Màn vật lộn cùng dạng đã xuất hiện ở trước bốn cánh cửa, chỉ cần tham dự trong đó, phần lớn người đều bất hạnh, may mắn chỉ độc quyền cho rất ít người, nửa giờ qua, có thể chạy ra lại không đủ hai mươi người.
Mùi máu tươi cho tới bây giờ đều là một loại mùi kích thích bản năng thần kinh nhân loại nhất, nhất là tại một vị dũng sĩ mưu toan khiêu chiến quy tắc, muốn đi theo tiền nhân lao ra cửa, kết quả bị cửa chính đóng sập lại băm thành hai đoạn, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng chưa kịp lưu lại, càng tiến thêm một bước kích thích trình độ chém giết kịch liệt giữa các thiếu niên với nhau.
Nửa thân thể ở lại trong lễ đường phảng phất nhắc nhở tất cả mọi người, uy lực của Xích Thiết cấp ma sủng không phải bọn hắn có thể khiêu chiến, lựa chọn ám toán đồng bạn bên người có được chìa khóa mới là vương đạo.
Người chế tác nhiều máu tươi nhất Ô Mã - - - mộc chủy thủ của hắn thiếu chút nữa đem tay thiếu niên có được cái chìa khóa bổ xuống, hắn không có chút nào biểu hiện giác ngộ áy náy, trong miệng còn đang mắng chửi, bởi vì hắn tuy đoạt được chìa khóa, nhưng lúc mở cửa, lại bị một tiểu đệ trong đội trước giờ hắn rất yêu mến đánh hắn, đoạt trước hắn chạy ra ngoài.
Hắn thề, sau khi rời khỏi đây nhất định phải lột da tiểu tử kia, người ưu tú như hắn, vốn phải chạy ra trước mấy tên, khiến cho chiêu sinh quan Liệt Dương lưu lại ấn tượng khắc sâu mới đúng, nhưng bây giờ vẫn còn đang cùng lũ phế vật tìm tòi như mù.
Sương mù càng dày, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng Ô Mã tùy thời lưu tâm Tất Duy Tư bọn họ, Tất Duy Tư lại còn bộ dáng lười biếng, so với người bên ngoài khẩn trương, hắn càng giống như thói quen đào ngũ trên giờ thủ công , nhiều lần, Tất Duy Tư còn nghênh tiếp ánh mắt của mình, đưa một cái tiếu dung thân thiết nhưng lại tuyệt đối khiến người ta khó chịu, Ô Mã rất muốn nương hỗn loạn để nện đối phương, nhưng lại cảm thấy không đúng lúc, dù sao nam hói đầu nói một giờ còn không ra được, là có nguy hiểm sinh mạng.... Hừ, nếu để bọn họ tìm được chìa khóa, vậy là lý tưởng nhất....
Tâm tưởng sự thành đại khái chỉ đúng loại cảnh giới này, ý niệm tà ác vừa mới bốc lên trong đầu Ô Mã, Tất Duy Tư đã vui mừng kêu lên:
- Ha hả, trúng số rồi, ta tìm được chìa khóa!
‘ chìa khóa!’ Hai chữ này có thể làm người trong cuộc lập tức biến thành một khối thịt, đưa tới một nhóm lớn ruồi bọ.
Trong tiếng cười dữ tợn của nhóm người Ô Mã, Tất Duy Tư dáng vẻ hoảng hốt mà chạy, phóng qua hai cái ghế đã đổ, đã chạy về hướng Thiên Môn góc bắc, nơi đó là địa bàn của người đối đầu Ô Mã.
Lắng nghe tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, mà đám người phía trước cũng bày ra tư thế với chính mình, Tất Duy Tư mới vẻ mặt không thể làm gì được dừng bước, lắc đầu nói.
- Vẫn là mạng nhỏ quan trọng hơn, thôi, Ô Mã lão đại, chìa khóa này cho mày!
Tiện tay đem chìa khóa trong tay vứt cho Ô Mã.
Ô Mã trong nội tâm kinh ngạc, thoáng cảm thấy có điểm gì là lạ, nhưng lập tức bị nỗi sung sướng che lấp, hắn ngưng hẳn động tác chuẩn bị vung chân ghế về Tất Duy Tư, duỗi tay tiếp lấy chìa khóa, còn chưa kịp nhìn kỹ thì phía trước một quả đấm đã từ nhỏ biến thành lớn, đánh lên mắt phải hắn, trong tiếng kêu thảm của Ô Mã, hai đội lớn nhất trong lễ đường đã sống mái với nhau, bên ngoài cũng không thiếu người chằm chằm lấy Ô Mã hạch tâm vây quanh, mưu toan đục nước béo cò, mà người trong cuộc Tất Duy Tư, đã không biết tung tích.
- Tất Duy Tư, mày thằng khốn nạn lại gạt ta.... Bổn Hùng, dừng tay, Tất Duy Tư đưa ta chỉ là khóa phòng ngủ.....
- Hừm, Ô Mã thằng nhãi con, mày nghĩ lừa gạt ai hả? Chúng ta sổ sách mấy năm này hôm nay vừa vặn tính toán!
-Bổn Hùng lão đại, ta thề đã thấy tuyệt đối là chìa khóa ma sủng!
- Đúng, ta cũng nhìn thấy.....
Những thanh âm hài hòa này đều là đến từ các thiếu niên bị Ô Mã khi dễ thảm hại.
"...."
Tại sương mù tràn ngập, trong mùi máu tươi càng lúc càng đậm đặc, thanh âm tranh đấu tiếng quyền đánh lên da thịt, tiếng phẫn nộ kêu la, tiếng chửi nhau ầm ĩ, tất cả giao hội thành một khúc chương nhạc chói tai.
Tại buổi trình diễn long trọng sống mái với nhau, Tất Duy Tư thân thể như cung trở lại tại chỗ, trong nội tâm thầm mắng, thật đáng chết, khói này ngoại trừ có nguyên tố gây choáng, chỉ sợ còn mang một ít hiệu quả mê loạn à, hắn phát giác nhịp tim của mình cũng bắt đầu gia tăng tốc độ.
- Ny Na, chìa khóa đâu?
- đã cất kỹ, hai chìa đều ở đây!
- Tốt lắm, Tư Tạp Lỗ đi gọi bọn Tạp Vân! Chúng ta ba người gánh không nổi Đồng Lô!
"...."
Vài thiếu niên thừa dịp hỗn loạn bò lên trên đài chủ tịch, nơi đây sương mù dị thường nồng đậm, đến nỗi làm bọn hắn ho khan sặc sụa một hồi.
Người cao to gọi là Tạp Vân oán trách nói":
- Tất Duy Tư, nếu như hỗn tiểu tử mày không có biện pháp tốt, tao thề nhất định sẽ đánh mày nhừ tử!
- Khụ - - - Tạp Vân, cởi quần áo mày ra!
Tất Duy Tư vừa ho khan phân phó.
- Làm gì vậy?! Tuy tao là người tùy tiện, nhưng nơi đây cũng không thích hợp!
- Ít nói nhảm, bảo mày cởi thì cởi đi!
Tất Duy Tư tiếp nhận quần áo của Tạp Vân, trải rộng ra trùm lên trên Đồng Lô, mọi người chật vật đem Đồng Lô khiêng xuống bàn, Tư Tạp Lỗ thấp giọng mắng:
- Gặp quỷ, thật nặng à, may mà cũng gọi bọn bây đến!
- Được rồi, khẩn trương hành động!
Tất Duy Tư vừa dứt lời, Ny Na đã hét lên, bởi vì Tất Duy Tư cởi quần, may mà phía dưới đã loạn cào cào nên không ai lưu ý đến động tĩnh trên đài chủ tịch.
Đối với tiếng thét của Ny Na, Tất Duy Tư cũng không để ý tới, phân phó nói:
- Nhanh, mọi người cùng nhau tiểu, quần áo ướt có thể tạm thời cách trở một bộ phận sương mù!
Liên quan đến sinh tử, vài nam sinh gần như không hề do dự, trong tiếng sưu sưu thoát khố, Ny Na sợ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
Tất Duy Tư vì gây tác dụng bắt chước là người thứ nhất phun thác nước, đón lấy Tư Tạp Lỗ cũng theo sát, đương nhiên cũng có người gấp giọng phàn nàn:
- Đáng chết, tiểu không ra a! Xuyt - - ê, bọn mày cũng giúp xuyt vài cái đi!
Âm thanh phàn nàn chính thức đến từ Tạp Vân:
- Hỗn đản Tất Duy Tư, làm gì dùng y phục của tao hả, dùng chính mày không được sao?
- Mày mấy ngày không giặt?
- Ba ngày.
- Vậy là được rồi, của tao mới một ngày không giặt!
Tất Duy Tư đương nhiên đáp lại.
"....."
- Mọi người, không cần 'xuyt' tiếp, ra bên ngoài rồi tìm địa phương đi tiểu, các vị, dùng sức cùng lúc nâng Đồng Lô này lên!
- Tất Duy Tư, mày rốt cuộc muốn làm gì?
- Một hồi mày sẽ biết.... Thật đáng chết, nước tiểu ai mà khai như vậy?
"...."
Có người chú ý tới hành động của mấy người bọn họ, nhưng mắt thấy sương mù của Đồng Lô thu hẹp, cũng chẳng ai ngăn cản hành động lợi kỷ này.
Đi vào cánh cửa gần nhất kia, Tất Duy Tư ý bảo Ny Na đi mở cửa, Tạp Vân chợt nói:
- Các ngươi có chìa khóa... Nhưng chỉ có khả năng mở một cửa!
Hai chìa khóa, đại biểu có tỷ lệ một phần hai có thể mở ra cánh cửa này, may mắn chính là, chìa khóa thứ hai đã mở cửa ra.
Tất Duy Tư lập tức phân phó:
- Dùng sức cùng lúc, đem đỉnh Đồng Lô đến khe cửa!
Hắn nói lời này, Tạp Vân vừa vặn kéo một đồng bạn mưu toan lao ra, trầm giọng quát lên:
- Làm theo lời Tất Duy Tư nói!
Đồng Lô đẩy đến vị trí nhất định, Tất Duy Tư thoáng quan sát vị trí, gật đầu nói:
- Tốt rồi, Ny Na có thể ra, bạn đảm nhận đối tượng thí nghiệm!
Tư Tạp Lỗ sau lưng không khỏi thì thào phàn nàn:
- Kỳ thật tao cũng có thể đảm nhận đối tượng thí nghiệm!
Ny Na vượt qua Đồng Lô, bước nhanh ra ngoài cửa, gót chân sau vừa rời khỏi môn tuyến, cánh cửa kia lập tức ‘sầm’ đóng sập lại, nhưng đỉnh Đồng Lô đứng đó hoàn toàn phá tan khả năng đóng cửa, lưu lại một khe hở vừa vặn có thể cho thân thể bọn họ xuyên qua.
Mọi người thấy thế đều cứng họng, Tất Duy Tư cười nói:
- Hai ma sủng là đồng cấp rất khó phân thắng bại, cửa không đóng được, thí nghiệm thành công! Ê, các ngươi còn nhìn gì nữa! Đi thôi!
Tạp Vân phản ứng đầu tiên, lách thân đã nhảy ra ngoài.
Tất Duy Tư ly khai cuối cùng, sau khi phóng qua Đồng Lô, hắn vẫn không quên quay đầu lại hô:
- Các bằng hữu, nếu không muốn chết thì từ nơi này rời đi, cửa đã mở! Đúng rồi, Ô Mã lão đại, nếu như mày không chết, cũng từ nơi này đi thôi.
"...."
Khi Ny Khắc chứng kiến có hơn một trăm người thông qua vòng thứ nhất khảo hạch, biểu lộ vô cùng khiếp sợ, bọn phế vật này là làm được như thế nào?
Nhưng khi hắn phát hiện chân tướng sự thật, nét mặt của hắn nhanh chóng chuyển hóa thành tức giận, đạo khảo đề tàn khốc này căn cứ trên phản hồi báo cáo, tỉ lệ thông qua thường là cực thấp, bọn họ dựa vào gì mà thông qua nhiều người như vậy? Cũng bởi vì thằng nhãi con gọi là Tất Duy Tư phát hiện lỗ thủng trí mạng của đề thi, làm cho mình vốn có thể lấy được khoái cảm, giờ lại biến mất tăm!
Sự phẫn nộ thiêu đốt lòng gã hói đầu, hắn nghĩ, xuất hiện tình huống này, đám cao tầng nhất định trách ta vô năng, bọn họ khẳng định hoài nghi ta chỗ nào làm được không đủ đẹp, thật đáng chết, đều do tiểu tử gọi là Tất Duy Tư!
Lúc soạn báo cáo thông qua, hắn không kìm lòng thêm vào tình cảm của riêng mình, ngoại trừ báo cáo chi tiết chỗ sơ hở này, sau đó còn cuối cùng tăng một câu nói thế này: nơi đây có một đứa cô nhi tên là Tất Duy Tư, giảo hoạt, gian trá, là phiền toái bên trong, đề nghị vĩnh viễn không thu nhận!
Vài ngày sau, hắn nhận được hồi âm từ cao tầng: đó cũng không phải là lỗ thủng mà là phương thức giải đáp chính xác! Cảm tạ Ny Khắc tiên sinh đề cử, Tất Duy Tư đã được liệt là một trong đối tượng chiêu sinh trọng điểm quan sát năm nay!
Việc đó làm tâm tình Nick buồn bực càng tăng thêm vài phần, trong lòng hắn nguyền rủa, được rồi, nếu như hắn may mắn thông qua khảo hạch, trong tương lai năm tháng ở Liệt Dương, ta sẽ đích thân chứng minh hắn là một loài bò sát đáng xấu hổ, một phiền toái chết tiệt!
Đương nhiên, đó tạm thời cũng không thuộc về vấn đề phiền não của Tất Duy Tư. Trên thực tế, ngày thứ ba sau cuộc sơ thí, cô nhi viện đã cử hành điển lễ cáo biệt, tống biệt đám cô nhi thành niên chuẩn bị rời khỏi cô nhi viện, đi đến sân khấu càng lớn hơn.
Hiếm được sáng sớm nay sương mù tản sạch, sát bên Hồng Lân Đồng còn treo lên một cầu vồng hoa mỹ, thứ này nhiều ít làm cho lễ cáo biệt trên quảng trường nhỏ tăng thêm vài phần sắc thái rạng ngời.
Nỗi buồn ly biệt nhàn nhạt ở trong bầu không khí ấm áp bình thản, Tất Duy Tư chợt phát hiện trước mặt lại hiện ra một vật chướng mắt, vật ấy tên là Ô Mã.
Ô Mã lão đại trừng Tất Duy Tư một hồi lâu, mới nổi lên đủ tâm tình, lớn tiếng nói:
- Tất Duy Tư, trước đây mày ở trong lễ đường xem như đã cứu tao, đây là ân! Nhưng trước kia mày lại ám toán tao, còn có trước trước nữa, đem nội y mày trộm bỏ vào tủ quần áo tao, hại tao bị đạo sư đánh đòn, khóa trái phòng tắm tao, còn đã lừa tao chạy trần truồng, vân vân,, tao cũng không để lại trong lòng.... Cho nên, những ân oán này thanh toán xong!
Một bên Tư Tạp Lỗ không khỏi thấp giọng bình luận:
- Công thức tính toán ân oán Thật kỳ quái à....
Tất Duy Tư hơi há to miệng:
- Này, Ô Mã a, tao phải sửa chữa một tý, nội y nữ sinh thứ ấy không phải ta trộm, mà là...
- Được rồi! Chín tuổi năm đó mày ăn vụng của tao hai khối thịt, đó là thịt phát vào lễ Sâm Lâm, mười một tuổi năm đó, mày nói với đạo sư, liên tưởng hình tam giác từ ánh mắt của tao, làm cho tất cả mọi người cười tao nửa năm..... Gần đây còn đem thư tình tao viết cho Nina công khai, còn xin mọi người sửa lổi chính tả.... Những chuyện này tao đều không để lại trong lòng, mày sẽ không muốn nhắc lại chứ!
Ô Mã có vẻ rất oán giận.
Hắn dừng một chút, bình tức phẫn nộ bản thân, lại nói :
- Hừ! Tất Duy Tư, hảo hảo mà sống, chúng ta ở Liệt Dương học viện gặp lại! Tao còn phải hướng toàn bộ thế giới chứng minh, tao so với mày vĩ đại hơn xa, mày chỉ là một đống phân!
Nhìn Ô Mã lão đại nổi danh tiểu ác bá bước nhanh đi xa, hai người hai mặt nhìn nhau, Tư Tạp Lỗ nghi ngờ nói:
- Mày xác định Ô Mã là cảm ơn mày sao?
Tất Duy Tư nhún nhún vai, cười nói:
- Tao chỉ xác định trí nhớ của hắn so với chúng ta càng tốt hơn!
Tư Tạp Lỗ nở nụ cười, hắn lập tức thay đổi chủ đề mình quan tâm:
- Tao nói Tất Duy Tư, mày có phát hiện hay không, hai ngày này sức ăn chúng ta tăng thêm rất nhiều! Tao hoài nghi là ma sủng nhờ cậy chất dinh dưỡng của chúng ta phát triển!
Tất Duy Tư giơ tay lên, nhìn ngón giữa và ngón áp út quấn vải trắng, như có điều suy nghĩ nói:
- Có lẽ vậy!
Trên thực tế, hắn phát giác thính giác và năng lực phản ứng của mình, tựa hồ cũng có một chút tiến bộ, nếu như hai ngày gần đây, ma sủng có thể trợ giúp đến mình phát triển, món đồ này thật đúng là không tệ.
Tư Tạp Lỗ để sát vào một chút, thấp giọng nói:
- Biết không? Tao tối hôm qua còn mộng thấy, tao trở thành anh hùng trong rừng rậm, cưỡi đầu đại điểu hỏa hồng, bay lượn trong rừng rậm, sau đó tại trên quảng trường Thánh Bạch Dương thành, ta ngạo nghễ đáp xuống, tất cả mọi người hướng về tao hoan hô, coi tao như thần tượng, kêu la tên của tao, con mắt các mỹ nữ trở nên mê ly, tao từ trên cao quan sát bọn họ...."
Nhớ tới cái đầu xấu xí của hỏa điểu kia, Tất Duy Tư không khỏi bình luận xen vào:
- Cái này.... Thể tích cái đầu của quái điểu kia lớn như vậy, mày ngạo nghễ đáp xuống, mỹ nữ có khả năng chỉ nhìn đầu lâu quái điểu to lớn kia, mà không cách nào thấy mặt mày a, do đó.... Phải chăng cho rằng đầu điểu xấu xí kia chính là mày....
- Uy, mộng đẹp của tao thế nào lại bị mày nói thành ác mộng....
Lão viện trưởng đã đến cắt đứt đối thoại của nhóm bạn , hắn ôn hòa mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Tất Duy Tư, cười nói:
- Khá lắm, Tất Duy Tư, ngươi vĩnh viễn là kiêu ngạo của ta! Ngươi đứa nhỏ trong chu ký có một câu làm ta khắc sâu ấn tượng,' việc hôm nay có thể làm, nhất định lưu đến ngày mai làm tiếp. - - - đây là một nguyên tắc cơ bản của người lười. Chúng ta có thể không có tín ngưỡng, nhưng không thể buông tha cho nguyên tắc', ngươi xem xem, nhân sinh quan tiêu cực cỡ nào! Chỉ cần ngươi chịu tích cực một chút, ta tin tưởng ngươi sau này nhất định là đại nhân vật, cô nhi viện chúng ta trên cây Hồng Lân Đồng, sau này nhất định bởi vì ngươi mà nổi tiếng khắp cả rừng rậm!
Tất Duy Tư trong nội tâm ấm áp, đồng thời cũng âm thầm cảm khái, ai có thể nói lão viện trưởng là người không có nhãn quang, hắn nhìn người còn rất tốt....
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện đối thoại giữa lão viện trưởng và Tư Tạp Lỗ cũng không sai biệt lắm, chỉ là sửa lại vài câu thoại:
- Khá lắm, Tư Tạp Lỗ, ngươi vĩnh viễn là kiêu ngạo của ta! Ngươi đứa nhỏ trong chu ký có một câu làm ta khắc sâu ấn tượng, ' Ta muốn cùng Sâm Lâm Nư Thần nói chuyện yêu đương, ta muốn thiếu nữ quý tộc trên Thánh Bạch Dương thay phiên liếm đầu ngón chân ta', ngươi xem xem, tham vọng cao cỡ nào! Chỉ cần ngươi chịu đem tâm tính ôn hòa một chút, ta tin tưởng, ngươi sau này nhất định là đại nhân vật, cô nhi viện chúng ta trên cây Hồng Lân Đồng, sau này nhất định bởi vì ngươi mà nổi tiếng khắp cả rừng rậm!
Tất Duy Tư nhịn không được cười lên, bất quá không thể không thừa nhận, lời này quả thật rất có sức ủng hộ người, nếu như thính lực của mình không tốt vậy thì nhất định sẽ đem lời nói này in sâu vào đầu, thành một tài phú quý giá trong cuộc đời, tiện đà, hắn phỏng đoán đến dụng tâm của lão viện trưởng, còn có tâm tư nhớ rõ chu ký mỗi người.... Trong lòng của hắn càng ấm áp.
Đây là một tiệc trà nhỏ đơn giản, bốn phía có người ôm nhau cáo biệt, chung quanh đều có người ở chúc phúc cho tương lai, một nữ sinh nhút nhát e lệ kéo chéo áo Tất Duy Tư, nhẹ nhàng nói:
- Anh phải đi à, Tất Duy Tư!
Tất Duy Tư quay người lại, nhận ra nàng là nữ sinh hôm trước chặn chính mình truyền tờ giấy, hắn mỉm cười nói: "Ừ, sắp phải đi, bạn hình như nhỏ hơn mình một tuổi?"
Khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ khẽ cúi xuống, dùng sức gật, còn bổ sung: "Rất thích hợp, đúng không?"
Vấn đề này đổi lấy ho khan Tất Duy Tư, nữ sinh xinh đẹp một lần nữa ngẩng đầu, lại hỏi:
- Vấn đề ngày đó anh vẫn chưa trả lời!
- Ta có phải là hỗn đản? A, muốn dũng cảm thừa nhận thật không dễ nha.
- Kỳ thật anh không cần trả lời, em biết rõ anh không phải! Em nghe nói sự tích lúc trước ở trong lễ đường của anh, thực xuất sắc nha!
Tiếu dung thiếu nữ và cầu vòng cách đó không xa chiếu rọi lẫn nhau, cực kỳ động lòng người.
Tất Duy Tư dụi dụi khóe mắt, cảm thấy không nên tiếp tục đề tài này, nói:
- Còn phải cám ơn em và Đái Ny các nàng, mọi người rốt cục đã thành công thuyết phục Ny Na không tiếp tục thi Dong Binh hệ, a, sớm nói là công nghệ gia công càng thích hợp với nàng, không hề gặp phải nguy hiểm, thật không biết trời cao đất rộng, may mắn còn kịp quay đầu...
Nói hết, hắn phát hiện miệng đối phương đã hơi bĩu lên, hiển nhiên cũng không vui gì mà nghe cái đề tài này, Tất Duy Tư chỉ có thể gãi gãi da đầu, cười nói:
- Đúng rồi, gặp mặt nhiều lần, vẫn không có biết em tên là gì?
Mặt cô gái thoáng cái đã trở nên tái nhợt, quay đầu bước đi, đi hai bước rồi mới quay đầu lại giận dỗi nói :
- Nói qua cho ngươi hai lần mà ngươi còn hỏi! Vấn đề trước kia, ta hiện tại đã có đáp án, ngươi quả nhiên là hỗn đản, cho tới bây giờ vẫn thế, mãi mãi vĩnh viễn đều là như thế!
Tất Duy Tư vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ chạy xa, còn chưa kịp thở dài, thiếu nữ tựa hồ lại không có cam lòng chạy trở về, lớn tiếng nói:
- Em gọi là Tô Á, hãy luôn nhớ kỹ! Em sau này nhất định sẽ tới tìm anh.... Bảo trọng!
Trên gương mặt Tất Duy Tư dùng sức hôn một cái, khuôn mặt tức thì hồng như màu đầu tiên của cầu vồng, nhìn thật sâu Tất Duy Tư rồi lần nữa xoay người nhanh chóng rời đi.
Tư Tạp Lỗ đứng cách đó không xa một lần nữa đến gần hảo hữu, thở dài:
- Tiểu nữ sinh thật xinh đẹp, vì sao lớn lên đẹp mắt đều vừa ý mày, lớn lên không ra sao, đều vừa ý tao? Chẳng lẽ tướng mạo của tao có vấn đề?
- ...... Đương nhiên không phải, chỉ là lúc tạo hóa chế tác mày xảy ra chút vấn đề.
"...."