“Ngươi nhắc lại một chút, ngươi được cha ta phái tới đây, đã được căn dặn trước những gì?” Đinh Càn Khôn bám cả hai tay lên vai gã sư đệ mới tới, bởi vì quá xúc động mà giọng nói bắt đầu trở nên khàn đục. Thanh niên trước mặt còn cao lớn hơn hắn, chưa nói việc có thể cầm cự được con gái yêu của mình một lúc lâu, riêng bả vai rắn chắc này chứng tỏ tố chất cơ thể cực tốt. Đôi mắt trong sáng hữu thần, dám chắc bản lĩnh ma pháp cũng không tệ. Một chiêu phá vỡ liên hoàn thủy đạn trận vừa xong rõ ràng có phối hợp với hỏa nguyên tố cuồng bạo. Đinh Càn Khôn đã dám chắc chín phần đây chính là người đáp ứng đủ tiêu chuẩn mà cha hắn đã cam kết gửi tới.
“Lục Tiểu Phong, học viên năm hai của Vũ Đấu học viện, đệ tử chân truyền của Đinh Nguyên lão sư, bái kiến sư huynh.” Cảm giác được đôi bàn tay đã có chút run rẩy vì xúc động đang đặt trên hai vai mình, cùng với ánh mắt cuồng nhiệt của vị chủ nhân, Tiểu Phong cũng chần chờ một chút, rồi nhẹ lùi ra sau một bước, chắp tay cúi chào. Đồng thời, hắn rút từ trong đồng hồ không gian ma pháp ra một bức thư tay, kính cẩn đưa lên. “Đinh Nguyên lão sư có lệnh, Tiểu Phong tới đây tiếp thụ đặc huấn trong thời hạn hai năm, mong sư huynh chỉ giáo.”
Tiếp lấy bức thư tay của Đinh Nguyên, Càn Khôn lập tức mở ra xem. Bức thư chỉ vẻn vẹn có vài dòng, nhưng khuôn mặt Đinh Càn Khôn lại biến hóa liên tục. Bắt đầu chăm chú, rồi vui mừng, cuối cùng lại há hốc mồm ra không thể ngậm lại được.
“Càn Khôn,
Cha gửi tới cho ngươi một tên đệ tử cực kỳ thú vị. Tên nó là Lục Tiểu Phong, mười bảy tuổi, cả ma pháp lẫn vũ kĩ đều đã sớm đạt đệ tam cấp. Tên đệ tử này thân là điện hệ thao khống giả, võ công gia truyền, lại ký khế ước với hai đầu A cấp ma thú, thiên phú dị bẩm. Về nhân phẩm của nó, quá khứ tuy có chút khúc mắc, nhưng đã được bạn cũ của con là Mã Thiên Vân đảm bảo. Ta tin ngươi không làm cho cha thât vọng.
Tái bút: Ý cha đã định, nếu sau hai năm nó thắng được canh bạc cuối, thì nó cũng chính là con rể tương lai của ngươi. Ngăn bí mật giữa hai mặt huy hiệu tín vật của ta có một viên Quan Âm nhất dạ hàng Như Lai, đến lúc cần thiết ngươi cứ cho chúng nó ván đã đóng thuyền, tội vạ đâu ta chịu.”
Cố gắng ngậm miệng lại, lấy tay lau đi mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, Đinh Càn Khôn ngầm kinh dị về sự bá đạo của cha mình. Mặc dù hắn không biết viên Quan Âm nhất dạ hàng Như Lai kia là loại thuốc gì, nhưng từ ý tứ của bức thư cũng như tên gọi của nó, chắc chắn viên thuốc này cũng thuộc loại truyền thuyết xuân dược. Tuyển con rể có cần phải tung lưới kỹ càng vậy không.
“Ba ba, ông nội viết gì vậy, ông có nhắc tới con không?” Không chỉ riêng mình Tiểu Phong nhận ra biến hóa trên mặt của Càn Khôn, tiểu mỹ nhân bên cạnh cũng rất tò mò về nội dung bức thư, bước tới định thò đầu vào nhìn trộm.
“À à, không có gì.” Đinh Càn Khôn luống cuống nhét vội bức thư vào trong ngực áo, ho khan mấy tiếng. Đột nhiên nghĩ tới việc gì đó, hắn vội quay sang hỏi nhân vật chính của bức thư lúc này còn đứng tần ngần trước mặt. “Tiểu Phong, ngươi vừa gọi ta là gì?”
“Càn Khôn sư huynh.” Tiểu Phong lại lễ phép đáp lời.
“Không được, không được. Tuy ngươi là đệ tử của cha ta, nhưng cũng sắp chịu sự dạy dỗ của ta. Nhất tự vi sư, bán tự vi sư, ngươi phải gọi ta là sư phụ.” Đinh Càn Khôn vội vàng đính chính.
Tuy Càn Khôn tuổi tác lớn hơn Tiểu Phong nhiều, nhưng xét về thứ bậc, quả thật Tiểu Phong chỉ cần gọi hai tiếng sư huynh. Vốn gọi thế không có việc gì, nhưng Đinh Càn Khôn lại chợt nhớ ra hai năm nữa thanh niên trước mặt này rất có thể trở thành con rể của mình. Từ sư huynh mà biến thành nhạc phụ, quả thật khó chấp nhận được. Chi bằng dứt khoát bắt Tiểu Phong gọi hắn là sư phụ, tương lai cũng sẽ dễ ứng xử hơn nhiều.
“Dạ, đệ tử Tiểu Phong bái kiến Càn Khôn sư phụ.” Tuy Tiểu Phong cũng thấy có chút gượng ép, nhưng lời giải thích của Đinh Càn Khôn đưa ra quả thật cũng có chút đạo lý, liền chắp hai tay hành lễ bái sư.
“Không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Đinh Càn Khôn tươi cười đỡ không cho hắn quỳ xuống, rồi kéo đứa con gái cưng ra đỡ đòn. “Tiểu Phong, đây là Đinh Ngọc Mai con gái của ta, kém ngươi một tuổi, cứ gọi Mai Mai là được rồi.”
“Ngọc Mai sư muội.” Tiểu Phong xấu hổ không dám nhìn vào vị tiểu sư muội dung nhan diễm lệ trước mặt, chỉ biết cúi đầu lí nhí.
“Không dám.” Ngọc Mai hứ một tiếng, quay đầu tỉnh bơ. Nàng tự nhiên chưa thích ứng được việc tên dâm tặc vô sỉ vài phút trước đột nhiên trở thành sư huynh của mình. “Cha với hắn cứ nói chuyện, con xuống nhà trước.”
Dứt lời, tiểu mỹ nhân ấn vào viên hồng bảo thạch trên ngực áo, bộ quần áo một lần nữa biến đổi thành một bộ đồ lặn bao phủ toàn thân. Nàng lấy đà vài bước, rồi thực hiện một động tác hoàn mỹ, nhảy xuống hồ nước sau lưng hai người.
Gọi là nhà, bởi khu nghiên cứu chân chính nằm dưới đáy hồ này.