Mọi thành viên của tiểu đội mạo hiểm kinh ngạc nhìn “Ma thú cao cấp Phong Lâm Tinh Tinh” dùng đôi bàn tay kinh khủng của nó sử dụng một cái chụp chụp chặt ma thú Phập Phù Hỏa Báo, ngay sau đó là một cái trảo thẳng vào đầu, vào sâu tận não của con ma thú Phập Phù Hỏa Báo đáng thương. Trong lúc nhất thời, não của họ có chút không hoạt động, hiển nhiên họ không biết vì sao đầu ma thú cao cấp nọ lại trợ giúp bọn họ.
Trương Tuấn giết chết Phập Phù Hỏa Báo thì liền nhai ngấu nhai nghiến, ăn sạch con ma thú ấy, trong lòng còn không quên tán thưởng: “Thịt của loại ma thú này cũng không tệ lắm, nếu như dùng chính ngọn lửa của nó nướng chín thịt của chính nó thì chắc chắn sẽ là thứ thức ăn đầy mỹ vị”.
Thời gian chưa qua được bao lâu, khi tiểu đội mạo hiểm còn chưa phản ứng, hắn đã xử lý xong cả con Phập Phù Hỏa Báo. Đến đây, hắn nhe răng ra cười, bước từng bước một tới gần tiểu đội mạo hiểm.
- Chiến sĩ ngăn cản ma thú, ma pháp sư chuẩn bị, trị liệu sư sẵn sàng trợ giúp!
Tên đội trưởng gặp nguy không loạn, chỉ huy một cách rõ ràng, gọn gàng và ngăn nắp.
Vốn hai gã chiến sĩ với thân cao hơn một thước tám, vóc người so với Trương Tuấn khôi ngô hơn không ít khi nhìn thấy một con ma thú “kinh khủng” như vậy thì xuất hiện tâm lý nhút nhát, muốn quay lưng bỏ chạy. Nhưng họ nhanh chóng xua tan nỗi ám ảnh ấy. Bọn họ biết rằng nếu muốn sống sót thì nhất định phải cố gắng chiến đấu, bởi thế họ cũng chỉ có thể cắn răng vọt lên phía trước.
Kiếm bản to quay cuồng, rìu chiến ma sát với không khí tạo ra từng tiếng rít, sau một tiếng quát, hai gã chiến sĩ chia ra hai phía trái phải, tiến hành giáp công ở hai mặt.
Cô gái ma pháp sư niệm một đoạn chú ngữ khó hiểu, mỗi một đoạn thời gian thì ngâm nga nên những tiếng ca trầm thấp. Liền ngay sau đó, một đoàn nguyên tố ma pháp tập hợp trước người nàng. Hai đạo gió xoáy sắc bén hình tròn phóng thẳng đến con “ma thú cấp cao”, mang theo uy áp ghê người.
Người cung thủ thì cầm lấy cung tên, bắn ra ba mũi “Tam Tiễn Tụ Châu”, đầu tiễn và đuôi tiễn nối liền, lao thẳng về phía Trương Tuấn.
Còn lại tên trị liệu sư thì thân thể giương ra, một bộ dạng sẵn sàng chiến đấu. Nếu có thành viên bị thương, gã ta sẽ tiến hành trị liệu ngay lập tức.
Rõ ràng trong lòng bọn họ cũng không có nắm chắc phần thắng. Tất cả cũng bởi vì đối mặt với họ là một con ma thú có trí tuệ - hiển nhiên ma thú dù có sức mạnh cực kỳ to lớn, nhưng nếu không có một tí trí tuệ thì con người cũng có thể ứng phó một cách thong dong. Một khi ma thú có trí tuệ, thì giống như trăm sông đổ về biển, nó nhất định sẽ trở thành Thần Thú, dẫu cho sức mạnh của nó cũng chỉ bằng một con ma thú cao cấp.
Phải hiểu rõ rằng, một con ma thú không có trí tuệ thì rất dễ bị con người phối hợp với nhau giết chết, nhưng nếu là một con ma thú có trí tuệ, nó sẽ là một con thú chuyên săn giết con người. Một loại ma thú đáng sợ như vậy nếu không phải là Thần Thú thì còn có thể là cái gì?
Đối mặt với một con Thần Thú, các thành viên của tiểu đội mạo hiểm cũng không hề có tí nắm chắc. Làn sóng công kích thứ nhất của họ có thể nói là uy thế to lớn, nếu như đối phó với một con ma thú cùng cấp thì tất nhiên là mười phần an toàn và chín phần chắc thắng, cho dù là con Phập Phù Hỏa Báo vừa rồi thì họ cũng không hề rơi xuống hạ phong. Nhưng đối mặt với một con Thần Thú, họ không có một chút tin tưởng vào bản thân.
Tất cả các thành viên đều hiểu rõ rằng cuộc chiến đấu ngày hôm nay rất có thể là một lần chiến đấu cuối cùng trong cuộc đời họ.
Song, chuyện tình mà người khác không nghĩ tới đã xảy ra: Tất cả các loại công kích còn chưa đập vào thân thể của đầu ma thú nọ thì con ma thú đó đã ngã lăn quay. Kiếm bản to chém trượt, rìu chiến đập hụt, Tam Tiễn Tụ Châu bắn vào không khí, hai đạo gió xoáy cũng rơi vào khoảng không.
Công kích của bốn người cùng nhau thất bại, cô gái ma pháp sư vẫn chưa kịp tiếp tục ra tay. Cả tiểu đội cùng nhau ngây dại, cùng nhìn về phía con “Thần Thú” đang nằm trên mặt đất, bay lên một nỗi suy nghĩ không tên.
Ngươi xem xem ta, ta nhìn nhìn ngươi, cuối cùng gã cung thủ đội trưởng ho khan một tiếng, đem mọi người từ trong “đi vào cõi tiên” kéo ra:
- Khụ khụ… Là chúng ta đánh bại nó sao?
Trị liệu sự lại rất lý trí, gã lắc đầu:
- Đội trưởng, theo ta thấy là nó tự làm chính mình bất tỉnh.
Kì thật những người khác cũng đều đã thấy rõ, chỉ là họ đều không thể tin được sự thật mà thôi: Một đầu ma thú có trí tuệ lại tự nhiên lăn đùng ra ngất xỉu trong chiến đấu? Việc này mà nói cho người khác biết thì chỉ sợ bọn họ sẽ thành chuyện cười của cả đại lục.
- Có thể là quỷ kế hay không?
Cô gái ma pháp sư đoán.
Nhưng khi nàng vừa nói ra, trị liệu sư đã lắc đầu:
- Ngẫm lại đi, nó vừa giết Phập Phù Hỏa Báo mà không hề tốn bao nhiêu sức lực thì nếu nó muốn giết chúng ta liệu nó có cần dùng tới thủ đoạn này sao?
Tại lúc mọi người không hề để ý tới, chìm vào giữa cuộc thảo luận, Trương Tuấn nằm trên mặt đất mà có chút không nhịn được: “Cái gì trứng, ông đã cho các ngươi một cơ hội bắt ông thế mà còn không mau hành động. Thật làm cho ông chờ đợi trong sốt ruột”.
Trị liệu sư hỏi:
- Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?
Cô gái ma pháp sư thở dài. Hai gã chiến sĩ nhìn tên đội trưởng. Trong bất đắc dĩ, gã đội trưởng thở dài một hơi, tựa hồ làm ra lựa chọn khó khăn, nói:
- Nếu nó rơi vào trước mặt chúng ta, chúng ta liền đem nó bắt lại đi.
Trong lòng Trương Tuấn lớn tiếng hoan hô: “Phật tổ phù hộ, rốt cuộc có người nguyện ý mang ta rời đi mảnh thảo nguyên khốn khiếp này miễn phí rồi!”.
…
- Ngươi tỉnh dậy.
Trương Tuấn để mặc bọn họ xem xét, động tay động chân trên người hắn, sau đó chậm rãi mở mắt ra. Chỉ là khi hắn vừa mở mắt ra thì đã nghe gã đội trưởng nói:
- Ngươi tỉnh dậy? Ngươi là một con ma thú có trí tuệ, vì thế ngươi cứ xem trên cánh tay trái của mình đi. Đó là “Vòng tay không cho phản bội”, thứ chuyên môn dùng để trói buộc ma thú. Cho dù ngươi là Thần Thú thì cũng không có cách nào thoát khỏi vận mệnh. Cho nên, ngươi – một con có trí tuệ ma thú – tốt nhất nên nghe theo chúng ta, đừng để chính mình chịu nỗi khổ đau đớn.
Trương Tuấn cũng không biết cái vòng tay không cho phản bội là đồ vật như thế nào, hắn chỉ biết rằng trong lúc hắn giả bộ hôn mê, bọn họ đem nó đeo vào trên cánh tay trái của hắn, rồi ghì chặt lại. Song Trương Tuấn không có lo lắng một tí nào, dù sao thì cái vòng tay này chỉ là dùng để trói buộc ma thú, chứ không thể trói buộc hắn. Hắn nào có phải ma thú gì đâu, hắn chính là con người, con người hàng thật giá thật.
“Phật tổ phù hộ!” – Hắn âm thầm đánh một tiếng vui sướng.
Trương Tuấn rất phối hợp với gã đội trưởng, hắn gật đầu, bày ra một bộ dáng “ma thú có trí tuệ” lại “hiểu biết thời thế”. Mà bởi vì điều đó, bọn họ rất yên tâm “mời” hắn vào “một cái lồng sắt lớn” được đặt trên một cái xe tự chế to và đơn sơ – cái xe mà do hai gã chiến sĩ chịu trách nhiệm kéo đi, tiến tới chầm chậm trên con đường mòn.
Trương Tuấn rất hài lòng với “mưu kế” của mình. Tuy rằng tình cảnh hiện tại của hắn là ở trong lồng sắt, nhưng mà trong tưởng tượng của hắn thì nó lại chính là một cái xe ngựa đầy an toàn và không cần chính hắn di chuyển. Ngẫm lại hắn cảm thấy bản thân rất có lời. Hơn nữa là ở trên đường đi đều có người phụ trách cung cấp thức ăn cho hắn. Chỉ có điều là khi hắn biểu hiện ra bản thân cảm thấy hứng thú với đồ nướng chín, thành viên của tiểu đội mạo hiểm dành cho hắn một thứ ánh mắt khiến hắn bị tổn thương.
Vài ngày sau…
- Đội trưởng!
Hai gã chiến sĩ cùng cô nàng ma pháp sư cùng lúc kêu lên đầy bi thảm, quỳ xuống đất khóc rống.
- Đội trưởng, con Thần Thú này thật sự là có sức ăn quá lớn, chúng ta không thể nào nuôi nổi nó, hay là chúng ta thả nó đi. Chúng ta van cầu ngươi, thả nó đi đi. Chúng ta không muốn một chút tiền công. Ngươi phải hiểu, công việc này không thể nào là công việc con người làm được!
Gã cung thủ đội trưởng cũng lộ ra vẻ khó khăn. Đầu Thần Thú có trí tuệ này có sức ăn quá lớn, vì để nó ăn no, thành viên của tiểu đội đều không thể ăn no được bữa nào. Thật không nghĩ ra, dù là Cuồng Bạo Địa Long, loài ma thú nổi tiếng với lượng ăn lớn nhất thì cũng chỉ ăn có hai con Lộc Nhĩ Thố trong một bữa ăn. Gã đội trưởng không tài nào nghĩ ra con Thần Thú nọ làm như thế nào mà đem một con ma thú to lớn gấp bản thân hai lần nhét vào trong bụng.
- Cố gắng nhẫn nại đi các đội viên của ta.
Gã đội trưởng cũng đói cồn cào nhưng vẫn cố nén, cắt ra một phần thịt trên tay ném cho con “Thần Thú”.
- Nơi này đã là ranh giới thảo nguyên Tây Hòa rồi, chúng ta rất nhanh có thể rời đi nơi này. Đến lúc đó đầu Thần Thú này sẽ giúp chúng ta không lo cơm áo về sau. Nói không chừng nó còn có thể đổi lại một danh hiệu tương đương với quý tộc.
Nếu như là những con ma thú khác, nếu ăn không no thì cùng lắm là nhảy loạn, kêu loạn ở trong lồng, đồng thời điên cuồng cắn bậy cắn bạ vào lồng sắt. Nhưng con Thần Thú này không hổ là loài ma thú có trí tuệ, nó rất có phong độ, khi đói bụng nó không bao giờ khóc lớn hay làm trò, nó chỉ đơn giản ngồi xổm trong lồng sắt. Ban đầu tất cả mọi người đều không hề để ý làm gì, mãi cho đến lúc gã trị liệu sư trong tiểu đội phát hiện nó đã hấp hối.
Thế nên Thần Thú nếu không ăn no một bữa thì sẽ chết hành hạ tiểu đội này “lên bờ xuống ruộng” suốt mười ngày! Đáng thương nhất là hai vị chiến sĩ, vừa phải kéo xe, vừa phải săn thú nhưng lại ăn không đủ no. Từ thảo nguyên Tây Hòa đi ra, hai gã chiến sĩ khôi ngô giờ chỉ còn lại da bọc xương.
Trong xã hội nguyên thủy, nam giới chịu trách nhiệm săn thú. Vì vậy, nhờ vào việc giữ trong tay nhiều thức ăn, dần dần nắm lấy quyền thế lớn nhất của cả bộ tộc, thế nên từ xã hội mẫu hệ, loài người chuyển sang xã hội công xã thị tộc. Nhưng hiện tại, hai gã chiến sĩ không chỉ không được chia sẻ thức ăn nhiều hơn, ngược lại còn phải nhìn số thức ăn này rơi vào cái miệng đầy máu đang khoe khoang của con Thần Thú.
Mỗi khi bọn họ u oán nhìn về ánh mắt vô tội của con Thần Thú Trương Tuấn, thân làm ma thú Trương Tuấn bay lên cảm giác tốt đẹp. Quả thật mưu kế này của hắn đúng là anh minh, ngay cả Gia Cát Lượng, Gia Cát Dự đều kém xa tít tắp.
Hắn không phải lo chuyện ăn uống mà lại có bảo tiêu. Hắn nằm trên xe ngựa, còn người ta phải hì hục kéo xe. Một cuộc sống như vậy đối với hắn đúng là một cuộc sống thoải mái và dễ chịu.
Tuy vậy, cho đến thời điểm nhóm người bọn họ rời khỏi thảo nguyên Tây Hòa, khi Trương Tuấn nhìn thấy bức tường thành nguy nga, hắn thở dài một cái thật sâu, hắn biết cuộc “ăn nhờ” phải dừng lại tại đây.