[Tiên Hiệp] Đỉnh Thiên
Đỉnh Thiên
Tác Giả: Miên Lý Tàng Châm
Nguồn: 4vn.eu
Quyển 1: Việt Quốc Phong Vân
Chương 1: Dương Phàm
Đây là một tác phẩm hoàn toàn hư cấu, sự việc xảy ra trên dị giới, tất cả mọi sự trùng hợp về tên tuổi, địa danh, sự kiện, chính trị, tranh chấp đều không liên quan tới tác giả.
Cái gì là Đỉnh, đỉnh trong câu “Đỉnh thiên lập địa” mang ý nghĩa là đội, chống đỡ. Còn cái đỉnh trong đỉnh núi hay đỉnh phong tức là ám chỉ cái cao nhất, nhìn lên không thấy ai, nhìn xuống thấy tất cả, đó gọi là đỉnh.
Còn Thiên, thiên có nghĩa là gì? Thiên mọi người đều suy nghĩ là bầu trời trong xanh rộng thênh thang trên đầu, nhưng đối với Dương Phàm, hắn không nghĩ vậy.
Đối với hắn, Thiên chính là lòng, còn Đỉnh chính là tự hiểu rõ lòng hắn.
Ta muốn viết chính là Dương Phàm một tên chăn ngựa quèn, gia nhập tu tiên giới, qua bao chông gai thực hiện con đường chân chính vấn đỉnh…….
Bộ này là thuần tiên hiệp chủ về nhiệt huyết, sôi trào của nam nhân, còn về cảnh giới thì mọi người chắc đều quen thuộc: Ngưng khí, Trúc cơ, Kết đan, Nguyên Anh, Hoá Thần……( cái này có tham khảo Tiên Ngịch một tí, các bác thấy giống thì xin đừng ném đá tội ta.
Xin ủng hộ cho ta nhá !
Việt quốc, Lạc Quận, phía Nam Bắc Phong Thành.
Hôm nay tại Cố gia trang là một buổi trưa đầy nắng gắt, không khí bức bối, từng tiếng than vãn thở dài vãn vang lên khắp nơi.
Trong sảnh đường. Cố gia chủ, Cố Mã đang ngồi chễm chệ trên cái ghế giữa sảnh đường, hai bên có hai tỳ nữ đứng hầu hạ. Bên trái bóp đùi, bên phải cầm một cái quạt nan to mà cố sức quạt. Mặt dù mặt nàng đỏ phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại vì nóng, nhưng thị nữ này vẫn không có một chút dám dừng tay. Cũng chỉ vì nàng biết gia chủ của mình ở Bắc Phong Thành nổi tiếng là người lòng dạ độc ác, tâm ngoan thủ lạt.
Cũng vì những thủ đoạn của ông ta mà chỉ trong mười năm ngắn ngủi Cố gia từ một gia tộc bình thường đã diệt được Yến gia, bước lên trở thành một trong những gia tộc hùng mạnh và quyền lực nhất ở Bắc Phong thành. Đang suy nghĩ miên man thì bất giác tốc độ quạt của của nàng ta cũng chậm lại một chút.
“Tiểu Mai, ngươi muốn chết phải không?” Cố Mã năm nay đã là trung niên hơn năm mươi tuổi, thân hình béo ị, khuôn mặt tròn rửng mỡ, hai mắt dài hẹp mà ti hí nhìn rất gian tà. Hiện giờ hai mắt ông ta vẫn nhắm nghiền nhưng giọng nói lạnh lùng vô cảm vang lên khiến cho tỳ nữ cầm quạt toàn thân run rẩy, nhưng vì mạng sống của mình, nàng ta đành cắn răng mà quạt mạnh hơn nữa.
Thấy tỳ nữ Tiểu Mai quạt nhanh trở lại như vậy thì Cố Mã mỉm cười, khuôn mặt lộ rõ vẻ thoả mãn.
“Cha !” Đột nhiên từ bên ngoài vang lên một tiếng gọi lớn, sau đó một thiếu niên dung mạo anh tuấn, ăn mặc loè loẹt chạy vào làm Cố Mã cũng giật mình mà mở mắt ra.
Cố Mã có ba người con trai. Con trưởng Cố Minh, con thứ Cố Vân Phi, còn con trai út cũng chính là thanh niên này Cố Điền năm nay vừa tròn hai mươi tuổi.
Cũng như cha mình Cố Điền nổi danh là hung thần ác bá với dân chúng Bắc Phong Thành. Hắn thường xuyên phá phách và chọc ghẹo con gái nhà lành. Ai can thiệp thì bị hắn gọi mấy tên nô bộc lực lưỡng đi theo đánh cho người ta tàn phế. Còn có lần Cố Điền lỡ tay đánh chết người, nhưng khi quan sai đến biết là do Cố Điền làm thì liền chuyển sang cười đùa nịnh nọt, thậm chí là ra tay trợ giúp hắn phi tang chứng cứ. Bởi vậy nên trong Bắc Phong Thành thường lưu truyền một câu nói: Trong Bắc Phong Thành tuy Tây gia, Bạch Gia thế lực lớn nhất, nhưng Cố gia mới là không nên động đến nhất.
Nhưng hiện giờ tình hình có vẻ không đúng vì Cố Điền đang mặt mày thâm tím, khóc lóc không ngừng, phía sau lưng thì lại chẳng có bất kì một tên tráng đinh, hạ nhân nào. Cố Mã không cần suy nghĩ cũng đủ hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
“Cha, người phải chủ trì công đạo cho con” Cố Điền chạy tới trước mặt Cố Mã quỳ thụp xuống, ôm lấy chân cha mình mà khóc lóc mếu máo.
“Đã bảo ngươi bớt ra ngoài sinh sự đi. Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Đến lúc động đến đại nhân vật, cái mạng nhỏ không còn thì cũng không kịp hối hận nữa” Trái với vẻ thường ngày bao che, Cố Mã đột nhiên lạnh lùng mắng làm Cố Điền ngơ ngác khó hiểu.
“Ngươi đã đắc tội với ai?” Im lặng một lúc, chập lát sau Cố Mã mới mở miệng hỏi.
“Là Bạch gia thưa cha. Hôm nay con ra dạo phố thì thấy Bạch Hữu Tài đang chọc ghẹo một cô nương, con….con nhất thời cảm thấy bức xúc nên lao tới ngăn cản thì hắn liền…hắn liền gọi người đánh con.”
Nói đến Cố Điền lại khóc rống lên. Bạch Hữu Tài cũng như hắn chính là một thiếu gia của Đông thành Bạch gia, thế lực đứng thứ nhì Bắc Phong Thành. Ngày thường thì ba thế lực Tây gia, Bạch gia, Cố gia đều luôn tránh né lẫn nhau, hạn chế va chạm, nhưng hôm nay ra chợ vì Cố Điền nhìn thấy Bạch Hữu Tài đang trêu chọc một cô gái bán than trông rất xinh đẹp. Nhất thời không thể kiềm chế dâm ý nổi lên, lại thấy Bạch Hữu Tài ít người, quên mất cả lời cha dặn dò mà cho người tới gây sự với hắn. Ngờ đâu phe họ Bạch kia có một nhân sĩ giang hồ võ công cao cường đi theo theo tháp tùng cho nên đám người hỗn tạp của Cố Điền mới bị đánh thua tan tác, thậm chí phần lớn bị người kia đánh cho gãy cả tay chân giờ đang nằm lăn lóc ở phía sau Cố gia trang. Riêng Cố Điền cũng là vì nể mặt Cố Mã nên chỉ giáo một chút.
“Bạch Hữu Tài ?” Nghe vậy thì Cố Mã trầm giọng xuống, nét mặt vô cùng giận dữ. Vốn tưởng con trai mình đắc tội với Tây gia khó chơi kia, nhưng nếu là Bạch gia thì bọn chúng cũng quá khinh người rồi.
Thấy phản ứng của cha mình thì Cố Điền nét mặt mừng rỡ vội bồi thêm:
“Lúc đánh con xong họ Bạch kia còn nói Cố gia chúng ta chẳng là cái thá gì, sắp tới đây sẽ phải quì xuống dưới chân Bạch gia khóc lóc năn nỉ xin giữ mạng sống.”
“Cuồng vọng ! Chuẩn bị nhân mã, lập tức đến Bạch gia, ta xem thử tên Bạch Tuấn gia chủ Bạch gia kia dám nói gì?”
Câu nói khích của Cố Điền không phải là nguyên nhân khiến Cố Mã nổi giận. Nếu dễ dàng nóng nảy như thế thì Cố gia làm sao dưới tay lão mà phát triển tới ngày hôm nay. Thật ra Cố Mã đã từ lâu muốn tìm một cái cớ để tuyên chiến với Bạch gia, và bây giờ, chính là một cái cớ tốt nhất…..
…o0o…………………………………..
Nơi chuồng ngựa phía sau trang trại rộng lớn của Cố gia, một thiếu niên chừng mười sáu tuổi, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt bình thường, duy chỉ có đôi mắt sáng rực đầy tinh anh là dễ khiến người ta chú ý. Cậu ta đang cởi trần, ngồi vắt vẻo trên cái thành gỗ của chuồng ngựa, tay cầm một cái cuốn sách cũ kĩ, bìa ngoài rách nát. Cậu ta chăm chú đọc, không hề để ý tới đằng sau có một hai con ngựa đang không ngừng dùng đầu cọ cọ vào mông mình.
“Việt quốc có tổng cộng tám quận, bảy mươi hai thành trải dài khắp đông tây nam bắc, lãnh thổ tuy thuộc hàng trung cấp nhưng đất đai lại vô cùng phì nhiêu, giàu tài nguyên.
Phía Bắc giáp với Đại Tấn quốc hùng mạnh rộng lớn, phía Đông và phía Nam giáp với biển cả bao la, phía Tây giáp với mấy tiểu quốc rải rác nhỏ bé.” (dị giới )
“Việt quốc khai sáng cách đây ba ngàn năm Thiên lịch (lịch trong dị giới nhá ), do một vị tù trưởng của Việt tộc không chịu nổi sự áp bức của Đại Tấn quốc phương Bắc mà đứng lên khởi nghĩa. Tụ họp các bộ lạc nhỏ lại, triển khai chiến tranh với Đại Tấn hơn một ngàn năm. Cuối cùng phần vì Việt tộc ngày càng lớn mạnh, phần vì Đại Tấn cũng không muốn phí nhân lực với miếng xương gà khó nhai này. Dần dần, dưới sự nơi lỏng của Đại Tấn, Việt tộc cũng ngày càng phát triển, cuối cùng thành lập ra Việt quốc, tuy không quá mạnh nhưng cũng khiến những Đại quốc như Đại Tấn nếu muốn xâm lược cũng phải xem xét thật kĩ càng.”
Thiếu niên không ngừng lật, mặc kệ mồ hôi hột tuôn ra do trời qua nắng gắt. Đôi mắt chăm chú của hắn luôn luôn dán vào mấy dòng chữ, thỉnh thoảng lại loé lên tinh quang ẩn hiện.
Hắn là Dương Phàm, một cô chi không cha không cha không mẹ. Lúc nhỏ hắn vốn được ở trong một ngôi chùa ở Thạch Long trấn, một tiểu trấn nhỏ phía Tây rất xa ngoài Bắc Phong thành. Còn vì sao Dương Phàm ở đó thì lại là một câu chuyện dài.
Đó là câu chuyện mười sáu năm về trước. Các nhà sư Thiên Linh Tự trong một đêm mưa tầm tã phát hiện ra một tiểu hài nhi chừng bốn, năm tháng tuổi được bỏ trong một cái giỏ để trước cửa chùa. Nhìn mặt mày nó tím tái vì lạnh, các hoà thượng không đành lòng nên lập tức đem nó vào trong. Một mặt gọi trụ trì tới giải quyết, bởi vì gần đây nạn vứt con diễn ra rất thịnh hành, thường thì những ai nhặt được một đứa bé nào đó đều giao cho quan phủ xử lí, họ sẽ tìm người nhận nuôi đứa bé hoặc cho nó vào trại cô nhi, nhưng như vậy thì sẽ rất khổ, nếu bất hạnh thì thường bị bán cho mấy phú thương hoặc gia tộc lớn để làm nô lệ.
Vị trụ trì Thiên Linh tự trông thấy đứa bé đáng thương như vậy thì lo sợ nó gặp hoàn cảnh đó, nên cũng mủi lòng nhận nuôi dưỡng. Một đám hoà thượng vốn đều là nam nhân nên nuôi dưỡng đứa bé này rất khó khăn, thường xuyên phải chạy đông chạy tây tìm sữa cho nó uống, tuy khổ cực như vậy nhưng trong chùa ai cũng hết lòng thương yêu đứa nó này. Tiểu hài tử lúc lớn lên chừng bảy, tám tuổi thì trông vô cùng kháu khỉnh, tuy không quá đẹp trai nhưng làm cho người ta có cảm giác dễ mến dễ gần. Thầy trụ trì đặt tên cho nó là Dương Phàm, cũng đích thân dạy dỗ nó đọc sách biết chữ, còn thời gian rảnh thì cho nó đi theo tụng kinh niệm phật.
Nhưng khoảng thời gian yên bình của Dương Phàm kéo dài không lâu. Năm nó mười tuổi tai nạn xảy ra, mã tặc cướp chùa, toàn bộ hoà thượng trong chùa bị giết sạch. Dương Phàm còn nhớ rõ khung cảnh ngày hôm ấy. Khắp Thiên Linh Tự máu chảy thành sông, oán khí đầy trời. Thầy trụ trì đẩy Dương Phàm chui vào trốn dưới gầm bàn thờ Phật trong chánh điện, trầm mặc nhìn nó một lúc rồi nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó đi ra bên ngoài đánh lạc hướng bạn mã tặc. Nụ cười đó Dương Phàm cả đời không thể nào quên được. Đó như nụ cười của người cha với con mình vậy.
Khi âm thanh cuối cùng đã dứt bặt, Dương Phàm đôi mắt đẫm lệ mới lồm cồm bò ra khỏi gầm bàn thờ rồi vội vàng lao ra bên ngoài.
Cái hắn nhìn thấy….. chỉ có máu….. rất nhiều máu……… Nó còn đầu thầy trụ trì bị mã tặc cắt treo lên một cây cột cao đặt giữa chùa. Khuôn mặt người dính đầy máu, riêng đôi mắt vẫn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt…….
Nỗi bi phẫn dằn xé tâm can Dương Phàm, nhưng một đứa trẻ mười tuổi thì có thể làm gì, ngoài việc khóc. Nó khóc rất nhiều, khóc đến cạn nước mắt……
Ba ngày sau nó tự phóng hoả đốt ngôi chùa này. Do xác chết quá nhiều mà nó lại chỉ có mười tuổi nên không thể chon cất họ được, lại càng không thể bỏ mặc xác họ phơi ngoài trời cho chim chóc mổ. Nên nó đành tự tay đốt nơi mình lớn lên, trơ mắt nhìn nhà mình bị đốt trụi.
Khoảnh khắc mảnh tro tàn cuối cùng sụp đổ xuống thì nó cũng rời đi, không nói không rằng……..
Last edited by Tà Phong; 10-05-2014 at 09:17 AM.
|