Bảo Tiêu Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc
Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu
Truyện Đô Thị
Chương 6: Cốt Khí
oo0oo
Tác giả: Mai Can Thái Thiêu Bính
Dịch giả: Linh Đế
Biên tập: Linh Đế
Nguồn: 4vn.eu
Linh Đế
Đây là bộ truyện thứ hai mà ta dịch mọi người ủng hộ cái coi nào
Chương 6: Cốt khí
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái tràn đầy vẻ giá lạnh, trong lòng cô càng nhiều hơn là cảm giác đau khổ cùng cực. Sự trong sạch giữ gìn suốt 23 năm qua chưa từng để một người đàn ông nào chạm vào.
Vậy mà… Tối hôm qua tuy rằng đã thoát qua một kiếp, nhưng cuối cùng vẫn bị một tài xế ta-xi nho nhỏ chiếm hết tiện nghi!
Tuy nói là đã bảo vệ được hoàn bích chi thân, nhưng không chỉ mất đi nụ hôn đầu mà ngay cả bộ vị mất chốt nhất cũng đã bị hắn sờ soạng qua…
Đối với một người có tư tưởng truyền thống như cô, thì bị một người đàn ông đối đãi như vậy cùng với bị làm bẩn cũng chẳng khác gì nhau.
Nếu không phải còn đủ lý trí xét đến việc tối qua hắn giúp mình thoát khỏi ma trảo, hơn nữa ước nguyện ban đầu của hắn cũng là chỉ vì muốn cứu mình thì vừa rồi cô đã gọi điện báo cảnh sát rồi!
…
Vừa nghe những lời của cô gái này, trong lòng Lâm Phi bỗng dưng trào lên cảm giác khó chịu.
Mặc dù mình quả thật chỉ là vì muốn cứu cô ta. Nhưng dù sao thì cũng đã mạo phạm sự trong sạch của người ta, hôn cũng đã hôn, sờ cũng đã sờ rồi. Nếu vào thời cổ đại thì coi như là hủy hoại sự trong sạch cả đời của một người con gái. Bị oán hận cũng là xứng đáng mà thôi.
Dù thế thì cũng là xuất phát từ lòng tốt chính đáng, đâu cần phải hung ác đến mức lấy việc ngồi tù ra để dọa hắn như vậy!
“Không đụng thì không đụng, cần gì phải tỏ vẻ hung ác như vậy chứ?” Lâm Phi bực bội thì thầm.
Cô gái hừ lạnh một tiếng, cắn chặt răng bước đi từng bước nhỏ dọc theo con đường đá dẫn đến cửa lớn của căn nhà cao cấp.
Ngay tại lúc này, cửa lớn của căn nhà đột nhiên mở ra, từ bên trong đi tới mấy người đàn ông dáng người khôi ngô mặc âu phục, cầm đầu trong đám là một người đàn ông trung niên. Hắn ta có khuôn mặt như mặt ngựa, mũi hơi to, tóc tai thì quần rối loạn quanh đầu, cao tầm 1m9.
Sau khi chứng kiến đám người này, khuôn mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự xấu hổ và giận dữ.
Trung niên mặt ngựa đi đến trước mặt cô, ánh mắt có chút tàn khốc liếc qua Lâm Phi đang đứng bên cạnh nói: “Tiểu thư, chúng ta phụng mệnh của ông chủ đợi người cả đêm qua rồi, tối hôm qua người đã đi đâu? Mã thiếu gia của tập đoàn Thanh Mã rất lo lắng cho an nguy của ngươi ah!”
“Hừ!”. Cô gái có chút cười lạnh nói: “Hầu Lôi, tối qua rốt cục là đã xảy ra chuyện gì thì anh là người rõ ràng nhất! Còn nói cái gì mà cha tôi để cho anh phụ trách sự an toàn của tôi? Để cho tôi cứ an tâm lớn mật mà đi đàm phán!
Rõ ràng là cấu kết thông đồng cùng với đám người của Thanh Mã tập đoàn, làm cho bon họ không ngừng rót rượu cho tôi còn các người thì âm thầm chạy trốn không thấy đâu?
Các người cho rằng tôi không biết bọn bắt cóc mình là thủ hạ của Mã Thanh Hồng sao? Không dám động thủ ngoài sáng nên lại muốn âm thầm giở thủ đoạn đem tôi bắt đi, sau đó thì dùng thủ đoạn ‘gạo nấu thành cơm’ để chế ước? Đúng là thủ đoạn rất tốt a!”
“Tiểu thư! Người đang nói cái gì chúng tôi hoàn toàn không hiểu. Tôi chỉ biết ông chủ cùng với phu nhân đều là muốn tốt cho cô mà thôi! Nếu có thể kết thông gia cùng Thanh Mã tập đoàn thì tập đoàn Khuynh Thành của chúng ta mới có cơ hội khởi tử hồi sinh được!” Hầu Lôi trả lời một cách rất nề nếp.
Cô gái giống vừa nghe được một chuyện cười vô cùng hoang đường: “Hầu Lôi, xem ra những năm này Hồ Ánh Tuyết tôi đã nhìn nhầm anh rồi! Vốn tưởng rằng anh đối với chúng tôi hết mình trung thành và tận tâm, là một trang hán tử. Nhưng hiện tại xem ra..anh bất quá chỉ là một tay sai trung tâm mà thôi!
Trên đời này có cha mẹ nguyện ý để người ta bắt cóc con gái của mình, đem con gái của mình đưa tiễn cho người đàn ông khác làm đồ chơi thì cũng thôi đi! Không ngờ lại có người giống như anh vậy..trợn mắt nói điều bịa đặt, còn cho rằng làm như vậy sẽ tốt với tôi!?
Nếu không phải lúc đó tôi đã sớm phát hiện ra có điều không đúng, thừa lúc các người không để ý chạy xuống lầu bằng thang máy thì chỉ sợ tối hôm qua đều không cần phải rời khỏi khách sạn rồi! cũng sẽ chính thức trở thành đồ chơi cho kẻ khác!”
Lâm Phi đứng một bên nghe thấy như vậy mới biết cô gái này tên là Tô Ánh Tuyết, là người của tập đoàn Khuynh Thành. Cùng với Thanh Mã tập đoàn, hình như đều là cự đầu trong thương giới của Lâm An. Những đại tập đoàn này hắn đều đã từng nghe thấy qua.
Hầu Lôi hơi nhíu nhíu mày lại nói: “Tiểu thư, xã hội này không đơn giản như những gì cô thấy đâu, cô là Đại tiểu thư của Tô gia, nên có giác ngộ hi sinh vì tương lai của công ty cùng gia tộc.”
“Giác ngộ của tôi là dùng chính lực lượng của bản thân mình vực dậy công ty, chứ không phải là trở thành sủng vật để người ta chăn nuôi, từ đấy mà nhận lại một điểm bố thí!” Tô Ánh Tuyết nói một cách đầy lãnh ngạo.
Hầu Lôi tựa hồ cũng lười nói lời vô ích nữa : “Tiểu thư, ông chủ lệnh cho tôi đem người đưa đến Mã gia, cùng với Mã thiếu gia giáp mặt nói lời xin lỗi, mời cô theo chúng tôi lên xe”.
Nói xong, hắn chỉ chỉ vào hai chiếc xe Mercedes-Benz S600 màu đen dừng cách đó không xa.
Tô Ánh Tuyết giận đến sắc mặt trắng bệch, đi Mã gia giáp mặt giải thích? Chính mình đã làm sai chuyện gì mà phải đi giải thích? Sau khi đến đó không phải là còn muốn đem kịch bản hôm qua diễn cho xong hay sao?
“Buồn cười quá đi! Nếu người bị hại như tôi cần phải đi giải thích thì người như hắn không phải cần phải đem đi xử bắn hay sao?”
Tô Ánh Tuyết dù sao cũng là phận con gái, giờ phút này bị bức bách như vậy thì hai mắt đã có chút rưng rưng lệ, cô ngẩng đầu lên hỏi lại với giọng hơi nghẹn ngào.
“Chúng tôi đành phải đắc tội rồi, lên, đem tiểu thư mang đi!”
Hầu Lôi vung bàn tay to của mình lên, hai gã bảo tiêu to con lập tức xông lên đưa tay muốn mạnh mẽ bắt lấy tay của Tô Ánh Tuyết.
Khi bọn hắn chỉ còn cách cô phạm vi hai bước chân, một thân ảnh có chút nhoáng lên đã đứng chắn trước người của cô.
Trên mặt Lâm Phi lộ ra vài phần bất đắc dĩ, hắn trầm giọng nói: “Được rồi, các người không cần phải miễn cưỡng cô ấy nữa, dù sao cũng đều là đàn ông, chẳng lẽ ngay cả cốt khí mà còn không bằng một người con gái hay sao?”
Thân hình Lâm Phi cao chỉ tầm 1m7, so với hai gã bảo tiêu tầm trên dưới 1m85 thì lộ ra có phần hơi nhỏ bé.
Thế nhưng trên khuôn mặt hắn cũng chả thấy một chút ý tứ sợ hãi nào cả, chỉ là có chút cảm khái đối với tình hình trước mắt mà thôi.
Tô Ánh Tuyết kinh ngạc nhìn vào bóng lưng trước mặt này, cô không nghĩ tới vừa rồi mình đã uy hiếp đưa hắn vào tù…thế nhưng lúc này hắn vẫn đứng rat hay cô chống đỡ giông tố?
Kỳ thật, Lâm Phi cũng chả phải cao thượng gì cho cam, chỉ là vẻ bề ngoài của Tô Ánh Tuyết rất giống một người…Một cô gái từng làm cho hắn khắc cốt ghi tâm, thế nên dẫu thái độ của cô đối với hắn không tốt thì hắn cũng không thể nào đứng nhìn một đám đàn ông khi dễ cô như thế được.
Hầu Lôi nhe răng lộ ra một nụ cười đầy ý tứ: “Mới vừa rồi còn chưa kịp giáo huấn mày, chính là tên tiểu tử ăn gan hùm mật gấu như mày vào tối hôm qua đã phá hủy chuyện tốt của chúng tao.
Hai tên tay sai dưới tay Mã thiếu đã mất tích, còn mày lại vẫn êm đẹp đứng ở nơi này, xem ra mày cũng không phải tay vừa. Ông chủ đã nói qua, nếu nhìn thấy mày thì nhất định phải cho mày hiểu rõ, cái giá của việc xen vào chuyện của người khác là như thế nào…”
“Một người cha ngay cả con gái của mình còn có thể bán đứng được, vậy mà các người vẫn còn nghe theo lệnh hắn? xem ra đều là cá mè một lứa rồi…” Lâm Phi tựa như đang nói với bọn họ lại tựa như đang tự nhủ với chính mình.
Được Lâm Phi che chở phía sau lưng, khi nghe được câu nói này của hắn, trong mắt Tô Ánh Tuyết cũng ánh lên vẻ chua xót ê chề. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào lưng hắn.
“Anh không cần phải xen vào trong chuyện này, mau đi đi.”
Mặc dù cô có chút cáu giận cùng oán hận đối với kẻ đã làm vấy bẩn sự trong sạch của mình này. Đang cân nhắc việc có nên cho hắn ngồi tù hay không. Thế nhưng cũng không nguyện ý để hắn bị kéo vào trong chuyện này.
Lâm Phi đột nhiên nghoảnh đầu lại, trên mặt lộ ra ý cười ung dung: “không có việc gì đâu, có tôi ở đây thì bọn hắn không thể nào làm tổn thương cô được.”
Ánh mặt trời của buổi ban mai, rực rỡ mà ấm áp, thản nhiên chiếu vào khuôn mặt có vẻ còn rất trẻ của Lâm Phi.
Tô Ánh Tuyết có chút ngơ ngác nhìn vào khuôn mặt tươi cười ấm áp đang được ánh dương quang xạ chiếu kia. Ánh mắt hắn giống như là đã từng trải qua thương hải tang điền đầy tang thương, không phù hợp với lừa tuổi của hắn một chút nào. Nhưng không biết vì sao, chính ánh mắt ấy làm tim cô đậm nhanh hơn, thậm chí quên cả thở.
(D/G: Tèn ten ten tèn tén tèn tén thế là đã xong phim với em nó, câu chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các thím các cô các chú các bác vào lần hội ngộ sau… )
Không có việc gì, có tôi ở đây…
Chỉ vài lời đơn giản, lại làm cho cô không thể thốt ra lời. Giống như hắn đang giang hai tay ôm cô vào lòng mà nâng niu che chở. Cảm giác ấm áp này rất tốt….
“Đúng là không biết trời cao đất rộng, cho hắn chút giáo huấn!” Hầu Phi liếc hắn như đang liếc nhìn một người ngu si.
Một bảo tiêu giơ cao nấm đấm như bao cát lớn nhe răng cười lạnh nhìn Lâm Phi đầy vẻ coi thường. Hắn tiếng lên một bước, nắm tay to lớn mang theo quyền phong hướng Lâm Phi đập tới!
Tô Ánh Tuyết có chút không dám nhìn vội vàng nhắm chặt hai mắt lại.
Thế nhưng tiếng kêu thảm như trong tưởng tượng của cô không hề xuất hiện, qua một lát cô liền nghi ngờ mở mắt ra nhìn, chỉ thoáng qua đá làm cô há mồm đầy kinh ngạc.
Vào đây cung cấp tý gạch cho ta xây lầu cái coi nào
Ae cũng có thể ghé qua CHỐN NÀY để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!!!
|