Diệp Khắc Cường vừa trông thấy Thống Đạt đã vội vã cúi đầu xuống, cũng may cho gã lúc này tất cả mọi người đang cúi mình thi lễ với Mông Lực Khắc nên không ai để ý đến hắn.
Mông Lực Khắc nhảy xuống ngựa, Diệp Khắc Cường cũng nhảy theo. Gã vốn muốn nấp sau lưng Mông Lực Khắc, nhưng gã cao hơn hắn đến một cái đầu, nấp thế nào cũng không đựợc, đành đứng khuất sau con ngựa.
Mông Lực Khắc cao giọng tuyên bố:
- Lần này ra ngoài ta gặp phải cừu nhân, các huynh đệ đều bị chúng giết hại, ngay cả ta vốn cũng khó thoát cái chết, không ngời trong rủi gặp may, đựoc một vị anh hùng tương cứu. Vị anh hùng này chính là …
Gã quay đầu lại nhìn nhưng không thấy Diệp Khắc Cường đâu liền lớn tiếng gọi:
- Đại ca, đại ca … huynh ở đâu ?
Diệp Khắc Cường đứng khuất sau lưng ngựa cúi đầu thấp giọng nói:
- Ta đang ở đây nghỉ ngơi.
Mông Lực Khắc liền bước đến kéo tay gã nói:
-Đại ca, để đệ giới thiệu cho huynh quen biết mấy vị huynh đệ.
Diệp Khắc Cường nghĩ muốn tránh cũng không tránh được nữa, bèn ngẩng cao đầu bước ra. Quả nhiên bọn Thống Đạt trông thấy gã thì đều kinh hãi, hai mắt mở to hết cỡ.
Thống Đạt trợn mắt nhìn Diệp Khắc Cường nói:
- Thủ lĩnh, hắn là …
- Đây chính là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là đại ca kết bái của ta. Nếu không có huynh ấy, ta đã không còn mạng trở về rồi. Từ nay các ngươi nhìn thấy đại ca cũng như là nhìn thấy ta, nghe rõ chưa ?
Chúng nhân đều dạ ran đáp lời, Diệp Khắc Cường lúc ấy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Gã vốn nghĩ Thống Đạt sẽ nói ra thân phận của mình, cũng may mà Mông Lực Khắc đã cắt lời hắn, nếu không không biết hậu quả sẽ ra sao. Bất quá bây giờ gã nhìn mọi người thì thầm bàn tán, trong lòng cũng không thoải mái lắm.
- Các huynh đệ, để chúc mừng ta thoát nạn trở về, cũng để chúc mừng đại ca. Ta quyết định đêm nay chúng ta mở hội, anh em không say không về.
Mông Lực Khắc cao giọng nói.
Chúng nhân liền lớn tiếng hoan hô. Mông Lực Khắc kéo tay Diệp Khắc Cường nói:
- Đại ca, chúng ta đi nghỉ ngơi trước.
Diệp Khắc Cường đi theo Mông Lực Khắc vào một căn lều Mông Cổ lớn. Sau khi hai người ngồi xuống, nữ bộc liền đem đồ ăn và rượu lên.
Mông Lực Khắc nâng ly lên nói:
- Đại ca, đệ kính huynh một chung. Đa tạ ân cứu mạng của đại ca.
- Ngươi khách khí quá !
Diệp Khắc Cường uống với Mông Lực Khắc một ly rồi nói:
- Đúng rồi, ngươi đang thọ thương, mau tìm người đến xem xem thế nào ?
- Đệ đã quên mất mình bị thương rồi, cũng là đại ca quan tâm đến đệ.
Nói đoạn gã quay sang nói với nữ bộc:
- Tìm Vu Y lại đây cho ta.
Nữ bộc vâng lời lùi ra ngoài. Không lâu sau thì Vu Y đã đến, hắn hành lễ với hai người rồi bước đến liệu thương cho Mông Lực Khắc.
Diệp Khắc Cường cũng muốn nhân lúc này tìm hiểu thêm về đảng cướp này của Mông Lực Khắc nên cất tiếng hỏi:
- Đúng rồi, ngươi nói các ngươi lấy cướp bóc mưu sinh, ngoại trừ việc này ra, các ngươi có làm các giao dịch khác không ? Tỷ như thay người ta giết người, báo cừu vậy.
- Giết người ? Bọn đệ chưa bao giờ lấy vịêc giết người để kiếm tiền cả. Đại ca sao lại hỏi như vậy ?
Mông Lực Khắc ngạc nhiên hỏi.
- Con mẹ ngươi, nói dối không chớp mắt, rõ ràng nhận tiền của người đi giết ta mà còn chối nữa.
Diệp Khắc Cường chửi thầm trong bụng nhưng ngoài miệng vẫn nói:
- Không có gì, ta chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.
- Có điều đại ca hỏi vậy làm đệ nhớ ra một chuyện.
Mông Lực Khắc chau mày nói:
- Bọn đệ và Hồng Cát Lạc Bộ ở gần đây có chút quan hệ. Cũng có lúc phải thay bọn họ làm một số chuyện, giống như tối qua vậy, đệ có phái một số người đến Hồng Cát Lạc Bộ làm một việc, không biết đã làm xong hay chưa ?
Diệp Khắc Cường thầm nghĩ cuối cùng đuôi hồ ly cũng đã lộ ra, đang định truy vấn xem rốt cục Mông Lực Khắc và những người ở Hồng Cát Lạc Bộ kia có quan hệ đặc biệt gì thì đột nhiên bên ngoài có tiếng người:
- Bẩm cáo thủ lĩnh, Thống Đạt cầu kiến.
- Vừa hay, ta cũng đang định tìm ngươi đây.
Mông Lực Khắc cao giọng nói với người bên ngoài:
- Mau vào đi.
Diệp Khắc Cường than thầm trong bụng, Thống Đạt nhất định sẽ nói hết sự việc với Mông Lực Khắc vậy gã sẽ rơi vào nguy hiểm. Nghĩ đến đây thì tả thủ liền đặt lên chuôi đao, hai mắt đảo tròn quan sát bốn phía, trong lòng đã định sẵn kế thoát thân.
Thống Đạt vừa bước vào lều, Mông Lực Khắc đã hỏi luôn:
- Thế nào ? Chuyện hôm qua đã làm xong chưa ?
Thống Đạt đột nhiên quỳ xuống nói:
- Thủ lĩnh tha tội. Thống Đạt có mắt không tròng, đắc tội với đại ca của thủ lĩnh, thủ lĩnh hãy trừng phạt thuộc hạ đi.
Mông Lực Khắc ngẩn người hỏi:
- Thế là thế nào? Không phải ngươi và đại ca mới lần đầu gặp mặt sao ? Làm sao ngươi lại đắc tội với đại ca được ?
Thống Đạt cúi đầu nói:
- Đêm qua …
Lúc này, đột nhiên Diệp Khắc Cường hét lớn một tiếng, đập mạnh tay xuống bàn. Cả người bay lên đá văng Thống Đạt bay ra ngoài. Xoay người một cái, yêu đao đã rút ra khỏi vỏ kề vào cổ Mông Lực Khắc, tiếp đó gã dùng cầm nã thủ pháp khống chế hai tay hắn, chân phải vung ra đá tên Vu Y ngã nhào rồi quát lớn:
- Ngồi im, không được động đậy.
Mông Lực Khắc cả kinh lắp bắp nói:
- Đại ca … đại ca … thế là thế nào ? Tại sao huynh lại đột nhiên …
Bọn canh gác bên ngoài nghe động trong lều liền chạy vào. Diệp Khắc Cường lớn tiếng quát:
- Đứng im bằng không ta giết chết thủ lĩnh các ngươi.
Bọn thuộc hạ của Mông Lực Khắc thấy vậy đều đứng im không dám vọng động. Diệp Khắc Cường liền đẩy Mông Lực Khắc ra ngoài lều, vừa đi vừa nói:
- Lùi lại, lùi lại … Mau đi chuẩn bị cho ta một con ngựa.
Mông Lực Khắc không hiểu hỏi:
- Đại ca ! Tại sao huynh lại đối với đệ như vậy ? Đệ đã làm chuyện gì khiến huynh không vui ?
Diệp Khắc Cường cười lạnh một tiếng, gằn giọng nói:
- Nói thật cho ngươi biết, người tối qua ngươi phái đi giết chính là ta đấy.
- Cái gì ? Người tối qua đệ phái đi giết chính là huynh ư ?
Mông Lực Khắc cả kinh hỏi:
- Thống Đạt, Thống Đạt đâu rổi ? Người tối qua các ngươi phải giết chính là đại ca sao ?
Thống Đạt lúc này đang nhăn nhó nằm dưới đất vừa nghe Mông Lực Khắc gọi thì lập tức đứng dậy nói:
- Vâng, chính là hắn ta. Hắn ta không phải là đại ca của thủ lĩnh sao ? Tại sao lại kề đao vào cổ thủ lĩnh thế kia ?
- Câm miệng lại cho ta ?
Diệp Khắc Cường tức giận quát lớn rồi nghiến răng nói:
- Không sai, ta chính là người mà các ngươi tới giết đêm hôm qua. Thần của Hồng Cát Lạc Bộ. Ngươi phái cái lũ thủ hạ vô dụng đến không giết được ta, giờ thì không còn cơ hội nữa rồi. Nói mau ! Là kẻ nào bảo các ngươi đến giết ta ?
- Đại ca là Thần của Hồng Cát Lạc Bộ ?
Mông Lực Khắc kinh hãi tròn mắt, lắp bắp hỏi:
- Làm … làm sao có thể vậy được ? Tát Ba không nói với đệ người bọn đệ phải giết là thần ? Làm sao có thể vậy được ?
- Quả nhiên là Tát Ba chủ sử vụ này.
Diệp Khắc Cường đẩy Mông Lực Khắc đi ra đến vùng đất rộng, quát lớn:
- Ngựa đâu ? Ngựa của ta đâu … ?
- Đại ca … không … thần … không … đại ca …
Mông Lực Khắc đã hoảng hốt đến mức không biết xưng hô Diệp Khắc Cường thế nào nữa.
- Tất cả đều là sự hiểu lầm, nếu đệ biết người tối qua phải giết là thần, đệ tuyệt đối không đáp ứng với Tát Ba đâu, vì thần là người mà đệ kính phục nhất.
- Đừng nói nhiều lời.
Diệp Khắc Cường hừ mạnh một tiếng quát:
- Tất cả lùi lại cho ta, mau đem ngựa đến đây bằng không ta giết thủ lãnh của các ngươi.
Chúng nhân lo lắng cho sự an nguy của thủ lĩnh liền nhất tế thối lui.
Mông Lực Khắc lại nói:
- Những lời đệ nói đều là sự thật cả. Đệ đã nghe rất nhiều sự tích anh hùng về huynh, trong lòng từ lâu đã kính ngưỡng vạn phần rồi. Đệ cũng đã nhiều lần thỉnh cầu chủ tế Tát Ba cho đệ gặp mặt Thần một lần cho thoả lòng ngưỡng mộ nhưng ông ta đều từ chối. Giờ đây thật sự đã được gặp Thần rồi, đệ tôn kính huynh còn không kịp nữa là, tại sao đệ lại phải giết huynh chứ ? Đại ca hãy tin đệ, tất cả đều chỉ là sự hiểu lầm.
Lúc này ngựa đã được dẫn đến. Diệp Khắc Cường lạnh lùng nói:
- Điềm ngôn mật ngữ đối với ta đều vô tác dụng, ngươi cũng chỉ muốn ta bỏ đao khỏi cổ ngươi mà thôi. Mau cùng ta lên ngựa.
- Huynh là thần, lại là đại ca của đệ. Huynh muốn lấy mạng đệ thì chỉ cần nói một tiếng, đâu cần phải động thủ.
Mông Lực Khắc nói với vẻ thành khẩn, gã ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
- Đại ca đã không tin đệ, đệ lại đã làm chuyện có lỗi với đại ca vậy thì chỉ có cách lấy cái chết để tạ tội với huynh thôi.
Mông Lực Khắc dứt lời liền đưa cổ vào đao tự sát. Diệp Khắc Cường thấy vậy cả kinh, vội bỏ thanh đao xuống, đồng thời thả Mông Lực Khắc ra quát lớn:
- Ngươi làm gì vậy ?
Tuy phản ứng của Diệp Khắc Cường cực nhanh nhưng trên cổ Mông Lực Khắc cũng bị rạch một đường dài, máu tươi lập tức chảy đầm đìa. Chỉ thấy Mông Lực Khắc ngã phục xuống đất nằm yên không động đậy gì cả.
Chúng nhân thấy vậy thì đều ngẩn người ra không biết làm gì, đột nhiên có người hét lớn:
- Giết hắn báo thù cho thủ lĩnh.
Lũ thủ hạ của Mông Lực Khắc lúc ấy mới hồi thần, lập tức vung đao lao đến chém Diệp Khắc Cường, chuẩn bị băm gã ra làm muôn nghìn mảnh báo cừu cho Mông Lực Khắc.
Diệp Khắc Cường vô cùng kinh hãi, cho dù hắn có võ công cao cường hơn nữa cũng đâu thể một người đánh lại được năm sáu chục người. Gã đang tính nhảy lên ngựa chạy trốn thì đột nhiên có người hét lớn:
- Dừng tay !
Thủ hạ của Mông Lực Khắc nghe tiếng đều dừng hết cả lại. Mông Lực Khắc lúc này đang khó nhọc đứng dậy, máu tươi chảy ròng ròng trên cổ, uớt hết cả một vạt áo. Gã nghiêm giọng nói:
- Tất cả lùi lại. Ta đã làm chuyện có lỗi với đại ca, đại ca trừng trị là chuyện đương nhiên phải làm, vậy mà các ngươi còn định giết chết đại ca, cút hết cho ta.
Mông Lực Khắc hai mắt trợn trừng, toàn thân đầy máu, chúng nhân thấy vậy liền đồng loạt lui về phía sau, nhưng cũng sợ hắn gặp nguy hiểm nên không dám lùi xa quá.
Diệp Khắc Cường cũng vì tiếng kêu của Mông Lực Khắc mà ngẩn người ra trong giây lát. Mông Lực Khắc bước đến trước mặt gã quỳ xuống nói:
- Đệ có lỗi với đại ca, đại ca hãy lấy đầu đệ đi.
Diệp Khắc Cường không ngờ gã lại xử sự như vậy, nhất thời cũng không biết phải làm thế nào.
- Ngươi … ngươi hà tất phải làm như vậy ?
- Đại ca là người đệ kính trọng nhất trong đời này, đệ hành sự thô lỗ, có lỗi với huynh.
Mông Lực Khắc thế lương nói:
- Nếu như đại ca không chịu tha thứ, vậy đệ sống đâu còn ý nghĩa gì nữa. Xin đại ca hãy giết chết đệ đi.
Diệp Khắc Cường cảm thấy máu nóng trong người mình sôi sục, đã lâu rồi gã không được gặp một hán tử trung nghĩa can đảm như Mông Lực Khắc, bất giác hào khí bốc cao vạn trượng. Gã liền ném thanh đao sang một bên, cao giọng nói:
- Hảo, ta tha thứ cho đệ. Chuyện dêm qua coi như không xảy ra.
Mông Lực Khắc cả mừng, vội vã cúi đầu nói:
- Đa tạ đại ca, đa tạ đại ca, đa tạ đại ca …
- Đủ rồi, đủ rồi.
Diệp Khắc Cường bước đến đỡ Mông Lực Khắc dậy, xem xét vết thương trên cổ thấy chưa vào đến động mạch nhưng cũng không phải nhẹ, liền nói:
- Ưm, làm ngươi bị thương thế này, ta thật là …
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Mông Lực Khắc quay người lại vui mừng nói với thủ hạ:
- Đại ca đã tha thứ cho ta rồi, đêm nay chúng ta mở tiệc, mọi người mau đi chuẩn bị.
Tất cả mọi người đều ngớ người ra, không ai hiểu vừa nãy hai người làm trò gì ? Vừa mới đánh giết nhau xong lại coi như không có gì xảy ra cả.
Mông Lực Khắc thấy tất cả thuộc hạ đều ngơ ngẩn xuất thần, bất giác tức giận quát:
- Các ngươi nhìn cái gì ? Cút hết cho ta.
Chúng nhân bấy giờ mới mới vội vàng chạy đi chuẩn bị yến tiệc.
Diệp Khắc Cường lo lắng nhìn vết thương trên cổ Mông Lực Khắc nói:
- Vết thương của ngươi không nhẹ đâu, mau đi băng bó lại đã.
- Không cần lo lắng.
Mông Lực Khắc cười nói:
- Chỉ cần đại ca tha thứ, vết thương nhỏ này có đáng gì.
Diệp Khắc Cường chỉ lắc đầu cười. Gã thực sự không hiểu được con người Mông Lực Khắc này, có khi thì có khí khái của kẻ thống nhất sơn hà, khi thì giống như đứa trẻ vậy. Nghĩ đến dây, Diệp Khắc Cường không ngăn được bật ra tiếng cười.
Mông Lực Khắc không hiểu hỏi:
- Đại ca có chuyện gì vui thế ?
Diệp Khắc Cường chỉ lắc đầu không nói gì.
Hai người đi quay lại lều của Mông Lực Khắc để Vu Y chữa trị cho gã. Đợi cho tên Vu Y đi xong, Diệp Khắc Cường mới nghiêm mặt hỏi:
- Hiền đệ, có một chuyện ta nhất định phải hỏi. Ngươi làm sao mà quen biết với Tát Ba vậy ?
- Chuyện này nói ra thì cũng khá dài dòng.
Mông Lực Khắc thở dài nói:
- Chúng đệ ở trên Phổ Lỗ Hán sơn này làm thảo khấu đã nhiều năm rồi. Vốn lẽ cuộc sống rất thuận lợi. Nhưng mấy tháng trước, đột nhiên có một đại đội nhân mã kéo lên núi bao vây. Chúng đệ lúc đầu cho rằng là một nhóm cướp khác đến tấn công, nhưng không phải như vậy. Người dẫn đầu đội binh mã đó chính là chủ tế của Hồng Cát Lạc Bộ Tát Ba.
- Ồ, Tát Ba dẫn quân lên núi làm gì ?
- Hắn nói phụng mệnh của Hốt Đồ Lỗ Hãn đến đây trừ diệt thảo khấu. Lúc đó, chúng đệ rất sợ hãi, bởi vì nhân mã của hắn ít nhất cũng đông hơn đến năm, sáu lần, nhưng cuối cùng Tát Ba lại nói có điều kiện trao đổi.
Diệp Khắc Cường càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ:
- Hắn nói điều kiện gì ?
- Hắn nói, hắn có thể không tiêu diệt bọn đệ, nhưng bọn đệ phải giúp hắn làm việc. Mỗi lần làm việc xong thì đều có tiền công, hơn nữa nếu sau này có bộ lạc khác đến tấn công chúng đệ thì hắn sẽ đứng ra bảo hộ. Điều kiện này của hắn cũng khá là thoả đáng, hơn nữa nếu như không đáp ứng, hắn sẽ lập tức phát lệnh tấn công, vì thế bọn đệ chỉ còn cách dáp ứng mà thôi.
Mông Lực Khắc ngại cùng nói.
- Hắn muốn các ngươi đi giết người cho hắn ?
- Không sai !
Mông Lực Khắc gật đầu nói:
- Nói ra thật xấu hổ, chúng đệ đã phụng lệnh hắn giết đi mấy người.
Diệp Khắc Cường lại hỏi tiếp:
- Hắn yêu cầu các ngươi giết những ai ?
- Thân phận của những người bị giết hắn không nói cho đệ biết, hắn chỉ phái người đến báo cho đệ người phải giết sẽ ở đâu, vào lúc nào, dáng người, tướng mạo và phục trang thế nào. Đệ liền phái người y theo chỉ thị của hắn mà hành động, sau khi xong vịêc thì hắn đều thưởng tiền bạc, cũng có lúc bọn đệ tiện tay lấy đi thêm một số súc vật mang về.
- Thảo nào …
Diệp Khắc Cường chợt nhớ lại khi gã còn làm thần ở Hồng Cát Lạc Bộ.
- Mấy tháng trước ở Hồng Cát Lạc Bộ có mấy người bị giết đều do các ngươi làm cả sao ?
- Không sai, bọn đệ hành động rất nhanh nhẹn bí mật, từ trước đến giờ chưa từng bị ai phát hiện.
Nhưng bẵng đi một thời gian Tát Ba cũng không có chỉ thị gì đến đây, mãi đến hôm qua mới cho người đến bảo đệ phái thủ hạ đến giết một người ở trong thạch lao của Hồng Cát Lạc Bộ, không ngờ lại chính là đại ca.
Diệp Khắc Cường thầm nghĩ:
- Thì ra những người bị giết kia đều là kẻ chống đối lại Tát Ba. Khoảng thời gian hắn không có chỉ thị gì cho Mông Lực Khắc chính là khoảng thời gian mà mình làm thần ở Hồng Cát Lạc Bộ. Tát Ba sợ lòi đuôi cáo ra nên không dám mạo muội hành động, đợi cho mình đi khỏi đó rồi thì hắn mới tiếp tục lợi dụng bọn Mông Lực Khắc.
- Đại ca, huynh nghĩ gì vậy ?
Tiếng gọi của Mông Lực Khắc đã kéo Diệp Khắc Cường trở lại hiện thực, gã lìền lắc đầu nói:
- Không có gì, ta chỉ nghĩ tên Tát Ba kia thật bỉ ổi vô sỉ, uy hiếp các người đi giết người cho hắn.
- Ừm … cũng hết cách. Tình thế bắt buộc. Lúc ấy vì bảo toàn tính mạng cho huynh đệ mà đệ buộc phải nhận lời hắn.
Mông Lực Khắc thở dài nói.
- Ngươi cũng không cần phải áy náy tự trách mình.
Diệp Khắc Cường nghiến răng nói:
- Tất cả những món nợ này ta sẽ tính một lượt với tên Tát Ba đó.
- Đệ có chuyện muốn thỉnh giáo đại ca ? Huynh có biết vì sao Tát Ba muốn trừ khử mình không ?
- Đương nhiên ta biết.
Diệp Khắc Cường cười khổ nói:
- Ta chính là cái đinh trong mắt hắn, lẽ nào hắn lại để ta sống trên đời này.
Mông Lực Khắc lại hỏi:
- Đại ca đã kết oán với Tát Ba thế nào ?
Diệp Khắc Cường liền kể lại chuyện gã đến Hồng Cát Lạc Bộ cho Mông Lực Khắc nghe.
- Bây giờ ngươi đã biết tên Tát Ba đó là người thế nào rồi chứ ?
Mông Lực Khắc trầm giọng nói:
- Tát Ba lợi dụng Tố Na làm mồi nhử, dụ cho huynh và Cổn Thế gây hấn với nhau, sau đó dụng kế làm huynh hôn mê, rồi giết chết Cổn Thế đổ tội cho huynh phải không ?
- Không sai.
Diệp Khắc Cường gật đầu nói:
- Ngươi cũng thông minh lắm, vừa nói đã hiểu ngay.
- Đại ca quá khen. Có điều đệ có một vấn đề vẫn chưa hiểu. Tát Ba đã thành công trong việc vu oan giá họa cho huynh, hơn nữa đã nhốt huynh vào đại lao đợi xét xử, vậy tại sao hắn còn phải phí công bảo bọn đệ đến giết huynh làm gì ?
Diệp Khắc Cường mỉm cười nói:
- Điểm này thì ngươi không biết cũng phải. Tát Ba chỉ muốn lập tức giết chết ta mà thôi, nhưng trong bộ lạc cũng có một số đại thần nắm giữ quân đội phản đối, họ cho rằng sự việc lần này quan trọng, cần phải đợi Hốt Đồ Lỗ Hãn về định đoạt. Tát Ba biết rõ Hốt Đồ Lỗ Hãn rất kính trọng ta, đến lúc đó sợ rằng sẽ không phán được ta tội chết. Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn cần phải tiên hạ thủ vi cường, tìm người đến giết chết ta.
- Thì ra là vậy.
Mông Lực Khắc cảm khái nói:
- Cũng may hoàng thiên hữu nhãn, không để cho Tát Ba thành công. Đúng rồi, đại ca đã trốn thoát đến đây, chi bằng đừng trở về nữa. Hãy ở lại đây lãnh đạo chúng tôi là được rồi.
- Không đựơc.
Diệp Khắc Cường trừng mắt nói:
- Ta không trở về tính sổ với hắn không được.
Mông Lực Khắc thấy khuôn mặt tràn đầy chính khí của Diệp Khắc Cường, bất giác hào khí dâng cao, vỗ ngực nói:
- Hảo, đại ca, huynh muốn làm gì cứ sai bảo tiểu đệ, tiểu đệ vạn tử bất từ, nhất định thay huynh báo cừu.
- Ta đã nghĩ rất kỹ rồi, mấu chốt của sự việc ở trên người Tố Na, chỉ có điều … ờ …
Diệp Khắc Cường thở dài không nói.
- Đại ca sao lại thở dài ?
- Ta sợ Tát Ba đã giết Tố Na diệt khẩu, đêm qua vốn định quay lại cứu cô ta, hỏi rõ chân tướng sự việc, ai ngờ lại gặp đệ, bây giờ chỉ sợ Tố Na đã …
Mông Lực Khắc ngẩn người một hồi, sau đó đưa tay vỗ vào đầu mình nói:
- Đệ thật đáng chết, làm hỏng đại sự của đại ca. Bây giờ phải làm sao đây ?
Diệp Khắc Cường đừng dậy nói:
- Bây giờ ta trở về Hồng Cát Lạc Bộ, hy vọng Tố Na chưa gặp phải độc thủ của Tát Ba.
Mông Lực Khắc vội vàng nói:
- Đại ca, chuyện này để đệ làm là được, coi như là lấy công chuộc tội với đại ca.
- Ngươi đang bị thương thế kia có thể làm được chăng ?
- Đương nhiên không phải đệ làm rồi.
Nói đoạn Mông Lực Khắc đưa tay kéo Diệp Khắc Cường ngồi xuống nói tiếp:
- Thủ hạ của đệ tất cả đều là cao thủ dạ hành, để đệ sai mấy tên đến Hồng Cát Lạc Bộ, nhất định có thể cứu được Tố Na về đây.
Diệp Khắc Cường hoài nghi hỏi:
- Có thể được sao ?
- Đại ca yên tâm. Nếu như chuyện này mà chúng cũng không làm được, đệ xin chặt cái đầu này xuống cho đại ca làm ghế ngồi.
Diệp Khắc Cường sợ nhất thái độ này của Mông Lực Khắc, gã vội xua tay nói:
- Được rồi, ngươi nói thế nào thì cứ theo đó mà làm đi.
- Vâng !
Mông Lực Khắc liền nói với tên lính gác bên ngoài lều:
- Ngươi đi tìm Thống Đạt đến đây.
Không lâu sau, thì Thống Đạt dã đến, hắn cúi xuống hành lễ với Diệp Khắc Cường và Mông Lực Khắc.
- Tham kiến thủ lĩnh, tham kiến …
Nói đến đây thì gã ngước mắt lên nhìn Diệp Khắc Cường, không biết xưng hô thế nào cho phải.
Mông Lực Khắc nhìn Thống Đạt nói:
- Đại ca của ta chính là thần của Hồng Cát Lạc Bộ, ngươi cứ gọi huynh ấy là thần là được rồi. Còn nữa, từ sau phải tham kiến đại ca trước ta, nhớ rõ chưa ?
- Vâng.
Thống Đạt cúi đầu nói:
- Tham kiến thần, tham kiến thủ lĩnh.
Diệp Khắc Cường nghe hai người nói chuyện, không khỏi thấy buồn cười. Gã liền nói:
- Thống Đạt, xin lỗi ngươi. Vừa nãy đã ngươi một cước, giờ không sao chứ ?
- Không … không sao ạ,
Thống Đạt vội vã quỳ xuống, hoảng hốt nói:
- Tiểu nhân đêm qua mạo phạm đến thần, tiểu nhân thật đáng chết.
- Đừng nên nói như vậy.
Diệp Khắc Cường bước đến đỡ Thống Đạt dậy nói:
- Không biết thì không có tội, mau đứng dậy đi.
Thống Đạt cảm kích vái Diệp Khắc Cường một vái nói:
- Đa tạ thần.
- Được rồi, Thống Đạt. Ngươi nghe cho kỹ đây.
Mông Lực Khắc nghiêm mặt nói:
- Ngươi lập tức chọn vài huynh đệ tinh minh nhất, đêm nay đến Hồng Cát Lạc Bộ cứu người. Đây là nhiệm vụ đại ca giao phó, ngươi nhất định phải tận tâm tận lực mà làm.
- Vâng.
Biểu hiện của Thống Đạt trở nên hết sức tập trung, gã nói:
- Chúng thuộc hạ đến Hồng Cát Lạc Bộ để cứu ai, xin thần minh thị.
Diệp Khắc Cường cũng nhìn ra Thống Đạt là người đáng để tin cậy giao phó nhiệm vụ quan trọng, gã liền gật đầu nói:
- Được lắm, người ta muốn cứu là một cô gái tên là Tố Na. Có thể cô ấy đang bị giam trong một nhà lao ỏ Hồng Cát Lạc Bộ, các ngươi hãy đi tìm cô ta sau đó mang về đây. Sinh mạng cô ta rất có thể đang gặp nguy hiểm, các ngươi phải cố bảo vệ cho cô ta sống sót quay về.
- Vâng. Nhưng không biết tướng mạo, hình dáng của vị cô nương kia thế nào ?
Diệp Khắc Cường nghỉ ngợi một lúc rồi đem tướng mạo, hình dàng, phục trang của Tố Na nhất nhất nói hết cho Thống Đạt. Sau đó gã vỗ vai Thống Đạt nói:
- Tất cả nhờ ngươi đấy.
Hai mắt Thống Đạt sáng rực lên, hắn nói:
- Thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị. Thống Đạt xin cáo lui.
Sau khi Thống Đạt rời khỏi, Diệp Khắc Cường mới cảm thấy một cảm giác thoải mái khó tả. Gã cảm thấy chỉ huy Thống Đạt làm việc cũng giống như khi gã chỉ huy các đội viên trong đội đặc nhiệm vậy, vừa nhanh nhẹ, vừa có lực. Gã quay đầu lại nói mới Mông Lực Khắc:
- Thủ hạ của ngươi đều là nhân tài, nếu được huấn luyện bài bản thì có thể lấy một địch mười, lấy mười địch trăm.
Mông Lực Khắc nghe xong cả mừng nói:
- Vậy phải làm phiền đại ca chỉ giáo cách huấn luyện rồi.
Lúc này ở ngoài lều có tiếng người nói:
- Bẩm cáo thủ lĩnh, yến tiệc đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu rồi.
- Được lắm, chúng ta ra ngay.
Mông Lực Khắc kéo tay Diệp Khắc Cường bước ra ngoài lều:
- Đại ca, chúng ta đi uống thêm vài chén nữa.
- Đợi chút, việc cứu Tố Na thì thế nào ?
Mông Lực Khắc cười nói:
- Đại ca yên tâm, giao cho Thống Đạt đi làm là được.
Diệp Khắc Cường bị Mông Lực Khắc kéo đến chỗ bày yến tiệc. Gã quay đầu lại nhìn Thống Đạt đang chọn thủ hạ, trong lòng không khỏi lo lắng. Sinh mạng của Tố Na có liên quan mật thiết đến sự trong sạch của hắn, không thể để xảy ra sai sót gì được.