Mặc dù nói hai trăm vạn quả thật không phải là ít, nhưng vì hai trăm vạn mà ngất đi thì thật sự cũng hơi quá đúng không?
Nhưng bạn Đỗ Lôi Ty không hề ý thức được điểm này.Trong lòng cô bây giờ chỉ có một suy nghĩ là phải làm sao mới có thể kiếm được hai trăm vạn. Hai trăm vạn! Hai trăm vạn đối với một nữ thanh niên không có tài, không có sắc, không có gia thế và thất nghiệp mà nói, chỉ là một khái niệm xa vời không thể với tới mà thôi.Cho dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra nổi cách nào để kiếm được số tiền kia.
Hiển nhiên, Liêm đại tổng tài cũng không định cho cô thời gian suy nghĩ, anh nhướn đôi mày kiếm, thản nhiên nói: “Đỗ tiểu thư chuẩn bị trả tiền mặt hay là chi phiếu?”
Đỗ Lôi Ty yếu ớt ngẩng đầu: “Cái đó… Thật ra thì tôi… không có, không có tiền…”
Cô cho rằng sếp tổng cũng giống như bà chủ nhà, mặt sẽ biến sắc rồi sau đó tuyệt tình buông ra một câu: “Vậy thì tòa án, thấy sao!”
Nhưng, Liêm đại tổng tài lại không làm như vậy, anh không thay đổi sắc mặt nói: “Đỗ tiểu thư cũng có thể lựa chọn không trả số tiền kia, có điều…” Anh nói tới đây thì ngừng lại.
Lúc này, Đỗ Lôi Ty mới nhớ ra, điều sếp tổng vừa nói là một mệnh đề lựa chọn, cô có thể lựa chọn trả nhẫn kim cương, cũng có thể lựa chọn không trả. Dĩ nhiên, nếu như không trả nhẫn kim cương thì cô phải trả bằng người.
Đỗ Lôi Ty lớn từng này, lần đầu tiên phát hiện giá trị con người mình hóa ra cao đến như vậy.
Nhưng thân là một cô gái thành thị có đạo đức thì sao có thể cứ như thế mà bán mình đi chứ? Bất luận thế nào cũng phải phản kháng một chút, cho nên cô hỏi: “Không có lựa chọn nào khác sao? Ví dụ như để tôi làm việc miễn phí cho anh…”
“Xin hỏi Đỗ tiểu thư có thể làm được gì?” Sếp tổng hỏi.
“Có…” Đỗ Lôi Ty suy tư một chút, “Thật ra thì trước kia tôi là phóng viên, có viết lách này nọ, nếu để tôi bưng trà dâng nước cũng không thành vấn đề!”
“Đấy là công việc của một thư kí?” Sếp tổng quay sang hỏi Jason bên cạnh, “Tính giúp Đỗ tiểu thư xem, phải làm thư ký bao lâu mới có thể trả đủ số tiền kia.”
“Dạ!” Jason nhận lệnh, hỏi: “Xin hỏi Đỗ tiểu thư, cô có bằng kế toán không?”
“Không có.”
“Có nói được vài ngoại ngữ không?”
Đỗ Lôi Ty cúi đầu suy nghĩ một chút: “Tiếng Anh cấp bốn có được không?”
“Có biết lập trình vi tính không?”
“Đánh máy có được không?”
“Vậy xin hỏi cô có uống rượu xã giao được không?”
“Coi như có thể uống vài cốc bia…”
“Đó chính là công việc của một văn thư. Ở tập đoàn Liêm thị chúng ta, văn thư một tháng tiền lương hai nghìn rưỡi, một năm là ba vạn. Nếu Đỗ tiểu thư có thể không ăn không uống làm việc cho tập đoàn Liêm thị chúng ta sáu mươi bảy năm thì chắc là có thể hoàn trả được số tiền kia. Dĩ nhiên, nếu như Đỗ tiểu thư đồng ý mỗi tuần đều làm thêm giờ thì có lẽ còn có thể ít đi được mấy năm.”
Jason nói xong, trước mắt Đỗ Lôi Ty hiện lên hình ảnh một bà lão chín mươi mấy tuổi ngồi bên máy vi tính đánh văn kiện cho tập đoàn Liêm thị, cô rùng mình một cái.
“Sao hả? Đỗ tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?” Đại sếp tổng đúng lúc này lên tiếng.
Đỗ Lôi Ty vẻ mặt đưa đám, ngẩng đầu: “Anh căn bản không nói với tôi chiếc nhẫn kim cương này là thật…”
“Nhưng tôi cũng không nói với em nó là giả.”
-_- [] [] []
Đang lúc trong lòng Đỗ Lôi Ty giằng xé không ngừng, hai mắt cô bỗng sáng lên: “Thật ra thì cũng không nhất định phải kết hôn thật nhỉ? Chẳng phải anh chỉ muốn cho bà anh yên tâm thôi sao! Tôi với anh đóng giả là được mà! Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ diễn y như thật.” Lúc cô nói những lời này trong lòng hết sức đắc ý, hồi trước suốt ngày đọc truyện quả nhiên có ích mà, trong đó không phải toàn viết như vậy sao!
Nhưng sếp tổng mặt không chút thay đổi hỏi lại một câu: “Em cho rằng bà tôi sẽ không gọi đến Cục Dân Chính* để kiểm tra ư?”
(*như Ủy Ban Nhân Dân của VN mình)
Oái…
Đỗ Lôi Ty lệ rơi đầy mặt, mẹ kiếp! Những tiểu thuyết tình yêu kia đúng là gạt người! Gạt người!
Trong lúc gần như mất hết cả cảm xúc, bạn Đỗ Lôi Ty nhượng bộ một điều vô… đạo đức nhất cuộc đời này: “Kết hôn rồi, có ly hôn được không?”
“Dĩ nhiên, chỉ cần đợi đến sau khi bà tôi qua đời thôi.”
Đỗ Lôi Ty tính toán,bà của sếp tổng đã tám mươi tám, đang bị bệnh nằm liệt giường. Nếu vận khí cô mà tốt thì có khi còn chưa kịp cưới là bà ấy đã đi gặp Phật tổ rồi. Tuy nói ý nghĩ này đúng là có hơi độc ác, nhưng là biện pháp tốt để kéo dài thời gian, tình hình bây giờ, cô cũng chỉ có thể đếm từng ngày một thôi.
Cho nên Đỗ Lôi Ty ngẩng đầu, nói: “Được, tôi đồng ý kết hôn với anh.”
Bạn Đỗ Lôi Ty nghĩ thế này, người có tiền muốn kết hôn, nhất định sẽ rất trịnh trọng ra mắt cha mẹ đối phương rồi lại cùng chọn một lượt ngày hoàng đạo, sau đó chuẩn bị hôn lễ, mời khách,… Toàn bộ cộng lại có khi cũng phải chuẩn bị cả tháng. Nhưng cô tính đi tính lại lại không tính đến người quan trọng nhất là chú rể.
Sếp tổng là ai? Người làm ăn! Người làm ăn làm việc luôn khôn khéo nhất, năng suất có hiệu quả nhất.
Cho nên sếp tổng vung tay một cái, lập tức liền đến Cục Dân Chính đăng kí.
Đỗ Lôi Ty nghiêm trọng hoài nghi rằng thật ra sếp tổng từ trước khi đến đây cũng đã đoán trước rằng cô nhất định sẽ đi vào khuôn khổ. Nếu không làm gì có ai mang theo sổ hộ khẩu với giấy chứng minh theo người, nói đăng kí là đăng kí luôn? Chẳng qua là, sự giác ngộ đáng thương này đối với Đỗ Lôi Ty mà nói thật sự đã quá muộn, đợi đến khi cô phát hiện trong chuyện này có điểm là lạ thì hai bản đăng kí kết hôn màu đỏ đã đưa tới trước mặt bọn họ.
“Chúc mừng hai vị, chúc hai vị đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử.”
Lúc này Đỗ Lôi Ty mới giật mình tỉnh lại, mình đã từ ô “chưa lập gia đình” tung người nhảy vào ô “đã kết hôn”, từ nay về sau cô chính là một người phụ nữ đã có chồng!
Tất cả các bước trước khi kết hôn: hẹn hò, xem phim, đi dạo phố, hôn, cầu hôn,…cô đều không được nếm trải. Ngay cả lần duy nhất có thể được gọi là bước “cầu hôn” đó cũng vì cho rằng anh là ngôi sao trên TV mà xem nhẹ, về phần chú rể lại càng không cần phải nói, từ lần đầu gặp mặt đến khi kết hôn, bọn họ biết nhau chưa đến hai mươi tư giờ!
Đỗ Lôi Ty bỗng nhiên rất muốn khóc, thì ra đời người có thể trôi qua nhanh đến nhoáng một cái như vậy.
Cô quay đầu nhìn người “chồng” ánh mắt vô cảm đang ngồi ngay bên cạnh mình, nhịn không được cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Dĩ nhiên cái cô cảm khái không phải là “bay lên đầu cành làm phượng hoàng”, cũng không phải là “gả vào nhà giàu có”, lại càng không phải “thấy người sang bắt quàng làm họ”, điều cô cảm khái chính là — sếp tổng đại nhân làm sao có thể trấn tĩnh đến như thế chứ!
Cảm nhận được ánh mắt khác thường đến từ người bên cạnh, Liêm Tuấn quay mặt sang, thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, điều này làm cho sếp tổng đại nhân cảm thấy không thoải mái. Anh khẽ nhíu mày, hỏi: “Em đang nhìn cái gì thế?”
“Không có… Không có gì…” Đỗ Lôi Ty vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Trầm mặc một hồi, cô lại không nhịn được len lén liếc mắt một cái.
Lần nhìn thoáng qua này, trong bụng cô cả kinh, sao sếp tổng đại nhân vẫn còn đang nhìn mình thế chứ? Chẳng lẽ giống như trong tiểu thuyết nói, hoàng tử anh tuấn nhiều tiền liếc thấy cô bé lọ lem xinh đẹp dịu dàng, vừa thấy đã yêu, sau đó sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn mãi mãi về sau?
Chỉ tiếc Đỗ Lôi Ty đã nghĩ hơi thiếu một chút, cô không dịu dàng cũng không xinh đẹp, cho nên sếp tổng đại nhân không thể nào có loại ánh mắt đạt đến trình độ này được.
Nhìn ánh mắt ngu ngốc của Đỗ Lôi Ty, Liêm Tuấn hiểu trong đầu cô bây giờ nhất định đang suy nghĩ một chuyện gì đó rất nhàm chán. Thế nên, anh thở dài, bất đắc dĩ quay đầu lại.
Cái thở dài này của sếp tổng kéo Đỗ Lôi Ty từ trong ảo tưởng tốt đẹp quay về. Cô chán nản cúi đầu lần nữa, quả nhiên tiểu thuyết tình yêu đúng là gạt người, gạt người đó!
Hai người vẫn trầm mặc, cho đến khi xe dừng lại trước một biệt thự xa hoa.
Đỗ Lôi Ty kinh ngạc vừa nhìn quanh bên ngoài cửa xe vừa hỏi: “Đây là đâu?”
Phía sau truyền đến giọng nói trầm bổng đặc biệt của sếp tổng: “Nhà của chúng ta.”