Mọi người trong thấy hình ảnh của hắn như vậy trong lòng sinh ra tia sợ hãi và sau lưng mồ hôi đã ướt thấm qua áo lúc nào không hay,vì những người từng nghe qua danh tiếng của hắn hoặc đã từng thoát chết trong tay tử thần thì biết đây là trạng thái mà hắn xung mãn nhất
Vân Thanh lập tức lên tiếng:
-Ngươi không thể sống qua đêm nay còn không mau buông tay chịu trói,ta hứa ngươi sẽ được toàn thây.-Tuy trong lòng sinh ra tia sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng nói
-Đúng vậy,bọn ta sẽ cho ngươi được toàn thây và không cảm thấy đau đớn nào.-Mọi người bắt đầu nói theo
-....
-Đừng có mà hồ ngôn loạn ngữ nữa,muốn ta chết thì các ngươi cùng đừng hòng yên ổn.-Hắn đáp
Vừa nói,hắn đã lướt thân vào trong đoàn người,mặc tay tàn sát như sói lạc vào bầy cừu đang chờ thịt vậy.Kiếm đâm vào một kẻ đứng trước mặt hắn còn tay thì giơ lên đấm thẳng vào ngực tên đứng bên cạnh, hắn không chú ý đến những vết thương của bản thân. Hắn bây giờ chỉ nghĩ giết được 1 thì huề giết được 2 thì lời 1,cứ thế hắn cứ bước thẳng đến thì sẽ có người nằm xuống và đối phương không biết tại sao mình lại chế,một đường giết chóc.
-Hắn là quỷ, hắn là quỷ.-Ý nghĩ hiện lên trong mỗi người
Hắn cứ đi lên về phía trước khi gặp cao tầng của liên minh thì hắn sẽ không do dự đổi hướng tiếp tục tàn sát những tên cắt ké,một con đường được xây lên bởi những thi thể không toàn vẹn và con đường được trải lên bằng máu của đối phương và của chính hắn.
-Chạy,chạy mau....Quỷ,hắn là quỷ.-Không biết âm thanh đó xuất hiện lúc nào nhưng vừa nghe thì đa số đã bỏ chạy để thoát khỏi cái địa ngục trần gian này
Nghe vậy lập tức các cao tầng của liên minh cảm giác được không ổn liền bắt đầu tăng tốc vây khốn hắn. Bây giờ đối với hắn không còn biết gì ngoài giết chóc, hình ảnh của hắn bây giờ không khác một tên ma thần từ đất đi lên, tóc hắn bị nhuộm đỏ và rơi ti tách xuống bởi máu, trên trán hắn lúc này có một vét chém ngang máu cứ trào ra không ngừng chảy xuống khuôn mặt đang tái xanh,mọi chỗ trên người của hắn đầy vết chém,trang phục của hắn gần như là bị nhuộm đỏ một màu.
-Hahahaaa....thống khoái!-Hắn càng điên cuồng chém giết,một huyết nhân cả người đầy máu và mỗi bước chân của hắn đều tạo ra dấu viết để lại bằng máu tươi.
Sau khi bị các cao tầng liên minh dồn hắn vào vòng mai phục, hắn vẫn cuồng tiếu cười và trong đầu hắn xuất hiện hình ảnh:
-Ngọn lửa nhỏ bé trong mang đêm bao chùm,le lói rồi vụt tắt!
Hắn liền vận khí chuẩn bị cho cái sự kết thúc này,những hình ảnh quá khứ cứ hiện mãi trong đầu,từng cảnh từng cảnh,hình ảnh người thân chết trước mắt, sự sợ hãi từng ngày,và cuối cùng là"Lãnh gia gia" với khuôn mặt hiền từ nhưng đôi lúc lại lãnh khốc vô tình, lời xin lỗi cùng với tờ giấy cũ kỷ được viết từ rất lâu cùng với tất cả những nghi vấn của hắn đều được viểt trong đó,người đứng tất cả sau bi kịch của hắn lại là người đem lại cuộc sống thứ 2 của hắn,và những người sau khi thành công chia năm xẻ bảy một cái siêu cấp gia tộc thì trở nên cường đại và trở thành những vì môn chủ của một môn phái hoặc cao tầng của các đại môn phái được mọi người tôn kính đều lần lượt ngả xuống dưới chân của hắn.
Một giọt nước mắt lặng lẻ rơi xuống khuôn mặt bị cho là ác ma này, giọt nước mắt này chảy xuống đồng nghĩa với sự hận thù và những trách nhiệm nặng nề này từ bây giờ hắn có thể để nó trôi đi theo.
Hắn chuẩn bị đồng quy vu tận thì hắn thấy nàng đứng trước mặt hắn,vẫn là khuôn mặt xinh đẹp,vẫn là mái tóc đen bồng bềnh ngang lưng,đôi mắt trần ngập đau thương
-Tại sao?-Nàng hỏi.
Hắn nhìn nàng nói:
-Ta xin lỗi!!
Hắn nhắm mắt lại rồichuawnr bị tự bạo nhưng hắn cảm giác được người đối diện vẫn đứng nhìn hắn mà nước mắt đã chảy thành hàng,sư môn phá hủy nàng không khóc, sư phụ chết nàng vẫn trầm mặc, nhưng bây giờ đối với lời xin lỗi của hắn, cảm giác như giọt nước tràn ly, nàng khóc, tiếng khóc làm xé lòng mọi người như một tiểu cô nương bị ủy khuất nặng nề và khi có một ai đó hiểu và cảm thông cho nàng.
-Ta hận ngươi !-Nàng nói với hắn kèm theo tiếng nấc.
-Ta tên Liễu Duy.-Hắn nói với nàng, giọng nói nhẹ nhàng và một chút ôn nhu của một nam nhân hình ảnh ác quỷ.
Bùmmmm....!!
Hình ảnh cuối cùng của hắn chỉ trong một tích tắc, chỉ có nàng biết được và cảm nhận được tâm trạng của hắn, nàng nhìn hắn từng chi tiết rồi nhắm mắt lại như muốn nhớ kỹ khoẳng khắc này trước lúc mọi thứ biến mất.
Lúc này,gió gào thét, trời nổi bão mưa to những hạt mưa cứ thế trút xuống như muốn xóa toa đi tất cả,những cơn gió thổi đi những dư âm còn sót lại. Mọi thứ kết thúc và trở về với bức tranh khu rừng U Lâm u ám và tịch mịch vốn có của nó.