Hồi 3 Đất bằng dậy sóng Triệu gia trang
Hồi 3
Đất bằng dâỵ sóng triệu gia trang
Mười ngày qua rất nhanh.
Triệu trang chủ sau khi về tới nhà không nhắc nhở gì đến chuyện gốc tích đứa nhỏ nữa. Ông dùng hết tâm lực tìm cách chữa trị cho y.
Đến ngày thứ mười lăm
Cậu bé tỉnh táo đôi phần nhưng chưa ngồi dậy được
-Lúc này ta có thể biết được vài điều
Quế phương nhủ thầm.
Chờ y hoàn toàn khôi phục trí tuệ bằng cách theo dõi mục quang của đứa nhỏ ông rất kiên nhẫn. Triệu Liên Hoa ngồi bên cạnh, cô bé suốt những ngày này chẳng chạy chơi đâu nữa. Cơn ác mộng dài lê thê vừa chấm dứt thì Nhạc Vân tỉnh dậy.
Gã thấy cảnh vật lờ mờ trong mắt, hình như cuộc trốn chạy đã chấm dứt, đầu gã đau buốt nhưng…
-Gia má đâu? Gia má…
Nhạc Vân vùng bật dậy kêu to hốt hoảng. Triệu đại gia liền vươn người choàng tay ôm chặt thằng nhỏ nhẹ nhàng nói:
-Hài tử! Hài tử! Đừng sợ…
Nghe thấy tiếng người lạ gã giật mình đưa tay dụi mắt ngó Triệu gia. Thấy người đang dỗ dành mình tướng mạo khoan hòa gã hơi yên tâm liền hỏi :
-Ông… ông… Đại thúc... là ai ?
Triệu Quế Phương cười nhẹ đáp :
-Ta…ta là… bạn của phụ thân ngươi !
-Gia má Vân nhi đâu?
-À… à gia má của ngươi có chút việc phải đi xa… vài hôm nữa sẽ về.
Nhạc Vân bẩm tánh thiên phú rất thông minh, tuy nhỏ tuổi nhưng gã đọc rất nhiều sách, lại thêm sự rèn dạy của Nhạc Cương, gia gia gã vốn nghiêm khắc, trải qua một thời gian dài khước từ gia nhập tổ chức”Đại Quang Minh” nào đó, gia đình gã phải lưu lạc tha phương tránh né tai mắt kẻ thù.
Gã thể chất văn nhược yếu đuối, Nhạc Cương không dám rèn luyện võ nghệ, tâm ý của y muốn cho con mình sau này đừng dính dáng đến chuyện giang hồ nữa. Do đó Nhạc Vân cũng có một số vốn kiến thức nhất định đủ để gã hiểu về nhân tình thế thái. Gã liền vòng tay khấu đầu cung kính
-Nhạc Vân xin đa tạ ơn cứu giúp của đại thúc…
Triệu Quế Phương rất hài lòng:
-Hài tử, ngươi đừng quá thủ lễ hãy an tâm tịnh dưỡng cho khỏi bệnh hẳn rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau. Ông chỉ vào Triệu Liên Hoa:
-Đây là con gái ta tên là Liên Hoa, tiểu điệt ngươi tên là Nhạc Vân?
-Dạ
-Nhạc Cương “Nhất Kiếm Kình Thiên” có quan hệ gì với ngươi không ?
Nhạc Vân rất đỗi nghi hoặc nghĩ thầm :
-Người này vừa nói rằng là bằng hữu của gia gia bây giờ sao lại hỏi câu này ?
Nhưng mang dòng máu cương cường của phụ thân, gã khẳng khái đáp:
-Chính thực gia gia điệt nhi !
Triệu Quế Phương thoáng biến sắc, ông không nói gì nữa chỉ dặn dò mấy câu:
-Ta còn vài chuyện cần phải giải quyết, triệu gia này quyết không có điều gì bạc đãi ngươi, ráng nghỉ ngơi cho khỏe, ngươi yếu sức lắm đó, thôi chúng ta đi đây.
Ông đứng lên nắm tay con gái Triệu Liên Hoa, Liên Hoa đưa mắt liếc Nhạc Vân bắt gặp mục quang gã đang chiếu thẳng vào mắt mình, cô bé bẽn lẽn giựt tay cha kéo vội đi ra khép nhẹ cửa phòng lại.
Gã thở dài nằm xuống giường gác tay lên trán thầm nghĩ :
-Gia má ta giờ này ở đâu? Chắc chắn hai người gặp chuyện không may rồi, nếu không? Không đời nào má má chịu rời ta nửa bước nhất là lúc ta đang bệnh hoạn này?
Gã tiếp tục để dòng tư tưởng trôi lan man :
Vị đại thúc đó là ai ? Tại sao ta lại ở đây ? Y có phải là bằng hữu với gia gia chăng ? Đại Quang Minh ? Nhạc Vân thoáng rùng mình không phải đâu! Nếu y… “Đại Quang Minh” thì sao lại cứu ta ?
Bao nhiêu thắc mắc rối tung trong bộ óc nhỏ bé, đầu gã… lại đau buốt. Sau cùng Nhạc Vân đành phó mặc số phận gã hiểu khả năng mình chẳng còn làm gì được trong giờ phút này liền nhắm mắt không suy nghĩ nữa, một khuôn mặt khả ái chợt hiện ra… Nhạc Vân cảm thấy ấm áp đôi phần… Liên Hoa.
*
* * Thấm thoát thời gian tựa tên bay vùn vụt qua rất mau.
Nhạc Vân ở triệu trang vừa tròn một năm. Trong thời gian này đủ gã cảm nhận được tấm lòng tốt hiếm có trên đời của cha con Triệu gia. Gã cũng biết luôn lý do nào mình ở đây. Con Hắc Viên độ rày rất mến Nhạc Vân cũng như tiểu chủ của nó là Triệu Liên Hoa. Tình bạn nhỏ nảy nở mau chóng quấn quýt vui đùa bên nhau. Triệu Liên Hoa khiến Nhạc Vân bớt nỗi niếm cô quạnh, cô bé luôn luôn có những chuyện mới lạ cuốn hút gã, một năm không phải là quá dài nhưng đối với tình trạng của Nhạc Vân gã tưởng chừng tới ba thu.
Đã mấy lần toan trốn thoát khỏi Triệu trang đi tìm phụ mẫu, Triệu Quế Phương đại gia phải tìm lời khuyên giải và hứa dò la tông tích gia má gã khi nào biết được rõ ràng, ông sẽ đích thân đưa y đến nơi. Nhạc Vân rất tin tưởng ông, gã đành đè nén đau khổ trong lòng.
Triệu Quế Phương chu cấp cho Nhạc Vân hầu như còn hơn khi gã ở gia đình mình, nhưng gã không lấy thế mà lạm dụng hảo ý của ông. Ngoài giờ học hành, đọc sách, gã linh hoạt phụ gúp những công việc vặt vãnh cùng gia đinh không nề hà đến điều nhọc nhằn vất vả. Vương quản sự và mọi người trong trang đều rất mến gã nhất là Triệu Quế Phương.
Trong vụ cha mẹ Nhạc Vân mất tích đã có lần Triệu Quế Phương tìm được đến bãi chiến ngày đó nhưng dấu vết bị những cơn gió mưa xóa sạch. Ông hiểu mình lưu giữ Nhạc Vân ngày nào là ngày nấy đeo đẳng mầm mống tai họa. Triệu Quế Phương không thích dây vào các bang hội hoặc các võ phái một khi ông biết “Nhất Kiếm Kinh Thiên” Đã gây ân oán với “Đại Quang Minh” một tổ chức rất bá đạo vừa nổ lên trong thời gian gần đây thì có lý đâu ông tự chốc vạ vào thân?
Nhưng đây là trách nhiệm của ông, tuy Hắc Viên tò mò gây ra cớ sự. Triệu đại gia mang danh hiệu “Túng Hạc Phật Tâm” không cho phép ông làm ngược lại lương tâm của mình. Cũng vì thế ông chấp nhận hậu quả, đối xử Nhạc Vân như con ông. Triệu Quế Phương chỉ cố gắng tìm cách ngăn chặn hậu quả đừng đến, bằng cách dặn dò gia nhân không được hở môi về tung tích thằng nhỏ, ông hi vọng Triệu trang biệt lập cách xa với thị thành mấy chục dặm núi rừng nếu Nhạc Vân nghe lời khuyến cáo đừng ra khỏi phạm vi an toàn này thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Con gái ông cũng có người bầu bạn, từ ngày có mặt gã cô bé vui tươi hẳn lên vì nỗi cô đơn thiếu tình mẫu tử. Nghĩ tới con gái Triệu Quế Phương thấy lòng như se lại, ông cố nở một nụ cười.
*
* * Hôm nay là sinh nhật thứ bốn mươi lăm của Triệu đại gia.
Khách sảnh Triệu trang rất đông đảo khách mừng thọ. Vì chuyện Nhạc Vân, quế phương không gởi thiếp mời như mọi năm, chỉ phát đi mời những bạn bè thân hữu nhất. Nhưng những người ơn nghĩa với ông vẫn nhớ ngày khánh hạ thường lệ, lục tục mang lễ mừng đến không ngớt.
Ngoài mấy vị quan chức, các tổng tiêu đầu năm tiêu cục lớn trong vùng, một số thân hào nhân sĩ. Còn lại hầu hết là các thường dân bá tánh chịu ơn Triệu trang khi thì tiền, lúc thì gạo thóc hoặc sở cậy khi ốm đau hoạn nạn v.v…
Vương quản sự bận rộn túi bụi từ sáng tinh mơ đến sẩm tối. Trong lúc Nhạc Vân chỉ được phép quanh quẩn ở sau hoa viên, con Triệu Liên Hoa phải ở cạnh cha trong bàn tiệc, cô bé rất sốt ruột.
Trời tối hẳn, đèn đuốc đã được thắp lên, người khách cuối cùng đã được Triệu Quế Phương tiễn ra đến tận cổng. Triệu Liên Hoa nhân dịp này chạy một mạch đến phòng Nhạc Vân.
Gã đang say mê đọc sách cửa phòng đóng chặt
-Nhạc Vân đại ca !
Nhạc Vân ngó ra khỏi cửa sổ, y thấy Triệu Liên Hoa liền hỏi vọng ra :
-Liên Hoa đó ư ? Có chuyện gì thế ?
-Đại ca ra đây tiểu muội mới nói !
Gã lắc đầu đáp :
-Triệu bá căn dặn tiểu huynh…
Liên Hoa bực dọc nhăn mặt ngắt lời:
-Lúc nào đại ca cũng sợ, có gì tểu muội chịu cho…
-Không được đâu.
Triệu Liên Hoa đấm cửa giận dỗi nói:
-Nếu đại ca không ra, Liên Hoa thề…
-Thôi đừng thề… tiểu huynh ra đây!
Nhạc Vân mở cửa hỏi ngay;
-Triệu bá bá đâu?
-Gia gia đang tiễn khách chúng ta ra hậu viên chơi cho mát!
-Khách về hết chưa?
-Hết rồi, nào đi di, tiểu muội muốn hỏi ca ca chuyện này…
Nhạc Vân cười khẽ:
-Tiểu huynh thừa biết… để ta nói coi có đúng không. À !... Đại ca ăn mấy chén cơm… À !... Đại ca có buồn không ?... Còn nữa ? Đại ca có ngủ ngon giấc chứ và v.v… Quanh năm suốt tháng tiểu huynh trả lời muốn dài lưỡi rồi đúng vậy không ? Liên Hoa.
Triệu Liên Hoa cau mày ngắt vào sườn gã một cái đau nhói. Cô bé cười khúc kích khi thấy nạn nhân của mình nhăn nhó vì đau.
-Đang đói, ai bảo chọc gẹo người ta chi ?
Hai người nhỏ tuổi vừa đi vừa giỡn chợt một chốc đã tới hoa đình. Ánh trăng nhú ra sau mái ngói cong cong, quả thật ở đây rất mát mẻ. Kéo tay Nhạc Vân ngồi xuống ghế đá. Triệu Liên Hoa nghiêm nét mặt hỏi :
-Bây giờ chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh nhé !
Thấy điệu bộ cô bé bắt chước người lớn rất khôi hài, Nhạc Vân suýt nữa thì phì cười nhưng gã cố nhịn đáp :
-Được rồi, chuyện gì tiểu muội cứ nói ?
Triệu Liên Hoa ngước mắt lên nhìn gã hỏi ngay:
-Sau này gặp lại gia má khi đại ca đi rồi có còn nhớ đến Liên Hoa không ?
Nỗi buồn hiện ngay trên khuôn mặt ngây thơ khiến gã xốn xang trong lòng liền đáp:
-Hoa muội ! Tận đáy lòng tiểu huynh suốt đời này quyết không bao giờ giận Hoa muội dù chỉ một khắc.
Gã chạnh lòng khẽ thở dài:
- Nhưng biết gia má có còn trên đời này không? hay là rơi vào tay “Đại Quang Minh” rồi…
-Nhạc Vân đại ca! “Đại Quang Minh” là gì vậy? Hình như đại ca rất sợ thì phải ?
Nhạc Vân tròn xoe mắt, gã nắm tay thành quyền nghiến răng nói:
-Tiểu huynh không sợ bọn chúng, tiểu huynh căm hờn lũ ác nhân đó !
Triệu Liên Hoa cười nói:
-Tiểu muội xin lỗi đã làm đại ca buồn
-Hoa muội…
-Đại ca nói gì ?
-Ta không muốn đọc sách nữa…không muốn học hành gì hết ! Tiểu huynh muốn học võ để trả thù cho gia má.
Triệu Liên Hoa sợ hãi lắc đầu:
- Không được đâu ! Gia gia tiểu muội nói…
Đại thúc nói sao ?
Gã hỏi dồn :
Cô bé nhìn quanh quất rồi nói :
-Nhưng đại ca không được buồn đấy… Tiểu muội nghe gia gia bảo kinh mạch đại ca có vấn đề gì đó… Muội không hiểu nhưng đại ca sẽ không thể học võ nghệ được.
Nhạc Vân nổi giận thét lên:
-Không tin ! Ta không tin ! Nếu Triệu bá bá không thu nhận, tiểu huynh sẽ đi tìm người khác…
-….!
Gã thấy Liên Hoa im lặng liền nói tiếp:
Tiểu huynh hết chịu đựng nổi rồi ! Hoa muội, tiểu huynh phải đi thôi. Gã quay lại, hai dòng lệ chảy dài trên đôi má Triệu Liên Hoa, Nhạc Vân hốt hoảng gọi:
-Hoa muội ! Hoa muội… Sao lại khóc? Tiểu huynh trót lỡ lời…
-Đại ca muốn đi lắm chứ gì ? Gia gia và giểu muội đối sử không tốt với đại ca…
Cô bé ấm ức vừa khóc nói.
-Hoa muội tiểu huynh không muốn nói thế… nhưng…
-Chẳng nhưng nhị gì nữa…
Cô bé vừa nói đến đây đột nhiên cả hai nghe thấy tiếng quát nạt rất lớn từ khách sảnh vọng tới. Nhạc Vân nghi ngại nhìn Triệu Liên Hoa:
-Chuyện gì vậy ? Chúng ta chạy thử tới coi ?
Nói dứt câu gã đứng dậy nắm lấy tay cô bé kéo đi ngay. Triệu Liên Hoa tất tả chạy theo gã. Chốc lát đã tới nơi hai đứa nhỏ nhẹ nhàng trèo lên thần đàn hé mắt nhìn qua các ô thông gió quang cảnh liền hiện ra trước mắt. Triệu đại gia ngồi trên ghế dựa, đứng cạnh ông là Vương quản sự và mấy gia đinh.
Đối diện Triệu Quế Phương đứng ngang hàng xuất hiện năm người lạ.
Ba gã hán tử trung niên y phục màu vàng nghệ, một lão già mặt đỏ như son lưng đeo trường kiếm, huyệt thái dương gồ lên chứng tỏ nội lực lão rất hùng mạnh. Người đứng giữa thần sắc lạnh lẽo âm hiểm, dưới cặp chân mày kiếm là đôi mắt nhỏ nhấp nháy không ngớt, Y phục sức cực kỳ hoa lệ còn hơn vương tôn công tử, tay y phe phẩy cây thiết phiến lấp lánh ánh thép xanh lè, gã độ khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Không khí trong sảnh đường rất trầm trọng, lão già mặt đỏ vụt lên tiếng nói:
-Triệu đại gia! Các mỗ nắm chắc tin tức này, quyết không làm phiền ngài vô cớ chẳng lẽ đại gia không nể tình “Đại Quang Minh”.
Triệu Quế Phương thần sắc ung dung hướng mục quang chiếu thẳng vào mắt lão rồi cười mát nói:
-Nãy giờ các vị tra hỏi Triệu mỗ như một phạm nhân rồi còn quát tháo làm náo động tệ trang nhưng Triệu mỗ chẳng trách cứ gì các vị. Quế Phương này khẳng định thêm một lần nữa không có ai mang họ Nhạc trong Triệu trang này.
Ông dừng lại giây lát rồi nói tiếp :
-Triệu mỗ trong người khó ở, không thể bồi tiếp các vị được nữa. Vương lão ! Tiễn khách cho ta !
-Khoan đã!
Gã thiếu niên hoa lệ đột nhiên giựt giọng.
Triệu Quế Phương vừa đứng dậy quay lưng đi vào nghe tiếng gọi rất vô lễ ông đảo bộ quắc mắt hỏi :
-Ngươi là ai ? Đừng làm phiền ta nữa !
Thiếu niên hoa lệ cười nhạt
- Triệu Quế Phương ! Lão muốn chống lại “Đại Quang Minh” chăng?
Triệu Quế Phương cất tiếng cười rộ:
-Từ ngày Triệu mỗ ra đời đến nay chưa hề nghe tới danh tự đó
Vả lại triệu mỗ ẩn thân nơi thâm sơn cùng cốc nên có biết “Đại Quang Minh” e cũng chẳng dám với cao…
Thiếu niên hoa lệ tức giận sắc mặt xám xanh nhưng gã nhỏ tuổi mà định lực phi thường liền cười nửa miệng nói:
- Các hạ sẽ có một ngày hiểu rõ “”Đại Quang Minh” là gì, bản thiếu chủ tạm thời để thằng nhỏ họ Nhạc sống thêm vài hôm nữa cũng chẳng sao… Cốc Bối Xuyên, thôi chúng ta về quách.
Lão già tên Cốc Bối Xuyên dạ lên một tiếng ra hiệu cho đồng bọn chuẩn bị rút lui.
Thiếu niên hoa lệ phẩy tay xếp thiết phiến lại gã khom lưng như để thi lễ với Triệu Quế Phương đột nhiên đầu thiết phiến hướng về phía ông vọt ra một nắm kim châm lấp loáng, tốc độ rất nhanh.
Thủ đoạn này của gã cực kỳ hiểm độc không hề báo trước đi lại chiêu bài “Đại Quang Minh” đáng nực cười.
Nhưng “Túng Hạc Phật Tâm” đã thành danh không chỉ có vẻ bề ngoài. Triệu Quế Phương nhìn thấy con người bạch diện toàn thân là tà khí toát ra ông rất cẩn thận đề phòng mọi hành động của đối phương.
Chỉ thấy hai chân họ Triệu khẽ đạp vào nhau hai tay áo phất phơ lướt gió, người ông thoáng trượt ngang một cái chớp mắt biến mất không còn thấy tung tích, dường như lẫn vào không khí trước mắt mọi người.
Thiếu niên hoa lệ ám toán hụt, vội vàng xoay mình lại xòe cây quạt thép thủ bộ hộ vệ trước ngực, chợt gã nghe một luồng khí lạnh chạy dọc theo sương sống tưởng chừng nằm mơ cũng không thấy nổi…
Triệu đại gia đang thôi cười từ ngoài cổng trang đi vào, khoảng cách chuyển dịch hơn ba mươi trượng.
Cốc Bối Xuyên có kiến thức rất rộng liền la lên:
-Xúc Địa Thành Thốn ! Xúc Địa Thành Thốn ! Kinh công đệ nhất thiên hạ…
Triệu Quế Phương dưới chân như có bánh xe trượt, gã thiếu niên chưa kịp dụi mắt ông đã ngồi vào chiếc ghế ở chỗ cũ nghiêm nghị nói:
-Công phu tầm thường này chỉ đáng làm trò cười cho các vị nhưng Triệu mỗ xưa nay ghét cay ghét đắng những con dã cẩu cắn trộm, vì ngày vui của triệu trang nên Triệu Quế Phương này không bẻ mất mấy cái răng cắn càn còn chờ gì nữa mà chưa chịu cút khỏi nơi đây ?
Ông nhìn Vương quản sự ra hiệu, lão quản gia hiểu ý chủ nhân, lật đật lấy cây chổi trong góc nhà quét hất ra liên tiếp mấy cái.
Cử động lão yếu đuối hời hợt mà bon người “Đại Quang Minh” cảm thấy nghẹt thở, kình phong ẩn dấu dưới lưỡi chổi quạt rát mặt như dao cứa.
Cốc Bối Xuyên vung tay mặt chống đỡ, tay áo nắm lưng áo thiếu niên kéo lùi lại vẫn chưa thoát khỏi tầm khống chế của Vương quản sự bên cạnh đó ba tên áo vàng bị hất tung đi mấy vòng ngã nhào gượng đứng dậy không nổi.
Vương lão giả bộ trượt chân cho cây chổi tuột tay vọt thẳng tới mặt Cốc Bối Xuyên. Hắn nghiêng đầu tránh né, bất ngờ cán chổi tự nhiên xoay tít đạp vào trán gã thiếu niên một tiếng “Chát” lằn đỏ sưng lên tức thì.
Thủ pháp của lão quản gia rất quái dị, khiến Cốc Bối Xuyên liên tưởng tới một chuyện, hắn la lớn:
-Hồi Hoàn Thủ Pháp ! Cốc mỗ xin thỉnh giáo danh tánh cao nhân…
Vương lão không trả lời run run quày quả đi vào trong khẽ lẩm bẩm:
-Cao nhân ? lão gầy yếu thấp bé thế này mà hắn gọi là cao nhân ư?
Cốc Bối Xuyên biết tình thế bất diệu rồi liền vòng tay nói:
-Cốc mỗ có mắt không tròng, Triệu trang là nơi “Ngọa Hổ Tàng Long”.
Lão lại xoay sang nói tiếp:
-Thiếu chủ ! Chúng ta về thôi, món nợ này sớm muộn gì cũng đòi lại được, Triệu Quế Phương ! Cốc mỗ xin cáo từ…
-Xin miễn đưa chân ! Các vị cứ tự tiện
Bóng năm người vừa khuất hẳn nét mặt triệu đại gia liền hằn lên vẻ lo âu, ông ngước mắt khẽ thở dài… Sóng gió bắt đầu nổi lên…
|