Ngay từ lúc Dương Thần luyện chế phù chú thì đã phát hiện mình bị người nào đó theo dõi. Đối phương hành động hết sức táo bạo, thần thức cứ tỏa ra để quét tới quét lui Dương Thần, dường như chẳng để Dương Thần vào trong mắt. Mà thần thức của người này cũng không phải quá cường đại, theo phán đoán của Dương Thần thì chỉ khoảng ở mức Luyện Khí tầng thứ ba.
Không biết người này vì sao lại đi theo mình nên Dương Thần cũng không để ý là mấy. Dù sao, chỉ cần đối phương không chủ động trêu chọc mình thì Dương Thần cũng không muốn nhiều chuyện. Mặc khác, Dương Thần còn có chút kiêng kỵ Thạch San San, viên dược hoàn vị Thạch tiên tử này cho mình còn có ẩn chứa thần thức của nàng ta, Dương Thần không muốn để nàng biết bí mật của mình cho nên vẫn luôn ẩn nhẩn.
Từ sau khi đi vào Tùng Dương sơn thì Dương Thần phát hiện thần thức của Thạch San San ở trên dược hoàn đã hoàn toàn tiêu tán đi, chắc là đã ra ngoài khỏi phạm vi cảm ứng của nàng ta. Còn người hiện ra trước mặt Dương Thần bây giờ là một nam tử trẻ tuổi, quần áo mặc trên người rất sang trọng. Hai mắt của người này còn không ngừng lóe sáng, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó. Thấy Dương Thần phát giác được hành tung của mình, sau khi kinh ngạc hỏi một câu thì cả giận lên, hừ lạnh một tiếng:
- Một tên đao phủ nho nhỏ mà cứ làm ra vẻ huyền bí. Ta mặc kệ ngươi làm thế nào mà phát hiện được ta, giao vật Thạch tiên tử đưa cho ngươi đây, ta tha chết cho ngươi!
Dược hoàn mà Thạch San San tạ lễ cho Dương Thần trên pháp trường là một viên Luyện Thể hoàn. Tuy nói viên Luyện Thể hoàn này không có tác dụng nhiều với người đã bắt đầu tu hành, nhưng lại có thể tăng phẩm chất linh căn của người bình thường lên, hơn nữa còn có tác dụng tăng trong lâu dài.
Có thể lúc ấy Thạch San San vì cảm tạ mình mới đưa cho hắn viên dược hoàn đó, để cho hắn có cơ hội tu hành. Nhưng mà, người bên cạnh lại không biết đó là gì, cứ đinh ninh cho rằng thứ mà Thạch San San cho thì chắc chắn phải là đồ tốt.
Lúc ở pháp trường, những người đó sẽ vì thân phận mà không xuất thủ với một phàm nhân, nhưng không thể cấm bọn họ nói tin tức đó cho hậu bối a. Cho nên, mới có người bắt đầu mơ ước đồ trên tay Dương Thần, nhưng mà Dương Thần không lâu sau đó lại mất tích đi, rất nhiều người vì thế mà không biết tìm Dương Thần ở đâu. Còn người thanh niên này là vì may mắn mà mới theo được Dương Thần đến đây, trong lòng hắn cũng đang mừng thầm cả lên.
- Ngươi đang nói cái này sao? Cho ngươi!
Dương Thần tiện tay ném viên dược hoàn chẳng có tác dụng gì với mình ra ngoài. Toàn bộ thuộc tính của hắn đã viên mãn cả, dược hoàn này đối với hắn chỉ là phế vật. Hơn nữa, chỉ cần hắn có Dược viên thì những vật như vậy muốn bao nhiêu cũng có cả.
- Luyện Thể hoàn?
Người thanh niên này là một người rất mau lẹ, phẩy tay một cái thì dược hoàn đã nhanh chóng vào tay hắn. Sau khi quan sát một chút, hắn liền nhận ra viên dược hoàn này.
Đây là đan dược chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới luyện ra được, người thanh niên lúc này vô cùng mừng rỡ. Mặc dù vật này đối với hắn đã không còn ý nghĩa, nhưng mà hắn cũng có thể dùng để đổi lấy một chút vật gì đó, hoặc là kết giao thêm vài bằng hữu. Nói chung, một chuyến đi này cũng không uổng phí công lao của hắn.
Lấy nhãn giới đến Đại la Kim Tiên của Dương Thần thì sao quá coi trọng một món đồ vô dụng với mình như vậy, chỉ cần người này không phá hư chuyện của mình thì Dương Thần sẽ không để ý cho hắn chút chỗ tốt để hắn cút đi. Tiên nhân tự có tính toán của tiên nhân.
Chẳng qua, sự việc ít như được mong muốn của mình. Dương Thần cứ nghĩ sau khi người này có được đan dược thì sẽ rời đi, còn bản thân mình tiếp tục đi tìm Dược viên. Nhưng không ngờ người thanh niên này đã bắt đầu có chủ ý ác độc:
- Ngươi chỉ là một đao phủ thủ, không lo đi chém người mà tới đây làm gì? Chẳng lẽ có chuyện gì đó không muốn người khác biết sao?
Người thanh niên thu Luyện Thể hoàn lại, mắt nhìn Dương Thần lộ ra hung quang.
Có rất nhiều người thấy Thạch tiên tử đã tặng cho Dương Thần một viên dược hoàn, nếu như sau này Dương Thần có nói gì dính dáng tới bản thân thì đúng là không hay chút nào. Mặc dù người thanh niên có chút nắm chắc là Dương Thần không nhận ra thân phận của mình, nhưng có câu nói "không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất", cũng chỉ có người chết mới giữ được bí mật tốt nhất.
- Trảm yêu trừ ma, thay trời hành đạo là chức trách của ta!
Người thanh niên này làm ra bộ dáng đại nghĩa như trời cao, đi tới trước mặt Dương Thần quát lớn:
- Ngươi đang làm chuyện xấu xa ở đây, người nào cũng có thể giết được, nạp mạng đi!
Hai ngón tay của hắn chập lại, hắn đang muốn phát động kiếm khí để lấy đi tính mạng của Dương Thần. Nhưng hai ngón tay còn chưa đính lại thì đã thấy hoa mắt cả lên, một đạo ánh sáng lạnh như băng đã xẹt qua mắt mình. Nhưng ngay sau đó hắn đã cảm thấy cổ mình lành lạnh, hai mắt cũng dần tối lại.
Còn Dương Thần ở phía đối diện đã không biết từ lúc nào mà có thêm một thanh Quỷ Đầu đao ở trên tay. Một đường đao chém xuống vô cùng thuần thục, đầu của người trẻ tuổi kia đã bay lên cao ba thước, máu tươi phun ra, thi thể té ngã xuống.
Cho dù người thanh niên này có tu vi Luyện Khí tầng thứ ba, nhưng lúc xuất thủ thì vẫn coi thường Dương Thần chỉ là một người bình thường mà thôi, không hề suy nghĩ đến việc vì sao Dương Thần có thể phát hiện ra hắn được. Cho nên lúc xuất thủ cũng không hề có sự phòng bị nào, cũng chính vì thế mà Dương Thần mới có thể dùng một đao chém hạ được hắn.
Phù!
Cổ tay hắn lộn một cái thì Quỷ Đầu đao đã biến mất. Dương Thần tiện tay thu lấy túi càn khôn nho nhỏ ở trên thi thể người thanh niên vừa chết đi.
- Hừ, giết người diệt khẩu thì giết người diệt khẩu, sao lại dùng nhiều lý do như thế!
Dương Thần nói ra một cách thản nhiên:
- Đồ khẩu thị tâm phi ngươi ngươi, cho dù hôm nay không bị ta giết thì cũng có người khác giết chết ngươi. Chết sớm chết muộn cũng không có gì khác, an tâm lên đường đi!
Nhẹ nhàng sờ cái túi càn khôn kia, Dương Thần tiện tay ném vào trong Công Đức giới chỉ. Một tên Luyện Khí tầng thứ ba nho nhỏ, ngay cả một viên Luyện Thể hoàn cũng tham lam như thế thì có vật gì tốt có thể lọt vào mắt của Dương Thần chứ?
Còn cái Dược viên do Sơn Thần lưu lại kia không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, nhưng chắc không thấp hơn ngàn năm đi. Phải biết rằng, cho dù là một Sơn thần cấp thấp thì cũng phải phi thăng lên Linh giới, sau đó mới phi thăng lên tiên giới. Cái quá trình đó cũng phải hao tổn hơn một ngàn năm a.
Nhanh chóng đi tới địa phương mà mình đã xác định, sau khi để thần thức tìm một vòng điên cuồng thì Dương Thần mới nở nụ cười. Hắn chầm chậm đi tới gần một cây đại thụ ở ngay gần đó, khi sắp đụng phải cây thì Dương Thần cũng không hề ngừng lại, cứ đi thẳng về phía đó. Ngay khi bước chân đầu tiên chạm phải đại thụ thì cảnh sắc liền thay đổi.
Trên đỉnh đầu của Dương Thần bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng lớn, tựa hồ hắn đã đi vào bên trong một cung điện vậy. Trên cánh cổng còn có bảy bảy bốn mươi chín thanh phi kiếm, những thanh phi kiếm này được phân bộ sắp xếp thành một đồ hình vô cùng phức tạp, nhìn qua trông giống như một địch nhân vô cùng hung ác đang lẳng lặng dõi theo từng động tác của Dương Thần vậy.