Buổi chiều chỉ có một tiết tổng hợp, chương trình học là một tiết do ba lớp hệ máy tính cùng lên giảng bài. Vì tránh đi Đỗ Vân Long cùng Cố Tư Hân, Đỗ Thừa tận lực ngồi ở một góc vắng vẻ phòng máy vi tính.
Sau khi vào lớp Đỗ Thừa trông thấy Cố Tư Hân thỉnh thoảng tìm kiếm mình, bất quá mỗi khi Cố Tư Hân nhìn qua đều bị Đỗ Thừa nương tấm ngăn bàn máy tính tránh ra, mà Đỗ Vân Long thì là ngồi ở bên cạnh Cố Tư Hân, hắn tựa như là phát hiện vị trí của Đỗ Thừa, hữu ý vô ý vừa vặn chặn một ít tầm mắt của Cố Tư Hân, cho nên cả tiết học Cố Tư Hân cũng không có tìm được vị trí của Đỗ Thừa.
Sau khi tan học Đỗ Thừa cũng không có vội vã rời đi, mà là tiếp tục lưu lại bên trong phòng máy vi tính, bởi vì Đỗ Thừa không có máy tính riêng, phòng máy vi tính trở thành nơi duy nhất mà Đỗ Thừa có thể sử dụng máy tính, cho nên bình thường Đỗ Thừa sau khi tan học đều ở lại phòng máy vi tính mãi cho đến nhân viên quản lý phòng máy vi tính cúp điện mới thôi.
Rời đi học viện Phủ Thiên sắc trời đã dần dần tối, đèn đường bên đường đúng sáu giờ đã mở ra, Đỗ Thừa mang theo ba lô sáng sớm đã đặt ở trường học theo con đường hướng về phía bệnh viện số 1 thành phố F mà đi đến.
Mục tiêu Đỗ Thừa chính là bệnh viện số 1 thành phố F, bởi vì tại đó có người thân nhất của Đỗ Thừa - mẫu thân của hắn.
Mẫu thân Đỗ Thừa là lúc Đỗ Thừa mười bảy tuổi bởi vì tai nạn xe cộ mà thành người sống đời sống thực vật tại trên giường bệnh, đã qua bốn năm vẫn không có nửa điểm dấu hiệu thức tỉnh.
Số tiền chữa bệnh là do Đỗ gia chi ra, bởi vì cái này cũng không phải Đỗ Thừa có thể gánh nổi, cho nên khi Đỗ Vân Long cười nhạo Đỗ Thừa, Đỗ Thừa chỉ có thể lựa chọn trầm mặc. Đây là lần thứ nhất duy nhất hắn hướng về phía Đỗ gia đòi tiền hoặc là nói hướng về phía phụ thân cũng rất đáng thương của hắn xin tiền.
Tại nhà ăn bệnh viện mua chút đồ ăn, Đỗ Thừa liền lên thang máy thẳng tới tầng mười sáu bệnh viện.
Bởi vì Đỗ gia ra mặt, phương diện bệnh viện cũng an bài cho mẫu thân Đỗ Thừa một căn phòng cùng một hộ sĩ.
Khi Đỗ Thừa đẩy cửa ra thì người hộ sĩ kia đang cầm khăn ấm lau mặt cho mẫu thân Đỗ Thừa, động tác mười phần cẩn thận cùng mềm mại.
Hộ sĩ tên gọi là Tô Tuệ là một hộ sĩ có thâm nhiên, làm người mười phần cẩn thận cùng có trách nhiệm, chiếu cố mẫu thân Đỗ Thừa bốn năm nay có thể nói là tận tâm tận trách.
"Đỗ Thừa cháu đã đến rồi”.
Trông thấy Đỗ Thừa đẩy cửa tiến đến, Tô Tuệ liền hướng về phía Đỗ Thừa lên tiếng chào hỏi, trên khuôn mặt đã có nếp nhăn lộ ra nụ cười quan tâm.
"Dì Tuệ người còn chưa có tan tầm?” Đỗ Thừa trên mặt lộ ra nụ cười nhè nhẹ, chỉ có khi đối diện với Đỗ gia, Đỗ Thừa mới có thể có vẻ mười phần lạnh lùng.
"Ừm, sắp rồi, dì nghĩ cháu cũng sắp đến đây, dù sao cũng không có chuyện gì nên chờ cháu đến rồi mới đi về” Tô Tuệ cầm trong tay khăn mặt nhìn thoáng qua hộp thức ăn nhanh trong tay Đỗ Thừa hộp, cau mày nói: "Tại sao lại ăn thức ăn nhanh, tuổi như cháu không ăn uống cho đang hoàng thì làm sao mà đến trường được, như vậy đi, dì dẫn cháu ra ngoài ăn chút đồ ăn ngon để cho cháu bồi bổ thân thể”.
"Không cần đâu dì Tuệ, lần sau đi, dì cũng nên về nhà rồi” Đỗ Thừa hiểu rõ Tô Tuệ tình huống trong nhà không thể nói nghèo nhưng cũng không phải có tiền, trong nhà có hai người con trai đang đến trường, một học đại học, một học trung học, chỗ cần tiền cũng rất nhiều.
Tô Tuệ tựa như hiểu rõ Đỗ Thừa đang suy nghĩ cái gì, có chút yêu thương nhìn Đỗ Thừa rồi nói: "Đứa nhỏ ngốc này, ăn một bữa cơm thì có bao nhiêu tiền, như vậy đi, dì ngày mai sẽ đem cho cháu một ít đồ ăn để bồi bỗ”.
Đỗ Thừa hiểu rằng Tô Tuệ là xem mình như con trai ở nhà mà đối đãi, còn có thể mang một ít đồ ăn trong nhà cho mình ăn, căn bản là không cho phép mình cự tuyệt, cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy Đỗ Thừa đáp ứng, Tô Tuệ lúc này mới đẩy xe hộ lý đi ra ngoài.
Đỗ Thừa nhanh chóng ăn xong thức ăn nhanh, rồi ở phòng vệ sinh trong phòng bệnh rửa mặt, xong ngồi ở bên cạnh giường bệnh.
Từ khi mẫu thân biến thành người sống đời sống thực vật, Đỗ Thừa vẫn một mực tìm kiếm biện pháp có thể làm tỉnh lại tri giác của mẫu thân, ở trong tất cả các phương pháp, Đỗ Thừa duy nhất có thể làm được chính là cùng mẫu thân nói chuyện, dùng thân tình để tỉnh lại mẫu thân. Cho nên mỗi ngày Đỗ Thừa đều bớt thời gian đến bệnh viện cùng mẫu thân trò chuyện.
"Mẹ, công việc của con lại bị sa thải, Đỗ Vân Long vẫn là cái trò cũ, chỉ cần con tìm được chỗ làm mới, hắn đều cho người tới phá hư”.
"Tại Thành phố F Đỗ gia có quyền thế, lại có ai sẽ không sợ thế lực Đỗ gia, nhưng mà cũng phải cảm ơn Đỗ Vân Long, cảm ơn hắn tự cho là thông minh, hắn làm sao biết bởi vì hắn ra mặt làm cho ông chủ sa thải con đều chỉ có thể đem tiền lương kết toán cho con trước, thậm chí còn tính nhiều một chút cho con”.
"Mẹ có nhớ cô bé mà lần trước con kể cho mẹ hay không, nàng tên là Cố Tư Hân. Thật ra con rất thích nàng, nàng mỉm cười làm cho con cảm giác rất là ấm áp”.
"Mẹ, Tư Hân hôm nay mời con đi tham gia tiệc sinh nhật của nàng, con thật ra rất muốn đi”.
"Bất quá con vẫn cự tuyệt lời mời của nàng, bởi vì con hiểu rõ con cùng nàng cũng không phải là người cùng một thế giới, ít nhất giờ đây không phải. Gia cảnh nhà nàng cũng không thua kém gì Đỗ gia, một đứa học trò nghèo như con nếu như đi mà nói sẽ chỉ làm cho nàng mất mặt”.
Nhắc tới Cố Tư Hân, Đỗ Thừa thần sắc có chút ảm đạm, có chút mất mát. Nhưng mà từ nhỏ đến lớn tao ngộ nhiều khiến cho tâm của Đỗ Thừa cũng trở nên rất kiên cường.
"Mẹ, mẹ chừng nào thì tỉnh lại, nếu như mẹ tỉnh lại mà nói, chúng ta sẽ đi nơi khác, Đỗ gia chúng ta không thể trêu vào nhưng vãn có thể đi nơi khác. Chờ sau khi mẹ tỉnh lại, chúng ta sẽ đi Đại Lý. Đại Lý thật rất đẹp…”
Đỗ Thừa một bên nói một bên lấy tay mát xa thân thể của mẫu thân hắn. Khi Đỗ Thừa hết chuyện để nói, thì hơn hai giờ cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Nhẹ nhàng tắt đèn phòng bệnh, Đỗ Thừa nhấc ba lô lên hướng bên ngoài phòng bệnh mà đi.
***
Chỗ ở hiện tại của Đỗ Thừa là một khu nhà cũ kỹ tên là Thượng Bộ Đình ở sát cổng thành, kiến trúc đều là một số lầu gỗ cũ kỹ nhất ở trong thành phố F.
Thượng Bộ Đình cách bệnh viện rất xa, cách học viện Phủ Thiên cũng khá xa, đi bộ mà nói ít nhất cần mười lăm đến hai mươi phút, ở giữa còn cách một cái Hoàn Thành hà vừa dài vừa rộng, đem Thượng Bộ Đình cũ kỹ cùng đô thị phồn hoa hiện đại phân cách ra.
Hai bờ Hoàn Thành hà một bên đèn đuốc sáng trưng người xe qua lại như nước, mà một bên thì có vẻ có chút tăm tối, ngoại trừ vài ngọn đèn đường ánh sáng vàng vọt ra, thì ngay cả người đi đường cũng không thấy có mấy người.
Đỗ Thừa mỗi ngày đều ở tại con đường này đi đi lại lại một lần, tuy đèn đường vàng vọt nhưng mà hắn đối với tình hình giao thông lại hết sức quen thuộc, từ Hoàn Thành hà hướng về phía trước đi đến, chỉ cần đi đến cuối cùng chính là Thượng Bộ Đình.
Như bình thường đi ở trên đường xi măng bên bờ Hoàn Thành hà, Đỗ Thừa nhớ tới hôm nay Cố Tư Hân mời mình, Đỗ Thừa hiểu rằng tuy bản thân rất muốn đáp ứng, nhưng mà không có cách nào Đỗ Thừa hắn giờ đây ngay cả một bộ y phục có thể tại những trường hợp chính thức mặc coi cho được đều không có, đừng nói chi là tham gia yến hội.
Đỗ Thừa trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, lắc đầu tựa như muốn tán đi một tia khổ sở trong lòng.
Mà nhưng vào lúc này, Đỗ Thừa đột nhiên cảm giác trên đầu đau nhức, giống như là bị vật cứng gì đó nện vào vậy.
Đỗ Thừa bị đau vội vàng đưa tay hướng lên phía trên đầu sờ soạng, tay lại có chút cảm giác ươn ướt nóng nóng, Đỗ Thừa đưa tay ra xem xét thì lại là dính máu.
"Là ai dùng cái gì ném mình?”
Đỗ Thừa phản ứng đầu tiên là có ai đang chọc phá hắn hoặc là có ai đang tìm hắn gây phiền toái. Hắn là một người què, thường xuyên có chút hài tử nghịch ngợm sẽ cầm đá chọi hắn, thậm chí có chút người trẻ tuổi cũng sẽ như vậy. Đỗ Thừa có thể nói là đã quen rồi.
Bất quá sau khi Đỗ Thừa nhìn thoáng qua bốn phía, thì lại phát hiện cả bờ sông không chỉ nói bóng người, ngay cả bóng quỷ cũng tìm khắp không đến một cái.
Tìm không thấy người, vậy chỉ có thể tìm ‘hung khí’. Đỗ Thừa đưa mắt lên trên mặt đường xi măng thô ráp, rất nhanh Đỗ Thừa liền ở chỗ trước người chừng hai thước phát hiện ‘hung khí’ đụng bị thương đầu mình.
Đó là một cái nhẫn màu đen, trong đêm tối cũng không rõ ràng, nhưng mà ở trên mặt đường coi như sạch sẽ thì vẫn là hết sức dễ dàng bị Đỗ Thừa tìm được.
Cái nhẫn tạo hình hết sức kỳ lạ, thân nhẫn hiện lên hình thoi không hài hòa, toàn thân đen kịt cùng những cái nhẫn bình thường hoàn toàn khác nhau, làm cho người ta có một loại cảm giác mười phần thần bí.
Đem cái nhẫn nhặt lên, Đỗ Thừa phát hiện cái nhẫn thậm chí có chút ít cảm giác âm ấm, giống như là ôn ngọc vậy, căn bản cũng không có nửa điểm lạnh lẽo của kim loại. Mà mặt trên của cái nhẫn màu đen này còn có khắc một mảnh đường vân thật nhỏ dài hẹp, đường vân nhìn ở trên giống như là mạch điện chằng chịt kết nối cùng một chỗ.
"Đây là cái nhẫn gì, tại sao kỳ quái như vậy?”
Đỗ Thừa lại nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi xác định không có người khác lúc này mới mười phần khó hiểu lẩm bẩm nói.
Lòng hiếu kỳ làm cho Đỗ Thừa cẩn thận đánh giá cái nhẫn trong tay, sau một hồi liền đem cái nhẫn đeo lên trên ngón trỏ tay trái.
Tại một khắc Đỗ Thừa đem cái nhẫn đeo vào, Đỗ Thừa đột nhiên cảm giác bên trong cái nhẫn giống như là cất dấu vô số châm nhỏ vậy, đâm thật sâu vào ngón trỏ mình, đau nhức thấu tim gan khiến cho Đỗ Thừa thiếu chút nữa kêu lên.
Đỗ Thừa có thể hết sức rõ ràng cảm giác được cái nhẫn giống như là đang hấp thụ máu của mình vậy, hơn nữa cùng ngón tay xiết chặt cùng một chỗ, tùy ý Đỗ Thừa dùng sức như thế nào cũng không thể đem cái nhẫn lấy xuống.
Ngay tại khi Đỗ Thừa đang cực kỳ khó hiểu, thì một màn kỳ quái lại phát sinh.
-o0o-