Tát Ba chắp tay sau lưng ung dung bước đến trước mặt Diệp Khắc Cường cao giọng nói:
- Nhân chứng vật chứng đã đầy đủ, ngươi còn gì để nói nữa không ?
Trong lòng Diệp Khắc Cường lúc này vô cùng đau đớn, vì chính người mà gã tin tưởng đã bán đứng gã.
Gã không để ý đến lời nói của Tát Ba, thần sắc thê lương quay sang Tố Na thấp giọng nói:
- Tố Na, không ngờ là nàng ...
Tố Na vẫn không hề quay lại nhìn gã.
Tát Ba thấy Diệp Khắc Cường không để ý đến lời mình, tức giận dơ chân lên đạp mạnh vào ngực gã, quát lớn:
- Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi có nghe thấy không ?
Diệp Khắc Cường bị lão đạp cho nằm lăn ra đất. Tát Ba bước đến dấm lên ngực gã nghiêm giọng nói:
- Tên hung thủ tàn ác, chuẩn bị chết đi !
Y Sách thấy tình hình bất lợi, vội đưa mắt sang nhìn Phổ Lan Đặc hội ý. Phổ Lan Đặc gật đầu đồng ý rồi lớn giọng gọi:
- Chủ tế đại nhân, chúng ta cũng nên cho phạm nhân một cơ hội để tự biện hộ. Ngài hãy về chỗ trước đã.
- Tên khốn, tạm tha cho ngươi đó.
Tát Ba đá mạnh co Diệp Khắc Cường một cái rồi mới quay người bước về chỗ ngồi nói:
- Người đâu, dẫn Tố Na đi !
Hai tên binh sĩ liền bước lên giải Tố Na đi khỏi tế đài. Lúc đi qua người Diệp Khắc Cường, Tố Na có ngoái mắt lại nhìn gã đầy lo lắng, nhưng lúc đó Diệp Khắc Cường đang giãy giụa để bò dậy nên không nhìn thấy ánh mắt của nàng.
Phổ Lan Đặc đằng hắng một tiếng rồi hỏi:
- Thần, vừa nãy những lời của Tố Na ngài có thừa nhận không ?
Diệp Khắc Cường chau mày nghĩ ngợi rồi nói:
- Ngoại trừ việc cùng cô ta uống rượu nói chuyện và việc tôi đã từng nói sẽ đưa cô ta trở về bộ lạc của mình ra, những việc khác tôi đều không hề có chút ấn tượng gì cả.
- Không có chút ấn tượng gì cả ? Đây là ý gì vậy ?
Diệp Khắc Cường cười khổ nói:
- Nói thật là sau khi tỷ võ thắng Cổn Thế, tôi liền đến bên Tố Na uống mấy chén rượi, sau đó thì đến sáng nay mới tỉnh lại. Ký ức của tôi về đêm qua dường như là trống rỗng.
Phổ Lan Đặc trầm tư nói:
- Ý của ngài muốn nói, đêm qua ngài uống rượu quá say, vì thế chẳng nhớ chuyện gì cả phải không ?
- Cũng không hoàn toàn như vậy.
Diệp Khắc Cường trừng mắt nhìn Tát Ba nói:
- Tôi cho rằng đêm qua đã có người hạ độc cho tôi hôn mê bất tỉnh.
Phổ Lan Đặc nghe vậy thì cả kinh vội nói:
- Không thể nào, đêm qua mọi người cùng uống rượu ăn thịt như nhau cả mà. Nếu như rượu thịt bị hạ mê dược thì tất cả mọi người đều hôn mê mới đúng.
Diệp Khắc Cường vẫn trừng mắt nhìn Tát Ba nói:
- Người hạ độc tôi là ai, trong lòng tôi đã biết rõ, có điều bây giờ chưa có chứng cớ cụ thể, nên chưa tiện nói ra.
Tát Ba bị Diệp Khắc Cường trừng mắt, nộ hoả xung thiên lớn tiếng nói:
- Rõ ràng là ngươi đã uống say, trong cơn say tức giận làm liều giết chết cha con Cổn Thế. Ngươi còn bịa ra chuyện gì nữa ? Phổ Lan Đặc đại nhân, cần gì nghe loại người bại hoại này nói năng hàm hồ chứ, mau định tội hắn cho nhanh !
Y Sách nhìn Tát Ba một cái rồi nói:
- Phổ Lan Đặc đại nhân, chúng ta cứ tiếp tục nghe xem thần nói gì.
Tát Ba tức giận đến râu tóc dựng ngược, nhưng Phổ Lan Đặc và Y Sách vẫn giả như không thấy tiếp tục hỏi:
- Thần, ngài xác định tối qua bị người hạ mê dược chứ ?
Diệp Khắc Cường thở dài nói:
- Thực ra thì tôi cũng không biết có phải mình đã bị hạ mê dược không nữa ?
Y Sách chau mày hỏi tiếp:
- Nói như vậy, ngài cũng không nhớ đêm qua mình đã làm những gì phải không ?
Diệp Khắc Cường không thể không thừa nhận, cúi đầu nói:
- Không sai !
Y Sách và Phổ Lan Đặc đưa mắt nhìn nhau, Phổ Lan Đặc lắc dầu thở dài nói:
- Tóm lại, ngài vẫn không chứng minh được mình không giết cha con Cổn Thế có phải không ?
- Đúng vậy, nhưng tôi phát hiện rất nhiều nghi điểm, xin hãy cho tôi một chút thời gian. Tôi nhất định có lời giải thích cặn kẽ để rửa sạch tội lỗi cho mình.
- Không được.
Tát Ba lên tiếng phản đối :
- Bây giờ nhân chứng vật chứng đều đã đủ, lập tức định tội cho hắn, nếu như còn để cho hắn thêm thời gian, chỉ sợ sẽ có nhiều người nữa bị hại.
Y Sách lập tức phản đối nói:
- Không được, nhanh chóng định tội như vậy, chỉ sợ ...
- Y Sách !
Tát Ba đi đến trước mặt Y Sách quát lớn:
- Ngươi liên tục bênh vực cho hắn, lẽ nào ngươi là đồng đảng của hắn ?
Y Sách sững người, lập tức cao giọng hào sảng nói:
- Tôi không bênh vực ai cả. Tôi chỉ muốn vụ án được xử một cách công bằng.
- Được rồi, được rồi, không cần cãi nữa.
Phổ Lan Đặc cất tiếng ngăn hai người lại.
- Tuy rằng tất cả chứng cớ đều chứng minh rằng thần là hung thủ giết người, nhưng sự vịêc quá trọng đại, tôi nghĩ cứ đem nhốt thần lại đã. Đợi Đại Hãn về sẽ định đoạt sau.
- Những việc thế này cũng phải phiền đến Đại Hãn sao ?
Tát Ba không đòng tình nói:
- Tôi nghĩ bây giờ cần định tội hắn rồi lập tức trừng phạt tại đây để dập tắt cơn phẫn nộ của người trong tộc.
- Như vậy không được, dù sao thì đó cũng là thần. Nếu như Đại Hãn trở về trách tội, lúc đó ba chúng ta không gánh vác nổi đâu.
Phổ Lan Đặc ra vẻ khó xử nói.
Tát Ba đương nhiên muốn lập tức trừ khử Diệp Khắc Cường, nhưng Phổ Lan Đặc nói cũng rất đúng. Lão nghĩ ngợi một lúc, rồi ra vẻ phẫn nộ nói:
- Được, hai người đã nói như vậy thì tôi cũng không có ý kiến, có điều nếu xảy ra chuyện gì nữa thì hai người phải chịu trách nhiệm đấy nhé !
Tát Ba nói xong thì phất tay áo bước xuống tế đài.
Phổ Lan Đặc thở dài nói:
- Thần, không phải chúng tôi không muốn giúp ngài, chỉ là tội giết người hiếp dâm không phải là tội nhỏ, chúng tôi thực sự giúp không nổi ngài.
- Tôi hiểu điều đó.
Diệp Khắc Cường cảm thán nói:
- Chỉ trách tôi quá sơ ý mới bị người ta hãm hại thế này.
- Thần, tôi tin ngài không làm ra những chuyện này. Nhưng nếu tôi điều tra được là ngài là hung thủ, nhất định sẽ tự tay hành quyết ngài đấy.
Y Sách nghiêm sắc mặt nói.
Diệp Khắc Cường biết Y Sách chí công vô tư nhưng nghe gã nói như vậy cũng không cầm được toát mồ hôi lạnh, gã vội nói:
- Tin tôi đi, thật sự là tôi không giết người mà.
- Được rồi, ngài cũng phải trở về thạch lao đi.
Phổ Lan Đặc cao giọng nói:
- Người đâu, đem phạm nhân nhốt vào thạch lao.
Lập tức có mấy tên binh sĩ đến giải Diệp Khắc Cường lên ngựa trở về thạch lao.
Diệp Khắc Cường ngồi trong một góc thạch lao, ngẩn người hướng ra khung cửa nhỏ duy nhất ngắm nhìn bầu trời, trong lòng không khỏi cảm thấy thê lương. Một hồi lâu sau, gã thở sâu mấy hơi, lấy lại sự bình tĩnh rồi bắt đầu suy xét những sự việc xảy ra đêm qua, cuối cùng cũng rút ra được mấy kết luận.
Đầu tiên, kẻ hạ độc nhất định là Tố Na. Rất có khả năng Tố Na đã bôi thuốc vào miệng rồi nhân lúc hôn nhau làm cho gã trúng độc.
Tiếp đó, địa điểm mà sáng nay gã tỉnh lại cách bộ lạc quá xa. Dựa vào cước trình của gã và Tố Na tuyệt đối không thể trong một đêm mà đến được một nơi xa như vậy, khả năng là người hãm hại gã sợ hắn tỉnh dậy quá sớm, có thể tự chạy về được bộ lạc phá hoại kế hoạch của hắn, vì thế mới đem hắn đến một nơi xa như vậy.
Thêm vào đó là thủ pháp giết chết hai cha con Cổn Thế quá tàn độc. Nếu như chỉ có mình Cổn Thế bị giết, có lẽ gã cũng nghi ngờ cả chính mình đã làm trong cơn say không kiểm soát được bản thân. Nhưng ngay cả đứa con gái tám tuổi của hắn cũng bị tiền dâm hậu sát, hành động này không phải ai cũng có thể làm được vì thế gã tin chắc rằng mình bị người khác hãm hại.
Sau khi tổng hợp các sự kiện lại với nhau, Diệp Khắc Cường phát giác ra tất cả các sự việc đều liên quan đến một người, đó chính là Tố Na. Gã tin rằng Tố Na chỉ là phụng mệnh hành sự, phía sau lưng cô ta nhất định còn có kẻ khác chỉ đạo.
Dựa vào tình hình này mà xét, hiện nay có thể giúp gã thoát tội chỉ có một mình Tố Na. Nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Khắc Cường đột nhiên cảm thấy lo lắng. Vai trò của Tố Na quan trọng như vậy, nhất định sẽ bị tên chủ mưu đứng sau giết người diệt khẩu. Nếu mà như vậy thì trên đời này sẽ chẳng còn ai có thể chứng minh được gã vô tội nữa.
Nghĩ đến điểm này gã lập tức bật người dậy đến bên cửa thạch lao, dùng lực lay mạnh, cất tiếng gọi lớn:
- Người đâu, người đâu ! Ta muốn gặp Phổ Lan Đặc đại nhân, mau dẫn ta đến gặp ông ấy !
Gã gọi cả nửa ngày mà vẫn không thấy ai trả lời, nhưng vẫn không cam tâm lớn tiếng gọi thêm mấy lần nữa. Cuối cùng bên ngoài cũng có tiếng người đáp trả:
- Hỗn xược ! Ngậm miệng vào cho ta ! Ngươi nói muốn gặp Phổ Lan Đặc thì ta phải đưa ngươi đi à ? Ngươi hãy yên lặng ngồi xuống đó cho ta, bằng không ta không khách khí với ngươi nữa đâu.
Diệp Khắc Cường liền hạ giọng cầu xin:
- Thủ vệ đại ca ! Xin ngươi hãy dẫn ta đến gặp Phổ Lan Đặc đại nhân, ta có chuyện quan trọng cần nói với ông ta.
- Câm miệng !
Tên binh sĩ coi ngục không để ý đến Diệp Khắc Cường nữa, quay đầu đi khỏi. Diệp Khắc Cường liền cất tiếng gọi tiếp, nhưng gã gọi đến rã họng mà vẫn không hề có thanh âm nào đáp trả.
Diệp Khắc Cường vô lực ngồi bệt xuống đất, trong lòng dâng trào lên một cảm giác tuỵêt vọng. Không lâu sau, trời dần dần tối hẳn. Ở nơi này ban ngày thì nóng như thiêu đốt, nhưng ban đêm lại lạnh tới thấu xương, nhịêt độ chênh lệch giữa ngày và đêm cực lớn. Diệp Khắc Cường lạnh đến mức thu mình vào một góc tường rúm ró lại. Gã từ từ làm chậm hô hấp, nhắm nghiền hai mắt, tạm ngừng mọi hoạt động của cơ thể. Đây chính là phương pháp giữ nhiệt độ cơ thể trong thời tiết lạnh giá của bộ đội đặc chủng thế kỷ hai mươi.
Tuy rằng hoạt động cơ thể gần như dừng lại, nhưng trong đầu Diệp Khắc Cường vẫn không ngừng nghĩ cách để minh oan cho bản thân, gã nghĩ cả nửa ngày mà cũng chỉ nghĩ ra một biện pháp duy nhất, đó chính là tự bản thân gã phải đi điều tra, ngoại trừ biện pháp này ra, gã không còn nghĩ ra được biện pháp nào khác hay hơn nữa.
Đúng vào lúc Diệp Khắc Cường đang trầm tư nghĩ ngợi thì bên ngoài truyền vào một loạt tiếng động, tiếp đó dường như có tiếng đánh nhau. Diệp Khắc Cường lập tức giới bị toàn thân, nấp vào một bên cửa nghe ngóng tình hình.
Sau đó gã dùng song não ra lệnh cho máy tính đeo cổ scan khu vực bán kính mười mét.
Trong não gã liền hiện ra hình ảnh bên ngoài. Thì ra có mười mấy kẻ bịt mặt đang xông vào, lũ cai ngục đều đã bị giết hết. Diệp Khắc Cường cảm thấy thật kỳ quái, lẽ nào những người này đến cứu gã ?
Diệp Khắc Cường lại ra lệnh cho máy tính hiện rõ khuôn mặt của những kẻ bịt mặt. Máy tính lập tức đưa ra câu trả lời trong não gã, gã cẩn thận quan sát từng khuôn mặt một, phát hiện bản thân chưa từng gặp qua những người này, rốt cuộc họ là địch hay là bạn ?
Diệp Khắc Cường thấy một tên bịt mặt giết một tên coi ngục, lấy chiếc chìa khoá đeo bên hông hắn mở bước đến mở cửa phòng giam. Gã vội vã nấp vào một bên cửa đợi tên đó tiến vào.
- Cạch cạch !
Cửa phòng giam bật mở, tiếp đó một tên bịt mặt cầm đao xông vào. Hắn phát hiện thấy phòng giam không có người thì hoảng hốt, vội nhìn quanh xem Diệp Khắc Cường ở đâu.
- Ta ở đây !
Tiếng của Diệp Khắc Cường cất lên sau lưng hắn.
Tên bịt mặt kinh hoảng, vội quay người thét lớn một tiếng vung đao chém thẳng vào gã. Diệp Khắc Cường liền đảo người phi thân lên tung một cước vào ngực tên bịt mặt, khiến cả người gã đập mạnh vào tường ngất xỉu tại chỗ.
Diệp Khắc Cường bước lên nhặt thanh đao của tên bịt mặt lên, thầm nhủ:
- Xem ra những tên này đến là để giết mình.
Quả nhiên lại có thêm mấy tên bịt mặt nữa xông vào thạch lao. Bọn chúng thấy Diệp Khắc Cường đang cầm thanh đao, còn đồng bọn thì nằm dưới đất đều cả kinh, vội hét lớn vung đao chém về phía gã. Diệp Khắc Cường hét lên một tiếng, đưa đao quét mạnh một vòng. Những tên đại hán thấy uy thế của đường đao quá mãnh lịêt, vội nhảy lùi lại tránh.
Diệp Khắc Cường thừa cơ liền xông ra khỏi thạch lao, không ngờ bọn lính coi ngục bên ngoài đã bị giết sạch, lại có thêm mười mấy tên bịt mặt khác đang xông vào bên trong. Hai bên vừa thấy mặt nhau chưa nói lời nào thì đao đã vung ra. Diệp Khắc Cường dựa vào thể lực hơn người và phản ứng linh hoạt đã đánh ngã khá nhiều tên bịt mặt, nhưng bọn chúng nhân số quá đông khiến gã không thể nào thoát ra được bên ngoài.
Diệp Khắc Cường lớn tiếng quát hỏi:
- Các ngươi là ai ? Tại sao đến đây giết ta ?
Lũ bịt mặt không hề trả lời, vẫn tiếp tục điên cuồng tấn công gã. Diệp Khắc Cường vừa chống cự vừa nghĩ cách để thoát thân, đột nhiên gã nghĩ ra được một biện pháp, vội lớn tiếng nói:
- Các ngươi không nói cho ta biết các ngươi là ai cũng không có quan hệ gì, ta sớm đã biết các ngươi sẽ đến rồi !
Lời này vừa thốt ra, quả nhiên có mấy tên bịt mặt bị khựng lại. Nhưng một tên bịt mặt khác lập tức lớn tiếng quát:
- Đừng nghe hắn nói lung tung, tất cả lên !
Lũ bịt mặt lại xông lên lần nữa, Diệp Khắc Cường vội lớn tiếng ngăn cản:
- Đợi đã, không phải ta nói năng lung tung. Người vừa lên tiếng có phải là Lạc Tát Hồ không ?
Tất cả lũ bịt mặt đều ngẩn người ra. Tên vừa bị Diệp Khắc Cường chỉ tên thì lúng túng nói:
- Ngươi ... ngươi ... làm sao thấy được mặt ta ?
Một gã khác liền quát lớn:
- Hắn đoán sằng bậy đó, đừng bị hắn lừa gạt. ....
- Đoán xằng bậy liệu có chính xác như vậy không ?
Diệp Khắc Cường cố làm ra vẻ bình thường mỉm cười nói:
- Trên đầu mũi ngươi có phải có một nốt ruồi đen đúng không ?
Diệp Khắc Cường thấy lũ bịt mặt đang ngẩn người liền lập tức thừa thắng nói luôn một hơi:
- Không chỉ hai tên vừa nãy bị ta nhận ra đâu, ta đã nhận ra tất cả các ngươi rồi. Tên này một mắt, tên này mũi ó, tên này để râu chữ bát ...
Gã liên tục nói ra một hơi những đặc điểm trên khuôn mặt của mấy gã bịt mặt khiến cho tất cả bọn chúng đều ngớ người đứng chết lặng tại chỗ, căn bản không nhớ đến việc phải giết gã nữa.
Một tên có vẻ già dặn cung thủ với Diệp Khắc Cường hỏi:
- Xin hỏi ngài làm sao nhận ra được chúng tôi ?
Diệp Khắc Cường thấy ngữ khí của gã có phần khách khí, đoan chắc gã đã tin mình bảy phần rồi, trong lòng cũng muốn doạ gã một phen, bèn nói:
- Là thế này, ta vào đầu lĩnh của các ngươi là kết bái huynh đệ. Không lâu trước đây ta có đến chỗ hắn uống rượu, khi đó đã từng gặp qua các ngươi. Trí nhớ của ta rất tốt, nhìn qua ai một lần là không bao giờ quên. Vì thế vừa nhìn là nhận ra các ngươi rồi.
Tên bịt mặt kia lại hỏi:
- Các hạ nói có phải là buổi dạ yến mừng công của Thương Lê Hoa thích tử không?
Diệp Khắc Cường nghe vậy ngẩn ra nhưng vẫn gật đầu nói:
- Đúng, đúng là lần đó, ta còn nhớ lần đó uống say lắm ... ha ha ...
Tên bịt mặt đó trầm ngâm mọt lúc rồi nói:
- Xin các hạ đợi cho một lúc, chúng tôi cần thương nghị.
Mấy tên bịt mặt liền tụ lại một chỗ bàn bạc, tuy vậy chúng vẫn để lại hai tên cầm đao đứng cảnh giới Diệp Khắc Cường, nhưng xem ra chúng đã tin gã đến tám chín phần rồi. Lúc này nếu gã bất ngờ xuất thủ thì có thể thuận lợi thoát ra ngoài, nhưng gã lại không muốn chạy. Gã muốn làm rõ xem rốt cuộc là ai đã phái những kẻ này đến ám sát mình.
Từ những lời tên bịt mặt lúc nãy nói có thể đoán định được bọn chúng là cường đạo. Nhung cường đạo tại sao lại đến đây để giết gã ? Đây là một điều mà Diệp Khắc Cường rất muốn biết.
Lúc này mấy tên bịt mặt kia đã thương nghị xong, tên vừa nãy nói chuyện với Diệp Khắc Cường cất tiếng:
- Thực ra chúng tôi nhận tiền của người khác để đến giết ngài, nhưng ngài đã là huynh đệ kết bái của đầu lĩnh vậy chúng tôi tự nhiên không thể giết ngài nữa.
- Cám ơn các vị.
Diệp Khắc Cường vô cùng cao hứng vì mưu kế của mình đã thành công, nhưng gã cũng không quên hỏi:
- Có thể nói cho ta biết người nào đã sai sử các vị đến đây không?
Tên bịt mặt đó lắc đầu nói:
- Xin lỗi, chúng tôi không thể nói. Đây là quy tắc. Nhưng chúng tôi sẽ đem thù lao trả lại cho hắn bởi vì chúng tôi không thể giết ngài.
Diệp Khắc Cường nghĩ có hỏi nữa họ cũng không nói, tốt nhất là không hỏi gì nữa thì hơn. Gã bèn cung tay nói với bọn bịt mặt:
- Vậy chúng ta cáo bịêt ở đây, chúc các vị thượng lộ bình an.
- Đợi chút.
Một tên bịt mặt đưa tay ra cản Diệp Khắc Cường lại nói:
- Tuy vừa nãy ngài đã nói ra tướng mạo của chúng tôi, nhưng để chứng minh ngài là huynh đệ kết bái với thủ lĩnh làm phiền đại giá theo chúng tôi hồi sơn một bận, như vậy chúng tôi cũng dễ bẩm cáo với thủ lĩnh hơn.
Diệp Khắc Cường nghe vậy thì ngớ người, vội nói:
- Ta rất muốn đi cùng với các vị, nhưng hiện đang có vịêc gấp phải làm, lần sau có cơ hội nhất định sẽ thượng sơn bái phỏng.
Tên bịt mặt kia vẫn kiên quyết nói:
- Việc này chỉ sợ ngài không đi không được.
Diệp Khắc Cường thấy mềm mỏng không được, liền chuyển sang dùng cách cứng rắn. Gã tức giận nói:
- Nếu như các ngươi cứ ép ta hồi sơn để chứng minh những lời ta nói là sự thật, nhưng lại để lỡ vịêc của ta, lúc ấy các ngươi có chịu trách nhiệm đựơc không ?
Tên bịt mặt vẫn kiên quyết nói:
- Tất cả hậu quả do tôi gánh.
Diệp Khắc Cường thấy tên này cứng không được, mềm mỏng cũng không xong, nhất thời cũng vô kế khả thi. Gã thầm nghĩ:
- “Xem ra chỉ có cách đi theo chúng rồi tìm cơ hội chạy trốn ở trên đường vậy.”
Nghĩ đoạn bèn nói:
- Được, ta đi cùng các vị. Tất cả hậu quả sẽ do ngươi gánh đấy.
- Vâng, xin mới ngài lên ngựa.
Gã bịt mặt dẫn đến một con ngựa đưa cho Diệp Khắc Cường cưỡi, tiếp đó hú lên một tiếng, tất cả bọn mông diện khách đều nhảy lên ngựa, chạy như bay rời khỏi bộ lạc.
Trên đường Diệp Khắc Cường đã mấy lần cố ý hãm bớt tốc độ định thừa cơ chạy trốn, nhưng gã phát hiện lũ người bịt mặt này lúc nào cũng để năm người bao vây lấy gã. Gã đi chậm thì bọn chúng đi chậm, gã đi nhanh thì bọn chúng cũng đi nhanh, xem ra muốn chạy trốn cũng không phải là điều đơn giản.
Không biết đi đã bao lâu, cuối cùng bọn họ cũng đã đến trước một cách rừng. Gã bịt mặt dẫn đầu tên là Thống Đạt ghìm cương ngựa lại nói:
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, tối nay chúng ta ở lại đây.
Diệp Khắc Cường trong lòng thầm mừng, nghĩ rằng đây chính là cơ hội tốt cho gã chạy trốn. Không ngờ Thống Đạt lại cầm một sợi dây đến trước mặt gã nói:
- Xin lỗi, để đề phòng ngài thừa lúc đêm tối chạy trốn, chúng tôi phải trói ngài lại. Xin ngài lượng thứ.
Diệp Khắc Cường phẫn nộ chất vấn:
- Cái gì ? Phải trói ta lại ? Các người đãi khách kiểu gì vậy ?
- Chúng tôi mới chỉ nghe lời nói phiến diện của ngài, vì vậy chưa thể hoàn toàn tin tưởng ngài được.
Diệp Khắc Cường thấy gã nói như vậy đành đưa hai tay ra cho gã trói.
- Muốn trói thì trói đi, đợi gặp thủ lĩnh của các ngươi rồi xem ta đáp lại ngươi như thế nào ?
Thống Đạt không nói năng gì, dùng dây trói thật chặt chân tay Diệp Khắc Cường lại.
Gã chau mày đằng hắng mấy tiếng rồi nói:
- Có cần trói chặt vậy không ?
- Mấy người các ngươi ở đây trông chừng.
Thống Đạt phái năm gã ở lại cầm đao trông trừng Diệp Khắc Cường, hiển nhiên là để phòng gã gia tâm chạy trốn.
Đợi Thống Đạt đi khỏi rồi, Diệp Khắc Cường bèn tìm một chỗ để ngồi xuống nghỉ ngơi, trong lòng thầm nghĩ:
- “Con mẹ nó, ngươi không cho lão tử trốn, lão tử càng muốn trốn.”
Chủ ý đã định, gã bắt đầu nghĩ kế trốn thoát, đồng thời hai tay dùng kỹ thuật đặc biệt của bộ đội đặc chủng từ từ mở dây trói. Nhưng do dây trói quá chặt, muốn cởi được cũng cần một thời gian khá lâu.
Không lâu sau, hầu như tất cả lũ bịt mặt đều đã ngủ say, chỉ còn lại một tên đang che miệng ngáp dài cố dằn cơn buồn ngủ lại, Chắc hẳn là tên này được phân công canh giữ Diệp Khắc Cường trong lúc những tên khác đang ngủ.
- Ồ, vị huynh đài này !
Diệp Khắc Cường ra vẻ thân thiết lại gần tên còn đang thức.
- Lần trước đến chỗ các người uống rượu không gặp được ngươi, ngươi tên là gì ?
Tên kia đưa mắt nhìn gã một cái, có vẻ không hứng thú gì nói:
- Tôi tên Đề Khắc, không có gì thì ngủ đi một chút đi.
Diệp Khắc Cường lại tiến gần vào gã một chút nói:
- Sao ngươi không ngủ đi ? Lẽ nào phải thức để giám thị ta ?
- Phí lời, còn phải hỏi nữa sao ? Nếu có thể ngủ lão tử đã ngủ lâu rồi.
Đề Khắc càu nhàu trừng mắt nhìn gã một cái nói:
- Ngươi đừng nói lăng nhăng nữa, đi ngủ đi !
- Ta chưa từng ngủ ở một nơi hoang dã thế này, căn bản không ngủ được.
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn tứ bề rồi thấp giọng nói:
- Dù sao ngươi cũng không ngủ được, chi bằng chúng ta đánh bạc một chút cho thời gian trôi nhanh một chút. Ngươi thấy thế nào ?
Đề Khắc vừa nghe thấy hai chữ “đánh bạc” hai mắt sáng lên, vội thấp giọng nói:
- Đề nghị này của ngươi thật hay. Được lắm ! Chúng ta chơi thế nào đây ?
- Ta hiện đang bị trói chặt chân tay thế này, chơi kiều gì bây giờ ?
Diệp Khắc Cường làm ra vẻ nghĩ ngợi rồi chợt nói:
- Hay là chúng ta chơi trò nào đơn giản một chút. Ngươi nắm trong tay một hòn đá nhỏ, tuỳ ngươi nắm vào tay nào cũng được. Sau đó cho ta đoán, nếu đoán trúng thì là ta thắng, ngược lại thì ngươi thắng. Ngươi thấy thế nào ?
- Hay lắm, cách chơi này vừa đơn giản vừa hứng thú.
Đề Khắc chợt cất tiếng hỏi:
- Đợi chút, ngươi lấy gì đặt cược ?
- Tất cả những vật gì trên người ta đều có thể được.
Diệp Khắc Cường nói đoạn cố ý ưỡn ngực cho hắn thấy sợi dây chuyền vàng long lánh trên ngực. Diệp Khắc Cường nhướng mày hỏi:
- Còn của nguơi ?
- Ta cũng vậy, tất cả những gì trên người ta đều có thể được.
Diệp Khắc Cường nhìn bộ y phục rách nát trên người hắn, đem so sánh với cẩm y mà gã đang mặc đúng là kém đến mười ngàn dặm, đánh bạc kiểu gì cũng là gã thiệt, nhưng điều đó không hề quan trọng. Gã nói:
- Được rồi. Có điều phải nhỏ tiếng một chút, nếu không những người khác tỉnh dậy cũng đòi đánh bạc thì hỏng.
- Được rồi.
Nói đoạn, Đề Khắc nhặt một hòn đá nhỏ lên, sau đó để hai tay ra sau lưng rồi lại đưa ra phía trước nói:
- Xong rồi, hòn đá ở tay nào ?
Diệp Khắc Cường dùng ý nghĩ ra lệnh cho máy tính:
- Scan hai bàn tay của người đang đứng trước mặt.
Máy tính lập tức hiển thị hình ảnh hai bàn tay Đề Khắc trong não Diệp Khắc Cường. Gã nhìn rõ ràng hòn đá nhỏ trong tay phải hắn rồi cố ý nói:
- Tay trái.
- Ha, ngươi thua rồi.
Đề Khắc đắc ý nói:
- Ta thắng rồi, ngươi định đưa cái gì cho ta đây ?
- Nhỏ tiếng thôi.
Diệp Khắc Cường thấp giọng nói:
- Ngươi lấy y phục của ta đi, có điều bây giờ ta đang bị trói, không cởi ra được. Ngươi giúp ta cởi trói ta sẽ cởi y phục đưa cho ngươi.
Đề Khắc lắc đầu nói:
- Không được. Bây giờ cứ nhớ lại đã, sáng mai ta lấy cũng được.
- “Con mẹ nó, tên tiểu tử này thật khó lừa.”
Diệp Khắc Cường mắng thầm trong bụng, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ bình thường nói:
- Cũng được, chúng ta chơi tiếp nhé !
Đề Khắc lại đưa hai tay ra sau lưng rồi nói đưa ra trước mặt. Lần này Diệp Khắc Cường đoán trúng. Đề Khắc liền tháo chiếc mũ đang đội đi đến trước mặt gã nói:
- Cái này của ngươi.
- “Con mẹ nó, ta cần cái mũ rách của ngươi sao ?”
Diệp Khắc Cường chửi thầm nhưng vẫn vui vẻ nói:
- Ta cũng đang thiếu một cái mũ. Chúng ta chơi tiếp.
Hai lần tiếp theo đều có thua có thắng, Diệp Khắc Cường thấy Đề Khắc càng chơi càng hứng liền nói:
- Chơi kiểu này mãi thật vô vị, hay là chúng chơi lớn một chút đi !
Đề Khắc thấy vậy hứng thú hỏi:
- Hay đấy, chơi thế nào ?
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn khắp người Đề Khắc một lượt rồi nói:
- Ta thấy trên người ngươi quý nhất có lẽ là thanh đao kia. Như thế này nhé, ta dùng sợi dây chuyền này làm vật cược với thanh đao kia của ngươi, ngươi thấy thế nào ?
Đề Khắc tròn mắt nhìn sợi dây chuyền trên cổ Diệp Khắc Cường, nuốt nước miếng nói:
- Được, một trận quyết định.
- Được lắm.
Diệp Khắc Cường mỉm cười gật đầu nói:
- Lập tức bắt đầu đi.
Đề Khắc đưa hai tay ra sau lưng, mắt nhắm lại miệng lầm nhầm gì đó như niệm chú. Hắn căn bản không để ý đến Diệp Khắc Cường lúc này đã tháo xong dây trói hai tay. Nhưng Diệp Khắc Cường vẫn để dây thừng quấn ở tay, giả như đang bị trói.
Đề Khắc niệm một hồi rồi đưa tay ra phía trước nói:
- Xong rồi, đoán đi !
Diệp Khắc Cường sớm đã dùng máy tính scan ra vị trí của hòn đá, nhưng gã vẫn cố ý làm ra vẻ nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói:
- Ta đoán ... tay phải.
Đề Khắc quả không hổ là con bạc chuyên nghiệp, tuy bị đoán trúng nhưng mặt không đổi sắc, vẫn cố ý hỏi lại:
- Ngươi xác định là tay phải chứ, có muốn đổi không ?
- Như vậy ...
Diệp Khắc Cường cố ý ra vẻ lưỡng lự, sau đó ra vẻ cương quyết nói:
- Không đổi nữa, tay phải là tay phải.
Đề Khắc ngẩn người ra một lát, không thể không nhận thua, mở tay phải ra, quả nhiên có hòn đá nhỏ bên trong. Hắn thở dài một hơi nói:
- Ngươi thắng rồi.
Diệp Khắc Cường cao hứng nói:
- Hay quá ! Ta thắng rồi. Ngươi mau đưa đao cho ta.
- Đưa thì đưa, Đề Khắc ta không phải loại người thua xong rồi không chịu nhận.
Đề Khắc nói xong cầm thanh đao vứt xuống dưới chân Diệp Khắc Cường, miễn cưỡng nói:
- Ta muốn ... dù sao vẫn còn thời gian, ngươi có thể cho ta gỡ lại được không ?
Diệp Khắc Cường ra vẻ khó xử nói.
- Ngươi muốn lấy lại thanh đao à ? Nhưng ta thắng được nó cũng không dễ đâu ...
Đề Khắc lại năn nỉ:
- Cầu xin ngươi đấy, chỉ một lần này thôi, nếu ta mà thua nữa thì cho ngươi luôn con ngựa.
Diệp Khắc Cường nghe vậy thì nhướng mày nói:
- Cả ngựa cũng cho ta luôn à ? Canh bạc này to đây ! Được, chúng ta chơi lần nữa.
- Cám ơn, cám ơn !
Đề Khắc nhặt hòn đá dưới đất, đưa tay lên miệng thổi mấy hơi rồi mới nói:
- Ta chuẩn bị bắt đầu đây !
Diệp Khắc Cường mỉm cười gật đầu, Đề Khắc đưa hay tay ra sau lưng để dấu hòn đá. Đúng vào lúc này, hai mắt Diệp Khắc Cường chợt sáng rực lên, tay phải gã nhanh như chớp nhặt thanh đao lên, tay trái tóm lấy cổ họng Đề Khắc. Trong nháy mắt, trên cổ hắn đã có thêm một đường rạch đỏ. Đáng thương thay cho gã Đề Khắc khờ khạo, ngay cả vì sao mình chết mà cũng không rõ ràng ?
- Xin lỗi, Đề Khắc lão huynh, ta chỉ bất đắc dĩ thôi.
Diệp Khắc Cường nhẹ nhàng đặt thi thể của Đề Khắc xuống đất, dùng đao cắt dây trói ở chân mình rồi mới đưa mắt nhìn quanh bốn phía xem có ai tỉnh dậy không. May thay, tất cả đều đã ngủ say, không ai phát hiện hành động của gã.
Diệp Khắc Cường từ từ di động, với kỹ thụât di động trong rừng không gây ra tiếng động gã dễ dàng đi đến chỗ buộc ngựa mà không bị ai phát giác. Gã tiến tới sau lưng một tên bịt mặt đang coi ngựa, tay trái đưa lên bịt miệng hắn, tay phải dùng đốc đao gõ mạnh vào gáy hắn. Tên bịt mặt ngất đi không kêu được tiếng nào. Diệp Khắc Cường liền nhảy lên một con ngựa. Gã biết rõ với như linh mẫn của Thống Đạt, chắc chắn sẽ phát hiện ra gã đã chạy trốn, vì thế vừa nhảy lên ngựa gã lập tức thúc cương chạy như điên.
Quả nhiên, không bao lâu sau gã đã nghe thấy tiếng vó ngựa từ phía sau truyền lại. Gã vội quát lớn một tiếng, dùng roi đánh mạnh vào mông ngựa tăng tốc chạy như bay.
Diệp Khắc Cường nghe thấy tiếng vó ngựa mỗi lúc một gần, tuy khoảng cách hãy còn xa nhưng nếu cứ tiếp tục chạy như vậy thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị bắt lại. Gã thấy bên trái có một khu rừng bèn thúc ngựa chạy vào. Trong rừng gã cố gắng chạy lòng vòng để làm rối loạn hành động của những kẻ đang đuổi theo.
Đột nhiên, phía sau có tiếng rít gió, vô số mũi tên bắn thẳng về phía gã. Gã vội rạp mình xuống tránh tên, nhưng một loạt tên khác lại lao tới bắn vào con ngựa gã đang cưỡi. Con ngựa kêu lên một tiếng thảm thiết, lập tức ngã nhào ra đất, Diệp Khắc Cường cũng vì thế mà ngã lăn tròn trên mặt đất.
Diệp Khắc Cường lăn thêm vài vòng nữa, gã thấy khu rừng trước mặt nhân ảnh trùng trùng, trong lòng thầm than không hay. Lẽ nào tên Thống Đạt đó lại lợi hại như vậy, biết trước được gã sẽ chạy theo hướng này mà cắt đặt người đứng chặn.
Đúng vào lúc đó, sau lưng lại truyền tới tiếng vó ngựa. Diệp Khắc Cường cả kinh, toàn thân toát mồ hôi lạnh, trước sau đều có địch, gã phải làm gì đây ?