“ Chỉ có tài miệng lưỡi là lợi hại, đợi ta nuốt xong kỳ hoa rồi, xem ta đối đãi với ngươi như thế nào! “ Hắc Ngưu lão yêu thầm nghĩ, rồi ngẫng đầu lên nhìn bầu trời, thì thấy, vầng trăng đã lên cao, đã là lúc ánh trăng sáng nhất, chỉ là trên bầu trời còn có các đám mây tụ lại càng ngày càng nhiều, tiếng sấm ầm ầm, khiến cho lòng người chấn động.
Hắc Ngưu lão yêu thấy lũ yêu thú đều đứng bên Mộ Dung Tuyết Ương, Hừ hai tiếng, rồi nói “Xem ra đám tiểu yêu này không có duyên phận, vậy kỳ hoa đó là do ta mở, các ngươi hãy tránh ra, để lão ngưu ta thử xem.”
“ Kỳ hoa Vũ Nguyệt nở tại Ngọc Ương Sơn, muốn thử cũng là công tử nhà ta thử trước…” Tử La Nhi phẫn nộ nói.
“ Không ngại!” Mộ Dung Tuyết Ương đưa tay ra làm động tác thỉnh thị ” Hắc Ngưu huynh, mời!”
Hắc Ngưu lão yêu hừ một tiếng, mang theo đám đệ tử, đỉnh đạc hướng tới đóa kỳ hoa đi tới.
Mộ Dung Tuyết Ương nhìn lão quy vẫn canh giữ bên cạnh đóa kỳ hoa, tựa hồ như sợ người khác cướp đoạt, khoát tay một cái ra hiệu: “Bá bá, theo ta sang bên này ngồi”
“ Nhưng là….?” lão quy thấy lũ Hắc Ngưu lão yêu đi tới, không dám rời đi.
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương khoát tay một cái thì như có một nguồn lực mạnh mẽ phóng tới, lão quy không kịp phản ứng thì đã bị nguồn lực này kéo lại.
Mộ Dung Tuyết Ương căn bản không để ý tới Hắc Ngưu lão yêu, an nhiên dẫn người đi trở về, tự mình rót một chén rượu đưa lên.
“Chủ nhân !”lão Hắc Ngưu vộ vàng như vậy, chắc chắn là có âm mưu đó!”.
Cũng khó trách lão quy lo lắng như vậy, năm ngoái thì Mộ Dung Tuyết Ương mới là lục phẩm yêu linh, hôm nay lão Hắc Ngưu cũng đã đạt tới lục phẩm, nếu lão ăn được kỳ hoa nhất thời sẻ tăng lên thất phẩm, hơn nữa đêm nay lại là đêm Nguyệt Hoa, vậy Ngọc Ương sơn động sẽ tràn nhập trong vòng nguy hiểm.
Tử La Nhi khẻ nhíu mày nói “ công tử lão Hắc Ngưu tối nay nhất định là có sự chuẩn bị, không biết gã Triết Biệt đã nói cho hắn nghe cái gì?”.
Mộ Dung Tuyết Ương nhếch miệng cười khẻ nói :”Hắc Ngưu lão yêu là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triễn, cho dù có chuẩn bị thì bất quá không ngoài một chữ .”
“chữ nào ..?”
“Cướp!” Mộ Dung Tuyết Ương khẻ liếc mắt nhìn Linh Khanh Nhi một cái, làm tiểu tiên tử này trong lòng rung động, trên mặt đã ửng đỏ.
Đang khi nói chuyện, Hắc Ngưu lão yêu đã bắt đầu hành động, lão Hắc Ngưu dẩn theo hơn mười đồ đệ, thô bạo gạt đám yêu thú của Ngọc Ương sơn ra, cư nhiên vây quanh đóa kỳ hoa, tạo thành một vòng tròn ở giữa là Hắc Ngưu lão yêu và kỳ hoa.
“Nguy rồi!” Vân quy thú đầu đầy mồ hôi lạnh nói, “bọn họ thật sự là muốn cướp hoa!”.
Đương nhiên là muốn cướp!
Chữ mà Triết biệt nói bên tai lão Hắc Ngưu chính là chữ này “cướp”. Vụ Ngưu sơn đã trả giá quá nhiều vì đóa kỳ hoa này rồi, nếu hôm nay Hắc Ngưu lão yêu không làm cho hoa nở được, thì dứt khoát là phải giở thủ đoạn cướp đoạt.
Lúc này Hắc Ngưu lão yêu đang đứng ở giữa vòng tròn, ánh mắt đắc ý nhìn về phía đóa Kỳ hoa Vũ Nguyệt, trong lòng cười nhạo Mộ Dung Tuyết Ươngt, cho dù ngươi có quỉ kế đa đoan như thế nào, thì hôm nay cũng không dám một mình độc chiếm đóa hoa này, lão ngưu ta cho dù nuốt cả đóa hoa này, yêu thánh trách tội xuống, thì đã có mười ba kiện tiên bảo chống lưng,đi đâu mà sợ chứ!.
Huống chi đến lúc đó, ta đã tăng lên một phẩm, hết thảy trở thành sự thật, thì Ngọc Ương sơn của ngươi vĩnh viễn ở thế hạ phong so với Vụ Ngưu sơn của ta.
Hắc Ngưu lão yêu đã cảm giác được hạnh phúc đang tới rất gần, hắn quyết định trước tiên cứ thử một lần, xem bản thân mình rốt cuộc có phải là người có duyên hay không.
Tuy nói tính cách của hắn là rất nóng nảy, đã sớm muốn nuốt ngay bao hoa vào trong miệng, nhưng trong lòng cũng có chút hư vinh. Gần một trăm năm qua chưa có ai là người chính thức làm cho Kỳ hoa Vũ Nguyệt nở, mà đóa hoa này lại được xưng là diễm lệ vào bậc nhất, thế mà ngay cả yêu thánh cũng chưa từng thấy qua.
Nếu lão ngưu bằng chân chính thực lực của mình làm hoa nở, thì hắn so với yêu thánh còn không phải là danh giá hơn sao?
Cho nên thừa dịp ánh trăng vằng vặt, Hắc Ngưu lão yêu vươn một ngón tay to lớn nhẹ nhàng sờ lên bao hoa ,
Rất kỳ quái, Kỳ hoa Vũ Nguyệt ở giữa phát ra một nguồn linh lực, so với tưởng tượng của mọi người thì yếu đi rất nhiều, hơn nửa có chút nhàn nhạt, tựa hồ bên trong ẩn chứa một nguồn linh lực đậm đặc hơn, bao hoa cũng rất là cứng rắn, còn có chút lạnh lẽo.
Hắc Ngưu lão yêu lại không để ý đến chuyện đó, chỉ lo thúc đẩy nội lực của mình vào trong bao hoa.
Nội lực tràn vào như biển, bao hoa chỉ lóe lên một cái, cũng không có một chút dấu hiệu nào là muốn mở ra
Hắc Ngưu lão yêu thực sự không cam lòng, còn muốn thử lại một lần nửa, nhưng bên ngoài đám tiểu yêu đều đứng cả lên, gân cổ nói “ Mở không được thì là mở không được, còn cố làm gì nữa?”
“ Người ta là cao nhân, sợ bị mất mặt ấy mà!”
“ Tự mình đã mở không được sao lại không cho đồ đệ thử xem, mang danh là động phủ chủ nhân mà tính khí hẹp hòi như vậy, làm sao so được với Ngọc Ương tiên nhân tính tình hào phóng đây !.”.
“Như thế sao được, lỡ ra đồ đệ của hắn mở được, thì phẩm cấp lại vượt hơn sư phụ, thì chức chủ nhân Vụ Ngưu sơn động phủ lại về tay người đó thì biết làm thế nào ?”
Nghe mấy lời châm chọc, Hắc Ngưu lão yêu tức giận, đầy mình một cổ tà hỏa, cả đời hắn làm lão Đại chưa bao giờ chịu qua sự nhục nhã như thế này, nhất thời máu nóng xông lên đầu, bất chấp mọi hậu quả , tay liền nhổ ngay lấy đóa Kỳ hoa Vũ Nguyệt, phi thân bay lên không trung.
Lão quy nhìn về nơi xa thấy kỳ hoa đã lọt vào tay Hắc Ngưu lão yêu, trong lòng âm thầm kêu khổ, chỉ vào lão Hắc Ngưu nói: “Lão yêu, ngươi muốn làm cái gì ?Uổng cho ngươi là người đứng đầu một núi, chẳng lẻ muốn phá bỏ quy củ, đi làm cái chuyện cướp đoạt hay sao ?
“Ta cướp đó, ngươi làm gì ta!” Hắc Ngưu lão yêu căn bản đã quên lão quy này là lảo rùa đen lúc trước.” lão tử đã phí mười ba kiện tiên bảo mới có cơ hội này, Kỳ hoa Vũ Nguyệt chính là của lão tử”
“Ta nói ngươi buông ra !!” Lão quy vung tay nói.
“Buông!!” Hắc Ngưu lão yêu cười lên cuồng dại “Hoa này trong tay ai thì là của người đó, ai bảo Ngọc Ương đại tiên của các ngươi ngu xuẫn ,ra bộ văn vẻ, chịu kết quả này củng là đáng kiếp!”
Ta khuyên ngươi hảy buông ra !” Mộ Dung Tuyết Ương lãnh đạm nói.
“Buông? Để ta buông cho ngươi xem!” Hắc ngưu lão yêu há mồm to đớp một cái,cả đóa Kỳ hoa Vũ Nguyệt đã nằm tọp trong miệng lão, nhanh chóng nuốt ngay vào bụng.
“Ài…..” Mộ Dung Tuyết Ương lắc đầu thở dài.
Chung quanh chúng tiểu yêu tức giận, tròng mắt muốn rơi lệ, thống hận chính mình như thế nào lại không xông lên trước, là người đoạt được kỳ hoa.
Nhưng hết thảy đã trở thành sự thật, Hắc ngưu lão yêu đã một tiếng nuốt cả bao hoa vào trong bụng, đóa hoa này chính là kỳ hoa, dù chỉ là một bao hoa, nhưng củng làm cho mọi người ở đây trong lòng nặng nề, giống như bị nện bằng một quả chùy sắt.
Sau khi nuốt vào Kỳ hoa Vũ Nguyệt, Hắc ngưu lão yêu thấy trong mình phảng phất tràn ngập một cổ lực lượng, ngửa mặt lên trời cười rộ : “ Ha Ha! Mộ Dung Tuyết Ương uổng cho ngươi một đời thông minh, nhưng hôm nay lại nhát gan thua cho ta một vật chí bảo, từ nay về sau, Ngọc Ương sơn của các ngươi vĩnh viễn bị Vụ Ngưu sơn của ta đè nén, cái gì mà động phủ đứng đầu trong ba mươi sáu động phủ, vị trí này sau này chính là của ta, là của Hắc Ngưu lão yêu ta . ..Ha..Ha…!”
(hết phần kết)