Lăng Hạo Thiên qua đêm dưới một gốc cây to, tảng sáng hôm sau, gã bị một loạt tiếng ngựa hí đánh thức dậy, rồi có tiếng một người nói:
- Thể nào cũng quanh quẩn đâu đây thôi, tất cả hãy tìm kiếm cho kỹ vào!
Giọng nghe quen thuộc, nhưng gã chưa nhận ra là ai.
Gã ngãm nghĩ "Mấy người này đang lùng sục mình. Hiện giờ, mình không có hơi sức đề kháng, nếu bị kẻ địch vớ được, là tha hồ bị chúng băm vằm!"
Gã gắng gượng đứng lên, định tìm chỗ nấp, nhưng lúc ấy vào đầu mùa đông, khi đưa mắt nhìn quanh, gã thấy cây cỏ rời rạc, thưa thớt, chẳng có bụi rậm nào làm chỗ trốn. Gã còn đang đứng tưạ vào thân cây, đã nghe có tiếng vó ngựa phóng nhanh đến gần, rồi chừng như kỵ sĩ vừa trông thấy gã, kềm bước ngựa chậm hẳn lại, kẻ đó la lớn:
- Lăng huynh, phải huynh đấy không?
Lăng Hạo Thiên ngoái trông ra, thấy kẻ đó toàn thân bạch y, diện mạo thanh tú, đích thực thiếu chủ Thạch Đĩnh của Thiên Long.
Khi Thạch Đĩnh nhận rõ ra gã rồi, hắn mừng rú lên, hồ hởi:
- Lăng huynh, huynh còn sống, hay quá ... thật hay lắm.
Rồi hắn nhảy xuống khỏi mình ngựa, nắm chặt lấy tay Lăng Hạo Thiên, hỏi tiếp:
- Huynh vô sự chớ? Sao mình mẩy đầy máu thế kia? Huynh bị trúng thương rồi sao?
Lăng Hạo Thiên đáp:
- Bị vết chém nhẹ, không đáng ngại!
Thạch Đĩnh cả kinh:
- Mau ... Để đệ đưa huynh về thành liệu thương!
Hắn giúp đỡ Lăng Hạo Thiên lên ngựa, cùng gã nhắm hướng nội thành ra đi.
Lăng Hạo Thiên hỏi:
- Mình đang ở đâu vậy? Sao Thạch huynh lại tìm được đến đây?
Thạch Đĩnh trả lời:
- Đây là vùng ngoại thành Lạc Dương. Đệ nghe nói huynh rời chùa Thiếu Lâm, bị người ta đuổi gắt, nên đã cùng cha đệ, các sư thúc và huynh đệ đồng môn đi lùng tìm tin tức huynh khắp nơi. Sau đó, nghe đồn huynh từ hướng tây tiến sâu vào Thiểm Tây, bị vây hãm, bị đẩy lọt tuốt vô Hư Không cốc, tất cả bọn đệ đều dõi theo ngã đó mà tìm huynh. Khi đến thành Lạc Dương rồi, mới hay tin huynh đang ở gần đấy, nên mới ra ngoài thành tìm kiếm, mới gặp được huny tại đây.
Lăng Hạo Thiên lấy làm lạ, gã hỏi:
- Hư Không cốc? Nó ở Thiểm Bắc kia mà? Ta chưa từng đến đấy bao giờ! Ai nói là ta ở Hư Không cốc?
Thạch Đĩnh đáp:
- Đệ cũng không rõ, đó là lời đồn thổi trên giang hồ. Tin đó loan ra, thấy nói hai ông anh của huynh đều vì thế mà chạy lên Thiểm Bắc cả rồi, huynh đã có gặp họ chưa? Đệ nghe nói vì phải đi tìm huynh, hôn sự lẽ ra cử hành vào giữa tháng mười đã phải hoãn lại.
Lăng Hạo Thiên sững sờ, trong lòng bấn loạn, gã thầm nghĩ, "Có kẻ cố tâm thêu dệt đồn nhảm, lừa bịp ca ca đi tìm kiếm mình, nhất định bên trong tàng chứa nhiều gian kế!"
Thạch Đĩnh lại nói tiếp:
- Cả phái Thiếu Lâm cùng Tu La hội đều huy động thật nhiều người truy nã huynh, vậy trước nhất, huynh phải lo kiếm chỗ trú ẩn thật tốt. Nếu huynh không nề hà, mời huynh về ở chỗ Thiên Long thành của đệ một thời gian, tạm tránh sóng gió ban đầu, chờ khi nào lành mạnh hẳn mọi thương tích, huynh hãy dần dà ra mặt rửa sạch mọi nỗi oan khiên.
Lăng Hạo Thiên nói:
- Thạch huynh, ta cám ơn ý tốt của huynh muốn giúp đỡ chữa thương cho ta, thể nào sau này cũng tìm dịp báo đáp. Xin huynh nhường cho con ngựa, ta phải ra đi ngay bây giờ.
Thạch Đĩnh kinh ngạc:
- Huynh định đi đâu?
Lăng Hạo Thiên đáp:
- Ta phải lên Hư Không cốc tìm hai ông anh.
Thạch Đĩnh ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
- Để đệ đi cùng huynh.
Hết sức cảm động, Lăng Hạo Thiên bảo:
- Thạch huynh, hiện nay, ta bị truy sát gắt gao, huynh vì trượng nghĩa mà có lòng giúp đỡ, ta hết sức cảm kích, nhưng không muốn huynh vì ta mà vô cớ dấn thân vào chỗ hiểm nguy đến tính mạng.
Thạch Đĩnh lắc đầu:
- Hồi ở trên đỉnh núi cao tại Ngân Bình sơn trang, huynh từng đã xả thân cứu mạng đệ, kiếp sống này của đệ sớm đã do huynh ban cho.Bây giờ, huynh mang trọng thương, làm sao đệ có thể ngoảnh mặt làm ngơ bỏ mặc huynh được? Bất kể là gì, đệ phải theo sát bên cạnh để bảo vệ cho huynh.
Lăng Hạo Thiên biết mình thụ thương không nhẹ, nếu đơn độc ra đi, cho dù có gắng gượng mấy trên mình ngựa cho khỏi ngã, rủi gặp kẻ thù, coi như bó tay, phó mặc tính mạng vào họ. Gã còn đang định nói tiếp, bỗng nghe một tràng huyên náo tiếng vó ngựa, tiếng người đang tiếp cận.
Thạch Đĩnh ngoái trông ra, hắn vui mừng nói:
- Cha đệ đến rồi kia!
Thấy đoàn người toàn bạch y, đích thực quần đệ tử kiếm phái Thiên Long vừa đoạt danh hiệu Võ Lâm Đệ Thất. Người đi đầu tuổi tác chừng bốn mươi, phong thái tuấn nhã, chính là thành chủ của Thiên Long, Thạch Chiêu Nhiên. Ông ta kềm cương, dong ngựa lại gần, hỏi to:
- Đĩnh nhi, phải đây là Lăng tam công tử không?
Thạch Đĩnh đáp:
- Dạ ... Huynh ấy đang mang trọng thương.
Thạch Chiêu Nhiên vui mừng:
- Kiếm được người là tốt rồi. Đĩnh nhi, chuyện gấp rút, mình phải lập tức kiếm chỗ nào yên tĩnh để chữa thương cho y.
Thạch Đĩnh ngần ngừ:
- Nhưng thưa cha, Lăng huynh muốn đi ngay đến Hư Không cốc.
Thạch Chiêu Nhiên chau mày:
- Sao con hồ đồ thế, Lăng công tử bị thương nặng như vậy, làm sao đi ngay cho được? Đi như vậy không sợ bỏ mạng dọc đường sao? Hãy theo ta về Thiên Long thành liền tức thì.
Thạch Đĩnh ngước nhìn sang Lăng Hạo Thiên, mặt mày ra vẻ khó quyết đoán. Rồi nói:
- Trước hết, huynh hãy lo chữa lành vết thương đã, rồi tính sau.
Thân thể Lăng Hạo Thiên quả thực đau đớn vô ngần, gã nghe hai cho con họ Thạch nói thế, đành phải thuận theo. Đoàn người phái Thiên Long bèn hộ tống đưa gã đi về hướng bắc.
Thành Thiên Long toạ lạc tại Sơn Tây, mé nam kế cận Lữ Lương sơn, mé bắc tiếp giáp Lâm Phần. Họ kiếm cho Lăng Hạo Thiên một cỗ xe to, để gã nằm tĩnh dưỡng, cả đoàn đang đêm vượt sông, mải miết đi về phía bắc được ba ngày thì đến Lâm Phần, còn cách Thiên Long thành chừng một ngày đàng. Trên đường, Thạch gia phụ tử chăm sóc gã rất chu đáo. Nhờ nội công thâm hậu, thân thể Lăng Hạo Thiên bình phục rất nhanh, sau vài bữa, gã đã khu trừ hết độc tố, vết chém nơi vai sau lưng cũng đã liền miệng, Hàng đêm, gã tĩnh tọa luyện công, bắt đầu bằng Thiên Cương nội công mà cha hắn đã dạy, rồi chuyển sang luyện Vô Vô thần công cùng Thất Tinh nội công, khi cảm giác nội thể thư thái, gã chìm dần vào giấc ngủ sâu.
Tối hôm ấy, tất cả dừng chân nghỉ tạm tại trang viện nhà một đệ tử Thiên Long ở Lâm Phần. Sau bữa cơm tối, Lăng Hạo Thiên về phòng luyện công. Luyện xong, chưa thấy buồn ngủ, cảm giác toàn thân thoải mái, gã bèn ra ngoài đi dạo. Ngày ấy, thời tiết lành lạnh, khí huyết vận chuyển sung mãn trong khắp kinh mạch, khiến gã không thấy rét buốt chút nào, nảy ý muốn ngắm chòm sao Bắc Đẩu thất tinh, gã bèn thuận bước đi vào khoảnh vườn. Chợt gã nghe tiếng bước chân dồn dập, một người đang rảo gót xuyên qua sân, đi vô một gian nhà nhỏ xong, bèn đóng cửa, cài then cẩn thận. Rồi từ bên trong nhà vọng ra tiếng một người hỏi:
- Y còn đang bận luyện công, phải không?
Đích thực giọng nói của Thạch Chiêu Nhiên. Người kia đáp:
- Dạ ... Đúng thế.
Là giọng của Thạch Đĩnh.
Thấy hai cha con trò chuyện, Lăng Hạo Thiên không muốn nghe lóm, gã đang định dời bước, bỗng giọng Thạch Chiêu Nhiên nhỏ hẳn xuống:
- Đĩnh nhi, chuyện này là chuyện lớn, quan hệ tới hưng suy của môn phái, con không được sơ suất chút nào hết. Ngày mai, bọn mình về đến thành, sẽ chẳng ai có thể tìm ra y được, mà rồi y cũng không dễ dàng bỏ đi. Tên này vốn bị thương rất nặng, mà tiến độ bình phục quá nhanh, không sao tưởng tượng nổi, thể nào cũng có liên quan đến cách luyện công của y. Y trải qua biết bao trắc nghiệm mới được diện kiến Tiêu đại tiểu thư, cha đoán không lầm, nội công y đã thu lượm được từ võ học phi thường của Thiên Phong bảo.
Thạch Đĩnh "dạ" nhỏ một tiếng, Thạch Chiêu Nhiên nói tiếp:
- Trên Hổ Sơn, y đánh bại lũ Tây Hán lạt ma, sau đó, lại rầm rộ thi thố thân thủ tuyệt diệu tại Tung Sơn, võ công y vượt xa cả hai thằng anh y, thậm chí hơn hẳn cả cha mẹ y lúc tráng niên... Hừm ... Y đã thâu lượm không ít trên Thiên Phong bảo!
Lăng Hạo Thiên bàn hoàn, gã dừng bước, lại nghe giọng tức bực của Thạch Chiêu Nhiên:
- Đĩnh nhi, con hãy nghe cho kỹ đây, ta muốn chính miệng con hỏi han cho rõ xem các bí kíp võ công bí mật của Thên Phong bảo đang cất giấu tại đâu, gã đã làm cách nào mà học được hết vậy? Con là bằng hữu thân cận của y, con cứ cẩn thận tìm cách hạch hỏi y, thể nào y cũng cảm kích cái ơn con cứu mạng mà nói thật cho con hay. Nếu y không chịu nói ngay, cũng không gấp gáp gì đâu, một khi vào đến thành Thiên Long rồi, cho dù y có ba đầu sáu tay, cũng không thoát khỏi bọn ta đâu!
Trong lòng vụt giá lạnh, Lăng Hạo Thiên nghĩ thầm "Thạch Chiêu Nhiên xuất thủ cứu mình, chỉ vì ông ta tham lam, dòm ngó võ công của mình. Ông ta hiểu biết mọi chuyện xảy đến cho mình trên Thiên Phong bảo, đoán mình đã thu lượm được toàn bộ võ công Thiên Phong lão nhân. Mình thụ lãnh ân sâu của Thiên Phong bảo, làm sao có thể để người dưng xông xáo loạn lên đấy lục tìm bí kíp?"
Sau đó, Thạch Chiêu Nhiên từng li từng tí dặn bảo thằng con một hồi, Thạch Đĩnh chỉ vâng dạ liên hồi. Không muốn nghe thêm nữa, Lăng Hạo Thiên nhón gót trở về phòng, ngả lưng trên giường, bỗng nghe tiếng người hô hấp nhè nhẹ bên ngoài, đoán là người của cha con họ Thạch phái đến giám thị gã.
Bọn đệ tử Thiên Long này, mấy đêm trước, gã vì chăm chú luyên công nên đã không để ý.
Gã bất giác nổi giận, nhưng tự hiểu thương thế chưa hoàn toàn bình phục, có muốn liều lĩnh xông xáo ra ngoài cũng chưa phải lúc, gã đành trấn định, ngồi vận công trên giường, sửa soạn chờ đêm thật khuya, sẽ tìm cách bỏ trốn.
--- Xem tiếp chương 187 ---