Lại có mấy mũi tên nữa bắn về phía gã. Diệp Khắc Cường vội lăn người tránh khỏi. Gã cảm thấy dường như có rất nhiều người đang chạy về phía mình, tình thế khẩn cấp, gã vội trèo lên một cây cổ thụ, ẩn mình trong đám lá.
Từ trên cây, Diệp Khắc Cường thấy một hán tử chừng ba mươi tuổi, thân hình lực lưỡng, mặt đầy râu ria chạy đến dưới gốc cây. Tiếp đó, từ bốn phương tám hướng xông ra một đám người cầm đao, thương, cung tiễn vây lấy gã hán tử vào giữa.
Gã hán tử kia gầm lên một tiếng, quyền cước vung lên trong nháy mắt đã hạ gục mấy người. Một tên đại hán cầm đao chém mạnh vào gã, gã hán tử vội lách người tránh khỏi, tả thủ vươn ra chộp mạnh vào cánh tay cầm đao của tên đại hán. Hán tử gầm lên một tiếng như mãnh hổ hạ sơn, cánh tay của tên kia đã gãy đoạn làm hai, máu tươi chảy lênh láng. Tên đại hán đau đớn kêu lên một tiếng thảm thiết rồi hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Diệp Khắc Cường trên cây thấy thần lực của gã hán tử cũng không khỏi thầm khâm phục.
Có điều gã đại hán tuy có võ công cao cường, thần lực kinh nhân nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, hơn nữa đám người bao vây gã ai cũng có vũ khí trong tay, còn gã chỉ dùng hai tay không cự địch. Không lâu sau, trên người gã hán tử đã có thêm không ít vết thương, máu huyết chảy thấm đẩm cả bộ y phục đang mặc trên người, nhưng gã vẫn thần dũng kháng địch, trông hắn giờ đây giống như một vị huyết thần đang tắm máu kẻ thù vậy.
Diệp Khắc Cường thấy tình thế của gã hán tử càng lúc càng nguy cấp, trong lòng cũng phân vân lưỡng lự không biết có nên nhảy xuống giúp đỡ hắn không, cuối cùng gã chọn giải pháp vô lương tâm là tiếp tục quan sát mà không giúp đỡ gã hán tử kia. Lúc này chính bản thân gã cũng đang nằm trong vòng nguy hiểm, ngay cả bản thân gã cũng còn lo không nổi, nói gì đến giúp đỡ người khác. Hơn nữa, những người này đâu phải đến để truy sát gã, nếu như gã mạo muội nhảy xuống giúp đỡ gã hán tử kia, không phải là tự chuốc lấy hoạ vào thân ư ? Vì thế Diệp Khắc Cường quyết định tiếp tục quan sát, đợi khi trận chiến kết thúc sẽ lập tức rời khỏi nơi này.
Lúc này gã hán tử kia đã bị ép đến sát gốc cây mà Diệp Khắc Cường đang ẩn nấp, trên người lại có thêm hàng chục vết thương nữa, nhưng gã vẫn quyết kháng địch đến cùng, trên mặt không hề lộ vẻ sợ hãi. Diệp Khắc Cường thấy vậy bất giác cũng sinh lòng thán phục với gã.
Diệp Khắc Cường thấy gã hán tử đó mấy lần suýt chết, trong lòng không kìm được thầm cổ vũ cho gã. Vì Diệp Khắc Cường xem quá chuyên tâm nên thanh đao gã đeo ở hông từ từ rơi ra mà gã cũng không hề phát hiện. Cuối cùng, thanh đao cũng tuột hẳn ra khỏi eo hắn, rơi thẳng xuống gốc cây. Diệp Khắc Cường thấy vậy vội đưa tay ra chộp lại, nhưng đã quá muộn rồi.
Đúng lúc này cũng có năm tên đại hán vung đao chém tới gã hán tử. Gã hán tử đang thầm nhủ lần này chắc tiêu rồi thì đột nhiên trước mặt hiện ra một thanh đao. Gã mừng quýnh vội đưa tay bắt lấy, dùng lực quét mạnh một vòng. Năm tên đại hán kia vội nhảy lùi lại tránh đao. Tình thế lúc này chợt thay đổi, gã hán tử kia có đao trong tay như hổ thêm cánh, tả xung hữu đột giữa trùng vây, phút chốc đã đánh ngã thêm mấy người.
Gã hán tử ngửa mặt lên tán cây, thấy Diệp Khắc Cường đang ngồi trên đó liền lớn tiếng nói:
- Đa ta bằng hữu !
Diệp Khắc Cường nhìn gã cười khổ, trong lòng thầm rủa tổ tong mười tám đời nhà gã. Quả nhiên từ bốn phương tám hướng có vô số mũi tên bắn về phía gã, Diệp Khắc Cường đành phải nhảy xuống gốc cây, chân vừa chạm đất thì đã có đao chém tới sát mình.
- Bằng hữu, cẩn thận !
Gã hán tử nhảy vọt đến chắn trước mặt Diệp Khắc Cường chém ngã mấy tên địch, Diệp Khắc Cường cũng dùng quyền cước đánh ngã hai tên khác.
- Bằng hữu, thân thủ của ngươi khá lắm !
Gã hán tử vừa đánh vừa nói:
- Vừa nãy cám ơn ngươi nhiều, nhưng ngươi đưa đao cho ta vậy thì ngươi tính sao ?
Diệp Khắc Cường không biết trả lời thế nào đành phải nói:
- Vết thương của ngươi không nhẹ, lại đánh nhau nãy giờ chắc đã mệt mỏi, ngươi dùng đi. Công phu quyền cước của ta cũng không đế nỗi, không cần dùng đao cũng được.
Gã hán tử liên tiếp đánh ngã thêm hai tên địch nữa rồi nói:
- Bằng hữu xả thân cứu mạng, thật sự làm ta vô cùng cảm phục. Sau này ngươi có việc cần thì cứ bảo ta, dù ta có phải nhảy vào lửa cũng sẽ làm giúp ngươi.
- Việc này để sau hãy nói, bọn chúng đến càng lúc càng đông, nghĩ cách thoát thân trước đã.
Diệp Khắc Cường thấy phía đằng xa có buộc một con ngựa liền quay sang nói với gã hán tử:
- Ngươi yểm trợ cho ta ra đằng kia cướp lấy ngựa.
“Yểm trợ” là thụât ngữ dùng trong quân đội hiện đại, gã hán tử kia đương nhiên không thể nào hiểu. Gã ngớ người ra hỏi:
- Yểm trợ ngươi ? Thế nghĩa là thế nào ?
Diệp Khắc Cường vội giải thích:
- Tức là ngươi giúp ta chặn địch nhân lại, ta ra kia cướp ngựa.
- Ồ, thì ra là vậy ! Không vấn đề !
Gã hán tử hét lớn một tiếng, thanh đao trong tay vung ra như chớp, đao quang loang loáng bao bọc lấy gã và Diệp Khắc Cường. Trong nhất thời địch nhân cũng không dễ là làm tổn thương được hai gã.
Hai gã từ từ di động đến gần con ngựa, Diệp Khắc Cường phi thân lên tung một cước vào tên địch đang đứng cạnh ngựa rồi tung mình lên nhảy lên ngựa sau đó nói với gã hán tử:
- Mau lên đây !
Gã hán tử đưa tay nắm lấy tay Diệp Khắc Cường nhảy vọt lên ngựa, hai gã lập tức thúc ngựa chạy như bay. Địch nhân thấy vậy cũng vội chạy đi lấy ngựa đuổi theo.
Diệp Khắc Cường thúc cương gia tăng tốc độ, nhanh chóng bỏ rơi những kẻ truy sát ở phía sau. Địch nhân thấy không thể đuổi kịp hai gã bèn phóng tiễn như mưa, nhưng đều bị thanh đao trong tay gã hán tử đánh rơi cả. Hai gã thúc ngựa chạy như bay cho đến khi không còn thấy bóng địch nhân nữa mới từ từ dừng lại.
Gã hán tử lớn tiếng nói:
- Bằng hữu, kỵ thụât của ngươi thật không tồi đâu, bọn chúng đã bị chúng ta bỏ rơi rồi.
- Thật sao ? Cứ chạy xa thêm một chút nữa cho an toàn.
Hai ngày nay, có thể nói Diệp Khắc Cường liên tục bị truy sát, vì thế gã cẩn thận chạy thêm một đoạn đường dài nữa rồi mới dừng lại dưới một gốc cây nghỉ ngơi.
Hai người nhảy xuống ngựa. Diệp Khắc Cường như mất hết sức lực dựa vào gốc cây ngồi xuống, gã hán tử kia cũng ngồi xuống bên cạnh.
- Bằng hữu, thật có lỗi, ta làm liên luỵ ngươi.
- Thôi đi, đừng nói nữa ! Diệp Khắc Cường quay đầu lại nhìn gã hán tử mới phát hiện trên vai gã có một mũi tên, vội cả kinh thốt lên:
- Ngươi trúng tên rồi ?
Gã hán tử đưa mắt nhìn vai trái một cái, mỉm cười nói:
- Vết thương nhẹ thôi, không sao cả !
- Thật sự không sao chứ ?
Diệp Khắc Cường đưa mắt nhìn độ sâu của mũi tên cắm vào vai trái gã hán tử, có lẽ vết thương phải sâu đến tận xương vậy mà gã ta không hề rên la tiếng nào, đúng là một thiết hán.
- Không sao đâu ! Ta đã từng trúng mười mấy mũi tên mà không chết, một mũi này nhằm nhò gì ?
Gã hán tử đưa tay phải bẻ ngắn phần mũi tên lòi ra ngoài một đoạn, trên mặt không để lộ chút đau đớn gì.
- Đúng rồi, ta tên Mông Lực Khắc, còn chưa thỉn giáo đại danh của bằng hữu ?
Diệp Khắc Cường liền trả lời:
- Ta tên Diệp Khắc Cường.
- Diệp Khắc Cường, ngươi là người Hán ?
Diệp Khắc Cường không biết trả lời thế nào, bèn gật đầu nói:
- Cứ cho là như vậy đi !
Mông Lực Khắc hiều kỳ hỏi:
- Người Hán đến đất Mông Cổ này làm gì ?
Diệp Khắc Cường thở dài một tiếng nói:
- Nói ra thì dài lắm, không nói thì hơn. Nói chuyện tại sao ngươi bị truy sát đi!
- Lần này ta dẫn thủ hạ ra ngoài buôn bán, giữa đường thì gặp cừu gia, thủ hạ của ta đã bị chúng giết hết rồi. Nếu như vừa nãy không có Diệp huynh tương cứu kịp thời, e rằng ta cũng không tránh khỏi cái chết.
- Thì ra là vậy.
Diệp Khắc Cường ngáp dài một cái rồi nói:
- Ta tính như vậy có được không, đêm nay chúng ta nghỉ ngơi tại đây, sáng sớm mai thì chia tay lên đường.
- Không được !
Mông Lực Khắc đột nhiên quỳ xuống trước mặt Diệp Khắc Cường nói:
- Ta không thể để cho huynh đi như vậy được.
Diệp Khắc Cường thấy vậy cả kinh nói:
- Huynh làm gì vậy ? Có gì đứng dậy hãy nói.
Mông Lực Khắc vẫn không chịu đứng dậy, gã ngẩng mặt lên nhìn Diệp Khắc Cường nghiêm giọng nói:
- Huynh đã cứu mạng ta, nếu như ta không báo đáp huynh thì ta có phải là người không ?
Diệp Khắc Cường cười khổ nói:
- Việc đó chẳng có gì cả, không cần phải báo đáp, huynh mau đứng dậy đi.
Mông Lực Khắc vẫn không chịu đứng dậy, gã nói:
- Tinh thần thi ân bất cầu báo của Diệp huynh thật làm cho đệ vạn phần khâm phục, chi bằng để đệ nhận Diệp huynh làm đại ca, từ nay đi theo huynh học tập phẩm cách cao thượng của huynh, không biết ý Diệp huynh thế nào ?
- Kết bái huynh đệ ?
Diệp Khắc Cường chau mày nói:
- Có cần phải như vậy không ?
- Nói như vậy là Diệp huynh khinh thường tiểu đệ rồi ? Vậy tiểu đệ sẽ quỳ mãi ở đây.
Mông Lực Khắc kích động nói.
Diệp Khắc Cường thấy vậy vội lên tiếng cải chính:
- Ta không khinh thường huynh, được rồi, kết bái thì kết bái !
Mông Lực Khắc nghe vậy vui mừng khôn xiết, lập tức đứng dậy kéo tay Diệp Khắc Cường đến một khoảng đất rộng, rồi kéo gã cùng quỳ xuống, ngẩng mặt lên trời lớn tiếng nói:
- Thiên thần vĩ đại, hôm nay Mông Lực Khắc tôi cùng Diệp Khắc Cường kết thành huynh đệ. Tôi tôn huynh ấy làm anh, huynh ấy nhận tôi làm em. Kể từ nay đồng cam cộng khổ, hoạ phúc cùng hưởng, nếu như vi phạm thời thề, nguyện bị ngũ mã phân thây mà chết.
Diệp Khắc Cường nghe thấy câu cuối cùng của Mông Lực Khắc bất giác rùng mình một cái.
Mông Lực Khắc nói xong, quay người sang ôm chặt lầy Diệp Khắc Cường cười ha hả nói:
- Kể từ ngày hôm nay, huynh là đại ca tôn kính nhất của tôi.
Diệp Khắc Cường nhận vị đệ đệ này một cách hồ đồ, nhất thời không biết nói gì, đánh miễn cưỡng mỉm cười đáp lễ.
- Đại ca, huynh là người mà đệ khâm phục nhất trên đời này. Thể hình khôi vĩ, võ công cao cường, phẩm cách cao thượng. Đại ca, huynh gần như là một vị thần rồi đó.
Diệp Khắc Cường vẫn chẳng biết nói gì, bèn gượng cười mấy tiếng.
Mông Lực Khắc hớn hở nói:
- Đại ca, sáng sớm mai mời huynh cùng đệ về núi, đệ và huynh phải ăn mừng chuyện này mới được.
- Cái gì ? Phải về núi cùng đệ sao ?
Diệp Khắc Cường vốn cho rằng sau khi kết bái huynh đệ với Mông Lực Khắc thì sẽ chia tay với gã, không ngờ lại gặp phải chuyện này, gã vội nói:
- Không cần đâu, ta còn có việc phải làm, sau này sẽ đến tìm đệ.
- Đại ca có việc gì chỉ cần nói với tiểu đệ một tiếng, tiểu đệ lập tức sai người đi làm, đảm bảo sẽ làm một cách hết sức thoả đáng. Đại ca đừng ngại gì, có vịêc gì cứ nói ra đi !
Mông Lực Khắc vỗ ngực cười nói.
Diệp Khắc Cường khó xử nói:
- Thế thì không hay lắm, việc này để ta tự thân đi làm thì hay hơn.
Mông Lực Khắc nghe vậy thì sa sầm sắc mặt nói:
- Ý của đại ca là không muốn về núi cùng đệ phải không ?
- Không phải không muốn, mà là ta đang có vịêc bên mình, sau này rảnh rỗi nhất định sẽ đến làm phiền đệ !
Mông Lực Khắc không nói thêm lời nào nữa, đột nhiên đưa đao lên kề vào cổ mình nói:
- Mông Lực Khắc này hôm nay nhận đại ân cứu mạng của đại ca mà không có cách nào để đền đáp, ngay cả việc mời đại ca về chiêu đãi mấy ngày mà cũng không làm được vậy thì còn mặt mũi đâu mà tiếp tục làm người nữa, chi bằng tự sát tại đây để trời xanh chứng giám.
Diệp Khắc Cường thấy vậy cả kinh, vội đưa tay cản lại, nhưng trên cổ Mông Lực Khắc đã xuất hiện một vết đao mỏng, máu tươi từ đó ứa ra dầm dề, có thể thấy Mông Lực Khắc không hề nói chơi.
- Đệ cần gì phải làm như vậy, sự việc đâu có nghiêm trọng như đệ nghĩ, mau bỏ đao xuống.
Mông Lực Khắc kiên định nói:
- Nếu như đại ca không cùng về với đệ, đệ đâu còn mặt mũi sống trên đời này nữa.
Diệp Khắc Cường thấy Mông Lực Khắc lại đưa đao lên kề cổ thì vội đưa tay nắm chặt lấy tay gã nói:
- Được rồi, ta sẽ cùng về với đệ !
Mông Lực Khắc vui mừng khôn xiết, lập tức ném đao xuống hành lễ với Diệp Khắc Cường :
- Đa tạ đại ca thành toàn.
Diệp Khắc Cường vội đưa tay đỡ lấy gã nói:
- Cầm máu vết thương trên cổ đệ trước đã.
- Vâng, đa tạ đại ca quan tâm.
Mông Lực Khắc đưa tay lên xoa xoa mấy cái vào vết thương trên cổ cho sạch máu rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Khắc Cường.
- Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa. Ngủ đi cho lại sức, sáng mai còn lên đường.
Diệp Khắc Cường nói đoạn dựa lưng vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.
- Vâng.
Mông Lực Khắc đáp rồi nằm ngay xuống đất ngủ thiếp đi.
Diệp Khắc Cường ngủ một giấc sâu, đã rất lâu rồi gã chưa được ngủ một giấc sâu như vậy. Khi gã tỉnh dậy thì phát hiện trời đã sáng tỏ, gã vội vàng ngoảnh đầu quan sát bốn phía nhưng không thấy Mông Lực Khắc đâu. Diệp Khắc Cường đang mừng thầm trong bụng, định nhân cơ hội Mông Lực Khắc không có ở đây âm thầm bỏ đi tránh khỏi sự đeo bám của hắn.
Đáng tiếc là hắn chưa kịp thực hiện ý tưởng này thì tiếng Mông Lực Khắc đã vang lên:
- Đại ca, huynh tỉnh rồi à ?
Mông Lực Khắc dắt ngựa bước ra từ trong rừng. Hắn lấy trên lưng ngựa một túi da đựng nước cung kính đưa cho Diệp Khắc Cường nói:
- Đệ đến vùng phụ cận tìm nước, đại ca, huynh uống đi !
Diệp Khắc Cường đón lấy túi nước uống vài ngụm rồi thở ra một hơi sảng khoái hỏi:
- Bây giờ là giờ gì rồi ?
Mông Lực Khắc ngẩng đầu lên nhìn trời rồi nói:
- Đại khái cũng giữa trưa rồi !
- Giữa trưa ?
Diệp Khắc Cường giật mình hỏi.
- Ta đã ngủ lâu như vậy sao ?
- Đúng vậy, sáng sớm nay đệ tỉnh dậy thấy đại ca còn đang ngủ rất say nên không dám đánh thức huynh.
Vừa nói Mông Lực Khắc vừa gỡ trên yên ngựa ra hai con thỏ.
- Đại ca, chắc huynh cũng đói rồi, đệ có bắt đựơc hai con thỏ, để đệ nướng chúng ta cùng ăn.
Nghe Mông Lực Khắc nói vậy, Diệp Khắc Cường mới nhớ đã hai hôm rồi gã chưa ăn gì. Gã liền gật đầu nói:
- Được, để ta đi nhóm lửa.
- Không cần. Đại ca cứ ra kia ngồi đợi, để đệ làm là được.
Mông Lực Khắc lên tiếng cản Diệp Khắc Cường rồi bắt đầu nhóm lửa. Hắn ta tay chân nhanh nhẹn, phút chốc đã nhóm xong lửa, lột da con thỏ rồi xuyên nó qua một cành cây, đặt lên nướng.
Không lâu sau, mùi thịt nướng đã bốc lên thơm ngào ngạt. Mông Lực Khắc nói:
- Được rồi. Thịt đã chín.
Nói đoạn hắn bẻ một đùi thỏ đưa cho Diệp Khắc Cường nói:
- Đại ca, đùi thỏ này khá nhiều thịt, huynh ăn đi.
Diệp Khắc Cường không nói hai lời, nhận lấy đùi thỏ từ Mông Lực Khắc ăn ngấu nghiến, cắn được mấy miếng gã mới ngẩng mặt lên nhìn, thấy Mông Lực Khắc đang nhìn mình cười hài lòng, gã cũng cảm thấy hơi ngại, liền nói:
- Nhị đệ, ngươi cũng ăn đi chứ !
- Vâng !
Mông Lực Khắc đáp rồi cũng bắt đầu xé thịt ăn. Trong nháy mắt hai người đã giải quyết xong con thỏ.
Đúng lúc hai người định nằm xuống nghỉ ngơi thì chợt nghe đằng xa có tiếng vó ngựa truyền lại. Mông Lực Khắc cả kinh nhảy dựng người lên nói:
- Nhất định là cừu gia của đệ tìm đến rồi. Có lẽ chúng thấy khói do chúng ta nướng thịt nên mới phát hiện được chỗ này.
- Đừng hoảng loạn.
Diệp Khắc Cường nói rồi ra lệnh cho máy tính scan xem nhân số của kẻ địch thế nào.
Máy tính lập tức báo cáo lại cho hắn: “Tứ phía nam và phía bắc có hai tổ nhân mã đang tiến đến, toàn bộ đều là nam giới, có mang vũ khí. Tổ phía nam có 13 người, tổ phía bắc có mười hai người, ước chừng mười phút nữa sẽ đến nơi.”
Diệp Khắc Cường chau mày nói:
- Phía nam và phía bắc đều có người đang đến đây, nhân số tổng cộng hơn hai chục người. Chúng ta không đủ thời gian để chạy đâu.
Mông Lực Khắc nghe vậy thì nói với vẻ khâm phục:
- Thính lực đại ca thật cao cường, tiểu đệ thì ngay cả chúng đến từ phương nào cũng không nghe rõ nữa.
Diệp Khắc Cường ngoảnh đi ngoảnh lại rồi hỏi:
- Địch nhân sắp tới đây rồi, đệ tính sao ?
Mông Lực Khắc nghiến răng nói:
- Sợ gì chứ, cùng lắm chúng ta quyết một trận sinh tử với chúng.
Mắt Diệp Khăc Cường chợt sáng rực lên, gã đưa tay vẫy gọi Mông Lực Khắc:
- Mau lên lại đây giúp ta.
Mông Lực Khắc tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng hắn cũng chạy lại hỏi:
- Đại ca có gì phân phó ?
Diệp Khắc Cường chỉ tay vào đám cỏ đen dưới gốc cây nói:
- Mau lấy cỏ này sát vào cành cây, sau đó xiên con thỏ còn lại vào đặt lên nướng.
Mông Lực Khắc không hiểu hỏi:
- Đại ca, giờ là lúc nào mà huynh còn tâm trạng ăn uống nữa ?
- Đừng nói nhiều, cứ y theo lời ta mà làm.
Diệp Khắc Cường vừa nói vừa làm, hai tay nhanh thoăn thoắt:
- Nhanh lên một chút kẻo không kịp.
Mông Lực Khắc tuy chẳng hiểu gì cả nhưng cũng làm theo lời Diệp Khắc Cường, lấy cỏ chà lên cành cây sau đó xuyên qua con thỏ còn lại đặt lên nướng.
Chẳng bao lâu, mùi hương đã bốc lên ngào ngạt khắp nơi. Mông Lực Khắc hít vào một hơi rồi hỏi:
- Đại ca, huynh thực sự muốn ăn vào lúc này sao ?
- Không, món này để dành cho các vị khách của chúng ta. Ngươi phải nhớ, khi chúng đến đây thì không đựơc phản kháng, không được đầu hàng rõ chưa.
- Đầu hàng ? Đệ cả đời này chưa bao giờ biết đến hai chữ “đầu hàng”. Nếu muốn đệ đầu hàng thì giết đệ đi còn hơn. Đệ không làm được.
Mông Lực Khắc lớn tiếng phản đối.
- Ngươi cứ nghe lời ta.
Diệp Khắc Cường lắng tai nghe tiếng vó ngựa rồi nói:
- Địch nhân sắp đến rồi. Ngươi phải nhớ đầu hàng đấy. Nếu đối đầu trực tiếp thì chúng ta không có cơ hội thắng, hiểu chưa ?
Mông Lực Khắc vẫn không hiểu hỏi:
- Tại sao phải đầu hàng ? Cùng lắm là chết chứ gì …
Diệp Khắc Cường tức giận nói:
- Câm miệng. Nếu như ngươi không nghe lời ta thì coi như ta không có người huynh đệ này.
Mông Lực Khắc cúi đầu ngẫm nghĩ rồi nói:
- Tiểu đệ nghe lời đại ca là được.
Không lâu sau thì địch nhân ở cả hai phía đều đến nơi, vừa nhìn thấy hai gã, một tên liền lớn tiếng nói:
- Tìm thấy rồi, bọn chúng đang ở đây.
Lập tức có nhiều tên hưởng ứng:
- Nhanh lên, giết hết chúng ! Sát !
Mông Lực Khắc nhảy dựng dậy định chống cự thì Diệp Khắc Cường đã kéo tay gã lại nói:
- Đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi. Chúng tôi đầu hàng, xin các vị đại gia đừng giết chúng tôi.
Gã vừa nói vừa kéo Mông Lực Khắc quỳ xuống lạy như tế sao.
Bọn địch nhân vốn định một đao chém chết hai gã cho xong, không ngờ hai gã lại đầu hàng nhanh như vậy. Một tên trong bọn lớn tiếng quát:
- Bọn chúng giả bộ đấy, đừng để trúng kế, cứ một đao chém chết chúng là xong.
- Không phải. Chúng tôi đầu hàng thật mà. Nếu các vị đại gia không tin có thể trói chúng tôi lại.
Diệp Khắc Cường ra vẻ sợ hãi nói.
Một tên đại hán gầy gò ném cho Diệp Khắc Cường một sợi thừng nói rồi chỉ Mông Lực Khắc nói:
- Ngươi trói hắn lại trước.
Diệp Khắc Cường y lời nhặt sợi thừng lên quấn quanh người Mông Lực Khắc.
- Đại ca …
Diệp Khắc Cường liền thấp giọng nói:
- Không đựơc nói gì, cứ yên lặng để ta trói vào …
Mông Lực Khắc không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn để cho Diệp Khắc Cường trói lại. Sau khi trói xong Mông Lực Khắc gã liền tự trói mình lại rồi nói:
- Xong rồi, các vị đại gia có thể trói tay tôi lại.
Gã đại hán gầy gò liền dẫn mấy tên nữa đến gần quan sát tỉ mỉ nút trói của Mông Lực Khắc rồi chỉ vào Diệp Khắc Cường nói:
- Trói hai tay hắn lại.
Một tên đại hán khác liền đến trói chặt hai tay Diệp Khăc Cường lại. Đại hán cao gầy đi đến trước mặt Mông Lực Khắc đá cho hắn một cái cười ha hả nói:
- Không phải ngươi rất dũng mãnh sao ? Không ngời ngươi cũng có ngày hôm nay ha ha …
Mông Lực Khắc tức giận gầm lên:
- Đồ khốn, có giỏi thì thả ta ra. Xem ta có giết được ngươi không ?
- Mông Lực Khắc, ngậm miệng !
Diệp Khắc Cường quát Mông Lực Khắc rồi quay sang phân trần với bọn địch nhân:
- Các vị đại gia xin rộng lòng. Hắn tình tình thô lỗ, không biết nói chuyện, mong các vị lượng thứ.
- Hừ, đồ vô dụng.
Đại hán gầy gò nhổ một bãi nước bọt vào mặt Mông Lực Khắc rồi lớn tiếng nói:
- Các vị huynh đệ, hôm nay chúng ta bắt sống đựơc kẻ thù về cho thủ lĩnh, thủ lĩnh nhìn thấy nhất định sẽ rất vui, sẽ trọng thưởng cho chúng ta.
Bọn địch liền reo hò vang dội. Đột nhiên đại hán gầy gò hít hít một cái rồi hỏi:
- Mùi gì thơm vậy nhỉ ?
Gã đi theo mùi hương phát hiện ra con thỏ nướng đang đặt trên giá liền cười nói:
- Hai tên này sắp chết rồi mà vẫn còn tâm trạng nướng thịt thỏ ăn. Cũng hay, lão tử cũng đang đói đây. Các huynh đệ, chúng ta lại đây cùng ăn nào.
Bọn địch còn lại nghe vậy thì liền đến lấy thịt chia nhau ngồi xuống cạnh đống lửa ăn.
- Đại ca !
Mông Lực Khắc nghiến răng nói:
- Đệ không hiểu tại sao chúng ta phải chịu đựng thế này ?
Diệp Khắc Cường đang chú ý hành động của địch nhân nên không trả lời hắn mà chỉ nói:
- Đừng gấp, chút nữa là ngươi biết ngay thôi mà.
Không lâu sau, tên đại hán gầy gò đứng dậy nói:
- Các huynh đệ nhanh lên, ăn xong chúng ta còn phải lên đường … a …
Đại hán gầy gò đột nhiên lăn ra ôm bụng quằn quại rên la:
- Không được ăn … trong thịt có độc …
Lời này vừa thốt ra, những tên còn lại đều cả kinh, vội nhổ hết thịt trong miệng ra, nhưng lúc này đã quá muộn. Tất cả bọn chúng đều lăn ra, ôm bụng rên la, mồ hôi chảy ra như tắm.
- Các ngươi … các ngươi đã hạ độc …
Đại hán gầy gò miễn cưỡng bò dậy, cầm đao chỉ vào mặt Diệp Khắc Cường và Mông Lực Khắc nói:
- Ta phải giết chết các ngươi.
Diệp Khắc Cường và Mông Lực Khắc thấy vậy vội lăn sang hai phía tránh né. Đại hán gầy gò một đao chém không trúng thì liền ngã lăn ra đất nằm bất động.
Mông Lực Khắc nhìn Diệp Khắc Cường hỏi:
- Hắn ta làm sao vậy ?
Diệp Khắc Cường đưa chân đá thử vào người đại hán gầy gò, không thấy phản ứng gì liền lăn người lại quan sát. Gã thấy hai mắt hắn trợn trừng, môi thâm sì, sắc mặt xanh lét, trên miệng còn sùi cả bọt mép liền nói:
- Theo ta thì hắn chết rồi.
Không lâu sau, những tên khác sau khi lăn lộn rên la một hồi thì cũng sùi bọt mép ra chết, xung quanh đám lửa Mông Lực Khắc đốt lên lúc nãy giờ ngổn ngang mấy chục xác người, cảnh tượng vô cùng thảm thiết.
Mông Lực Khắc cảm thấy rợn tóc gáy, run giọng hỏi:
- Đại ca … đại ca … huynh hạ độc lúc nào vậy, sao đệ không hề phát hiện ra ?
- Ta không hạ độc, trong thứ cỏ đen lúc nãy đã có độc rồi.
Diệp Khắc Cường nói đoạn di động thân mình, dùng cánh tay bị trói quặt ra phía sau nhặt thanh đao của đại hán gầy gò lên rồi nói với Mông Lực Khắc:
- Ngươi quay ra đây, ta cởi trói giúp ngươi.
Hai gã cắt dây trói cho nhau xong, Mông Lực Khắc lắc lắc hai cánh tay rồi nói:
- Đại ca, huynh thật lợi hại ? Làm sao huynh biết trong cỏ có độc ?
Khi còn trong đội đặc nhiệm, Diệp Khắc Cường đã từng được học qua giáo trình phân bịêt độc tính của thực vật hoang dã, tuy nhiên điều này đâu thể nói với Mông Lực Khắc được, nên gã liền tuỳ tiện nói:
- Do cha ta dạy ta.
- Thì ra là vậy.
Mông Lực Khắc xoa xoa đầu nói:
- A … đệ nhớ ra rồi. Có lần đệ cưỡi ngựa qua vùng này. Con ngựa của đệ ăn phải thứ gì đó trong rừng liền trúng độc chết ngay tại chỗ. Bây giờ nghĩ lại có lẽ là nó đã ăn phải thứ độc thảo này.
Diệp Khắc Cường cười nói:
- Học một số kinh nghiệm trong cuộc sống cũng không thừa, sau này tắc có chỗ đại dụng.
- Đại ca dạy rất đúng.
Nói đoạn gã ngẩng đầu lên nhìn trời nói tiếp:
- Trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên xuất phát thôi. Nếu đi nhanh thì có thể đến trước khi trời tối.
- Ừm, chúng ta đi thôi.
Hai người liền cưỡi hai con ngựa của địch nhân bỏ lại rời khỏi khu rừng.
Mông Lực Khắc lớn tiếng nói:
- Đại ca, càng lúc đệ càng khâm phục huynh đấy. Huynh thật là thần cơ diệu toán, không cần tốn chút sức lực mà có thể giết đựơc cả đám địch nhân. Cơ trí của huynh đệ có học cả đời cũng không theo kịp.
- Đấu trí bao giờ cũng tốt hơn đấu lực.
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói tiếp:
- Có điều vừa nãy cũng giống như một canh bạc vậy, nếu như bọn chúng không ăn thì coi như chúng ta đi đời.
- Đánh bạc thì sao chứ, càng thêm kích động.
Mông Lực Khắc ngẩng đầu lên trời cười dài nói:
- Bất kể thế nào, đại ca cơ trí võ công đều hơn người. Đại ca đúng là thần tiên sống. Đệ nhất định sẽ theo đại ca học tập.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên được xưng tụng là thần nhưng Diệp Khắc Cường không khỏi có chút đắc ý. Mặc dù vậy gã vẫn khiêm tốn nói:
- Làm gì có chuyện đó, nhị đệ ngươi quá tâng bốc ta rồi.
- Đúng rồi, nhắc đến thần đệ mới nhớ. Nghe nói ở Hồng Cát Lạc Bộ gần đây mới xuất hiện một vị thần.
Dường như ông ta rất lợi hại, đã làm cho Hồng Cát Lạc Bộ trở nên ngày càng hùng mạnh. Không biết vị thần đó mà so sánh với đại ca thì thế nào nhỉ. Đại ca, huynh đã gặp qua ông ta chưa ?
Diệp Khắc Cường định thừa nhận mình chính là vị thần đó nhưng suy nghĩ một hồi rồi lại thôi. Gã cảm thấy mình chưa hiểu rõ về Mông Lực Khắc, không thể tuỳ tiện tiết lộ thân phận quá sớm, nghĩ vậy gã liền nói:
- Ta đã nghe nói đến người này, nhưng chưa có cơ hội gặp mặt. Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy mà ngươi vẫn chưa giới thiệu gì về mình cả.
- Ồ, thật là đáng trách. Đệ quên cả giới thiệu về mình. Đệ sống ở trên núi Phổ Lỗ Hán. Thuộc hạ có năm sáu chục người, sống bằng nghề cướp bóc.
- Cướp bóc ?
Diệp Khắc Cường kinh hãi thốt lên.
- Các người là cường đạo ?
- Có thể gọi như vậy cũng được.
Mông Lực Khắc ngẩng đầu lên nói:
- Bất quá, ở Mông Cổ này ai ai cũng đều là cường đạo hết. Các bộ lạc lớn đến đánh cướp các bộ lạc nhỏ, đó không phải là hành vi cường đạo sao? Bọn đệ chỉ đánh cướp các thương đội qua đường, hơn nữa trừ phi bắt buộc còn đâu thì bọn đệ đều không giết người, còn lưu lại thực vật, nước uống và ngựa cho bọn họ tiếp tục lên đường. Đem so sánh thì đệ thấy những bộ lạc lớn kia có vẻ giống với cường đạo hơn.
Diệp Khắc Cường không ngờ Mông Lực Khắc có thể nói ra những câu có ý nghĩa sâu xa như vậy, nhất thời không biết nói thế nào, bất quá khi biết Mông Lực Khắc là thủ lĩnh cừơng đạo, trong lòng hắn liền nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Hai gã cưỡi ngựa đi khá lâu, mắt thấy mặt trời sắp khuất sau núi thì Mông Lực Khắc vui mừng nói:
- Đại ca, sắp đến rồi. Chính là trước mặt đó.
Mông Lực Khắc thì vui mừng khôn xiết còn Diệp Khắc Cường thì cảm thấy bồn chồn không yên, càng đi gã thì gã càng cảm thấy lo lắng nhưng không biết vì sao ?
Cuối cùng hai người cũng đi đến trước một lều mông cổ lớn, bên trong có tiếng ổn ào, có lẽ đang có người ăn uống.
- Thủ lĩnh trở về !
- Mau ra ngoài đón tiếp thủ lĩnh.
Một đám người bước từ trong lều mông cổ ra xếp hàng chuẩn bị nghênh tiếp Mông Lực Khắc trở về.
Mông Lực Khắc cười lớn nói:
- Đại ca, chúng ta về đến nơi rồi, thủ hạ của đệ đều ra đây đón tiếp chúng ta kìa … ha ha ha …
Diệp Khắc Cường thì không thể nào cười nổi vì gã đã nhìn thấy những gương mặt đang đứng xếp hàng nghênh tiếp mình. Những gương mặt này đều vô cùng quen thuộc, và gương mặt quen thuộc nhất đang đứng ở giữa đợi họ: Thống Đạt.
Xong rồi, thì ra Mông Lực Khắc và Thống Đạt là cùng một bọn. Phen này xem như tự chui đầu vào lưới rồi.