"Ách …… kiếm pháp gì? đương nhiên là ta tự nghĩ ra, hình như là khiếu …… khiếu ……đúng rồi, ta nhớ ra rồi, cái này gọi là “khiếu cẩu kiếm pháp”(kiếm pháp đâm chó), kiếm pháp chuyên đánh chó …… ha ha, khiếu cẩu kiếm pháp …… không sai, tên thật dễ nghe" . thần bí lão đầu suy nghĩ một lát nói.
"Khiếu cẩu kiếm pháp? không thể nào, lão bá, lão có hay không nhớ lầm ?" Gia Cát Long Phi than một tiếng, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe qua kiếm pháp có tên khó nghe như vậy, chí ít cũng phải có chút thi ca họa ý chứ, hoặc khí thế kinh người, Khiếu cẩu kiếm pháp? A a, còn không nói “đả cẩu kiếm pháp” cho xong, cùng với Đả cẩu bổng pháp của Cái Bang làm thành một đôi.
"Đừng xem ta lớn tuổi mà coi thường, trí nhớ ta còn tốt lắm, nhớ năm đó, ta ……" thần bí lão nhân đứng lên nói.
"Lão bá, lão thế nào lại suy nghĩ nhiều về chuyện cũ thế? mọi người đều nói: hảo hán thì không nhắc tới chuyện xưa, nhưng lão đầu lại nói về chuyện năm đó ……"
" hoàng mao tiểu tử ngươi thì hiểu cái gì …… , dù sao ngươi cũng không có việc gì , ta sẽ đem “khiếu cẩu kiếm pháp” truyền thụ cho ngươi, sau này ngươi chăm chỉ luyện tập , có chút thành tựu thì ta sẽ hướng dẫn đi đánh chó …… đánh chó, ha ha ……"thần bí lão nhân như phát điên nói.
"lão bá không còn sớm nữa, ta xem lão hay là sớm nghỉ ngơi một chút đi, hết mưa rồi ta cũng nên đi về".
Bây giờ mưa to đã tạnh, mưa rơi từ mái hiên, ngọn cây … kêu tí tách.... tấu thành khúc nhạc huyền ảo tuyệt vời.
"Không còn sớm sao? mặt trời còn chưa xuống núi mà, nào, lại đây ta dạy ngươi Khiếu cẩu kiếm pháp".
"Nhưng là ……"
"Nhưng mà cái gì nhưng, Nào……" thần bí lão đầu không nói hai lời rồi kéo hắn đứng lên, đưa cho hắn cầm một đoạn cây nhỏ.
"lão bá, ta xem ……hay là ...ngày mai đi……"Gia Cát Long Phi đang muốn vứt bỏ khúc cây, thân hình vừa chuyển, thân thể tùy ý nắm xuống , mắt thấy sắp úp mặt trên mặt đất, đột nhiên tựa hồ có lực lượng nào đó kéo người lên rồi bất ngờ di chuyển với góc độ không thể giải thích, tay cũng không nghe theo điều khiển của bộ não mà tuỳ ý loạn múa.
Gia Cái Long Phi cảm giác được thần bí lão nhân tựa hồ ngay bên cạnh, nhưng nhìn không thấy bộ dáng của lão, chỉ cảm thấy thân thể chính mình tự thoát ly khống chế, tự động múa trong tay khúc cây.
khúc cây nhẹ nhàng linh động, giống như linh xà xuất động, lại như giao long phi thiên, vô hình trong đó, lại mang theo vô số kình phong.
Gia cát Long Phi giống bị hấp dẫn vào đó, dần dần tâm, người nhập vào trong đó, chi động, tâm động, người động, thần động......
”Vũ quá thiên tình, sáng mờ dĩ lệ, oanh điểu đề bảo”.
trên sơn đạo lầy lội, sau khi cáo biệt thần bí lão nhân Gia Cát Long Phi đang nằm trên lưng con lừa, thần sắc thản nhiên, trong đầu hiện ra cảnh tượng thần bí lão đầu dạy hắn tập luyện kiếm pháp nọ.
"lão bá này thật đúng là thần bí...... Bất quá, kiếm pháp lão dạy quả thật thần kỳ, ngày mai ta lại đi xem lão như thế nào." Gia Cát Long Phi quyết định tâm ý, nhân lúc trời chưa tối chạy nhanh về nhà .
một ngày, cứ như vậy không tiếng động qua đi. Ngày hôm sau, Gia cát Long Phi sáng sớm lại tới trấn nhỏ bán dược liệu.
Có lẽ là hai ngày trước ra hàng đầu, lúc hắn đi tới, đã có không ít dược thương đang chờ , cho nên sinh ý hôm nay khá tốt, còn chưa đến giờ ngọ, hai khuông dược tài đã bán trống trơn hết sạch.
"Hắc hắc, nghĩ không ra mới làm như vậy mà sinh ý đã tốt như thế...... Theo tình hình này thì nhà lão bá ít nhất nửa năm không cần lo lắng nữa ...... Ha ha, ta thật sự là thiên tài......" Gia Cát Long Phi tự đắc nói.
"Ách, bây giờ còn sớm, không bằng đi mua chút rượu thịt, rồi đi xem lão bá hôm qua, không biết vết thương lão đã đỡ chút nào chưa”.
Gia Cát Long Phi nghĩ đến đây, thu thập vật dụng, dắt con lừa đến tửu quán phụ cận mua chút rượu thịt, sau đó hướng ngôi miếu đổ nát hôm qua chạy đến.
Lúc Gia Cát Long Phi đi tới nơi nhìn một lượt, mùi hôi chung quanh ngôi miếu đổ nát tràn trong không khí vẫn còn, đống lửa trước hương án đã tắt, lưu lại tro tàn cùng những hạt than đen nhánh, vò rượu trống trơn ngã dưới đất, đã không thấy bóng dáng thần bí lão đầu nữa.
"Lão bá, lão còn ở đây không?" Gia Cát Long Phi nhìn quanh hô.
Không người nào trả lời, bên trong ngôi miếu đổ nát an tĩnh không tiếng động.
"Kỳ quái, lão bá đi đâu vậy? Chẳng lẽ đi rồi?" Gia Cát Long Phi tự hỏi.
"Có lẽ, đi ra ngoài một chút ......"
Gia Cát Long Phi nghĩ, rồi đem rượu thịt đặt xuống một bên, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống, nhìn tình cảnh quen thuộc trong miếu đổ nát , trong đầu đột nhiên nhớ tới hôm qua cảnh tập kiếm pháp, nhớ tới cái cảm giác phi phàm đó, tự mình huy vũ kiếm pháp như nước chảy mây trôi, giống như bị dòng sông thần bí thật sâu hấp dẫn, khó có thể tự kềm chế.
"khiếu cẩu kiếm pháp? A a, lão bá thật là thú vị, dĩ nhiên đem kiếm pháp như thế đi gọi là đâm chó kiếm pháp...... Bất quá nói thật thì kiếm pháp kia quả thật có chút huyền diệu......" Gia Cát Long Phi nhớ lại, không khỏi nhặt lên trên mặt đất một cành cây, theo trí nhớ lúc trước bất đầu vũ động.... sau khi đem bài kiếm pháp nọ múa một lượt liền cảm thấy thần thanh khí sảng.
"Hô, nghĩ không ra múa bài kiếm này còn có thể rèn luyện thân thể, cảm giác cũng không tệ lắm...... Sau này lúc rãnh rỗi đem ra luyện tập coi như làm khẻo thân thể vậy." Gia Cát Long Phi bỏ lại cành cây, vỗ vỗ tay nói.
Đợi hồi lâu, ở ngoài ngôi miếu đổ nát vẫn như cũ không hề thấy bóng người.
"Xem ra lão bá có lẽ không trở lại, ta đi thôi...... Thật đáng tiếc, không thể gặp lại lão bá một lần nữa......" Gia Cát Long Phi không khỏi tiếc hận.
Gia Cát long Phi cầm lấy rượu thịt đặt ở trên mặt đất, đang định đi ra ngoài, nhưng vào lúc này, vài bóng người đột nhiên từ phía bên phải ngôi miếu đổ nát hiện lên, rồi lại nhanh chóng biến mất trong rừng rậm.
"Lão bá?" Gia Cát Long Phi kinh ngạc, ánh mắt nhìn theo, lộ ra một tia hồ nghi, nhịn không được tò mò đi tới dò xét.
Gia Cát Long Phi dùng tay gạt vài cành cây trước mặt, trước mắt là một bụi rậm, ở chỗ sâu sau nó tựa hồ truyền đến tiếng đánh nhau.
"Di? ở nơi hoang dã này như thế nào lại có người đánh nhau? Hay là ...trước tiên đi tới nhìn sem đã" Gia Cát long Phi nhịn không được lòng hiếu kỳ, tiếp tục hướng phía trước đi đến.
Đi càng vào sâu bên trong thì tiếng đánh nhau càng ngày càng kịch liệt, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, làm cho Gia Cát Long Phi không khỏi rùng mình mấy cái, một lần nữa gạt cành lá rậm rạp phía trước , trước mắt trở nên sáng rõ, trên một mảnh đất trống, có vài Hắc y nhân cầm trong tay đao kiếm, đem một người vây quanh ở giữa, thân hình bất động, mà trên mặt đất đã nằm hai, ba thi thể bị chặt đứt tay chân, hai mắt trợn tròn, tựa hồ chết không nhắm mắt.
"Lão bá?" Gia Cát Long Phi ánh mắt kinh dị, người bị vây ở giữa không phải là vị lão nhân thần bí hôm qua trong ngôi miếu đó sao?
Chỉ thấy thần bí lão đầu vẻ mặt trấn định đứng một chỗ, mà đối diện với lão là vài Hắc y nhân che mặt kín mít, cầm trong tay binh khí, hung thần ác sát nhìn lão,đột nhiên nghe một người trong đó nói: " Lão bất tử kia, hôm trước may mắn cho lão chạy thoát, hôm nay cho dù lão có chắp cánh cũng khó thoát khỏi chúng ta. chủ tử chúng ta muốn giết lão, cho dù lão chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát chết......"
"Ha ha, chê cười...... hôm trước ta bị các ngươi mai phục, làm cho ta mất ba “đắc lực chi đem”, ngày hôm nay chính là cơ hội tốt để ta tính toán với các ngươi......" Thần bí lão nhân không sợ chút nào, khí thế lẫm nhiên.
"ngươi đã trúng “thất thiên tán công hương” rồi, chân khí trong cơ thể còn không được một tầng, cho dù ngươi có thiên kiếm, bây giờ chỉ sợ cũng chỉ là phế kiếm thôi, còn dám can đảm xuất khẩu cuồng ngôn......" Hắc y nhân kia khinh thường nói.
"à, có đúng không?" Thần bí lão đầu đột nhiên mỉm cười, thần sắc ngưng động, y bào toàn thân không có gió bay, phấp phới không ngừng, cả người bao phủ trong một tầng bạch quang nhàn nhạt.
Gia Cát Long Phi trốn ở một bên thấy vậy kinh dị không thôi, lão bá như thế nào cùng với Hồng y thiếu nữ kia giống nhau như vây, trên người cũng có vòng sáng bao quanh? cái này đến tột cùng là võ công gì mà kỳ quái như vậy?
Đám Hắc y nhân thấy thế, lấy làm kinh hãi, "Lão bất tử ngươi như thế nào còn có thể ngưng tụ chân khí."
" tiểu đồ ngu dốt, lão phu một thân tu vi hùng hậu chẳng lẽ còn sợ “thất thiên tán công hương”hay sao?" Thần bí lão đầu trào phúng nhìn bọn Hắc y nhân một cái, trong tay bảo kiếm rung lên, trong nháy mắt bạch quang lướt qua thân kiếm, làm cho ngân quang trên thân kiếm càng thêm chói mắt.
"Thiên Kiếm Quyết?" bọn Hắc y nhân thấy thần bí lão đầu tự nhiên dưới tình huống như thế còn có thể thi triển ra tuyệt học, đều kinh hãi thất sắc.
"Không phải sợ, lão nhân này đã đường cùng mạt lối, mọi người thay nhau lên......" một người trong đó kêu lên, thân hình chợt lóe, giống như tật quang đằng khởi mang theo trùng trùng ảo ảnh, binh khí trong tay một kiếm chém ra, thế công mãnh liệt hướng thần bí lão đầu.
"Dựa vào tên kia, còn những tên còn lại thì sao, so với kỹ sảo trong điện ảnh còn lợi hại hơn......" GCLP sợ hãi than.
Thần bí lão nhân thong dong cười, bảo kiếm rung lên, trong nháy mắt ở giữa không trung chiếu rọi hai đạo ánh sáng, lưỡng đạo kiếm khí màu trắng giống như giao long ra biển, gào thét, gầm rú, hướng tên hắc y nhân đánh tới.
Kiếm khí lướt qua, cỏ cây tẫn toái, cùng với không khí sinh ra âm thanh ma sát kịch liệt, dĩ nhiên mơ hồ lóng lánh hỏa quang,năng lượng cực lớn, nghiền nát hư không cùng với một kiếm khí của Hắc y nhân va chạm.
"Oanh......" chỗ va chạm, một cổ cường đại lan ra bốn phía, cát bay đá chạy, cỏ cây, cành lá như có bão lớn dạt qua, ngay cả trốn ở một bên như Gia Cát Long Phi cũng bị luồng kình phong quét qua, ngồi ngã dưới đất, vẻ mặt kinh ngạc nhìn thần bí lão đầu, bên trong ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái, nói: "Thật là lợi hại......"
"A......" hét thảm một tiếng, Hắc y nhân nọ vốn khí thế hung hãn, rốt cục vẫn không chống lại được kiếm khí cường đại, binh khí trong tay rơi xuống đất, song chưởng cũng bị kiếm khí gây thương tích, thân thể run rẩy, chỉ trong chốc lát, rồi ngã gục.
Thần bí lão đầu liếc một cái, ánh mắt sắc bén nói: "Còn ai dám đi lên?"
Đám Hắc y nhân mặt kinh sợ, tựa hồ bị thực lực thần bí lão đầu vừa rồi chấn nhiếp, không dám bước lên trước bước nào.
"nghĩ không ra lão bá lại lợi hại như vậy, xem ra những người này hẳn là không phải đối thủ của lão, ta có thể yên tâm rồi." Gia Cát Long Phi thấy thần bí lão đầu mạnh mẽ như vậy,âm thầm may mắn nói.
Nhưng vào lúc này, thần bí lão nhân đột nhiên ánh mắt chấn động, sắc mặt trắng bệch,từ miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lung lay muốn ngã, chỉ có thể dựa vào bảo kiếm miễn lực chống đở.
Gia Cát long Phi kinh dị nhìn, mơ hồ nghĩ không ra đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi lão bá vẫn lợi hại như vậy, như thế nào đột nhiên lại bị thương. Hắn cũng không biết, thần bí lão nhân đã sớm tại hai ngày trước trúng phải “thất thiên tán công hương”, trên đường còn bị đám Hắc y nhân đuổi giết, còn không đủ một tầng chân khí, dám đột phá vòng vây chạy ra, nhưng sau đó ngay cả thời gian hồi phục cũng không có , hơn nữa vừa rồi mạnh mẽ thi triển “Thiên Kiếm Quyết”, giờ phút này, lục phủ ngũ tạng đã bị hao tổn, gân mạch trọng thương.
"Ha ha, Lão bất tử ngưoi quả nhiên đang ngạnh kháng, thiếu chút nữa là chúng ta bị lừa.”
" mọi người cùng lên đi...... "mấy tên Hắc y nhân còn lại triển khai một đợt tấn công mới, lấy góc độ bất đồng hướng thần bí lão nhân điên cuồng tấn công không ngừng, giống như kinh đào hãi lãng, khó có thể ngăn cản.
Thần bí lão nhân tuy người bị trọng thương, nhưng thân hình du lãng, di động xuyên qua xuyên lại, bảo kiếm trong tay chém sắt như chém bùn ngăn chạn thế công bọn chúng, thỉnh thoảng va chạm lên tiếng “đinh đương” .
Kiếm quang chớp động, bóng người điệp điệp, làm Gia Cát Long Phi một trận kinh hãi run sợ, thần sắc khẩn trương, lo lắng cho thần bí lão đầu sẽ thất thủ bị giết, đám Hắc y nhân người đông thế mạnh, hơn nữa võ nghệ cao cường, cũng không phải hạng người dễ đối phó.
" Ta đi giúp lão bá...... "GCLP nhịn không được đang muốn tiến ra, nhưng lại nghĩ," hay là quên đi, bằng công phu mèo quào của ta, đừng nói giúp lão bá một tay, ngay cả tự bảo vệ mình còn là cả một vấn đề, đợi sem tình huống thế nào đã. "
Gia cát long Phi xem lại tình huống, rồi một lần nữa trốn vào nơi ẩn nấp quan sát tiếp,trong lòng một trận lo lắng không thôi.
đột nhiên, xa xa tựa hồ truyền đến một trận ngựa hý, trong lúc đánh nhau mấy người cùng với thần bí lão đầu, thần sắc đồng thời biến đổi.
Thần bí lão đầu xoay chuyển ánh mắt, lộ ra vẻ sắc bén , trong tay bảo kiếm đột nhiên chỉ thẳng lên trời, khí thế giống như bài sơn đảo hải, cuồng phong tịch cuốn, bốn phía cỏ cây bay tán loạn, nhất thời làm cho tầm mắt đám Hắc y nhân trở nên mông lung khó quan sát sung quanh.
đợi đến lúc đám Hắc y nhân hồi thần trở lại, thần bí lão đầu chẳng biết đã biến mất đi đâu.
" hèn hạ, Lão bất tử này thật gian trá, mau đuổi theo, ngàn vạn lần không thể để lão trở lại...... " tên Hắc y nhân đầu lĩnh gào thét, trong chớp mắt,bọn họ đã biến mất hầu như không còn.
Gia Cát Long Phi thần sắc cả kinh, chợt thất thần, rộ ra khỏi nơi ẩn nấp, cũng may đám Hắc y nhân kia sớm đã đi xa, cũng không có chú ý tới hắn.
Giờ phút này, trên bãi đất, chỉ còn lại hai, ba thi thể bọn hắc y nhân nằm trong vũng máu, thần sắc thống khổ, tựa hồ trước khi chết đã bị thương tổn trầm trọng.
Gia Cát Long Phi chậm rãi đi ra đó, từ nhỏ đến lớn hắn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng diện huyết lâm như thế, chân thật như thế,thật sự làm cho người ta khiếp sợ.
Gia Cát long phi đi tới trước mấy cổ thi thể, cẩn thận quan sát,dò xét hơi thở những bọn chúng," chết...... Đã chết...... Thật sự là đáng sợ. " trên mặt hắn tràn đầy vẻ hoảng sợ .
Đột nhiên, một cỗ thi thể trong đó động đậy một chút, đột nhiên bắt được mắt cá chân hắn, làm hắn sợ hãi nhất thời nhảy dựng lên, vội vàng nhìn về phía cỗ thi thể nọ, chỉ thấy cố thi thể kia hai mắt trừng trừng, đôi môi phát ra âm thanh hàm hồ, hai chân co giật, rồi cứ vậy chết đi.
" má ơi! Thật là đáng sợ. "Gia cát long phi đã sợ đến hai chân như nhũn ra, dẫy chân ra khỏi bàn tay cỗ thi thể nọ, vội lùi ra sau, do đó trọng tâm không vững, ngã chổng đít.
" Trời ạ! Ta đến tột cùng là cái vận gì, lại chứng kiến tình cảnh máu tanh như thế,gặp phải người chết, thật là xui sẻo...... Không được, ta phải lập tức rời khỏi chỗ này, vạn nhất bị người ta phát hiện, còn tưởng rằng ta là tên sát nhân nữa!" trong đầu GCLP trong nháy mắt hiện lên mấy ý niệm.
Đang muốn đứng dậy, chợt thấy trước mắt một đạo kim quang xáng lạn, định tâm nhìn lại, đúng là một khối lệnh bài màu vàng, trông rất quen thuộc.
" Di? Cái này không phải là khối kim bài trên người lão bá sao?"GCLP vội vàng đứng dậy nhặt lên, đặt ở trong tay quan sát một phen.
" Không biết lão bá thế nào rồi? Ai, xem ra thật sự là một ngày phong vân, trong họa được phúc hay không?...... Chỉ hy vọng lão bá có thể bình yên vô sự, bình an vô sự...... "GCLP yên lặng cầu khẩn.
" trước hết rời chỗ này đã. "
Gia Cát long Phi nhìn vài lần những thi thể trên mặt đất, rồi vội vàng đem kim bài giấu đi, vội vã hướng đường cũ chạy về......