm bại !
Chu Vũ khẽ gật đầu :
-Ta còn có một thắc mắc ! Trong khi đến khu rừng rậm này , rõ ràng tính mạng ta đã nằm trong lòng bàn tay cô nương , cô có thể giết ta lấy bảo vật ! Cớ sao phải kỳ công giả mang trọng bệnh làm gì ?
-Lúc ở tửu lâu , hành lý trên người ngươi đích xác là ta nhìn không có thấy , nhưng hết lần này đến lần khác ta lại thấy ngươi móc ra đủ thứ đồ . Cho nên mới tin chắc rằng Lang Vương Tinh nhất định có trong người ngươi . Lúc giao đấu ở ngoài con đường rậm , ta cũng rõ mấy hỏa cầu ấy không hại được ngươi , nhưng tâm ý lại nghĩ ra một kế cho nên xuất Thủy Tường Thuật tìm cách tiếp cận !... Nhưng bây giờ vật đã ở trong tay ta , ngươi nếu còn lộn xộn ta sẽ giết không tha !
Lời nói đầy tự tin , dường như dưới con mắt của nàng thì một kẻ du nhân chẳng chút pháp thuật trong người , mình muốn giết lúc nào thì giết ! Không quá khó khăn !
Chu Vũ thở dài :
-Ta vốn dĩ đã biết thế nhân tham lam hoành lưu , tuy nhiên lại coi cô nương là một ngoại lệ . Hết lần này đến lần khác tin tưởng cô nương ! Xem ra mắt ta quả thật mù rồi !
Hắn tin tưởng nàng chủ yếu là vì những giọt nước mắt của nàng , hắn vốn nghĩ những người còn gái biết chảy nước mắt thì chưa hẳn đã là xấu ! Tuy nhiên điều này là hắn đã sai ! Nước mắt chẳng qua cũng chỉ là một thứ dụng cụ cho một vai diễn xuất sắc mà thôi !
Khinh Dương Vũ có chút sững sốt , không ngờ nàng trong mắt hắn lại là một ngoại lệ đặc biệt . Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một thứ cảm xúc ấm áp đến khó tả ! Lang Vương Tinh tuy rằng khó kiếm , nhưng thứ cảm xúc này quả thật còn khó có hơn ! Tâm ý chạy qua , Lang Vương Tinh trên tay nàng đột nhiên như có sức nặng ngàn cân ...
Sắc mặt nàng tuy là không thay đổi nhiều , đều là màu đỏ hắt lên từ viên minh châu , nhưng ánh mắt thì lay động , đầu tiên là sự hưng phấn , sau đấy mấy nét ngại ngùng ... Chu Vũ nhìn nàng thật lâu . Hắn nhìn thấy thần sắc nàng có phần do dự lẫn bất an thì quay mình bước đi ...
Khinh Dương vũ ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần sau những thân cây vỹ đại . Lang Vương Tinh là vật chí bảo trong thiên hạ . Hôm nay nàng đã có được rồi nhưng sao tâm trạng lại không vui ? Tưởng như mất đi một cái gì trân quý chứ không phải mới được bảo vật !...
Nàng cúi đầu nhìn Lang Vương Tinh ... Nhưng thần sắc ngây ra , bảo vật ấy đã không cánh mà bay , chỉ còn vương lại trên tay nàng chút huyết quang le lói ...
Hắn đã lấy đi lúc nào ? Tại sao mình không thấy hắn xuất thủ ? Kỳ quái thật ! Nhất định là kỳ bảo này bất phục trước hành động của nàng cho nên mới tiêu tán đi ! Đấy là cách nàng lý giải sau một hồi băn khoăn !
Khinh Dương vũ có chút tiếc nuối , nhưng đâu đấy vẫn len lỏi một thứ cảm giác nhự nhàng dễ chịu ...
Chu Vũ đích thực là đã thu lại bảo vật , chỉ có điều hắn không động thủ mà động niệm ! Hắn vừa động niệm thì lập tức Lang Vương Tinh từ tay Khinh Dương Vũ đã trở vào bên trong Vô Sanh Giới !
Quả Vô Sanh giới này đích thực mới là thứ bảo bối hiếm có , chỉ cần vật nào được cất ở trong đấy một lần , nếu có bị người ta đoạt đi thì chỉ cần tụng niệm là nó lập tức trở vào !...
Sư phó ơi là sư phó ! Ngươi có bảo vật như vậy mà lại không biết sử dụng , thật đáng tiếc lắm thay !
Thiếu chút nữa thì bị một cô gái lừa gạt , Chu Vũ thấy xấu hổ trong lòng , xem ra từ nay trên thế giới cấm có tin được ai . Những đồ ăn càng ngon thì càng dễ có độc , nữ nhân càng đẹp , càng nhiều nước mắt thì càng gian xảo ! Xem ra cách nhìn đời của hắn cần phải thay đổi lại thôi ! Có lẽ là nên bắt đầu từ hôm nay !