Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển vừa đi vào phòng Diệp Lăng Phi khuôn mặt liền cứng ngắc. Trông thấy Diệp Lăng Phi ôm Chu Hân Mính, Chu Hân Mính vẫn còn đang cắn vào bả vai Diệp Lăng Phi.
- Hiểu lầm, đây là hiểu lầm.
Thấy Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển đi vào, Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính lập tức tách ra, Diệp Lăng Phi liền cười cười nói:
- Nữ cảnh sát đáng yêu này đang sử dụng phương thức ‘đặc biệt’ của cô ấy để thẩm vấn tôi.
Mặt Chu Hân Mính đỏ ửng, cho dù cô có phóng khoáng đến đâu thì trong trường hợp này vẫn cảm thấy hết sức khó xử. Vốn cô nghĩ đến tìm hiểu bối cảnh Diệp Lăng Phi, đâu có nghĩ đến việc mình vô duyên vô cớ bị Diệp Lăng Phi chiếm tiện nghi. Càng làm cho cô xấu hổ chính là mình lại không có cách nào ‘xử’ Diệp Lăng Phi, nếu như đổi lại là nam nhân khác, chỉ sợ lúc này sớm đã bị đánh cho răng rơi đầy đất. Hết lần này tới lần khác trong nội tâm Chu Hân Mính lại có một cảm giác khác lạ, một loại cảm giác lưu luyến không nói nên lời.
Chu Hân Mính hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lăng Phi, bỏ lại một câu:
- Diệp Lăng Phi anh chờ đấy, tôi sẽ còn đến tìm anh .
Nói xong, giống như chạy trốn ra khỏi văn phòng.
Đến khi Chu Hân Mính rời khỏi văn phòng, Lý Khả Hân mới lạnh như băng nói:
- Trưởng phòng, tôi tới tìm anh ký tên .
Nàng đặt hợp đồng trong tay đặt ở trên bàn công tác của Diệp Lăng Phi. Còn Đường Hiểu Uyển cũng cầm một ít văn kiện, đặt ở trước mặt Diệp Lăng Phi, nói có chút lộn xộn:
- Trưởng phòng cần kí tên, không, đây là văn kiện cần trưởng phòng kí tên.
Rất hiển nhiên, Đường Hiểu Uyển có chút bối rối trước cảnh vừa rồi, nhất thời còn chưa phục hồi lại tinh thần.
Diệp Lăng Phi thấy vẻ mặt Lý Khả Hân lạnh như băng, trong lòng nghĩ thầm: "Xem bộ dáng cô nhóc này chẳng lẽ là đang ghen, nếu không, tại sao lại nói chuyện như vậy, cho dù lúc bình thường không để ý tới mình, cũng không bay ra bộ dáng thế này."
Hắn lại nhìn Đường Hiểu Uyển, đúng lúc Đường Hiểu Uyển cũng đang nhìn hắn, Đường Hiểu Uyển vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Diệp Lăng Phi nữa. Diệp Lăng Phi trong đã hiểu bảy tám phần: “Xem ra mình đúng là có số đào hoa, có thể làm cho hai mỹ nữ phòng thị trường ghen vì mình.”
Diệp Lăng Phi ho khan một tiếng, nhanh chóng kí tên lên hai phần văn kiện. Sau khi đưa văn kiện trả lại Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển, Diệp Lăng Phi đặt hai tay trên bàn công tác, cười nói:
- Chuyện vừa rồi các cô đừng hiểu lầm, tôi và cô ấy thật không có gì. Lại nói, người ta là một cảnh sát làm sao có thể để ý đến tôi. A, Hiểu Uyển biết rõ chuyện hồi nọ, cô cảnh sát này tìm tôi gây phiền toái mà, đúng không?
Đường Hiểu Uyển đúng là đã biết, cô không cần nghĩ ngợi trả lời ngay:
- Trưởng phòng, tôi biết nữ cảnh sát này cố ý làm như vậy.
- Hiểu Uyển, đừng ngốc thế.
Lý Khả Hân kéo Đường Hiểu Uyển một cái, cô không khờ khạo giống như Đường Hiểu Uyển. Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói, cô biết Diệp Lăng Phi cố ý nói sang chuyện khác, cô cũng chẳng muốn nói Diệp Lăng Phi về chuyện này. Nếu quả thật nói tiếp, có thể làm cho Diệp Lăng Phi nghĩ là mình rất quan tâm đến hắn. Lý Khả Hân cầm hợp đồng, nói với Diệp Lăng Phi:
- Trưởng phòng, nếu không có việc gì chúng tôi đi trước.
Nói rồi, lại lôi Đường Hiểu Uyển. Đường Hiểu Uyển vốn còn muốn đợi một chút, muốn hỏi Diệp Lăng Phi có chuyện gì xảy ra, nhưng Lý Khả Hân kéo cô đi, cô lại cũng không muốn phật ký Khả Hân, đành phải cầm văn kiện Diệp Lăng Phi đã ký đi theo Lý Khả Hân ra khỏi văn phòng.
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Lý Khả Hân vừa về tới bàn công tác của mình, liền hung hăng ném hợp đồng xuống mặt bàn. Gạt đống tư liệu trước mặt sang một bên, tay phải cầm bút, viết chữ trên giấy giống như đang phát tiết cơn giận.
Thẩm Thiên lại gần, hắn dựa vào tấm chắn bên cạnh bàn công tác Lý Khả Hân, cười hề hề nói:
- Khả Hân, làm sao vậy? Tôi thấy cô đi ra từ văn phòng trưởng phòng của chúng ta, liền thở phì phì, có phải là trưởng phòng gây khó dễ cô?
- Liên quan gì tới anh.
Lý Khả Hân tức giận nói:
- Thẩm Thiên, anh không có việc gì thì phiền anh tìm người khác nói chuyện phiếm, đừng có bơi sang đây.
Thẩm Thiên cũng không tức giận, ngược lại cười ha ha nói:
- Khả Hân, tôi biết rõ tâm tình cô không tốt, cho nên mới quan tâm tới cô. Nếu là người khác, tôi cũng không quan tâm.
Lý Khả Hân ngẩng đầu, nhìn nhìn Thẩm Thiên, hừ một tiếng nói:
- Đừng nói những lời khó nghe như vậy, tôi không cần anh quan tâm. Hơn nữa, hai chúng ta chỉ là đồng sự, cho dù tôi có chuyện gì, cũng không khiến anh phải quan tâm.
- Khụ, Khả Hân, cô lúc nào cũng vậy, như thế rất dễ gặp bất lợi.
Thẩm thiên hơi thở dài:
- Tôi vốn thấy cô tức giận rời khỏi phòng nên tôi tới đây nói cho cô biết một việc, để tránh cho cô đắc tội với người mà chúng ta không thể đắc tội, không nghĩ rằng cô lại không muốn nghe.
- Đắc tội với ai?
Lý Khả Hân chớp mắt, nhìn vào mắt Thẩm Thiên hỏi:
- Anh nói tôi sẽ đắc tội với ai?
- Chính là trưởng phòng của chúng ta đấy.
Thẩm Thiên thấy Lý Khả Hân có hứng thú, liền cười nói:
- Cô còn không biết à, trưởng phòng của chúng ta sẽ nhanh chóng thăng chức lên đảm nhiệm giám đốc bộ tổ chức. Từ nay về sau, không chỉ quản lý phòng chúng ta, mà còn quản lý phòng sản xuất. Nếu như đắc tội anh ta, từ nay về sau khi cô có đơn đặt hàng, trưởng phòng cố ý an bài không sản xuất cho cô, vậy hợp đồng cô ký kết cũng không hủy bỏ được.
- Thật là anh ta?
Lý Khả Hân ngạc nhiên nói,
- Tôi thấy thật là mắt lãnh đạo có vấn đề, hay là bên trong có quỷ gì gì đó, tôi không tin anh ta có thể thăng chức được nhanh như vậy.
- Khả Hân, đây là số mệnh đó, ai bảo bối cảnh người ta vững chắc. Cô nhìn xem, anh ta đến phòng thị trường cũng mới được mấy tháng, từ trưởng phòng trực tiếp thăng chức làm giám đốc bộ tổ chức, cái này còn nhanh hơn so với ngồi tên lửa. Trách không được người ta vừa tới không hề sợ hãi chúng ta gây khó dễ. Tôi thấy từ nay về sau chúng ta gặp trưởng phòng phải làm cái đuôi cho người ta, thành thành thật thật, cũng chớ chọc vào trưởng phòng, anh ta là người chúng ta không thể trêu vào đâu.
Nói đến đây, Thẩm Thiên hạ thấp thanh âm nói:
- Những người khác nói, từ nay về sau phải tôn kính đối với trưởng phòng, chả ai dám có thái độ không tốt với trưởng phòng. Cho nên, tôi thấy cô cũng phải cẩn thận một chút, nếu có ủy khuất gì, thì cứ tìm tôi mà thổ lộ. Thật sự không chịu được, thì bờ vai của tôi lúc nào cũng sẵn sàng để cho cô dựa vào mà khóc.
- Anh gầy yếu như vậy, còn muốn cho tôi mượn bả vai. Thôi đi, tôi thấy anh tốt nhất là im lặng, tranh thủ thời gian mà làm việc đi.
Lý Khả Hân mắt trắng dã liếc Thẩm Thiên, làm cho Thẩm Thiên cụt hứng. Thẩm Thiên thấy bên này không được, hắn liền quay sang định tìm Đường Hiểu Uyển nói chuyện phiếm, còn chưa đi đến chỗ ngồi Đường Hiểu Uyển, đã nhìn thấy Đường muội muội đáng yêu cầm chén cà phê trong tay, đang định đi pha cà phê.
- Hiểu Uyển, làm gì mà cong môi lên vậy, có phải là bị ủy khuất gì không?
Thẩm Thiên chào hỏi.
Đường Hiểu Uyển tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì đó, không nghe thấy Thẩm Thiên nói, đi qua trước mặt Thẩm Thiên. Thẩm Thiên gãi gãi đầu, suy nghĩ: “Hôm nay Đường Hiểu Uyển bị làm sao vậy, bộ dáng cứ như mất hồn thế kia?”