Xem bài viết đơn
  #18  
Old 29-04-2008, 08:07 PM
tinhthanh tinhthanh is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 25
Thời gian online: 0
Xu: 0
Thanks: 131
Thanked 11 Times in 7 Posts
Chương 18 Cao Trúng Hội Nguyên


Dịch: vivax
Biên dịch: phongbkac
Biên tập: docconhan171
Nguồn: Tàng thư viện

Ngày hôm sau, Mộc Phong đã dậy từ rất sớm, nếu không vì cha già xem trọng công danh thì hắn đã không phải như vậy. Mộc Phong từ đầu đã không để việc thi cử này trong lòng, cho nên cũng chẳng có chuẩn bị gì, chỉ lặng lẽ nghĩ một chút về nội dung trong Tứ Thư Ngũ Kinh. Tứ Thư bao gồm “Đại Học”, “Trung Dung”, “Luận Ngữ”, “Mạnh Tử”. Còn Ngũ Kinh có “Chu Dịch”, “Thượng Thư”, “Thi Kinh”, “Lễ Kí”, “Tả Truyện”. Mấy bộ sách này Mộc Phong đã sớm thuộc nằm lòng, vì thế thực sự cũng không có lý do ôn tập thêm nữa.

Mộc Phong ung dung bước vào khảo trường, bởi vì năm nay đã bỏ qua thi hương nên rất nhiều tú tài trực tiếp tham gia thi hội. Mặc dù Mộc Phong biết trước số người thi sẽ rất đông nhưng khung cảnh xuất hiện trước mắt vẫn làm hắn hết sức kinh ngạc, cả khảo trường tụ tập hàng vạn tú tài, tiếng người huyên náo, gần như người ở độ tuổi nào cũng có.

Mộc Phong thật không dễ dàng mới tìm được chỗ ngồi của mình. Hắn ngồi xuống rồi tùy ý nhìn xung quanh, đột nhiên ở nơi không xa một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt, Mộc Phong cả kinh khi người đó chính là Lan Phương, tên sư huynh đồng môn định cướp đi Yên Nhiên.

Lan Phương cũng đúng lúc xoay đầu nhìn thấy Mộc Phong, hắn đáp trả bằng một nụ cười nham hiểm, Mộc Phong có phần chán ghét quay đầu lại không thèm để ý đến hắn.

Quan giám khảo dẫn theo một đại đội nhân mã đi vào, lớn tiếng tuyên bố kỷ luật hội trường, khảo trường lập tức im lặng như tờ, các thí sinh đều bình ổn, hàng vạn phần bài thi ngay sau đó được phát đến tay thí sinh.

Mộc Phong nhận bài thi rồi nhìn qua, bài thi chia làm hai phần thượng hạ, hạ phần tương đối đơn giản, chỉ căn cứ vào “Trung Dung” và “Lễ Kí” trong Tứ Thư Ngũ Kinh lấy ra hai đoạn làm một bài văn, số lượng không được quá nghìn từ.

Thượng phần có chút quái dị, toàn là những vấn đề kì quái. Chẳng hạn như: Loại rượu xuất hiện sớm nhất ở Thiên Nam quốc là gì? Nhân sâm trong thảo dược công hiệu chủ yếu là gì? Mười ca khúc trứ danh thời cổ đại là những ca khúc nào?

Thượng phần này tổng cộng có một trăm đề mục như vậy. Mộc Phong trước kia ở Hỗn Nguyên Môn và Cổ Thú Giới đã đọc hằng đống sách, những đề mục này mặc dù khiến hắn cảm thấy cổ quái, nhưng cũng không làm khó được hắn, chỉ sử dùng gần nửa giờ đã viết xong. Sau đó hắn dựa vào gợi ý của hạ phần, múa bút viết liền một mạch rất chặt chẽ, nắn nót thành một bài thiên tự văn. Thi hội trong hai giờ nhưng Mộc Phong dùng một giờ rưỡi đã thoải mái hoàn thành. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, do mục lực cực tốt nên phát hiện đại đa số mọi người vẫn đang vò đầu bứt tai. Đề mục kì quái ở thượng phần có nhiều người chỉ điền một nửa, có kẻ còn nhỏ giọng thầm thì:
- Vốn tưởng rằng chỉ hỏi Tứ Thư Ngũ Kinh, đâu biết lại ra những vấn đề quái đản thế này, năm nay lại công toi rồi.

Mộc Phong thấy có nhiều khảo quan ở trường thi, không muốn khoe khoang nên giả vờ trầm tư, thầm nghĩ: “Cố chịu thêm nửa giờ nữa rồi đi ra.” Nhưng đúng lúc này lại nhìn thấy Lan Phương đứng dậy đặt bài thi trên bàn, dương dương đắc ý liếc nhìn Mộc Phong rồi ngẩng cao đầu bước ra ngoài, mấy quan chủ khảo đó còn cúi đầu chào hắn.

Mộc Phong nghĩ thầm: “Tên này thì ra là nhân vật có lai lịch.” Đến khi Lan Phương kia đi xa, trong lòng Mộc Phong càng thêm nhớ nhung Yên Nhiên, nhớ đến từng nét mặt từng nụ cười của nàng, khiến hắn đứng ngồi không yên liền đứng dậy lật bài thi rồi đặt lên bàn, thần sắc hiu quạnh bước ra ngoài.

Chúng thí sinh thấy vẻ mặt buồn khổ của hắn, đều có cảm giác tìm được tri âm, trong lòng mỗi người đều vui mừng nghĩ thầm: “Hóa ra không chỉ có một mình ta làm không được.”

Con người thường có kiểu tâm lý kì quái như vậy, cho dù bản thân không làm được, cũng hy vọng tất cả mọi người đều không làm được, cho dù bản thân ngốc nhưng ít có người nghĩ đến việc hoàn thiện bản thân, mà chỉ gửi hy vọng vào kẻ khác so với mình càng ngốc hơn.

Ra khỏi khảo trường, hình ảnh Yên Nhiên trong đầu Mộc Phong không ngừng hiện tới hiện lui, Mộc Phong cứ rủ đầu như vậy quay về nhà trọ. Hàn Yên nhìn thấy Mộc Phong tâm tình không vui, đoán Mộc Phong có thể đã thi không tốt, liền an ủi nói:
- Phong ca ca, đừng quá để tâm đến mấy khoa thi nhàm chán này, những người bình thường cho dù là trạng nguyên, cũng hưởng thụ cuộc sống nhiều nhất là trăm năm, đâu giống những người tu chân chúng ta, có thể tiêu diêu tự tại sống dài lâu, nói không chừng một mai tu hành đắc đạo, còn có thể thọ ngang trời đất, đây chẳng phải việc vô cùng khoan khoái sao!

Mộc Phong cười thê lương nói:
- Hàn Yên cùng ta uống chút rượu đi, khó có được những ngày thoải mái như bây giờ, rượu say ca hát thật vô cùng sảng khoái.

Hàn Yên cười hi hi nói:
- Được rồi, vậy muội đi kêu chưởng quỹ đem một ít mỹ tửu đến…

Mộc Phong xua tay tỏ ý không cần, rồi từ trong ngọc trạc lấy ra hai hồ rượu, đưa một hồ cho Hàn Yên, hồ kia tự mình mở nắp rồi dốc vào miệng.

Hàn Yên thấy Mộc Phong không thể cởi lòng, cũng không khuyên nhủ hắn thêm, mà bắt chước dáng điệu của hắn uống một ngụm lớn, “phì” một tiếng nhổ cả ra, phun rượu lên khắp mặt Mộc Phong, kêu lên:
- Rượu này cay miệng quá, muội uống không vào.

Hàn Yên lại thè lưỡi nói:
- Phong ca ca, muội xin lỗi đã phun lên mặt huynh, Hàn Yên không phải cố ý đâu, huynh là trẻ con đừng chấp người lớn nhé, chúng ta cười cho tan hết ân oán đi, hi hi…

Mộc Phong nghe thấy lời nói điêu ngoa của Hàn Yên, cười không được khóc không xong, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ tươi cười dịu dàng của nàng, mới kinh ngạc phát hiện ra nàng cũng là một mỹ nhân. Mặc dù Hàn Yên không có vẻ đẹp lạnh lùng như Yên Nhiên, hay vẻ đẹp cao quý như thần tiên tỷ tỷ, nhưng nàng ngây thơ đáng yêu, hồn nhiên không nhuốm chút bụi trần tựa như một đóa hoa sen[1] độc nhất vô nhị.

Hàn Yên thấy Mộc Phong bất động nhìn chằm chằm vào mình, đỏ mặt xấu hổ nói:
- Phong ca ca nhìn muội như vậy làm gì? Chẳng nhẽ trên người muội thừa ra cái gì hay sao?

Bỗng nhiên nàng nghĩ đến bản thân là nữ nhi, trước ngực cao vút, đương nhiên khác nhiều so với nam nhân, sắc mặt trong nháy mắt không kìm nổi trở nên đỏ rực.

Mộc Phong thấy sắc mặt Hàn Yên không bình thường, kì quái nói:
- Hàn Yên, muội có phải là sinh bệnh rồi không, mặt sao lại trở nên đỏ như vậy?

Nói xong đứng dậy, đưa tay lên trán Hàn Yên kiểm tra.

Hàn Yên nhất thời không đề phòng, tay Mộc Phong đã với tới trán nàng, mùi nam nhân nồng đậm chớp mắt truyền đến, chui vào trong mũi nàng. Hàn Yên nhịn không nổi toàn thân như mềm nhũn, thân thể lay động, thiếu chút nữa là ngã xuống. Mộc Phong thuận tay nắm lấy ngọc thủ của nàng nói:
- Hàn Yên, muội ban nãy còn khỏe, sao giờ lại trở nên yếu ớt như vậy, lẽ nào vết thương cũ lại tái phát sao?

Hàn Yên ngọ nguậy một chút nói:
- Không sao, muội đã ổn rồi.

Mộc Phong không yên tâm nói:
- Có lẽ trước hết muội hãy lên giường nằm một lúc đã.

Hàn Yên tâm lý xung động như hươu nhảy, nhất thời nói không ra lời. Nàng từ nhỏ đã ở Phi Vân Sơn, trước giờ chưa bao giờ tiếp xúc qua nam tử, nào ngờ người khác giới đầu tiên tiếp xúc thân mật lại là gã ngốc Mộc Phong.

Mộc Phong chỉ nghĩ đến Hàn Yên nhất định là vết thương cũ tái phát khiến thân thể khó chịu, vội vàng bế nàng lên đi đến bên giường. Hàn Yên bất ngờ bị Mộc Phong bế lên, không khỏi “A” lên một tiếng, muốn vùng vẫy nhưng toàn thân không có chút sức lực, chỉ đành tùy ý để Mộc Phong bế đặt lên giường. Đến khi nàng hơi tỉnh táo, thấy trên người đã được Mộc Phong kéo chăn đắp, đành thừa cơ giả vờ không được khỏe để tránh bị Mộc Phong phát hiện tâm sự của bản thân.

Mộc Phong ngồi xếp bằng trên giường, đầu cũng không ngoảnh lại nói:
- Huynh hành công một chút, Hàn Yên, muội ngủ một giấc trước đi, có lẽ trời sáng sẽ thấy khỏe hơn.

Hàn Yên thấy Mộc Phong nhắm mắt ngồi ở bên cạnh mình, bèn lén nhìn hắn, nam tử cao lớn tuấn tú này lại là ân nhân cứu mạng của mình. Trong lòng nàng tự nhiên dâng lên hương vị ngọt ngào, nghĩ nếu cả đời ở chung với hắn, cho dù không tu tiên thì cũng là việc tràn đầy hạnh phúc.

Người đời đều nói làm thần tiên là tốt, nhưng không bằng làm đôi chim liền cành ở nhân gian.

Mấy ngày nay được Mộc Phong quan tâm chiếu cố, thương thế của Hàn Yên căn bản đã khỏi. Khi Hàn Yên khôi phục như cũ càng hiện ra vẻ đẹp mê say lòng người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là phong tình vạn chủng. Thỉnh thoảng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười yêu kiều của Hàn Yên, Mộc Phong lại như động xuân tình, không khỏi thầm mắng bản thân tu công pháp quái quỷ gì mà trong tâm chẳng thấy trong sáng và ít ham muốn như các công pháp tu tiên khác, lại còn say đắm mỹ sắc hơn. Hắn không nhịn được lắc mạnh đầu.

Hàn Yên thấy Mộc Phong không hiểu sao lại lắc đầu một mình, tưởng rằng Mộc Phong vẫn đang vì thi không bằng người nên cảm thấy hối tiếc, liền nói:
- Hôm trước muội nghe huynh nói ngày mai sẽ công bố thành tích, không bằng chúng ta sáng sớm mai đi xem thử, cũng làm sáng tỏ tâm sự của huynh.

Mộc Phong đã sớm quên ngày mai sẽ công bố bảng vàng, không quan tâm, thuận miệng nói:
- Cũng tốt, mai đi xem náo nhiệt vậy. Mấy hôm nay mỗi ngày đều ở trong phòng cũng đủ bức bối rồi.

Sáng tinh mơ hôm sau, Hàn Yên đã sớm thu công, kéo Mộc Phong đi đến hoàng cung. Xa xa đã thấy cả biển người chen chúc ở bên tường thành, hai tấm bảng vàng nổi bật được chia ra treo ở hai bên cổng thành. Tiếng người ở dưới thành huyên náo ầm ĩ, thỉnh thoảng truyền đến thanh âm vui mừng như điên, bỗng có người kêu to:
- Trúng rồi, tên thứ hai mươi tám.

Cũng có người lớn tiếng khóc, chắc hẳn là một lão học trò đã nhiều lần thất bại.

Hàn Yên bị lây nhiễm bầu không khí náo nhiệt trước mắt, cao hứng kéo Mộc Phong chen vào trong, miệng hỏi:
- Phong ca ca, xếp thứ bao nhiêu mới được trúng thi vào vòng trong?

Mộc Phong nói:
- Xếp thứ năm mươi trở lên thì có thể tham gia thi đình, đứng đầu kì thi hội này xưng là hội nguyên. Phàm là người có thể tham gia thi đình thì ít nhất cũng giành được danh tiếng cống sinh, lên nữa là tiến sĩ. Ba người đứng đầu thi đình phân biệt gọi là trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa.

Mộc Phong và Hàn Yên chen đến trước bảng vàng ở bên trái cổng thành, bảng này công bố danh sách thí sinh trúng khảo từ thứ hai mươi sáu đến thứ năm mươi, còn nói rõ người trúng cử ba ngày sau giờ tỵ mời đến hoàng cung tham gia thi đình do đích thân hoàng thượng chủ trì.

Mộc Phong nhìn không có tên của mình, hơi có chút thất vọng, liền kéo Hàm Yên đi ra ngoài. Hàn Yên cũng phát hiện trên bảng không có tên Mộc Phong, liền an ủi nói:
- Chúng ta xem bên kia nữa đi, nói không chừng Phong ca ca ở trong hai mươi lăm người đứng đầu này.

Mộc Phong thầm nghĩ: “Mấy năm qua mình chưa từng đọc sách nên đâu có vận khí tốt như vậy, đâu dễ dàng có tên trên bảng trong hàng vạn tú tài dự thi? Nhưng hắn không lay chuyển được lòng hiếu kì của Hàn Yên, chỉ đành cúi đầu theo nàng từ giữa đám người chen đến.

Bỗng nghe Hàn Yên lớn tiếng kêu:
- Phong ca ca, huynh mau xem, huynh trúng đệ nhất danh!

Mộc Phong ngẩng đầu lên nhìn, không đúng vậy sao? người đứng thứ nhất là Trương Mộc Phong, người đứng thứ nhì tên là Uông Lan Phương. Mộc Phong trong lòng có chút kinh ngạc, không ngờ bản thân lại có thể trúng vị trí thứ nhất, trong lòng lại nghi hoặc người đứng thứ hai kia có phải là gã huynh đệ đồng môn muốn cướp đi Yên Nhiên hay không?

Đám người vừa nghe tiếng kêu của Hàn Yên, lập tức giống như ong vỡ tổ, mọi người đều tranh trước lấn sau, chen sang bên cạnh muốn nhìn thi hội đệ nhất danh là người như thế nào. Nhất thời trước cổng thành đại loạn, Mộc Phong vội vàng kéo Hàn Yên luống cuống chen ra ngoài, hốt hoảng chạy trốn khỏi đám người đó.


[1] Hoa sen: Đoạn này nói đến vẻ đẹp của Hàn Yên, thế tục có xấu xa đến đâu nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến vẻ đẹp hồn nhiên trong trắng của nàng, không thể làm mất đi sự thơ ngây đáng yêu trong lời nói, dáng điệu của một thiếu nữ tuổi trăng tròn. Vẻ đẹp đó được so sánh với hoa sen trong hồ, để hình dung rõ hơn chúng ta nhớ lại bài ca dao của Việt Nam:
Tài sản của tinhthanh


Last edited by David; 29-04-2008 at 10:15 PM.
Trả Lời Với Trích Dẫn