- Cậu nói thật chứ Gabriel, hôm đó cậu và Ryuji suýt nữa bị chùm đèn rơi trúng hả.
Cindy hai mắt mở to, che miệng thốt lên.
- Trông tớ có giống một thằng nhóc nói dóc không, Cindy.
Gabriel vẻ mặt ấm ức nói.
Rebecca ngồi bên cạnh, mắt nhìn chăm chú Gabriel, trên gương mặt nhỏ nhắn mặt tràn ngập sắc thái không tin tưởng, chỉ thiếu điều bật ra câu "tin cậu mới là lạ".
- Các cậu... Các cậu thật là... Biết thế mình đã không kể cho các cậu nghe. Ôi tức chết đi được.
Gabriel chỉ tay về phía hai cô gái, miệng há to, vẻ mặt phẫn hận kêu lên.
- Ha ha, xin lỗi Gab, ai bảo cái bộ dạng nghiêm túc của cậu trông khó tin vậy chứ.
Rebecca cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
- Xin bạn đấy, mình thật sự nghiêm túc đấy, lúc đó nếu không có bạn gì ấy nhỉ, chết tiệt, trí nhớ mình tệ quá, đến tên bạn ấy mình cũng quên mất. Thôi bỏ qua vụ tên tuổi, nếu lúc đó bạn ấy không đẩy mình và Ryuji ra, tụi mình chắc chắn sẽ bị chùm đèn đè bẹp rúm.
Gabriel tiếp tục liến thoắng, không tiếp tục trình ra cái bản mặt nghiêm túc nữa, cậu ta sợ Rebecca sẽ lại nói "vẻ nghiêm túc của Gabriel thật khó tin."
- Cindy, tớ thề tớ nói thật đấy, tớ cho rằng chuyện này có liên quan tới Sylvia, hay đúng hơn là cái lời nguyền đáng ghét mà gia tộc Silverstone phải gánh chịu. Trước khi xảy ra chuyện chùm đèn, Ryuji đã ngồi nói chuyện với con bé nhà Silverstone khá lâu, bọn họ có vẻ khá thân thiết với nhau, lúc đó tớ cũng ngồi bên cậu ấy, sau đó cô ta rời đi, tớ và Ryuji liền gặp tai hoạ. Các cậu nghĩ chuyện đó giải thích thế nào chứ.
Gabriel giống như đang nhớ lại sự việc xảy ra, toàn thân khẽ run, cảm giác hãi hùng lúc đó cậu ta vẫn chưa có quên.
- Gabriel, chuyện nghiêm trọng như thế sao giờ cậu mới nói cho mình biết. Cậu có coi bọn mình là bạn không vậy.
Cindy tức giận gắt lên.
- Xin lỗi Cindy, Rebecca, mình không muốn giấu các bạn, chỉ là Ryuji không cho mình nói thôi. Mình đã hứa với cậu ấy. Nếu cậu ấy biết mình không giữ lời, cậu ấy sẽ giận mình.
Gabriel yếu ớt nói, Cindy tức giận khiến cậu ta cảm thấy có lỗi.
Trong lòng Gabriel thầm mặc niệm "xin lỗi Ryuji, mình là bị ép buộc, mình không muốn thất hứa với cậu đâu nhưng không còn cách nào khác, Cindy nổi giận rất đáng sợ, mình không dám chọc giận cô ấy."
- Gabriel, cậu biết sự việc này nghiêm trọng cỡ nào không, vì sao không nói cho mình biết sớm, các cậu có thể đã mất mạng đấy. Tớ biết Ryuji là một gã ngốc nhưng không nghĩ tới cậu còn ngốc hơn cả cậu ấy.
Cindy thẳng thừng đả kích.
- Được ...được...được rồi mà. Mình biết mình sai rồi mà Cindy. Vậy cậu nói giờ chúng ta phải làm gì. Tớ lo lắng nếu Ryuji cứ tiếp tục tiếp xúc với con nhỏ nhà Silverstone, lời nguyền thật sự sẽ giáng xuống đầu cậu ấy.
Gabriel cảm thấy khó giải quyết. Cậu ta không nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu cả.
Không hiểu sao khi nghe Gabriel kể Ryuji và Sylvia có vẻ khá thân thiết, Cindy thấy trong lòng rất khó chịu.
"Ryuji là đồ ngốc siêu cấp, biết rõ cô ta nguy hiểm như vậy còn cố ý tới gần. Thật đáng ghét. Lại còn nói mấy thứ ngớ ngẩn như mình hiểu cảm giác của bạn ấy. Người ta đâu có cần cậu phải cảm thông chứ."
Cứ nghĩ tới chuyện này là Cindy lại cảm thấy bực bội, ánh mắt nhìn Gabriel đã mang theo mùi vị nguy hiểm.
Gabriel nhạy cảm phát hiện ra thái độ của Cindy có gì đó không đúng, trong lòng thầm hô "Không ổn", chứng kiến ánh mắt Cindy đang nhìn về phía mình, Gabriel chỉ thấy toàn thân lạnh lẽo, tóc gáy dựng đứng.
- Nguy hiểm, không biết có vì chuyện này mà cô nàng có ý định xử lý mình không. Thật đáng sợ.
Gabriel thầm cầu nguyện.
- Ah.. Đừng lo, mình không giận cậu đâu. Nhưng mình có một việc muốn nhờ cậu giúp, có thể chứ, Gab thân mến.
Trong giây lát, vẻ tức giận hoàn toàn biến mất trên gương mặt xinh đẹp của Cindy, thay vào đó là một nụ cười thân thiện. Cô hơi híp mắt, ngón tay khẽ tì lên chiếc cằm thon gọn, dáng vẻ như đang suy nghĩ.
"Ảo giác, nhất định là ảo giác. Hẳn là bạn ấy sẽ không tức giận đâu."
Gabriel thì thào nói bằng thanh âm chỉ cậu ta nghe được, cậu ta dám chắc chỉ một giây trước thôi, ánh mắt Cindy nhìn mình giống như có hai ngọn lửa muốn thiêu rụi hắn. Biến hoá này cũng thật quá nhanh đi. Bên cạnh Cindy, Gabriel trông thấy bàn tay Rebecca đang không ngừng làm ra động tác vặn xoắn, ánh mắt lơ đãng liếc về phía mình, Gabriel toát mồ hôi.
Gabriel chán nản lắc đầu, hai cô nàng này đều có tiềm chất ma nữ, nhất là Cindy, đừng để bị đánh lừa bởi ngoại hình dễ thương của cô ta nếu không bạn sẽ phải hối hận. Rebecca từ khi đi chung với Cindy cũng bị lây bệnh ma nữ, thật đáng tiếc cho một cô bé vốn hiền lành, rụt rè.
Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, có cho Gabriel cả đống vàng Zeny, cậu ta cũng không dám nói ra những lời này.
- Được, được... Bạn nói đi Cindy, có thể mà.
Gabriel đáng thương chỉ còn cách đáp ứng, không hề có chút chống cự nào.
- Không đùa với cậu nữa, Gabriel. Mình nghiêm túc nhé, bọn mình giao cho cậu một nhiệm vụ đó là bất cứ lúc nào cậu đi cùng với Ryuji mà thấy Sylvia xuất hiện, cậu phải tìm mọi cách đánh lạc hướng Ryuji không để cậu ấy trông thấy cô ta. Nếu lỡ thấy rồi thì phải nghĩ biện pháp kéo cậu ta đi nơi khác tránh không để hai người bọn họ tiếp xúc với nhau. Nếu không Ryuji sẽ gặp nguy hiểm, vì như những gì cậu nói, lời nguyền đáng ghê tởm kia đã bắt đầu ảnh hưởng tới Ryuji rồi. Và cả cậu nữa Gabriel, cậu cũng nên tránh xa Sylvia, nếu cậu không muốn chuyện lần trước tái diễn. Cậu hiểu chứ.
Nhìn cái bộ dạng tội nghiệp của Gabriel, Cindy cảm thấy rất buồn cười, chỉ là cô bé cố nín lại, bày ra bộ mặt nghiêm túc khiến Gabriel cố vểnh tai lên mà chăm chú lắng nghe.
- Gab thân mến, không cần phải căng thẳng đến vậy chứ. Bọn mình đâu có giống sinh vật hắc ám chứ, bọn mình sẽ
không chén thịt cậu đâu. Đừng sợ, cậu nhóc.
Rebecca cười khẽ ,trêu.
- Ok. Tớ hiểu.
Gabriel gật mạnh đầu, xem như nhận nhiệm vụ làm bảo an cho Ryuji, dù Cindy không nói thì hắn cũng sẽ làm, ai bảo Ryuji là bạn tốt của hắn chứ.
- Vậy không nói chuyện này nữa, chúng mình qua xem Ryuji chút đi.
Cindy đề nghị.
*************************************
Ryuji lúc này đang say giấc, không hề biết đám Gabriel vừa thông qua kế hoạch bảo vệ an toàn cho hắn.
Ryuji đang mơ, trong giấc mơ, hắn thấy mình trở thành thần bí sử gia, độc hành phiêu bạt khắp đất trời, không địa danh nào trên đại lục Neitherland thiếu đi dấu chân của hắn. Từ băng nguyên lạnh lẽo đến hoang mạc nắng cháy , từ biển sâu thâm trầm đến đại sơn hùng vĩ, từ hoàng triều bất hủ tới cấm địa u ám đầy hiểm nguy.
Không có nơi nào Ryuji hắn không thể tới, không có nơi nào hắn không dám tới, không chướng ngại nào có thể ngăn trở bước chân thần bí sử gia trẻ tuổi trên hành trình khám phá nhữnng bí ẩn lịch sử đã chìm trong quên lãng.
Hành trình tưởng như dài vô tận của hắn dần đi tới hồi kết, cùng với toạ kỵ của hắn, hỏa long vương cao quý và thánh khiết, Ryuji đặt chân lên đỉnh cao nhất của "Con đường thiên giới" ,
trở thành tồn tại vĩ đại vượt xa những kẻ được thế gian tôn sùng bằng danh xưng Lord hùng mạnh.
Ngoài hiện thực, khoé miệng Ryuji nhếch lên lộ ra một nụ cười hạnh phúc,
nước miếng từ miệng chảy ra thấm ướt một khoảng ga trải giường.
- Các cậu nhìn xem cái vẻ mặt hạnh phúc chết tiệt vì mộng đẹp của cậu ta kìa. Trong khi chúng ta ở đó lo lắng cho cậu ta, thì cậu ta nằm đây ngủ ngon lành vậy đấy.
Gabriel chứng kiến nét mặt khoái chí của Ryuji khi đang ngủ liền đoán rằng hắn đang mơ một giấc mơ tuyệt vời nào đó, Gab đáng thương của chúng ta không biết phải nói gì hơn, cậu bé không nhịn được mà càu nhàu.
Cindy và Rebecca chứng kiến trên mặt Ryuji nước miếng chảy thành dòng cũng không nhịn được cười.
- Dậy , dậy , Ryuji dậy mau. Không thể tin nổi cậu có thể ngủ được tới tận bây giờ. Trong khi người ta lo lắng cho cậu thì cậu vẫn nằm ngủ một cách vui sướng như vậy. Dậy mau nếu không tớ sẽ đổ nước lạnh lên người cậu đấy.
Gabriel chịu áp bức quá lâu rồi, lúc này đây có thể tìm thấy đối tượng để giải toả áp lực, cậu ta không hề do dự tiến lên dùng bạo lực với cái gã có tiềm năng giành giải quán quân cuộc thi ngủ kia.
Gabriel giơ tay vỗ vỗ vào má Ryuji, tay còn lại thì không ngừng chọc vào sườn hắn.
Chỉ là hắn vừa chạm vào mặt Ryuji liền khựng lại như bị điện giật, rối rít rụt tay lại, miệng tru tréo.
- Ôi mẹ ơi, mất vệ sinh quá. Cái thứ chết tiệt dính dính này có phải là nước miếng không vậy.
- Chúc mừng cậu đã đoán đúng, Gab yêu quý.
Rebecca khúc khích cười cho biết đáp án.
Cindy cũng hơi vui vẻ, ít ra tình huống như vậy có thể thấy được Ryuji không có vấn đề gì đáng lo. Chỉ là cái bộ dạng khi ngủ mơ của cậu ta thật sự khó coi a.
Lại nói Ryuji đang sung sướng tận hưởng cảm giác đứng trên đỉnh thế giới, hắn đang đắm mình trong ngọn lửa thần thánh, xung quanh hắn, băng tuyết thét gào không ảnh hưởng tới hắn chút nào, đột nhiên hắn chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
"Ryuji...Ryuji..."
Liền sau đó thân thể giống như mất hết sức mạnh, không đứng vững nổi, hắn ngã nhào từ đỉnh "Con đường thiên giới" xuống.
Cảm giác hẫng một thoáng, Ryuji giật mình tỉnh dậy, mồ hôi tuôn như tắm.
Có chút mê muội, Ryuji ngước cặp mắt kính to bự nhìn về trước mặt.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt hung hãn của Gabriel đang gần sát mặt hắn.
- Gabriel cậu định làm gì vậy.
Ryuji hoảng sợ vội lùi lại, trong trạng thái mơ mơ màng màng, hắn không rõ Gabriel đột nhiên phát điên lên làm gì.
Gabriel một tay đang liều mạng chọc sườn Ryuji cũng giật mình, vội vàng lùi lại, cách xa Ryuji một quãng.
- Này Gab, tớ biết chúng ta là bạn tốt nhưng không có nghĩa tớ có sở thích đồng giới, cậu có thể đừng đột nhiên dí sát mặt vào như thế được không. Tớ thật sự sợ hãi đấy.
Ryuji thấp thỏm không yên, thấp giọng nghi hoặc nói.
- Cậu...cậu...cậu...
Gabriel nghe được lời Ryuji nói chỉ cảm thấy tức muốn nổ phổi. Cậu bé đang thương không nói nên lời, chỉ tay về phía Ryuji không ngừng lắp bắp, thần sắc tràn ngập căm phẫn. Đúng là cậu ta bị làm cho tức điên lên rồi.
Cindy và Rebecca chứng kiến hai người bọn họ đối đáp, cả hai không nhịn được ôm bụng cười sằng sặc, bất chấp hình tượng thục nữ của mình.
- Các cậu còn ở đó mà cười được à. Mau giải thích cho quý ngài ngủ ngày biết đi, không cậu ta lại nghĩ tớ là người có vấn đề về mặt giới tính.
Gabriel bực bội gắt.
Ryuji vừa hết ngái ngủ, lúc này hắn mới để ý thấy trong phòng ngủ của mình nhiều thêm hai cô gái.
Vội vàng, đưa tay áo chùi đi nước miếng còn sót trên khoé miệng, Ryuji cuống quít ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc và áo quần xốc xếch, có chút lúng túng lên tiếng.
- Ah... Cindy, Rebecca, chào các cậu. Xin lỗi, mình không biết hai cậu cũng ở đây.
Rebecca hơi nhăn mũi, đoạn dùng khuỷu tay khẽ hích Cindy, thì thầm với cô.
- Bạn xem kìa, quý ngài lập dị lấy áo lau nước miếng, thật là mất vệ sinh.
- Không có gì, mình quen rồi ấy mà.
Cindy mỉm cười trả lời, tựa như hành động vừa rồi của Ryuji cô đã thấy nhiều nên chẳng có chút phản cảm nào hết.
Hai người nói nhỏ nhưng trong phòng khá yên tĩnh nên Ryuji đều nghe được hết.
Không nghe thấy thì không sao, vì nghe được nên Ryuji càng trở nên bối rối, mặt hắn đã đỏ bưng như trái gấc chín.
- Đừng trêu Ryuji nữa, bạn ấy xấu hổ rồi kìa.
Cindy khúc khích cười, trong mắt ánh lên một tia ranh mãnh.
- Đúng rồi, sao các cậu lại tới đây.
Ryuji hỏi, có điều sau khi nói ra hắn liền hối hận, thầm chửi mình ngu ngốc.
- Vậy bọn mình tới thăm cậu cũng không được sao.
Cindy không hài lòng nói.
- Ah..không ..không phải...Mình..mình thật sự không cố ý, à không...mình không có ý đó, mình không định nói như vậy.
Ryuji càng thêm luống cuống, mặt hắn càng đỏ gay hơn nữa.
- Chẳng phải là vì bạn ấy lo lắng cho tình trạng sức khoẻ của cậu nên tới đó sao.
Ở một bên, Gabriel hậm hực nói chen vào.
Ryuji liếc nhìn Gabriel ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao.
- Là thế này, ở trong lớp học Cindy thắc mắc cả ngày nay sao quý ngài chăm chỉ không xuất hiện, tớ kể với bạn ấy rằng cậu ngủ mê mệt như chết từ tối qua đến giờ chưa dậy, người cậu vừa bẩn vừa bốc mùi khủng khiếp, bạn ấy lo lắng cậu có thể hay không gặp vấn đề rắc rối gì đó, hoặc bị bệnh cũng không biết chừng, nên mới tới đây xem. Tất cả chỉ có vậy. Người ta có lòng tốt tới thăm, lo lắng cho cậu như vậy, thế mà đến nơi lại trông thấy cái cảnh cậu đang ngủ một cách ngon lành, miệng còn phun ra thuỷ hệ nguyên tố, thật là khiến người ta thất vọng đấy.
Gabriel tuôn ra một tràng, có vẻ cơn giận của cậu ta vẫn chưa xẹp đi chút nào.
- À, tiện thể mình thông báo cho cậu biết, trên đường tới thăm cậu, tớ đã kể chuyện chúng ta suýt nữa bị chùm đèn chết dẫm đè bẹp cho Cindy nghe rồi.
Gabriel không chút do dự đem Ryuji bán đứng, bât chấp ánh mắt hình viên đạn của Ryuji đang nhằm vào hắn, dù sao bởi cặp kính quái dị ngăn cách, Gabriel hắn cũng không nhận thấy được điều đó.
- A, đột nhiên tớ nhớ ra mình có việc gấp. Chào các cậu , tớ phải đi rồi.
Gabriel vỗ trán "sực nhớ" ra.
Dứt lời, Gabriel vọt chạy ra khỏi phòng giống như bị ma đuổi.
- Mình cũng chợt nhớ ra mình quên chưa đem trả sách thư viện, mình phải đi trả nếu không quản lý thư viện lần sau sẽ không cho mình mượn sách nữa.
Rebecca cười đầy ẩn ý, tuỳ tiện lôi ra một cái lí do không đáng tin chút nào.
Ngay sau đó, cô bé không chờ Cindy kịp phản ứng đã mất hút sau cánh cửa ra vào.
Trong phòng chỉ còn lại Ryuji và Cindy.
Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên ngập ngừng.
Ryuji sắc mặt càng đỏ hơn, có chút rối rắm, hay tay đan vào nhau, mặt hơi cúi, không hiểu vì sao lúc này đối diện với Cindy hắn thấy mình như mất đi tự tin cùng dũng khí.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng mịn của Cindy thoáng ửng đỏ nhưng không quá rõ, cô lặng yên nhìn Ryuji đang bối rối trước mặt, hồi lâu không lên tiếng.
Bị ánh mắt Cindy chiếu tướng, Ryuji càng cảm thấy ngượng ngùng hơn, cảm giác giống như tay chân lúc này đều thừa thãi, có lời mà nói không ra.
Cứ lặng lẽ như vậy gần 5 phút, Cindy khúc khích cười, phá vỡ bầu không khí ngại ngùng đến căng thẳng này.
- Cậu bị con gì cắn hả Ryuji, không giống cậu thường ngày chút nào. Xem này, trông cậu hiện giờ thật giống như cô gái nhỏ đang xấu hổ, e ấp khi đứng trước chàng trai mà cô ta ngưỡng mộ.
Cindy mở miệng trước, vừa nói ra đã chọc cho Ryuji đang xấu hổ chợt giống như bị điện giật, giãy nảy lên phản bác.
- Cậu là cô gái nhỏ e ấp thì có.
Chỉ đơn giản một câu nói như vậy, sự ngại ngùng giữa hai người đã giảm bớt đi nhiều.
- Đây mới là Ryuji thường ngày mà mình biết chứ.
Cindy nhoẻn miệng cười.
Nụ cười của cô tươi tắn tựa như hải đường đắm mình trong sương sớm, thanh thuần, trong trẻo và dịu êm khiến người ta muốn mãi ngắm nhìn, mãi lưu lại trong ký ức.
Gương mặt xinh đẹp cùng làn da tuyết trắng, tóc dài buộc cao lộ ra vầng trán thanh thoát , đôi mắt to tròn linh động cùng chiếc mũi cao tinh xảo, phối hợp với nụ cười thuần khiết mà không át đi nét quý phái, thanh lịch, càng tôn thêm vẻ đẹp rạng ngời của cô.
Trong khoảnh khắc, cả căn phòng như bừng sáng, Ryuji giống như trúng phép thuật định thân, mọi động tác, suy nghĩ đều tạm ngưng, vẻ xấu hổ vừa rồi hoàn toàn biến mất, hắn chợt ngẩn ngơ, dường như đang chứng kiến nụ cười đẹp nhất thế gian.
Biểu hiện ngây ngốc của Ryuji khiến nội tâm Cindy rất vui vẻ, không biết vì sao, trong lòng dâng lên một suy nghĩ lạ lùng.
"Không biết trong mắt cậu ta, mình và Sylvia ai xinh đẹp hơn nhỉ."
- Này, này anh chàng ngốc, cậu định ngẩn người ra đến bao giờ vậy.
Ryuji hơi giật mình, cơ mặt khẽ giật giật. Không cần phải soi gương, hắn cũng biết bộ dạng của mình vừa rồi thật ngớ ngẩn hết chỗ nói. Hắn thầm rủa chính bản thân mình tại sao định lực lại kém đến vậy, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn bị nụ cười toả nắng của Cindy hấp dẫn. Đối với Ryuji nụ cười của cô bé giống như độc dược trí mạng vậy, khiến hắn chịu thua không cách nào chống cự.
- Mình có đẹp không ? Ryuji, bạn mau nói thật đi, vừa rồi có phải bạn bị mình hấp dẫn đến mê muội không ? Hazzz.
Chỉ thoáng cái, Cindy thanh thuần vừa rồi lại quay về với bản sắc ma nữ trời phú.
Cố gắng xốc lại tinh thần, trước mắt hắn dường như vẫn còn in dấu hình ảnh tuyệt đẹp kia, Ryuji lắc đầu, trả lời một câu trái với tiếng lòng.
- Không... Không có... Mình chỉ giả bộ như vậy cho cậu tưởng bở thôi.
- Ryuji, không cần phải dối lòng, cậu không thừa nhận mình cũng có thể nhìn ra. Sao vậy, cậu là con trai lại không dám thừa nhận à. Dù sao đây cũng không phải lần đầu bạn ngắm mình theo cách như vậy. Thú nhận đi, việc bỗng nhiên phát hiện ra cô bạn thân của mình lại xinh đẹp và quyến rũ như vậy khiến cậu bị choáng đúng không.
Cindy giống như bắt được thóp của hắn, tuôn ra một tràng đả kích khiến Ryuji không kịp phản ứng.
- Đừng lo Ryuji, cậu hãy học cách chấp nhận sự thật đi.
Cindy tỏ vẻ an ủi, nói tiếp, trong đôi mắt đẹp lấp lánh vẻ ranh mãnh xen lẫn một chút đắc ý trẻ con.
Ryuji chỉ cảm thấy đau đầu nhưng hắn có cách nào đối phó với Cindy sao.
Câu trả lời là không có.
- Tha cho mình đi mà, Cindy.
Ryuji đau khổ năn nỉ.
- Được rồi, coi như là chút trừng phạt đối với cậu vì dám giấu mình chuyện cậu suýt bị chùm đèn đập bẹp. Giờ mình sẽ tiến hành thẩm vấn cậu và cậu phải trả lời thành thật. Nhớ kỹ, bị cáo Ryuji, cậu không có quyền im lặng.
Cindy nghiêm giọng nhắc nhở.
Dưới áp lực của điêu tra viên Cindy, Ryuji không còn cách nào khác là đành phải khai thật toàn bộ sự việc đã xảy ra, kể cả nguyên nhân tại sao hắn ngủ mê mệt như vậy.
Có điều cái nguyên nhân kia là nói dối. Hắn sẽ không để lộ ra chuyện hắn tiến hành huấn luyện bí mật cùng với sư phụ Hades, chỉ hàm hồ nói là hắn gần đây cảm thấy thân thể không được khoẻ nên cố gắng tập luyện thể thao để nâng cao thể lực.
Cuối cùng, Cindy còn bắt hắn phải hứa, sau này dù gặp chuyện gì rắc rối cũng nhất định phải nói cho cô biết, không được phép che giấu.
Ryuji bị ép buộc đành nhắm mắt đưa chân làm theo, lúc này Cindy mới tỏ ra hài lòng và tha lỗi cho hắn.
Lần đầu tiên ở cạnh Cindy tại một nơi chỉ có hai người, Ryuji cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, hắn đổ lỗi cho cái tính nhút nhát của mình, có điều trong lòng tự thêm vào một câu "Bạn có cần phải xinh như vậy không", đây là gián tiếp thừa nhận lực sát thương của Cindy với trái tim những chàng trai trẻ lớn đến mức nào.
Ở cạnh Cindy, Ryuji chưa từng cảm thấy phiền muộn, có chăng chỉ có sự vui vẻ, thoái mái mà thôi.
Nhưng thật lạ lùng, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ gì khác trên mức độ tình bạn với Cindy. Bởi hắn hiểu rằng, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ lớn đến mức nào, nó giống như một đỉnh núi cao sừng sững mà hiện tại hắn chỉ có thể đứng dưới chân mà ngưỡng vọng.
Cindy chưa từng đề cập tới xuất thân của mình, nhưng Ryuji rõ ràng, qua cách nói chuyện của Lucian, sau lưng Cindy chắc chắn là một thế gia pháp thuật hùng mạnh, tối thiểu cũng ngang tầm với gia tộc Augustine.
Ryuji hắn hiện tại chỉ giống như một con kiến yếu ớt đến thảm hại. Nhưng con kiến ấy đang không ngừng giãy dụa vươn lên từ tầng chót của thế giới pháp thuật, có thể đến một ngày nào đó nó sẽ trưởng thành, giống như thần long giang cánh xuyên thủng thiên không,
khiến cho đại lục Neitherland phải rung chuyển dưới quyền năng của mình.
- Một câu hỏi cuối, bị cáo Ryuji.
"Mình và Sylvia, ai đẹp hơn."
Hết chương 43