Không chút nào hứng thú đối với việc toàn bộ mọi người tập trung ánh mắt vào bài thi của thiếu nữ, Trùng Dương liền bắt đầu công việc mà hắn vẫn làm từ đầu tới giờ - ngủ gà ngủ gật trong góc, khôi phục lại sức khỏe sau một ngày tu hành mệt nhọc.
Chậm rãi tỉnh lại từ trong giấc mộng, hắn như lại vừa trải qua hai nửa cuộc đời từ trước tới giờ.
Cuộc đời trước, hắn ở một thế giới tên là địa cầu, một ngày nọ ngẫu nhiên gặp đúng vụ cướp ngân hàng, bất hạnh bị đạn lạc bắn trúng. Sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình không phải đang nằm ở bệnh viện, cũng không phải ở địa phủ, mà là trong một thế giới xa lạ tràn ngập ma pháp.
Hắn là một đứa con trai nhỏ của một quý tộc ở nông thôn, cũng có một phần nhận thức đối với thế giới ma pháp khổng lồ thần bí này.
Đại lục này tên là đại lục Âu La, ma pháp là thứ thần kỳ cao quý nhất trên đại lục này. Còn ma pháp sư chính là tầng lớp cao nhất quản lý xã hội nhân loại.
Bởi vì văn minh ma pháp phát triển, từ rất lâu trước kia chỉ có một số ít quý tộc mới có được, dần dần mới vượt qua khỏi giới hạn tầng lớp, khuếch tán tới trong toàn bộ xã hội, trở thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.
Tuy rằng trở nên thông thường nhưng kỳ thực ma pháp vẫn không hề giảm bớt sự thần bí và cao quý, cũng giống như sự tiến bộ của khoa học trên địa cầu, nhân loại càng phát triển càng phát hiện rằng mình có càng nhiều điều chưa biết. Ma pháp sư vẫn là chức nghiệp được mọi người tôn kính nhất, mà trong các ma pháp sư, bởi vì đội ngũ chức nghiệp mở rộng nên đương nhiên cũng phân hóa ra vô số loại và cấp bậc khác nhau.
Bất kể là ma pháp sư thế nào, sự tôn quý luôn luôn có quan hệ trực tiếp tới thực lực. Mà thực lực của một ma pháp sư, đại khái có thể xét trên ba phương diện.
Thứ nhất, đẳng cấp ma lực của ma pháp sư, cũng gọi thẳng là đẳng cấp của ma pháp sư. Từ cấp một tới cấp bảy là đẳng cấp thường, trên cấp bảy là lĩnh vực ma pháp sư, trên lĩnh vực là áo nghĩa (1), thánh linh, truyền kỳ, cuối cùng là thần cấp.
Thứ hai là pháp quyết minh tưởng của ma pháp sư.
Ma lực tích lũy đến từ minh tưởng, mà phương pháp minh tưởng khác nhau có hiệu quả khác nhau, đương nhiên cũng có phân cao thấp, ưu khuyết. Minh pháp cấp thấp chỉ cần tùy tiện đến một hiệu sách trong thành thị là có thể mua được, nhưng hiệu quả thì hiển nhiên không thể sánh nổi với các minh pháp cao cấp do các học viện, quân đội, quý tộc các loại thế lực truyền lưu đời này qua đời khác.
Thứ ba, chiêu thức ma pháp.
Thế gian này vô số ma pháp, nhiều không đếm xuể, biến ảo không ngừng, thiên kỳ bách quái, có tác dụng và đặc điểm khác nhau, cũng có phân cao thấp, ưu khuyết nhưng đều không phải là tuyệt đối. Ví dụ như trong một hoàn cảnh đặc biệt, một Chiểu Trạch (2) thuật cấp thấp gần như không hề có lực sát thương lại hữu hiệu hơn so với Lôi Thần Chùy cấp năm có lực sát thương cực cao.
Đương nhiên, khả năng gặp được cơ hội như vậy rất thấp, tình hình chung thì chiêu thức ma pháp cấp cao thấp đều xét trên uy lực của nó.
Theo ba phương diện cơ bản quyết định thực lực đó có thể thấy, các thế lực trên đại lục như học viện, học phái, gia tộc, quốc gia quân đội, v.v… đều có ưu thế lũng đoạn minh pháp cao đẳng và chiêu thức lưu truyền.Thường nhân không có nền tảng mà muốn luyện tập những chiêu thức hoặc minh pháp đó, trừ việc gia nhập các thế lực thì gần như không còn cách nào khác.
Nếu số mệnh may mắn gặp được minh pháp hoặc chiêu thức tiền nhân lưu lại ở một nơi nào đó để rồi đi tắt, giống như các tiểu thuyết võ hiệp kinh điển, chẳng qua đều là cơ duyên chỉ có thể ngộ mà khó có thể cầu.
Đại lục Âu La rất rộng lớn, phía bắc của đại lục có địch nhân vĩnh viễn của nhân loại – Thú tộc. Mà tuyệt đại bộ phận phía đông đại lục do các ma thú cấp cao chiếm giữ, theo truyền thuyết thì ở vùng đất xa hơn nơi ở của các ma thú phương đông còn có một chi nhánh văn minh ma pháp cường đại. Còn phía tây đại lục có các chủng tộc hắc ám thần bí khó lường.
Tóm lại, đây còn xa mới có thể vẽ ra được chính xác bản đồ của toàn thế giới như ở địa cầu. Hết thảy đều đang chờ khai phá và thăm dò, chính là một đại lục thần kỳ, một thời đại sáng tạo ra truyền thuyết.
Thân ở trong thế giới và thời đại như vậy, Trùng Dương đương nhiên cũng bừng bừng nổi dậy hùng tâm. Mà xuyên việt mang đến cho hắn ưu đãi duy nhất chính là, từ khi còn trẻ đã bắt đầu có suy nghĩ già dặn của người trưởng thành, làm cho hắn dần dần dậy thì sớm hơn nhiều so với những đứa trẻ khác. Cuồi cùng, hắn cũng được Phổ Thụy Tư Lan triệu tập tham gia thi tuyển để vào học tại đệ nhất ma pháp học viện của đế quốc Lôi Ân
Nhưng cho đến năm học thứ tư tại học viện thì ác mộng giáng xuống.
Dù Trùng Dương cố gắng thế nào, tốc độ tích lũy ma lực của hắn cũng tăng lên rất chậm, cảm giác như trong cơ thể đã ngập đầy nó, bất kể thế nào cũng không thể thu nhập thêm nữa.
Thử hết các loại biện pháp, cuối cùng hắn chỉ có thể ngửa mặt lên trời tuyệt vọng, giác ngộ rằng mình dù sao cũng không thể trở thành một anh tài ngút trời của Phổ Thụy Tư Lan mà chỉ có thể tới tu vi của một ma pháp sư cấp ba liền không không thể tiến thêm được nữa, chỉ là phàm nhân mà thôi.
Hắn trở thành học sinh lưu ban đầu tiên của Phổ Thụy Tư Lan.
Đế quốc đệ nhất ma pháp học viện truyền thừa đã nghìn năm nhưng từ trước hắn tới giờ vẫn chưa từng có học sinh lưu ban. Bất cứ ai đã tiến vào Phổ Thụy Tư Lan, thấp nhất cũng thuận lợi tốt nghiệp được ma pháp sư cấp bảy. Mà Trùng Dương, phá vỡ vinh quang của Phổ Thụy Tư Lan, đương nhiên phải chịu đựng sự kinh ngạc, khó hiểu, hèn hạ, ánh mắt chế ngạo... Sự cười nhạo và sỉ nhục cũng bắt đầu từ đó, nhưng vẫn chưa hề dừng lại.
Bởi vì Phổ Thụy Tư Lan căn bản là chưa từng có điều khoản xử lý học sinh lưu ban, Trùng Dương lại không hề có ý định chủ động rời đi, học viện chỉ còn có thể để hắn ở lại, tính đến nay đã sáu năm.
---
Bài thi cuối cùng cũng xong, Trùng Dương vẫn luôn ngủ gà ngủ gật giờ cũng đã tỉnh lại, trên mặt lại hiện lên nụ cười ngây ngô, hờ hững đi cùng với các học sinh ra khỏi điện phủ, đi vào hành lang, một mình rời khỏi đám đông.
Vào giữa trưa, ánh nắng tươi sáng mà không gắt chiếu rọi lập lòe lên những ma dược thảo hai bên hành lang. Một làn gió nhẹ thổi qua, phiến lá xanh nhạt thản nhiên phát tán ra khí tức dược thảo nhàn nhạt vào song cửa, khiến cho người ta cảm thấy tâm tình vui vẻ, thoải mái.
Trùng Dương theo hành lang u ám đi ra vườn, lập tức bị bao trùm trong ánh thái dương huy hoàng. Sự tương phản giữa bóng tối và ánh sáng khiến hắn hơi nheo mắt lại.
Xuyên qua khu vườn, tới hành lang cuối ở phía đối diện có một phòng kho bị bỏ quên. Năm năm trước, Trùng Dương dùng một số thủ đoạn, được cho phép cải tạo phòng bỏ quên này thành căn phòng dành riêng cho hắn.
Dùng ma pháp trượng gõ gõ lên cơ quan ma pháp trên cửa, tiếng khóa mở tương ứng, Trùng Dương đẩy cửa đi vào. Nghênh đón hắn là một luồng hương vị dược liệu vô cùng nồng đậm.
Bên trong rất rộng rãi, tường bên trái đặt một cái bàn gỗ sam rất dài, trên bàn đặt đủ các loại dụng cụ thủy tinh, hoặc bình hoặc lọ, hoặc các tấm da dê cuộn vào, trải ra, những vụn nguyên liệu dược thảo còn sót lại, thậm chí cả da lông, xương thịt ma thú, v.v… bởi vì lười dọn dẹp mà trông có vẻ rất bề bộn.
Còn bên trái, dưới chiếc cửa sổ lớn, là một chiếc bàn học, trước bàn là một chiếc ghế bành mềm. Trên bàn bừa bãi các loại giấy tờ, sổ sách. Bên cạnh bàn là một chiếc giá sách giản dị với không dưới trăm bộ sách các loại.
Trùng Dương đóng cửa, ngồi lên ghế, kéo ngăn kéo ở bên phải ra, hắn chuẩn bị bữa trưa từ buổi sáng – bánh bao đen nhân thịt bò, thêm một ít sữa dê.
So sánh với nhà ăn chuyên cung cấp các loại cao lương mỹ vị cho các học sinh thì bữa trưa như vậy quả thực là quá mức đơn sơ. Nhưng Trùng Dương cũng không để ý hương vị của bữa ăn thế nào, hơn nữa hắn cũng chẳng có bằng hữu nào trong học viện, cho nên đi đến nhà ăn quả là vô nghĩa, nếu không cần là không đi.
Trùng Dương gặm một miếng bánh, uống một ngụm sữa dê, trong đầu đang nghĩ đến màn kỳ diệu trong khi thi sáng nay.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Ma pháp biến dị? Biến dị ma pháp của ma pháp sư cấp ba, có thể khiến ma pháp đạo sư cấp áo nghĩa phải sợ hãi?”
Gương mặt đáng sợ chợt lóe lên trong ngọn lửa rồi biến mất, hắn nhìn thấy rất rõ, hơn nữa còn thấy được ánh mắt trên gương mặt đó chính là đang hướng về hắn. Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy khủng bố nhưng dường như không bị kinh sợ như ba vị đạo sư.
“Thôi, chỉ là ngẫu nhiên mà thôi...”
Trùng Dương ngẫm lại, nếu dựa vào đột biến ngoài ý muốn này để thăng lên cấp bốn thì quả thật là thú vị.
Sau khi chậm rãi ăn bữa trưa không tính là mỹ vị nhưng cân đối dinh dương, Trùng Dương lau sạch mặt bàn, rút ra một tờ giấy ma pháp đã chuẩn bị sẵn, cẩn thận trải lên mặt bàn, sau đó dùng tay phải rút một cây bút lông màu đỏ lửa từ trong hộp đựng bút ra, chấm vào mực ma pháp đã được điều chế tốt, dùng ngòi bút nhọn màu đỏ nhẹ nhàng chạm lên tờ giấy.
Hít một hơi thật sâu, ngưng tụ tinh thần, ấn lên ngòi bút, khiến cho nó trượt lên trên mặt giấy theo quy luật. Một đường mực đỏ thắm liền mạch, không hề đứt đoạn, uốn lượn mềm mại… dần dần tạo thành một đồ án huyền ảo, phức tạp.
Đây là quyển trục hỏa hệ ma pháp cấp ba - "Luyện Hỏa Thuật"
Trùng Dương ngưng thần tĩnh khí, ánh mắt lập lòe như ánh sao, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp, điều động ma lực bản thân theo ngòi bút và đường mực, phó mặc cho lực lượng ma pháp thần kỳ dùng ma tinh thủy hỏa hệ vẽ lên trên tấm giấy làm bằng da của xích mao độc giác thú (3) đã ngâm tẩm trong suốt 49 ngày.
Cổ tay phải của hắn xoay chuyển linh hoạt, khi thì hờ hững như rùa, khi thì thoăn thoắt như long xà uốn lượn, đến cuối cùng hơi ấn mạnh ngòi bút một chút. Lập tức, màu mực đỏ thắm theo ngòi bút chảy mạnh xuống, giống như chém xuống một đao, khép kín hoàn toàn đồ án ngôi sao sáu cánh phức tạp trên mặt giấy.
Ông... Một tiếng trầm đục, chỉ thấy trên mặt giấy nở rộ hào quang màu đỏ, một dấu hiệu ngọn lửa chợt lóe lên giữa đồ án ma trận rồi biến mất, lập tức ảm đạm, tĩnh lặng trở lại.
Trùng Dương buông bút lông chim, cẩn thận cuộn tấm giấy lại thành trục, buộc nó lại bằng một sợi dây có đánh dấu, tùy tiện kéo ngăn kéo bên trái, đặt nó vào cùng với những quyển trục ma pháp khác được cất cẩn thận bên trọng. Lập tức lại rút ra tờ giấy ma pháp thứ hai, chấm bút vào mực…
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào chiếc cửa sổ hình vòm, vẻ mặt chuyên chú bên bàn viết của Trùng Dương giống như một nhân vật trong bức tranh sơn dầu vậy.
Quyển trục ma pháp hỏa hệ cấp ba "Luyện Hỏa Thuật" là một trong những quyển trục ma pháp tiêu hao lớn nhất ở chợ, bình thường dùng trong phòng bếp của các quý tộc, phối hợp cùng với các dụng cụ làm bếp đặc chế, có thể làm cho đầu bếp khống chế ngọn lửa một cách chính xác, càng dễ dàng chế biến được nhiều cao lương mỹ vị.
Một hộ gia đình quý tộc, mỗi ngày phải tiêu hao ít nhất là một quyển trục. Toàn bộ các gia đình quý tộc tại đế đô phồn hoa này, thậm chí cả các thương nhân giàu có nữa, số lượng quyển trục luyện hỏa tiêu hao mỗi ngày quả là một con số cực kỳ khổng lồ. Bởi vậy, loại quyển trục cấp ba này vẫn là cung không đủ cầu.
Chế tạo và tiêu thụ quyển trục Luyện Hỏa Thuật chính là nguồn kinh tế chủ yếu của Trùng Dương. Trong vòng một ngày, hắn tự quy định cho mình phải chế tạo đủ số lượng là mười hai chiếc. Nếu đang làm bị thất bại một lần, phải bổ sung thêm ba chiếc, hôm nay không bổ sung xong thì ngày hôm sau phải làm bù cho đủ.
Yêu cầu hà khắc với bản thân như vậy, nếu để các chế tạo sư chuyên làm quyển trục ma pháp khác biết được, chắc hẳn sẽ cảm thấy không thể tin nổi.
Bởi vì chế tạo quyển trục ma pháp là công tác cực kỳ tinh tế. Bất kể chuẩn bị bút, giấy hay mực, chỉ cần có chút sai lệch nhỏ bé, ma lực phát ra có chút hỗn độn là cấu trúc ma trận trên mặt giấy rất có thể sẽ hỏng toàn bộ.
Ma trận một khi hỏng mất, đó là chế tạo thất bại. Nói chung, ma pháp sư bình thường chế tạo quyển trục chỉ có xác xuất thành công không đến ba mươi phần trăm. Mà pháp sư trải qua chuyên môn tu luyện thuần thục, xác xuất thành công mới có thể đạt tới trên năm mươi phần trăm, nhưng chỉ cần đạt tới xác xuất thành công bảy mươi phần trăm liền có thể xưng là quyển trục chế tạo sư cực kỳ tinh anh rồi.
Lấy ma lực của ma pháp sư cấp ba, một ngày làm mười hai chiếc, cho dù là tiêu chuẩn chế tạo tinh anh cũng cực kỳ miễn cưỡng, hơn nữa phải phạt làm ba chiếc bù cho một chiếc bị hỏng thì đơn giản là người ta không thể chấp nhận nổi.
Vậy mà chính gã học sinh lưu ban trong vạn năm Trùng Dương này, từ khi bắt đầu học chế tạo quyển trục ma pháp đầu tiên, tổng số lần chế tạo thất bại không vượt quá hai mươi lần!
Những công tác tinh tế mà ma pháp sư bình thường cần làm rất cẩn thận, hắn đều có thể làm một cách rất tự nhiên. Đây đều là bởi vì hắn có thể dễ dàng khống chế tốt ma lực dung hợp trong mỗi một giọt mực. Mỗi lần hạ bút, hắn đều có thể cảm giác được chính xác toàn bộ bộ đồ án ma trận đang cấu thành như thế nào.
Xét đến cùng, Trùng Dương có loại thiên phú siêu nhân này chính là bởi vì từ nhỏ hắn đã bắt đầu suy nghĩ những việc phức tạp của người trưởng thành, cuối cùng tạo thành tinh thần lực cường đại dị thường.
Trùng Dương hết sức chăm chú chế tác quyển trục Luyện Hỏa Thuật, gần như không cảm giác được giữa cửa sổ sau lưng có bóng dáng một luồng lửa đang như ẩn như hiện.
- Khặc khặc khặc, chế tạo quyển trục một cách trơn tru, khống chế ma lực chính xác… Tinh thần lực cường đại như vậy, chính là người từ trước tới giờ ta vẫn tìm!
Bên trong ngọn lửa, một gương mặt dữ tợn khàn khàn thì thầm.
1. Áo nghĩa: chân lý, bản chất, cốt lõi
2. Chiểu trạch: đầm lầy
3. xích mao độc giác thú: Thú một sừng lông đỏ