Chương 5: Hắc Thiết
Trời vừa sáng lờ mờ, tại khu đất trống của công trường.
Một tiếng reo vang phát ra từ trong túi quần của Bạch Hân Nghiên, làm cho cô bừng tỉnh lại trong trạng thái hoảng hốt.
Sau khi hồi tưởng lại những sự việc đã xảy ra trước khi hôn mê, cô liền bật mạnh ngồi dậy, hết nhìn trái rồi nhìn phải, nhưng xung quanh chả có lấy một bóng người.
Bất quá, hai gã đàn ông kia vẫn như cũ nằm bất tỉnh ở đó.
Bất chấp hành động của mình có dọa người hay không.. cô vội đưa tay sờ vào cái vị trí mấu chốt giữa hai chân của mình. :220: Sau đó lại khẳng định được quần của mình cũng không có thay đổi gì, cô mới có chút thở phào nhẹ nhõm. :220:
Nhưng tiếp đó thì trong lòng cô lại nỗi lên một sự buồn bực vô cớ, tên khốn kiếp kia có thể mang đi một cô gái khác, vậy mà lại đem mình tùy tiện ném lại công trường!??
Vội vàng lấy điện thoại di động ra xem, vừa thấy người gọi đến người nào, cô lập tức lấy lại tinh thần nghiêm túc bắt máy.
“Hân Nghiên, tối hôm qua điều tra ra sao rồi? sao còn chưa báo cáo cho tôi?” Điện thoại vừa thông thì từ đầu dây bên kia lập tức truyền đến âm thanh cứng cáp của một người đàn ông.
“Thực xin lỗi, tổ trưởng Tần, trên đường trở về tôi có phát hiện được hai tên cướp, vốn định bắt bọn họ lại không ngờ lại gặp được một cao thủ thần bí, ta bị hắn đánh ngất xỉu…”
“Cướp? Cao thủ thần bí? Tình huống cụ thể ra sao….?”
Bạch Hân Nghiên vội vàng đem những chuyện đã trải qua lúc tối kể lại đơn giản một lần.
Sau khi nghe xong, tổ trưởng Tần có chút trầm giọng nói: “Cô khẳng định? Ngay cả một chiêu của hắn cô cũng không chống đỡ nổi?”
“Tốc độ của hắn rất nhanh, hơn nữa góc độ công kích xảo quyệt rất khó tránh né”. Bạch Hân Nghiên cắn chặt răng ngà, nói ra một cách đầy khuất nhục.
“Hí….” Tổ trưởng Tần hít vào một ngụm khí lạnh, “Xem ra Lâm An này cũng có rất nhiểu nhân tài ẩn dật ah…, cô là người thông qua cuộc đại thí luyện kia, thực lực ‘Xích đồng tam đoạn’ hàng thật giá thật. Hắn ta có thể hạ gục cô chỉ trong vòng một chiêu thì lực lực ít nhất cũng đã ngoài ‘Hắc thiết’.
Bạch Hân Nghiên vừa nghe xong lời này của tổ trưởng trong lòng cũng có chút cân bằng lại. Nếu hắn quả thật là cao thủ Hắc thiết như lời tôt trưởng thì mình thua cũng không oan chút nào.
Bất quá, gã kia thoạt nhìn tuổi còn trẻ như vậy, sao có thể là cao thủ Hắc thiết?
“Ngươi cũng không xảy ra vấn đề gì thì cũng là vạn hạnh rồi, xem tình hình trước mắt thì hắn cũng không phải là phường đại hung đại ác. Nhưng một cao thủ Hắc thiết, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế thì đối với quốc gia nào thì cũng là trân bảo cả. Mặc kệ hắn có phải là ác đồ hay không, nhân tài như vậy thì quốc gia cần phải nắm giữ trong tay.
Cô đem số hiệu của chiếc xe kia nhớ cho kỹ, sau đó nhanh chóng phát họa lại bộ dạng của người nọ. Chờ công việc của cô hoàn thành, thì điều tra thử xem có tìm được hắn hay không sau đó báo cáo lại với tôi. Nhớ kỹ! không được tự ý hành động thiếu suy nghĩ!” tổ trưởng Tần nói.
Bạch Hân Nghiên vội vàng đồng ý, thế nhưng sau khi cúp điện thoại thì liền nghiến răng nghiện lợi lẩm bẩm: “Lưu manh, tôi nhất định sẽ bắt được anh…..”
…
Cùng lúc đó, tại một ven đường nhỏ ở thành bắc.
“Đinh linh linh…Đinh linh linh…”
Tiếng chuông di động reo vang, Lâm Phi cố mở ra cặp mắt nặng trĩu, đưa tay tùy tiện sờ soạn phía bên cạnh, nhưng lập tức phát hiện ở đó căn bản không phải là kệ tủ đầu giường.
Hắn lúc này mới mở choàng hai mắt nhìn quanh, thấy mình rõ ràng vẫn còn đang trong xe ta-xi.
Trong đầu hắn có chút hồi tưởng lại những việc đã xảy ra đêm hôm qua.
Chính mình hình như là tùy tiện tìm được một địa phương nào đó, tính toán đánh thức cô gái nọ, nhưng nhìn cô ta ngủ được rất thơm thì không đành lòng đánh thức. Sau đó thì trực tiếp chui vào trong ta-xi ngủ luôn.
Lâm Phi có chút bất giác quay người nhìn lại hàng ghế sau, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt có chút hốc hác của cô gái, có lẽ do đã khóc quá nhiều nên khóe mắt cô sung tấy cả lên, nhưng không hề vương lại một giọt nước mắt nào vì đã bị gió lạnh hong khô đi.
Cô gái này đã sửa sang lại quần áo nguyên bản của mình bị Lâm Phi đắp tùy tiện lên người. Tuy thoạt nhìn tiều tụy thật nhưng cũng không thể nào che giấu được sự lãnh diễm.
Hai tay cô ôm chặt lấy hai chân, co rút lại vào ghế sau, mái tóc đen dài rối loạn lung tung cả lên.
Chứng kiến Lâm Phi sau khi tỉnh lại đang nhìn mình chằm chằm, theo bản năng cô càng co rụt thân hình hơn, đôi môi đỏ mọng cắn chặt lại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ phức tạp, tựa hồ là đang tận lực tự hỏi vấn đề nào đó.
Ngượng ngùng, phẫn nộ, không cam lòng, oán hận, nghi hoặc… Nói chung là trong mắt cô ta toát ra ngũ vị tạp trần.
Cô ta quả thật vô cùng xinh đẹp, cánh tay mềm mại như cỏ, da trắng nõn nà, răng như hồ tê, mày ngài trán ngọc.
Giống như cổ nhân từng diễn tả về vẻ đẹp của người con gái: “Nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc”. chỉ sợ cũng không hơn được cô gái trước mắt này.
Tỷ lệ dáng người của cô cũng làm người phải kinh ngạc, bất kể là cảm giác từ hôm qua vẫn còn như mới mẻ trong tay hay là quan sát của hiện tại, tất cả số liệu đều cho thấy đã vượt qua phạm trù của người Phương Đông.
Lâm Phi biết, cô ta đại khái là đang suy nghĩ lại cẩn thận xem tối hôm qua rốt cục đã xảy ra những chuyện gì. Theo việc tối hôm qua cô ta vì giận quá mà ngất đi cho thấy tư tưởng của cô vẫn còn khá bảo thủ.
Chỉ sợ cho dù biết rõ mình vẫn chưa thực sự làm gì cô ta thì cô cũng không dễ dàng bỏ qua việc hắn đã sờ vào bộ vị mấu chốt của mình.
Trên thực tế, sau khi ngẫm nghĩ lại những hình ảnh làm cho người ta khí huyết sôi trào tối hôm qua, Lâm Phi tự cảm thấy mình cũng không có làm sai điều gì, nhưng hắn cũng không tốt nói nhiều lời nữa.
Vì thế khí định thần nhàn cầm di động lên nghe, là điện thoại do lão Liễu gọi đến.
“Lâm Phi chú đang ở đâu thế? Sao còn chưa lái xe trở về?” Lão Liễu lo lắng hỏi.
Lâm Phi bình tĩnh trả lời: “Lão Liễu, có thể tôi sẽ đến muộn, tôi còn đang chở một vị khách nhân, lão cũng không cần phải lo lắng.”
“Được rồi, tôi chỉ sợ chú xảy ra chuyện gì đó thôi, muộn thì muộn vậy, tôi đang định cùng chị dâu của chú đi chợ mua tý đồ, đêm nay nhất định phải tới ăn cơm đó!”
“Đã biết rồi. Tôi sẽ tranh thủ đến đúng giờ.”
Lâm Phi đặt lại di động vào chỗ cũ, sau khi ngẫm nghĩ, hắn ngẩng đầu kên tính toán giải thích với cô gái một ít về những việc đã xảy ra tối hôm qua….
Không chờ hắn mở miệng, cô gái bỗng nhiên lạnh giọng nói: “Không cần phải giải thích, sự tình đã xảy ra rồi, có giải thích gì thì cũng không hề có ý nghĩa nữa. Lái xe đi, đưa tôi trở về.”
Miệng Lâm Phi có chút há rộng, sửng sốt nhìn cô ta trong chốc lát, thấy cô vô cùng bình tỉnh, hắn đành sửa sang lại quần áo nghiêm chỉnh ngồi vào vị trí lái.
“Tiểu thư, nhà cô ở đâu”.
“Bắc Tú sơn trang, số 89.”.
Tuy rằng Lâm Phi chưa từng đi qua nơi này nhưng cũng biết đó là khu phú hào cao cấp nhất của Lâm An.
Thân phận của cô gái này quả nhiên không đơn giản.
Biểu hiện của cô gái giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra, lẳng lặng ngồi ở phía sau không lên tiếng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt đẹp không biết đang suy nghĩ điều gì mà hơi có chút lăn tăn gợn sóng.
Lúc này Lâm Phi mới phát hiện, dưới trạng thái thanh tỉnh, khí chất cô gái này toát ra vô cùng lạnh lùng, có thể nói là băng thanh thoát tục như U Lan Hàn Đàm..
Chỉ trong chốc lát công phu, xe đã dừng tại số 89 khu Bắc Tú sơn trang. Đập vào mắt là một khu nhà bốn tầng cao cấp, có một tầng gara ngầm, bể bơi cùng với hoa viên. Tổng diện tích chừng 400m¬¬¬¬2, quả thực như một hoàng cung trong thành thị.
Nếu so sánh với các khu nhà xung quanh khác, chỗ này cũng là xa hoa nhất, điều này cho thấy gia tài của cô gái này nhất định là một con số vô cùng kinh người.
Trên thực tế, nếu không phải cô gái này cùng bảo vệ trị an khu vực xác nhận qua thì cổ jetta cũ kỹ này hoàn toàn không có tư cách tiến vào khu vực này.
Cô gái mở cửa xe, trước khi bước xuống nhìn thoáng qua giấy phép của xe ta-xi phía trước cửa chắn gió mày ngài nhăn lại hỏi: “Chủ xe này gọi là Liễu Hồng Bân, chủ xe không phải là anh sao?”
Lâm Phi gật gật đầu nói: “Tôi làm thay người khác, tên là Lâm Phi”.
Cô gái tựa hồ cũng không mấy hứng thú với vấn đề này, xoay người muốn xuống xe, chỉ là mời vừa bước ra được một bước thì có chút đầu hoa mắt choáng. Thân thể cô có vẻ vẫn còn khá suy yếu, đứng tựa vào cửa dùng tay xoa xoa lấy huyệt thái dương của mình.
“Thế nào, hay là tôi đỡ cô vào nhà!” Lâm Phi xuống xe bước lại vươn tay ra muốn đỡ.
“Đừng đụng vào tôi!”
Cô gái vội vàng giật lùi từng bước, không để cho hắn tới gần.
“Đừng tỏ vẻ mạnh mẽ nữa, tối qua trái tim cô đã từng ngừng đập trong thời gian ngắn, đại não thì lại thiếu dưỡng khí trong thời gian dài. Cho dù nghĩ ngơi cả đêm thì cũng không thể nào khôi phục lại nhanh như vậy được.” Lâm Phi cay mày nói.
Thế nhưng cô gái này rất quật cường, thanh thúy quát lên: “Nếu anh còn dám chạm vào tôi thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát! Tối hôm qua anh dám đối với tôi làm ra những việc như vậy đã là phạm vào luật pháp rồi. Nếu tôi tố cáo việc này với tòa án thì cũng đủ để anh ngồi tù ít nhất ba năm!”.