“ Người tiếp theo! ” nghe thấy tiếng gọi từ trong phòng vang ra, một nam tử thân thể gầy gò tiến vào phòng.
“ Chào ban giám khảo, tên tôi là Dương Kiên, là sinh viên sắp tốt nghiệp năm nay......”
Tên của hắn là Dương Kiên, năm nay 22 tuổi, mấy năm trước đây được một trường phổ thông ở tỉnh cấp bằng, bây giờ hắn đang đi tìm việc , hôm nay hắn đến đây để trả lời phỏng vấn của một công ty, Người được gọi vô phỏng vấn lúc nãy chính là Dương Kiên.
Trước khi học đại học, Dương Kiên học tập rất khắc khổ, do gia cảnh bần hàn, luôn hy vọng tương lai học xong sẽ có việc làm, có thể tìm một việc làm trong nước.
Sau khi tốt nghiệp, Dương Kiên biết rằng tìm công việc rất khó , tháng này, Dương Kiên đã đến xin việc ở mười xí nghiệp, tham dự mười lần phỏng vấn, nhưng kết quả thì rất thất vọng.
Hôm nay Dương Kiên đến trả lời phỏng vấn tại công ty thương mại, hắn thì học về kinh tế, chuyên về xuất khẩu, Dương Kiên nghĩ rằng hôm nay có khả năng tìm được việc làm.
Ba phút sau,Dương Kiên chán nản đi ra ngoài phòng phỏng vấn,những người khác nhìn vào mắt hắn đã biết rằng hôm nay hắn lại thất bại nữa.
“ Bà nội của hắn, tất nhiên không muốn hắn nghỉ học, mà muốn hắn trở thành nghiên cứu sinh sau khi tốt nghiệp! ” Dương Kiên phẫn nộ hét lên ,nguyên lai công ty này chỉ nhận những nhân viên có bằng thạc sĩ , bây giờ Dương Kiên là sinh viên chưa tốt nghiệp , trong công ty cũng có nhiều rồi, bây giờ không cần nhận thêm nữa.
Trường đại học cũng thật là quá đáng, giới thiệu Dương Kiên tới xin việc, mà giới thiệu sinh viên chưa tốt nghiệp nhiều hơn nhu cầu, làm cho muốn tìm một việc làm thì càng thêm khó khăn.
Hai năm trước đây, báo chí đã nói rằng những sinh viên tốt nghiệp của trường đại học bắc kinh ra ngoài đường bán hồ lô ngào đường, người thì bán thịt heo, những sinh viên tốt nghiệp đại học bắc kinh mà còn như vậy, thì huống chi Dương Kiên còn chưa tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường.
Đi ra ngoài cửa công ty thương mại, máy điện thoại cầm tay của Dương Kiên bỗng reo lên .
“ A lô, cha đã tìm được việc làm cho con đây? ”Nguyên lai tại quê, phụ thân đã gọi điện thoại, Dương Kiên nhìn số máy thì biết.
“ Cái gì, cha đã tìm được việc làm cho con rồi à! Hay lắm ,con trở về nhà ngay ! ” Dương Kiên hưng phấn la to lên.
Những sinh viên chưa tốt nghiệp như Dương Kiên, thì không chỉ duy nhất mình anh ta tìm kiếm việc làm, trong gia đình mỗi cá nhân cố gắng đi tìm việc cho Dương Kiên! Cha Dương Kiên gọi điện thoại nói với chú Dương Kiên tìm việc cho hắn , sau khi Dương Kiên nghe vậy vô cùng hưng phấn , đã quyết định hôm nay sẽ trở về nhà.
Dương Kiên quê nhà ở tại Ôn Tuyền tỉnh hà nam, đây là quê hương võ thuật nổi tiếng,thái cực quyền phát sinh tại đây, nhưng Dương Kiên học đại học tại phía tây tỉnh Tây An, Dương Kiên coi trên bảng, thấy hiện tại thì không có xe lửa, nên hắn quyết định ngồi xe buýt đường dài về nhà.
Thời tiết âm u nhiều mây, bất quá Dương Kiên có lòng tin,xe chạy trong đường cao tốc thành phố, dù trời mưa hắn cũng không có ướt khi về nhà.
Sau khi lên xe buýt, Dương Kiên an tâm ngồi trên ghế, mấy phút sau hắn chìm vào giấc ngủ.
Khi xe buýt đi tới cửa biển Hà Nam, mưa bắt đầu rơi, theo tiếng ồn của mưa liên tục có sấm chớp. Dương Kiên bị sấm chớp làm cho thức dậy, xem bản đồ, chỉ đi có nửa đoạn đường, hắn kéo từ trong túi lương khô ra ăn.
Mưa lớn sấm vang rền , trên trời mây đen âm u,Dương Kiên thò đầu ra xem phong cảnh trời mưa xung quanh.
Chính lúc này, một tia lửa điện khổng lồ đánh xuống xe buýt.
“A!” Một âm thanh vang lên từ xe buýt.
“ Hiện tại trên báo chí đưa tin : Theo tin tức mới đây, xe buýt đi Tây An đi qua cửa biển đã bị sét đánh, đã xác nhận có một người đàn ông trẻ đã chết, nhân thân người đàn ông này đang chờ được xác nhận! Phóng viên đài truyền hình chúng tôi nhắc nhở quản đại quần chúng, khi đi trong trời mưa cần chú ý an toàn......”