"DNA chứng thực xác định bắt đầu khởi động trí năng - 4, 3, 2, 1, 0”.
Một thanh âm ngọt ngào nhu hòa ở bên tai Đỗ Thừa lăng không vang lên, sau đó Đỗ Thừa phát hiện ở trước mắt mình lại xuất hiện một cái màn hình giả thuyết lớn chừng cái TV.
"Trí năng đã khởi động xong”.
"Mời ngài lựa chọn trí năng bạn lữ - nam, nữ”.
Ngay sau đó thanh âm nữ ngọt ngào một lần nữa vang lên Đỗ Thừa bên tai, cùng lúc đó trên màn hình xuất hiện hai nhân vật giả thuyết.
Bên trái là một người nam mặc áo khoác đen dáng người hầu như có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, về phần dung mạo thì khiến cho Đỗ Thừa tướng mạo thanh tú tuấn lãng cũng cảm giác có chút xấu hổ. Tuy chỉ là một nhân vật giả thuyết nhưng mà cũng không tránh khỏi quá hoàn mỹ một ít.
Mà bên phải là một thiếu nữ tuyệt mỹ mặc váy dài dạ hội màu tím mỹ lệ giống như tiên tử vậy, khí chất cùng một thân y phục đẹp đến như thần thánh không thể khinh nhờn khiến cho Đỗ Thừa thiếu chút nữa có chút cảm giác hít thở không thông.
"Mời ngài lựa chọn trí năng bạn lữ, ngài có thể dùng tâm niệm lựa chọn cũng có thể dùng chạm vào màn hình giả thuyết để tiến hành lựa chọn”.
Trong khi Đỗ Thừa đang tán thưởng thì thanh âm nữ ngọt ngào một lần nữa vang lên.
"Tâm niệm là cái gì?” Đỗ Thừa có chút khó hiểu suy nghĩ.
"Tâm niệm chính là tâm thần niệm lực, ngài có thể sử dụng tâm của ngài cùng trí năng bạn lữ lấy được câu thông” Thanh âm nữ một lần nữa vang lên giải đáp khó hiểu trong lòng Đỗ Thừa.
Nghe được thanh âm nữ giải đáp Đỗ Thừa không khỏi hết sức hiếu kỳ trong lòng thử nói: "Ngươi ý thức là nói tôi có thể dùng tâm để với trao đổi ngươi?”
"Đúng, ngài trước tiên có thể lựa chọn trí năng bạn lữ của ngài, tất cả vấn đề của ngài trí năng bạn lữ cũng sẽ vì ngài tiến hành giải đáp”.
"Tốt, vậy tôi lựa chọn nữ” Đỗ Thừa không ngờ rằng thật đúng là có thể dùng tâm để trao đổi, về phần đáp án tất nhiên rất rõ ràng, Đỗ Thừa cũng không muốn tìm được một người nam đẹp trai đến nỗi khiến cho hắn xấu hổ làm trí năng bạn lữ, huống chi hắn cũng không có loại ham mê bất lương.
Đỗ Thừa vừa lựa chọn xong, hình ảnh trong màn hình giả thuyết chợt chuyển, hình ảnh người nam kia biến mất, mà người nữ kia toàn thân lại được chuyển qua màn hình chính.
"Ngài khỏe, chủ nhân, cảm ơn ngài lựa chọn tôi làm trí năng bạn lữ của ngài, vì để cho tôi và ngươi càng thêm dể trao đổi, mời ngài lựa chọn cho tôi một cái tên mới”.
Thiếu nữ trong màn hình giả thuyết tại thời khắc này giống như là có tính mạng hướng về phía Đỗ Thừa lộ ra nụ cười ngọt ngào, mà thanh âm nàng làm cho người ta có một loại cảm giác vui vẻ thoải mái.
"Vậy kêu Hân Nhi đi”.
Thiếu nữ ngọt ngào mỉm cười khiến cho Đỗ Thừa nhớ tới Cố Tư Hân, tuy thiếu nữ dung mạo đem đến nghịch thiên nhưng mà so với nụ cười ngọt ngào của Cố Tư Hân lại khiến cho Đỗ Thừa càng có cảm giác thiếu nữ mỉm cười tuy ngọt ngào nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác cơ giới hoá.
"Chủ nhân cần sửa đổi xưng hô của Hân Nhi đối với ngài?” Hân Nhi một lần nữa hỏi.
"Gọi tôi là Đỗ Thừa đi...” Tuy được người ta xưng là chủ nhân là một sự tình mười phần hưởng thụ, đặc biệt là một thiếu nữ hoàn mỹ như thế, nhưng mà Đỗ Thừa vẫn lựa chọn sửa đổi xưng hô.
"Đỗ Thừa, mời ngài vì Hân Nhi tuyển chọn hệ thống tính cách, hoặc là lựa chọn hệ thống tính cách Hân Nhi tự thân sinh thành”.
Đỗ Thừa nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy lựa chọn hệ thống tính cách Hân Nhi tự thân sinh thành đi”.
Hân Nhi này vô luận là trên phương diện nào hầu như cũng đều là hoàn mỹ tới cực điểm, cho nên Đỗ Thừa cũng không muốn thay đổi cái gì.
"Lữu trữ xong hệ thống trí năng”.
Lúc này thanh âm nữ lúc trước một lần nữa vang lên, ngay sau đó hình ảnh trên màn hình giả thuyết đột nhiên tối sầm lại, tựa như máy tính khởi động lại, ước chừng ba giây sau mới từ từ mở lại.
Khi một lần nữa mở lại, thân hình giả thuyết của Hân Nhi một lần nữa xuất hiện ở trên màn hình giả thuyết, hai mắt nhắm chặt lại váy dài dạ hội màu tím trên người đã không thấy mà lại chuyển biến thành - bộ đồ thỏ.
Trên đầu mang lỗ tai dài màu đen, mặc trên người là một bộ bikini dị thường gợi cảm, bộ ngực đầy đặn trắng nõn càng thêm sinh động, trên đôi chân đẹp thon dài mang tất lưới màu đen càng có vẻ vô cùng mê người.
Lại phối hợp với dung mạo của Hân Nhi so với thiên sứ còn muốn thanh thuần hơn, Đỗ Thừa xem thiếu chút nữa là máu mũi phun ra.
Yêu tinh Hân Nhi, lúc này cho Đỗ Thừa cảm giác chính là mười phần yêu tinh, một yêu tinh vừa thanh thuần vừa gợi cảm.
Chậm rãi mở hai mắt ra, Hân Nhi lúc này giống như là có tính mạng chân chính vậy, trong hai mắt linh động tỏa sáng, trên khuôn mặt cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không còn có chút nào tư vị cơ giới hoá.
Thân thể có chút hướng về phía trước, một đôi thỏ ngọc tuyết trắng mê người giống như là muốn từ trong bikini nhảy ra vậy, Hân Nhi đem chân nhẹ nhàng hơi nhấc về phía sau, sau đó đem nàng bàn tay nhỏ bé trắng nõn đặt ở trước miệng hướng về phía Đỗ Thừa hôn gió một cái mười phần vũ mị nói: "Hi, chủ nhân thân ái của ta, Đỗ Thừa cảm ơn ngài đã cho Hân Nhi tính mạng, Hân Nhi thật sự là yêu người chết mất”.
Nụ cười ngọt ngào ánh mắt vũ mị, giờ khắc này Đỗ Thừa cũng cảm giác Hân Nhi giống như là người sống đứng ở trước mắt mình vậy.
Sau khi sờ lên mũi xác định không có máu mũi chảy ra, Đỗ Thừa mới lên tiếng cầm chiếc nhân màu đen trong tay hướng về phía Hân Nhi hỏi: "Hân Nhi, đây là cái gì?”
Đây là việc Đỗ Thừa hiện tại quan tâm nhất, cho nên Đỗ Thừa muốn tìm hiểu nhất.
Hân Nhi mười phần vũ mị liếc nhìn Đỗ Thừa, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ khiêu khích hàm xúc trả lời: " Đỗ Thừa thân ái, đây là một chiếc máy tính trí năng sinh vật sản xuất năm 3009 do tập đoàn nghiên cứu khoa học kỹ thuật hắc tinh sản xuất, mà Hân Nhi tôi chính là chương tình chủ của cái trí năng máy tính này”.
Nghe được Hân Nhi giải đáp Đỗ Thừa càng thêm khó hiểu, năm 3009 là một ngàn năm sau, vì sao trí năng máy tính một ngàn năm sau lại xuất hiện ở trong này.
Thời không xuyên qua, đến nhẫn cũng chơi xuyên việt...
Bất quá chỉ sợ cũng chỉ có khoa học kỹ thuật tương lai mới có thể chế tác ra trí năng sinh vật máy tính khoa học kỹ thuật cao như thế, chỉ là Đỗ Thừa đối với cái trí năng sinh vật máy tính hình chiếc nhẫn này tại sao lại xuất hiện ở đây vẫn hết sức tò mò, lại hỏi: "Vậy nó tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?”
Nghe được vấn đề của Đỗ Thừa, Hân Nhi cũng không có trả lời như trước đó, mà giống như là muốn đứng máy, trên khuôn mặt vũ mị nụ cười cùng theo đó biến mất không thấy.
"Vấn đề dị thường không cách nào trả lời”.
"Vấn đề dị thường không cách nào trả lời”.
"Vấn đề dị thường không cách nào trả lời”.
Trọn vẹn mười giây đồng hồ sau đó Hân Nhi lúc này mới mười phần cơ giới hoá luôn miệng nói, hai mắt đóng chặt lại, tựa như robot bị treo máy vậy.
"Hắc, tên què kia làm gì mà đứng ngẩn ra ở đó vậy?”
Mà đúng lúc này, một thanh âm có chút kỳ quái ở bên cạnh Đỗ Thừa vang lên, ngay sau đó một người trẻ tuổi mặc trên người một cái áo cụt tay cùng một cái quần jean cũ nát đi tới bên người Đỗ Thừa.
Người tuổi trẻ trên người còn có vài cái hình xăm, hơn nữa ngữ khí kỳ quái làm cho người ta có một loại cảm giác lưu manh phố phường.
Nghe được thanh âm Đỗ Thừa lúc này mới ý thức được mình đứng ở chỗ này đã vài phút, bất quá khi Đỗ Thừa nhìn thấy người trẻ tuổi kia sắc mặt lại khẽ biến.
"Cường ca có chuyện gì không?”
Đỗ Thừa nhận ra người trẻ tuổi này. Người trẻ tuổi này tên đầy đủ gọi là Lý Cường, trong Thượng Bộ Đình có tiếng tiểu lưu manh, mặc dù cũng không đến nỗi không chuyện ác gì không làm, nhưng mà đánh nhau trấn lột tài sản ngược lại là sự tình thường xuyên. Đỗ Thừa ở trong tay hắn đã nếm qua rất nhiều thiệt thòi.
Mà theo Đỗ Thừa vừa nói, màn hình giả thuyết trước mắt hắn lại trở nên trong suốt, mặc dù không có biến mất nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn của Đỗ Thừa.
"Thiếu nợ ta tiền lại không trả cho lão tử, thời gian gần đây cũng kì quái tại sao lão tử không gặp được ngươi, thì ra đều là ở trong này trốn tránh trả tiền” Lý Cường chân có chút đi theo kiểu chữ bát làm cho người ta có một loại cảm giác dáng vẻ lưu manh, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Đỗ Thừa, trong giọng nói đúng là tư vị trấn lột.
"Tôi không có thiếu nợ tiền với anh, hơn nữa tôi cũng không còn tiền” Đỗ Thừa lui về phía sau một bước nói.
Thiếu nợ tiền chỉ là Lý Cường ngụy trang cho trấn lột mà thôi, dùng tính cách Đỗ Thừa căn bản là không có khả năng sẽ về hướng phía loại người này mà vay tiền.
"Mày miệng cũng cứng lắm, để cho lão tử giáo huấn mày một chút để xem xem mày có dám không trả tiền hay không” Lý Cường hiển nhiên là đã quen khi dễ Đỗ Thừa, hơn nữa Đỗ Thừa là người què căn bản là không phải đối thủ của hắn, muốn chạy cũng chạy không thoát cho nên càng thêm không kiêng nể gì cả giơ chân lên đến hướng về phía bụng Đỗ Thừa hung hăng đá tới.
Đỗ Thừa chân què nên hành động đều có chút không tiện, làm sao có thể tránh được một cước này của Lý Cường, bị đá trúng một cước thật nặng trên bụng, hơn nữa còn bị đạp ngã lăn ra trên nền đường xi măng.
Lý Cường một cước này khí lực rất lớn, Đỗ Thừa ngã lăn ra trên nền đường xi măng cả người đều co rút cùng một chỗ, sắc mặt hơi tái hiển nhiên là cực đau.
"Nói mày rốt cuộc có trả tiền hay không, nếu không trả tiền mà nói, lão tử sẽ đem một chân kia của ngươi cũng đánh gãy” Lý Cường có chút dữ tợn đe dọa, hoàn toàn không có bởi vì Đỗ Thừa là người tàn tật mà có nửa phần không đành lòng, khi đang nói chuyện thì tay hướng về phía túi tiền trên người Đỗ Thừa sờ soạng.
"Tôi không có có thiếu nợ tiền cảu anh” Đỗ Thừa sắc mặt tái nhợt, cả người đều cong thành một đoàn, không cho Lý Cường đối với hắn tiến hành soát người.
"Mày còn dám mạnh miệng, muốn chết có phải không” Lý Cường soát người không được lại cho Đỗ Thừa một cước vào mông.
May mà mông thịt dày, một cước này mặc dù nặng nhưng lại không đau bằng một cước ở bụng kia.
"Đã bị ngoại lực công kích hệ thống phòng ngự phản kích có khởi động hay không” Đúng lúc này thanh âm Hân Nhi một lần nữa vang lên, chỉ là trong thanh âm vẫn tràn đầy tư vị cơ giới hoá một ít, hơn nữa Hân Nhi trong màn hình giả thuyết còn không có nửa điểm động tĩnh, con mắt cũng vẫn chăm chú nhắm lại.
Đỗ Thừa không rõ hệ thống phòng ngự phản kích theo như lời Hân Nhi là cái gì, cũng không hiểu Hân Nhi tại sao phải đột nhiên biến thành cái dạng này, nhưng mà Đỗ Thừa hắn vốn đã không có đường sống để lựa chọn, cũng không có thời gian gì để lo lắng mà trực tiếp lựa chọn.
"Hình thức phòng ngự phản kích mở ra, tiến vào trạng thái khống chế thần kinh”.
Khi thanh âm Hân Nhi một lần nữa vang lên, Đỗ Thừa phát hiện bản thân ngoại trừ hai mắt ra lại hoàn toàn mất đi khống chế đối với thân thể, mà ngay cả cảm giác đau đớn trên người đều biến mất không thấy.
Mà lúc này đây Hân Nhi trong màn hình giả thuyết đột nhiên mở hai mắt ra, cả người cũng lập tức như có linh tính vậy, ở trong màn hình giả thuyết quay đầu lại nhìn về phía Lý Cường nắm chặt nắm tay nhỏ tức giận nói: "Đồ bại hoại cũng dám đánh Đỗ Thừa thân ái của ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào”.
Hân Nhi vừa dứt lời Đỗ Thừa đã mười phần tinh tường trông thấy bản thân mình một cái phản chân quét ngang đem Lý Cường đang muốn lại đến lục soát thân thể mình quét ngã trên mặt đất, hơn nữa còn thuận thế từ trên mặt đất bò lên.
Lý Cường cũng từ trên mặt đất bò lên, Đỗ Thừa trông thấy Lý Cường sắc mặt trở nên mười phần tức giận, sắc mặt càng dữ tợn nắm nắm hướng về phía mình vọt tới.
Nếu như đổi thành Đỗ Thừa mà nói, Đỗ Thừa tuyệt đối là trốn không thoát, nhưng mà Đỗ Thừa hiện tại thân thể của mình nhẹ nhàng khẽ nghiêng qua, chân què kia làm trụ khiến cho thân thể mười phần linh xảo xiên đi liền tránh được một quyền của Lý Cường đánh tới trước mặt, sau đó một thủ đao nặng nề chém vào phần gáy Lý Cường.
Bị thủ đao của Đỗ Thừa chém trúng, Lý Cường trực tiếp mất đi tri giác, yếu đuối ngã ra trên mặt đất mà hôn mê đi.
Kịp thời tránh né cùng phản kích một loạt động tác liên tục mười phần nhanh nhẹn và thành thạo, thậm chí ngay cả chân què cũng được thiết lập để lợi dụng tốt vậy.
"Thế nào, Đỗ Thừa thân ái, Hân Nhi lợi hại không?” Thu thập xong Lý Cường, Hân Nhi trong màn hình giả thuyết lúc này mới đưa mắt nhìn sang Đỗ Thừa mười phần đắc ý nói.
Mà lúc này đây Đỗ Thừa một lần nữa cảm giác được cảm giác đau đớn trên người, hiển nhiên là đã khôi phục quyền khống chế bản thân đối với thân thể.
Đỗ Thừa không ngờ rằng cái trí năng sinh vật máy tính này còn có công năng như thế, tán thưởng nói: "Xác thực rất lợi hại”.
Nói xong Đỗ Thừa nhìn thoáng qua Lý Cường hôn mê trên mặt đất nói tiếp: "Hắn không có việc gì chứ?”
"Không có việc gì, không có việc, gì chỉ là nhẹ nhàng đánh cho hắn hôn mê mà thôi, lập tức sẽ hồi tỉnh” Hân Nhi mười phần tin tưởng nói, nói xong bàn tay trắng nõn còn làm vài động tác thủ đao giống như là nàng đích thân đem Lý Cường đánh cho xỉu vậy.
Đỗ Thừa có chút không nói gì được, Hân Nhi này tính cách cũng quá mức nhân tính hóa đi, ngoại trừ không có thân thể ra thì vô luận là tính cách hay thần thái ngữ khí đều cùng người bình thường hầu như là nhất trí.
Bất quá giờ đây không phải là lúc than thở, lúc này Đỗ Thừa muốn làm chính là thừa dịp không có ai mà rời đi, hắn cũng không muốn bị người khác nhìn thấy mà sinh ra hiểu lầm.
-o0o-