Liễu Duy cảm thấy cả người bồng bềnh trồi nổi không định hướng thì thân thể bắt đầu truyền đến đau đớn tê dại khiến cho hắn co cuộn người lại như để chống chịu lại sự đau đớn của thể xác nhưng khi hắn co cuộm lại thì sự đau đớn tiếp tục tăng lên theo sự cử động cở thể, hắn cố mở mắt để xem đây có phải cái gọi là "âm ngục địa phủ" hay không nhưng con mắt cứ như bị một vật gì đó chặn lại khiến cho Liễu Duy không tài nào mở ra được, cùng với cơn đau hắn bắt đầu mê man và ngất đi.
Không biết bao lâu sau, khi ý thức của Liễu Duy bắt đầu tỉnh táo lại thì âm thanh đầu tiên lọt vào tai Liễu Duy là tiếng sóng vỗ lên bãi cát mịn và tan đi, cơn gió lạnh lẽo mang theo hương vị mặn đặc thù của biển thổi vào hắn, khi đôi mắt bắt đầu hé mở đón nhận những tia ánh sáng khiến đôi mắt nặng trĩu của hắn bị một chùm ánh sáng bao la chiếu vào làm hắn cảm thấy rất chói và không nhìn thấy gì chỉ ngoài một màu trắng xóa, sau vài phút mọi giác quan của Liễu Duy trở về bình thường, hắn thấy những áng mây trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh biếc, nghe rõ được tiếng sóng và lâu lâu hắn lại nghe tiếng của những con hải âu, hương vị đặc thù của biển xộc vào mũi.
-Haizzz....đây là địa ngục ư? nếu đây là địa ngục thì ta thà rằng làm một oan hồn phiêu bạt-Liễu Duy thở dài một hơi và thầm nghĩ.
Cơn đau lại một lần nữa ập tới đưa hắn thoát khỏi ý nghĩ kia và Liễu Duy cả kinh thử hoạt động cơ thể thì thấy cơ thể đau nhức và tràn đầy vết thương, hắn cố nhoài người ngồi dậy nhưng trên thân thể lại truyền đến đau đớn tê dại khiến hắn há miệng thở dốc.
Cuối cùng , Liễu Duy gắng gượng cả người đứng dậy, sau đó bắt đầu quan sát địa phương này.
Nơi này là một hòn đảo nhỏ, nhìn qua có chút tiêu điều, xa xa nhìn lại có thể thấy một số thực vật đáng nhẽ đã tuyệt chủng.
Sau khi quan sát xung quanh, hắn phát hiện bờ cát nơi hắn đang đứng là một bãi cát trắng xóa không pha một màu tạp chất nào thỉnh thoảng lại ánh lên các con sò màu sắc sặc sỡ bị nước biển xanh lam đánh lên mắc cạn, một khung cảnh với bầu trời trong xanh,những áng mây lượn lờ, gió mang theo hương vị mằn mặn, âm thanh của những cơn sống vô tận đập vào mọi giác quan của hắn.
-Địa ngục đây ư?.-Hắn lại tự hỏi bản thân, Liễu Duy không dám viễn vong nghĩ bản thân mình sẽ còn sống vì điều đó là không thể nào.
Liễu Duy thấy cách bãi cát chỗ hắn không xa phía sau tảng đá lớn còn có một bộ xương động vật cực lớn, hình dáng giống cá, mà lại có bộ dáng hai chân phía sau. Thật giống kiểu sinh vật đang tiến hóa từ cá lên bò sát.
Liễu Duy tiến tới lại gần để xem cho rõ"con vật" mà trước giờ mình chưa từng được nhìn thấy, càng đến gần hắn càng cảm thấy rùng mình vì cái độ hùng vĩ của bộ xương. hắn thấy trên bộ xương còn vẫn còn mang một màu đỏ nhạt "Chẳng lẻ là máu ?" hắn đến gần thì mùi hôi tanh cùng với mặn của biển pha trộn phả vào mũi Liễu Duy khiến cho cả người trở nên lạnh lẽo vì với kinh nghiệm của hắn thì nhìn vào vết máu hắn biết con vật này mới chết không lâu và bị một cái gì đó kéo vào rồi ăn thịt bởi xung quanh là những miếng thịt vâng tứ tung và nội tạng vẫn còn mùi ngai ngái thỉnh thoảng bị gió cuốn đi.
Lúc này, bụng Liễu Duy vang lên âm thanh biểu tình sôi lên ùng ục không chịu thua kém, khiến cho hắn ngỡ ngàng.
-Sao có cảm giác này ?. Chẳng lẻ ??
Sau một lúc, một tiếng cười vang vọng mang theo một tiếng thê lương bật lên trên hòn đảo.
-Chết đối với ta cũng khó khăn vậy sao.-Hắn cuồng, rống to truất nổi uất ức với thiên địa.
Sau khi tâm tình ổn định thì cái bụng của Liễu Duy lại một lần nữa biểu tình, kêu gào. Hắn trừ khi vào đường cùng chứ không bao giờ đem bản thân mình tự kết thúc, bản năng cầu sinh của hắn mạnh hơn ai hết.
Hắn nhìn xung quanh giữa hoàn cảnh lạ lẫm, hắn đi tìm thức ăn để thõa mản cái bụng đang kêu gào đòi công, hắn nhặt những con sò trên bãi cát trắng, những con sò trở thành một phần dinh dưỡng trong cơ thể hắn.Hương vị của những con sò sặc sỡ này quả nhiên rất ngon, mặc dù là ăn sống, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới hương vị thiên nhiên tươi mới này, hơn nữa vị muối trong nước biển làm trong miệng có cảm giác tinh khiết, tự nhiên. Liễu Duy ăn liên tiếp mười mấy con, cảm thấy thân thể suy nhược đã có vài phần khí lực, ngay cả đau đớn trên người dường như cũng dảm bớt rất nhiều. Mặc dù chưa ăn hoàn toàn no nhưng Liễu Duy dừng việc ăn lại và một ý nghĩ quan trọng hiện lên đầu hắn.
-Ta đang ở đâu ???