Chương 515: Thỏ khôn (1)
Tiêu Bố Y vừa xuất sát thủ giản. chẳng những ngăn trở thế công của quân Hà Bắc, hơn nữa đã khiến cho quân Hà Bắc tổn thất thảm trọng.
Vọt tới vô luận kỵ binh, hay là là bộ binh, đều bị hơn ngàn nỏ cơ một kích kinh thiên giết chết, chỗ giật mình, chỗ chần nhiếp, chẳng những dũng khí toàn bộ bị chặt gãy, hơn nữa đã không còn lòng dạ nào tiến công.
Tô Định Phương trong lòng đã trầm xuống.
Người chủ công đợt này, phân biệt là Tô Định Phương, Lưu Nhã, Thương Tần Mãi ba người.
Ba người này từ trước đến nay đều là hung hãn không sợ chết, lúc tác chiến đều là xông lên trước nhất. Nhưng mà trước nhất từ trước đến nay đều là chết trước nhất!
Nhưng Tô Định Phương vẫn chưa chết, xông tới trước nhất, còn có thể dưới vạn mũi tên cùng phát giữ được tính mạng. Tô Định Phương sau này ngẫm lại, bản thân cũng chính là một kỳ tích.
Tô Định Phương kiến thức rộng rãi, khi nhìn thấy nỏ cơ lộ ra, đã biết thứ này tuyệt không phải bài trí, mà là lợi khí giết người. Hắn nhớ tới Gia Cát Khổng Minh, nhớ tới Mã Quân, nhưng không biết, phương pháp liên nỏ đã thất truyền này, sao lại xuất hiện ở trận doanh quân Tây Lương.
Khi vạn mũi tên cùng phát, Tô Định Phương bên tai đã không nghe được bất luận tiếng động gì, chỉ còn lại tiếng của tên thép phá không.
Hắn đã bất chấp người khác, bản thân hắn đã tự khó bảo toàn.
Tô Định Phương lập tức làm một chuyện, chụp lấy thuẫn bài vọt xuống ngựa. Loại kinh nghiệm này của hắn, đương nhiên là từ trong trăm ngàn lần sinh tử chém giết thu hoạch được, nỏ cơ phá không, vì cầu sát thương, lấy đều là vị trí nhô cao, nói như vậy, vạn mũi tên đều bắn về vị trí từ đầu ngụa trở lên.
Tô Định Phương một khắc phán đoán, sau đó co người lại, tận lực đem trọn thân thể tránh ở sau thuẫn bài, tấm chắn bảo vệ ở trước, rồi hắn lấy phương thức này mà nhảy xuống ngựa.
Sau đó hắn chợt nghe những tiếng phập phập phập không dứt bên tai.
Loại thanh âm này, phảng phất như gậy trúc xuyên qua đậu hủ, thiết chùy đánh nát cây đậu. Sau đó cả người hắn liền giống bị đại chùy đập vào thuẫn bài, một cỗ đại lực vọt tới, còn chưa rơi xuống đất, đã bị đại lực đánh phanh phanh lui về phía sau.
Tổng cộng có ba mũi tên thép đánh trúng thuẫn bài của hắn, mang theo lực đạo nghe mà rợn cả người!
Tô Định Phương chỉ thấy được mặt trong của thuẫn bài, đột nhiên lồi ra ba điểm, đầu tên thép hơi thò ra. Ba mũi tên thép lại có thể đánh thấu thiết thuẫn của hắn?
Khải giáp trên người bọn họ, đối phó cung tiễn tầm thường, còn có thể ngăn cản được sát thương, nhưng ứng đối với loại tên thép này, quả thực cùng với giấy cũng chẳng khác gì nhau. Khi Tô Định Phương vừa nhảy xuống, đã thoáng nhìn thấy một tướng lãnh Hà Bắc bên cạnh thân không kịp tránh né, bị tên thép xuyên thấu qua khải giáp, từ trước ngực đánh ra phía sau lưng.
Tô Định Phương không dám tín, lại không thể không tin, loại tên thép này chẳng những nhiều, hơn nữa bá đạo, chẳng những bá đạo, mà còn sắc bén khó bì. Thiết thuẫn trên tay hắn, bị tên thép chấn động, chỉ cảm thấy xương ngón tay muốn nứt ra. Khi rơi xuống đất, hắn không chút do dự nằm thẳng xuống, dùng thuẫn bài hộ thân, thà rằng lựa chọn bị ngựa giẫm.
Ngựa giẫm có lẽ không thể chết được, nhưng mà bị loại tên thép này đánh trúng, đánh vào ở đâu, thủng ở đó, không có khả năng còn mạng sống.
Nhưng người ngựa đã không thể tiến lên, cho dù thiết giáp kỵ binh cũng không thể ngăn thế ngựa, lại bị tên thép đánh cho ngừng lại.
Tô Định Phương vừa mới rơi xuống, đã hiểu rõ tiếng phập phập đó là thanh âm của nỏ tiễn ăn vào thịt, mà tiếng rắc rắc, lại là tiếng tên thép đánh gãy xương cốt.
Phịch một tiếng, một người rơi ở bên cạnh Tô Định Phương, hai mắt trợn lên, trên ót lại cắm một cây tên thép, dĩ nhiên đã mất mạng. Tô Định Phương nhìn thấy, trong lòng bi thống, người nọ đúng là huynh đệ kết nghĩa của hắn, Thương Tần Mãi!
Lúc này thiết kỵ ầm ầm, từ phía tây truyền đến, Tô Định Phương trong lòng run lên, hiểu rằng thiết kỵ Tây Lương đã xuất động.
Tiêu Bố Y ánh mắt độc đáo, sao có thể buông tha cho thời cơ tốt nhất để tiến công này?
Ác mộng đến nhanh, đi cũng nhanh, một đợt nỏ cơ bắn qua, gài lại tên thép cũng không dễ dàng, thiết kỵ Tây Lương đã xuất động, đề phòng ngộ thương, nỏ cơ cũng sẽ không bắn tiếp. Tô Định Phương nghĩ đến điểm ấy, xoay người nhảy lên, lúc này một thớt ngựa sợ hãi, đang từ bên cạnh hắn xẹt qua.
Sống chết trước mắt, Tô Định Phương phấn khởi dũng mãnh phi thường, một nhát đã bắt lấy đuôi ngựa đang phi nước đại.
Lực mạnh kích động, thân người cũng vọt lên theo, nhảy lên trên lưng ngựa, nhằm hướng đông chạy như điên.
Trong lòng thấy may mắn, hiểu rằng nếu chậm một lát, mặc cho hắn bản lĩnh cao cường, chỉ sợ cũng sẽ bị thiết kỵ Tây Lương đạp thành thịt vụn, nhưng nghe được thanh âm thiết kỵ sau lưng kích động, phảng phất dẫm nát lồng ngực, Tô Định Phương như muốn thổ huyết.
Người ở trên lưng ngựa, lúc này mới cảm thấy toàn thân gân cốt rã rời, nhìn lại mọi nơi, khắp nơi đều là xương gãy tay chân cụt của quân Hà Bắc, thê lương thảm xót xa.
Quân Hà Bắc chưa chết đã sớm kinh sợ, quay đầu về dòng Tứ Thủy ở hướng đông mà chạy đi.
Tô Định Phương quay đầu nhìn lại, trong lòng kinh hoàng, bởi vì hắn nhìn thấy bụi vàng như mây, thiết kỵ như gió, gió cuốn mây tan, rợp trời rợp đất xông lại.
Tây Lương thiết kỵ khí thế kinh người, cho dù không phải thiết giáp kỵ binh cũng làm cho người ta khó có thể địch nổi.
Tiêu Bố Y đã sớm chờ thời khắc này, ngay khi nỏ cơ bắn hết đợt thứ nhất, đã không chút do dự hiệu lệnh thiết kỵ Tây Lương từ hai cánh cấp công.
Tên thép tuy nhiều, lại không thể đều giết hết địch thủ, chính thức đánh bại quân Hà Bắc, còn phải dựa vào dũng sĩ Tây Lương.
Thiết kỵ Tây Lương cũng không phải là thiết giáp kỵ binh, vừa rồi đsc chậm rãi ép tới, một khắc trông thấy tên thép bay ra, đã hơi dừng lại, đã bỗng nhiên gia tốc, đánh tới trước mặt quân Hà Bắc.
Quân Hà Bắc bờ đông Tứ Thủy, mắt đã mở muốn nứt ra, trước mắt xem ra thiết kỵ như rồng giống như hổ, thôn phệ quân sĩ Hà Bắc còn sót lại.
Binh tướng huynh đệ Hà Bắc, chỉ có thể dưới thiết kỵ mà kêu cứu thảm thiết, nhưng bọn họ, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn.
La Sĩ Tín hai nắm đấm nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, Đậu Kiến Đức lại nhớ lại lời của Dương Thiện Hội, mặt đỏ rực lên.
Lúc này Tây Lương thiết kỵ đã đạp phá lòng can đảm của địch, san bằng bờ đông, một tiếng trống hăng hái vọt tới bờ tây Tứ Thủy, một trận chiến này, quân Tây Lương sĩ khí tăng vọt chưa từng có, quân Hà Bắc chẳng những mất đi là huynh đệ, ngựa, sĩ khí mà còn hùng tâm tráng chí!
La Sĩ Tín cũng không quên lệnh cho quân Hà Bắc xếp thành hàng ngắm bắn, hắn muốn ăn miếng trả miếng dùng máu trả máu, thiết kỵ Tây Lương mặc dù dũng, nhưng hắn còn có năng lực, đem bọn họ đánh chết ở trong Tứ Thủy.
Hắn cho dù không có nỏ cơ, nhưng hắn đối phó kỵ binh cũng rất có nắm chắc.
Thiết kỵ Tây Lương cũng không có tiến công, mà là như rồng hóa gió, tản sang hai cánh. Không đến một lát sau, bộ binh Tây Lương đã đánh tới, chỉnh tề nhất trí, khí thế bức người.
Những thước đất từ sáng sớm đến buổi trưa đánh được, đã để cho quân Tây Lương trong thời gian ngắn toàn bộ thu phục, quân Tây Lương mũi nhọn đã bắt đầu lộ ra.
Từng hàng, từng đội bộ binh Tây Lương lập tức ngưng tụ, sau đó Tiêu Bố Y cùng không hề chờ đợi, ra lệnh một tiếng.
Công!
Khi quân Hà Bắc khí thế đang lên, Tiêu Bố Y sẽ không công, hắn sẽ không để cho Tây Lương quân sĩ không công chịu chết . Nhưng lúc này đây, quân Hà Bắc đã bị đả kích trí mạng, sĩ khí xuống thấp, Tiêu Bố Y làm sao chịu buông tha cơ hội ngàn năm một thuở này?
Thiết quân Tây Lương lập phương trận mà đi, bước vào Tứ Thủy, tung tóe ra bọt nước, trên mặt tràn đầy vẻ trầm ngưng, kiên định xông về phía quân Hà Bắc.
Cho dù đang ở trong sông, bọn họ thoạt nhìn tuy hơi chậm, nhưng trận hình cũng không tán loạn.
Thuẫn bài thủ hộ vệ, cung tiễn thủ mở đường, nỏ cơ thủ sớm đã đi theo, đã lên đợt tên thép thứ hai. Những binh sĩ cầm nỏ cơ, cũng không vội phát động nỏ cơ, mà là giống như sói đói hoang dã, lẳng lặng chờ cấp cho quân Hà Bắc một kích đau nhất.
Trường thương tay, đao phủ thủ, phân bố khắp nơi, dứt khoát kiên quyết công qua, mạo hiểm dưới mưa tên, như quân Hà Bắc, cũng hung hãn không sợ chết.
Quân Hà Bắc nhìn thấy khí thế thế công của địch thủ, cảm giác được sự khủng bố. Bọn họ có lẽ có thể đánh chết thuẫn bài thủ phía trước, bắn chết cung tiễn thủ, đao phủ thủ đẳng sau, nhưng bọn họ có thể kháng lại đả kích trí mạng của nỏ cơ thủ hay không?
Một màn vừa rồi kia, tạo nên trong lòng quân Hà Bắc tạo thành bóng đen, thật lâu không thể tan đi.
Quân Hà Bắc thiết huyết còn đó, kiên cường còn đó, nhưng cho dù bọn họ có thể trụ được dưới thế công như nước thủy triều của nỏ cơ thủ, cung tiễn thủ, thì có thể trụ được dưới thiết kỵ Tây Lương hay không?
Mà thiết giáp kỵ binh nổi tiếng thiên hạ, vẫn chưa có xuất hiện!
Nhưng mọi thứ cũng không bằng bụi màu vàng cuồn cuộn ở xa xa, làm cho người ta khủng bố. Người nào cũng biết, nơi đó lại có đại quân tiến tới.
Quân Tây Lương lưng dựa Hổ Lao, đó là căn bản của bọn họ, binh lực cuồn cuộn không dứt chuyển vận tới, cho tới bây giờ, quân Tây Lương lại xuất viện quân, khí thế hung hãn khó có thể địch nổi.
Bọt nước kích động, hơi nước thê lương tung bay đầy trời, trong lòng tất cả mọi người quân Hà Bắc đều nhịn không được rung động lắc lư.
Núi xa nhấp nhô, vô cùng vô tận, đều tịch mịch. Mặt trời nhô lên cao, coi thường thảm thiết ở Tứ Thủy. Giờ phút này, quân Tây Lương đã đánh sang bờ đông Tứ Thủy!
***
Không sơn vắng vẻ, mây trắng dập dờn, sơn phong tuấn tú, cao ngất hiểm trở.
Một người con gái cô tịch như không sơn, nhìn sang Hoa Sơn xa xa.
Ngọn núi cao ngất, xuyên thẳng đám mây, làm cho người ta phân không rõ là núi là mây, ngẩng đầu nhìn lại, làm cho người ta hoa mắt.
Cô gái trên mặt tràn đầy cô đơn, ho khẽ. Một người lặng lẽ đi tới sau lưng cô gái, thi lễ nói: "Tiểu thư, có tin tức đưa tới, sáng sớm nay, Tiêu Bố Y đã cùng Đậu Kiến Đức đại chiến Tứ Thủy, đến hiện tại... thắng bại không rõ. Có lẽ đã sáng tỏ... nhưng tin tức buổi trưa, phải buổi chiều mới có thể đưa đến".
Các nàng hiển nhiên cũng không biết Tiêu Bố Y đại sát khí nơi tay, nhưng ở bên cạnh Hoa Sơn xa xa, lại có thể hiểu rõ động tĩnh Tứ Thủy, nhiều ít cũng làm cho người ta giật mình.
Lý Uyên dùng phương pháp liên tiếp đổi kỵ sĩ để có thể đem tin tức một đêm đưa tới, nhưng tin tức của các nàng, thoạt nhìn chỉ cần nửa ngày là được.
Người có thể vận chuyển tin tức tương đương với Tiêu Bố Y, dưới đời này, cũng chỉ có Bùi Minh Thúy là có thể so đo. Nhưng mà tốc độ có lẽ tương đương, nhưng nếu giảng phạm vi tin tức phân bố, Bùi Minh Thúy đã không bì kịp Tiêu Bố Y.
Nhưng Bùi Minh Thúy cũng không muốn chú ý quá nhiều tin tức.
Trước mắt, người có thể làm cho nàng còn có chút quan tâm, một là Lý Huyền Bá mờ ảo như mây, một người khác chính là Tiêu Bố Y thiết huyết lãnh khốc.
Bùi Minh Thúy khi xoay người lại, dung nhan hao gầy tiều tụy, khẽ ho hai tiếng mới nói: "Ta so với trước kia, tốt hơn nhiều".
Ảnh tử nói: "Thái y nói tiểu thư không được phí sức nữa, an tâm tĩnh dưỡng, nhưng muốn phục hồi..."
Bùi Minh Thúy cô tịch cười cười. "Ta hiện tại xác thực không cần quá phí sức".
Nàng nhìn sang Hoa Sơn hiểm trở xưng hùng, thẳng đứng sừng sững, như có điều suy nghĩ nói: "Hoa Sơn hiểm ác, người thường khó lên. Nhưng cảnh tượng tú lệ, đa phần tại núi cao hiểm trở, ta một mực ngưỡng mộ đã lâu, nếu có thể sinh thời đích thân du ngoạn sơn thủy, cũng không uổng cuộc đời này".
Ảnh tử rơi lệ nói: "Tiểu thư, người nhất định có thể hoàn thành tâm nguyện".
"Phải không?" Bùi Minh Thúy lạnh nhạt nói: "Ảnh tử, nếu ta không có cơ hội, chờ ta sau khi chết, cho người đem ta hỏa táng, sau đó tìm một chỗ thanh u tại Hoa Sơn, ta đã cảm thấy mĩ mãn rồi".
Ảnh tử cuống quít nói: "Tiểu thư, sẽ không đâu, người sẽ không chết!"
"Người ai mà không chết? Thật ra ta... sớm đã đáng chết" Bùi Minh Thúy buồn bã nói: "Ta còn chưa chết, đơn giản là muốn gặp hắn một lần, hỏi hắn một câu. Đến hiện tại, ta thật ra cũng không hận hắn, hận có làm được cái gì?"
Nàng lúc này trong giọng nói cũng không có oán hận, chỉ có u buồn.
Chương 515: Thỏ khôn. (2)
Ảnh tử đương nhiên hiểu rõ hắn là ai, oán hận nói: "Hắn thật giảo hoạt".
"Ta làm như vậy, chẳng lẽ cũng không thể khiến hắn đi ra gặp sao?" Bùi Minh Thúy mờ mịt nói: "Ta vẫn cho là bản thân hiểu hắn, nhưng hiện tại mới phát hiện, chỉ là hắn hiểu ta, mà ta đối với hắn lại hoàn toàn không biết gì cả. Chẳng lẽ... ta đã đoán sai rồi?"
Ảnh tử vội vàng lắc đầu nói: "Tiểu thư, không có sai, nếu không phải Lý Huyền Bá, làm sao có thể xếp đặt ra nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, chỉ có là Lý Huyền Bá, mới có thể giải thích được tất cả".
"Hắn thông minh như vậy, đương nhiên sớm biết ta đã phát hiện bí mật của hắn, nhưng hắn vì sao không ra mặt, hắn sợ ta giết hắn?" Bùi Minh Thúy thở dài.
"Hắn có lẽ... hỏi lòng thấy xấu hổ" Ảnh tử nói: "Nếu không có như thế, hắn đã sớm ra mặt".
Bùi Minh Thúy buồn bã cười, không đợi nhiều lời, lại có thủ hạ vội vàng đuổi tới. "Tiểu thư, Lý Hiếu Cung đã xuất động".
"Hắn đi đâu?" Bùi Minh Thúy tinh thần chấn động. Nàng có một trực giác, Lý Hiếu Cung nhất định cùng Lý Huyền Bá có liên quan, cho nên chấp nhất theo dõi Lý Hiếu Cung, nhưng không có giết hắn.
Giữ lại Lý Hiếu Cung, một mặt là vì dẫn xà xuất động, một mặt khác, lại vì Bùi Minh Thúy đã không muốn giết hắn.
Lý Hiếu Cung hiện tại xem ra, so với Bùi Minh Thúy còn muốn thê lương hơn. Hắn mắt bị mù, trúng cổ độc, chậm chạp không thể phá giải, thoạt nhìn cũng sống không được quá lâu.
Bùi Minh Thúy có lẽ bởi vì đồng bệnh tương liên, lúc này đây cũng không có đối với Lý Hiếu Cung hạ sát thủ.
Nghe Bùi Minh Thúy hỏi thăm, thủ hạ đáp: "Theo chúng ta suy đoán, hắn tại theo dõi Lưu Văn Tĩnh!"
Bùi Minh Thúy ánh mắt sáng ngời. "Lưu Văn Tĩnh?"
"Tiểu thư... Lưu Văn Tĩnh này..." Ảnh tử đột nhiên nói.
Bùi Minh Thúy khoát tay ra hiệu Ảnh tử ngừng lại, nói khẽ: "Được, chúng ta cùng đi tới xem".
***
Lưu Văn Tĩnh từ Hoa Âm đi ra, trong lòng tức giận, tất cả tức giận đều phát tiết lên trên người con ngựa. Hắn phóng ngựa một đường chạy như điên về hướng đông, rất nhanh đến huyện thành Vĩnh Phong.
Vĩnh Phong kẹp ở giữa tây Hoa Âm, đông Đồng Quan hai tòa thành lớn, thoạt nhìn cũng giống như Lưu Văn Tĩnh, uất ức bị xem thường.
Ở đây quy mô không lớn, hộ tịch chỉ chừng hơn vạn, trải qua Lưu Văn Tĩnh một phen chỉnh đốn, hôm nay đã vui sướng phồn vinh.
Nhưng náo nhiệt, đều là người bên ngoài, cùng Lưu Văn Tĩnh không quan hệ.
Lưu Văn Tĩnh nhanh chóng đi vào phố dài, không xuống ngựa cùng dân chúng chào hỏi như trước đây, hắn trực tiếp phóng ngựa về phủ, ngược lại dẫn đến dân chúng hai mặt nhìn nhau, thấp giọng nói nhỏ, chỉ cho là lại sắp có chiến tranh, bằng không Lưu Thượng Thư tại sao lại vội vàng như thế?
Lưu Văn Tĩnh trở lại trong phủ, ngồi không có bao lâu, cũng đã hạ quyết định.
Vươn tay gọi qua một người tới, Lưu Văn Tĩnh hỏi. "Phùng Bát, ta đối đãi với ngươi như thế nào?"
Phùng Bát thật thà trung hậu, tướng mạo tầm thường, thoạt nhìn nhét vào trong đống người cũng tìm không ra.
Phùng Bát nói: "Lưu đại nhân, ngươi đối đãi ta ân cao như trời, tính mạng của ta là người cứu, chỉ hận không thể báo đáp. Cha mẹ ta bị người giết, nếu không có người kêu oan cho ta, chỉ sợ ta cũng đã chết ở dưới đao".
Lưu Văn Tĩnh hài lòng câu tra lời này, trầm ngâm nói: "Trước mắt ta sắp gặp nạn".
Phùng Bát cả kinh, thất thanh nói: "Có chuyện gì?"
Lưu Văn Tĩnh cảm thán nói: "Phùng Bát, ngươi nói ta đối với Đường vương như thế nào?"
Phùng Bát kích động nói: "Lưu đại nhân vì Đường vương ra sinh vào tử, không nói liên lạc Đột Quyết, có công khởi nghĩa đầu tiên, liên lạc chiến mà khởi nghĩa, chỉ nói người trợ giúp thái tử lấy Vĩnh Phong Thương căn cơ, bằng lực bản thân thuyết phục chiêu hàng Đồng Quan, lại cứu Tần vương ba chuyện này, chính là công lao hiển hách".
Lưu Văn Tĩnh giận đập bàn, tức giận nói: "Nhưng ta như thế, so ra lại kém Bùi Tịch kia" Hắn còn ngại giận dữ mắng mỏ không đủ giải được sự buồn bực trong lòng, rút yêu đao ra, một đao bổ lên trên trụ nhà.
Nghe xoảng một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi, Lưu Văn Tĩnh phẫn nộ nói: "Anh hùng không gặp thời, để cho kẻ đầy tớ thành danh! Lưu Văn Tĩnh ta có tài khai quốc, trợ Lý Uyên khởi nghĩa Thái Nguvên, tọa trấn Quan Trung, lập nhiều công lao, ta cạn kiệt tâm lực trợ giúp hắn, chỉ hy vọng dương danh thiên hạ, lưu danh sử sách, nhưng hắn đối với ta lại không bằng đối với một tên đầy tớ, điều này làm cho ta sao có thể phục? Ta hận không thể chém Bùi Tịch..."
Phùng Bát cuống quít nhìn mọi nơi, gấp giọng nói: "Lưu đại nhân, nói cẩn thận".
Lưu Văn Tĩnh hít một hơi thở dài, từng chữ nói: "Ta chẳng những muốn giết Bùi Tịch, còn muốn cho Lý Uyên nhìn xem, kết cuộc khinh thị ta".
Hắn sau khi nói xong câu đó, Phùng Bát ngược lại trấn tĩnh xuống.
Lưu Văn Tĩnh nhìn sang hai mắt Phùng Bát, từng chữ nói ra: "Phùng Bát, ta cần ngươi giúp ta".
Phùng Bát cũng không úy kỵ, hiểu rằng Lưu Văn Tĩnh muốn phản Lý Uyên, hắn ngược lại có loại tư thế bất chấp tất cả. "Lưu đại ca, người nói phải làm như thế nào?" Lưu Văn Tĩnh đã không cần tiền đồ, Phùng Bát đã thay đổi xưng hô, từ đại nhân đổi thành đại ca.
Vừa rồi hắn sợ Lưu Văn Tĩnh tự hủy tương lai, cho nên mới mở miệng nhắc nhở, thời khắc này hiểu rằng đã không thể vãn hồi, lập tức quyết định thật nhanh.
Lưu Văn Tĩnh khen ngợi nhìn sang Phùng Bát nói: "Ngươi quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta, ngươi phải biết rằng... sau khi đi theo ta, có khả năng không thu hoạch được gì, thậm chí còn mất mạng".
Phùng Bát hào sảng cười nói: "Mạng của ta đây cũng là nhặt về, một lần nữa cho Lưu đại ca thì có thể thế nào?"
Lưu Văn Tĩnh vỗ mạnh lên vai Phùng Bát nói: "Huynh đệ tốt. Kể từ hôm nay, ta và ngươi chung phú quý".
Phùng Bát lắc đầu nói: "Chung phú quý ta chưa bao giờ nghĩ, chỉ là ta nghĩ... kiếp này có thể đi theo Lưu đại ca, chết cũng không tiếc. Không biết Lưu đại ca ý định như thế nào?"
Hắn nói khảng khái sục sôi, Lưu Văn Tĩnh mắt lộ cảm động, thở ra một hơi. "Ta có thể có loại người huynh đệ như ngươi, thật tam sinh hữu hạnh. Ta chuẩn bị viết một phong thư cho Đông Đô. Phùng Bát, ta hiểu rằng ngươi làm người cẩn thận, ngươi mang theo thư lên đường tới Đông Đô. Đồng Quan hiện tại là Lý Thần Thông trấn thủ, người nọ cùng ta quan hệ tầm thường, nhưng Phó tướng Tang Hiển cùng với ta quan hệ mật thiết, nếu có khó khăn, có thể đi tìm hắn. Sau khi đến Đông Đô, ngươi có thể đi bái kiến Từ Thế Tích, người này tổng quản mọi việc ở Đông Đô, ngươi báo tên của ta, xin cầu kiến. Thư đến tay hắn, hắn sẽ sáng tỏ tất cả. Đến lúc đó, chúng ta có liên lạc".
Phùng Bát liên tục gật đầu. Lưu Văn Tĩnh đi thư phòng, một lát cầm phong thư đi ra, đưa cho Phùng Bát, nghiêm nghị nói: "Phùng Bát, ta có thể còn mạng sống hay không, thì phải dựa vào ngươi".
Phùng Bát vỗ lồng ngực, lớn tiếng nói: "Lưu đại ca ngươi yên tâm, ta ổn thỏa không nhục sứ mạng".
Lưu Văn Tĩnh gật đầu. Phùng Bát không hề trì hoãn, giấu lá thư đi, lập tức ra khỏi cửa lên đường.
Lưu Văn Tĩnh ở trong đình viện đứng thật lâu, nghe tiếng chân đi xa, lúc này mới quay lại phòng ngủ.
Hắn trong phòng đi tới đi lui, sờ cái này, nhìn cái kia, tựa như tâm thần không yên, khó có thể ngồi một chỗ. Trong mắt của hắn, lại lóe lên hào quang oán độc, chắc hẳn đã đối với Lý Uyên căm thù đến tận xương tủy.
Qua chừng nửa canh giờ, bên ngoài phủ đột nhiên xôn xao, phi thường ẩm ĩ, có người hò: "Các ngươi làm cái gì?"
Ngay sau đó hét thảm một tiếng, người hỏi câu nọ không có tiếng động, dường như đã mất mạng.
Lưu Văn Tĩnh hai tay nắm chặt, cũng không có lao ra khỏi phòng ngủ, ngược lại ngồi xuống, thần sắc âm trầm.
Ngay sau đó tiếng bước chân gấp gáp, hình như có hơn mười người vọt về phía này tới. Lưu Văn Tĩnh cũng không có xao động, ngược lại nâng chén trà lên.
Ầm một tiếng, cửa phòng phòng ngủ bị người một cước đá văng ra, người xông vào trước tiên, râu quai nón, dáng người có chút hùng tráng, cười to nói: “Lưu Thượng Thư, đã lâu không gặp".
Phía sau hắn, đi theo hơn mười binh sĩ, có một người trường đao mang máu, hiển nhiên là người chém vệ sĩ Lưu phủ.
Lưu Văn Tĩnh nhíu mày ."Sử tướng quân, ngươi làm cái gì vậy?"
Người tới lại là Trường An đại hiệp Sử Vạn Bảo, lúc trước Lý Đạo Huyền bị Bùi Minh Thúy phục giết, Sử Vạn Bảo ngồi nhìn không cứu, mượn cớ cầu cứu binh, hoảng sợ mà chạy, làm cho Lý Đạo Huyền bị giết.
Nhưng mà dưới sự vây công của tử sĩ Bùi Minh Thúy, Sử Vạn Bảo cho dù lưu lại cũng vô dụng.
Sử Vạn Bảo sau khi đào tẩu, ngay lập tức đi gặp Lý Kiến Thành cầu xin tha thứ, kể rõ nỗi khổ tâm bất đắc dĩ. Lý Kiến Thành cũng không có xử phạt hắn, chỉ áp giải hắn trở về Tây Kinh. Sử Vạn Bảo là bằng hữu kết giao của Lý Thế Dân, Lý Uyên mặc dù đau lòng Lý Đạo Huyền chết, nhưng chính lúc đang cần người, chỉ đem Sử Vạn Bảo hạ xuống ba cấp.
Sử Vạn Bảo một mục thất bại, thời khắc này lại hăng hái, lớn giọng nói: "Muốn bắt ngươi đi gặp Thánh Thượng".
Lưu Văn Tĩnh nheo con mắt lại. "Ta đường đường là Dân bộ Thượng Thư, ngươi có tư cách gì bắt ta?"
Sử Vạn Bảo cười ha ha nói: "Một canh giờ trước, ngươi còn là, nhưng hiện tại, ngươi đã không phải".
Lưu Văn Tình nắm tay nắm chặt, trầm giọng nói: "Vì sao? Ta đối với Thánh Thượng một lòng trung thành..."
Hắn lời vừa nói xong, Sử Vạn Bảo khẽ vươn tay, đã từ ngoài cửa xách qua một người, mỉm cười nói: "Lưu Văn Tĩnh, để cho hắn giải thích ngươi trung thành, không biết thế nào?"
Lưu Văn Tĩnh thay đổi sắc mặt, người nọ sau lưng Sử Vạn Bảo, đúng là Phùng Bát vừa mới rời khỏi cửa.
Phùng Bát trong trung hậu mang theo sự nhu nhược, trong nhu nhược được chút hèn hạ, liếm liếm môi nói: "Lưu đại ca..." Hắn không cần phải nói cái gì, nhưng tất cả đều đã rõ ràng.
Sử Vạn Bảo đắc ý cười nói: "Lưu Văn Tĩnh, ngươi chỉ sợ nằm mộng cũng không nghĩ đến, Thánh Thượng sớm biết ngươi có tâm phản, lúc này mới khiến Quận vương giám thị cử động của ngươi. Phùng Bát này, là người của chúng ta".
Lưu Văn Tĩnh nhìn sang Phùng Bát, ánh mắt lạnh lẽo. "Vì sao? Ngươi chẳng lẽ đã quên, ta cứu tính mạng cha mẹ của ngươi?"
Phùng Bát có chút khiếp đảm, lại ưỡn ngực nói: "Tính mạng của cha mẹ, sao quan trọng bằng tiền đồ của mình? Lưu đại ca, người nói có đúng hay không?"
Lưu Văn Tĩnh cười cười. "Đúng!" Hắn chậm rãi đứng lên. Phùng Bát thẹn trong lòng, lại lùi ra phía sau một bước. Sử Vạn Bảo lại tiến lên một bước, nhìn chằm chằm cử động của Lưu Văn Tĩnh. Nhưng hắn không tin Lưu Văn Tĩnh có thể ở trước mắt hắn đào tẩu, bởi vì hắn hiểu rằng, Lưu Văn Tĩnh cũng không có võ, hắn chỉ hy vọng, một nhát bắt lấy Lưu Văn Tĩnh, có thể đền bù sai lầm của hắn trước đó, tiền đồ là quan trọng nhất, hắn có thể xây dựng lại.
Lưu Văn Tĩnh đột nhiên nói: "Sử Vạn Bảo, ngươi có biết, Quận vương vì sao phái ngươi đến đây không?"
"Đó là tín nhiệm ta" Sử Vạn Bảo dương dương đắc ý.
Lưu Văn Tĩnh cười nhạo nói: "Hắn không phải tín nhiệm ngươi, hắn là muốn cho ngươi tới chịu chết".
Hắn thanh âm vừa dứt, Sử Vạn Bảo trong lòng chợt lạnh, Lưu Văn Tĩnh đột nhiên lách mình làm bộ chạy về phía cửa sổ. Sử Vạn Bảo trong lòng cười lạnh, hiểu rằng cửa sổ có người gác, không lo Lưu Văn Tĩnh chạy trốn đi đâu được. Không ngờ Lưu Văn Tĩnh đột nhiên đứng lại ở một chỗ, Sử Vạn Bảo chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, lại rơi xuống phía dưới, trong lòng chợt lạnh, dùng sức chạy về phía trước. Trong lúc đó phía trước xám xịt một mảng, Sử Vạn Bảo hoảng hốt, xoay người lăn một vòng tránh né, nóc phòng ầm một tiếng sụp đổ xuống, trong lúc nhất thời trong phòng tán loạn. Ngay sau đó, lửa chợt bùng lên, khói lửa nổi lên bốn phía, Lưu Văn Tĩnh cũng đã biến mất không thấy!...