Diệp Lăng Phi chỉ hôn Trần Ngọc Đình một cái, đang ở dưới lầu nhà Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi cũng không dám làm những việc quá giới hạn.
Tuy nhiên, trước khi Trần Ngọc Đình đi, cô nhắc lại một lần nữa cô sẽ không tái giá đâu, cô chỉ yêu mình chồng cô, nhưng những lời nói này quá yếu ớt, phản ứng của Trần Ngọc Đình đã nói cho Diệp Lăng Phi biết, Trần Ngọc Đình đã động lòng hắn.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, Trần Ngọc Đình sẽ trở nên hoan nghênh dục vọng như vậy, điều này ngược lại cũng rất tốt, Trần Ngọc Đình chí ít cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của hắn với Bạch Tình Đình.
Lúc Diệp Lăng Phi lái xe về nhà, Bạch Tình Đình vẫn còn đang trong thư phòng làm việc, tối nay Chu Hân Mính không trở về biệt thự, mà là về nhà. Chức vị thị trưởng của Chu Hồng Sâm đã được định rồi, chỉ còn lại việc tiếp nhận chỉ thị thôi.
Chu Hân Mính vội về nhà chúc mừng bố của mình, có điều, ngay cả Chu Hồng Sâm cũng hiểu được rằng muốn giữ vững được chức vị này của mình, nếu không thể lập được thành tích thì sẽ rất khó khăn.
Nhưng muốn lập được thành tích lại khó khăn vô cùng, trong lòng Chu Hồng Sâm cũng rõ, sau này ông còn phải đối phó rất nhiều thứ.
Bạch Tình Đình lại đau đầu với việc ở Bách hóa Việt Dương, nếu bách hóa Việt Dương không mau chóng mở rộng hoạt động kinh doanh có hiệu quả, nhất định sẽ bị bách hóa An Thịnh ép thế đến cùng.
Từ lâu đã có tin truyền là Lâm Tuyết muốn thu mua hai công ty bách hóa khác, độc quyền thị trường cao cấp thành phố Vọng Hải. Một khi Lâm tuyết đã thực sự thu mua hai công ty bách hóa khác thành công, vậy công ty bách hóa Việt Dương quả thật rất khó để tiếp tục tồn tại, đối với một công ty bách hóa không có định vị rõ ràng của mình thì chỉ có bị đào thải.
Diệp Lăng Phi đương nhiên thấy rõ được khó khăn mà Bạch Tình Đình phải đối mặt, lúc hắn đi qua thư phòng của Bạch Tình Đình, nghe bên trong vọng lại tiếng bước chân, nghĩ chắc Bạch Tình Đình đang ở trong thư phòng suy nghĩ vấn đề.
Diệp Lăng Phi không làm phiền, trở về phòng ngủ của mình, bật máy tính lên, vốn định chơi game một lát rồi ngủ, khi hắn vừa đăng nhập CS, nhìn thấy một cái list pop-up quảng cáo trên nền màn hình, bất giác mắt Diệp Lăng Phi sáng lên, trong đầu đã có một chủ kiến hay.
Diệp Lăng Phi vừa lên CS, trên màn hình đã xuất hiện một trang quảng cáo, bên trên có mấy mỹ nhân trẻ tuổi mặc BDU (quần áo chiến đấu dạng cũ), tay cầm súng. 0h đọc sách trong đầu Diệp Lăng Phi lóe lên một tia sáng, đã có được một chủ ý rất tuyệt. Hắn không thèm chơi game nữa, vội vàng mở cửa phòng chạy ra.
- Bà xã, anh có chủ ý hay.
Diệp Lăng Phi không gõ cửa thư phòng Bạch Tình Đình, đẩy một phát phấn khởi hét lên. Bạch Tình Đình đang tập trung toàn bộ vào công việc, nghĩ đến một hoạt động kinh doanh tiêu thụ hay, lại bị Diệp Lăng Phi làm đứt mất dòng suy nghĩ. Sắc mặt có vẻ không vui nói:
- Anh không biết gõ cửa sao?
Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua chiếc áo ngủ mong manh mặc trên người Bạch Tình Đình, mình ngọc nõn nà thơm hương lộ ra bên ngoài và cái cổ trắng mịn dài khiến cho Diệp Lăng Phi động lòng.
Nhịn không được chớp chớp mắt, Bạch Tình Đình cũng phát hiện ra ánh mắt của Diệp Lăng Phi lướt đến trước ngực mình, nghĩ đến mình đang mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, vội làm ra vẻ giận cũng có chút ngại ngùng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Diệp Lăng Phi vội thu ánh mắt lại, đi được hai bước, đến bên cạnh bàn Bạch Tình Đình, cười bảo:
- Bà xã, anh đã có chủ ý hay rồi, chủ ý này nhất định sẽ khiến cho Bách hóa Việt Dương đạt được thành tựu xuất sắc.
Bạch Tình Đình khổ vì không có cách hay, mấy phương pháp giảm giá theo lệ thường quá cũ rích rồi, cho dù Bách hóa Việt Dương có dùng đi chăng nữa, bách hóa An Thịnh tất phải đưa ra đối sách tương ứng.
Huống hồ phí tiêu dùng lúc này từ lâu đã thích hợp với hoạt động giảm giá thị trường, cho dù bách hóa Việt Dương có tổ chức hoạt động giảm giá cũng không thể thu hút được tiếng vang quá lớn.
Nghe Diệp Lăng Phi nói có chủ ý hay, tay phải trắng nõn của Bạch Tình Đình chống trên mặt bàn làm việc đánh bóng, ngẩng đầu lên, rất thú vị nhưng không chú ý hỏi:
- Chủ ý gì?
Tư thế này của Bạch Tình Đình vừa khớp cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy rõ. Bạch Tình Đình không ngờ tối nay Diệp Lăng Phi sẽ tìm mình. Cô nhầm tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ về rất muộn, đến lúc đó cô đã ngủ rồi. Thế là chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, bên trong không mặc áo ngực.
Lúc này Diệp Lăng Phi vừa khéo nhìn thấy khe rãnh sâu giữa ngực và bộ ngực đầy đặn. Trắng nõn nà, nó khiến cho Diệp Lăng Phi hồn xiêu phách lạc. Tuy của Bạch Tình Đình không đẫy đà như của Trần Ngọc Đình, nhưng lại tràn trề sự đẹp đẽ hoàn mỹ của thiếu nữ tươi trẻ, nhô cao, cân đối, tỏa ra sự thanh xuân rực rỡ. Trắng giống như măng lột vỏ, đặc biệt là hai nụ hoa nhô lên ở đỉnh vú, càng khiến cho Diệp Lăng Phi sau khi nhìn dục lửa trong tim hầu như không kìm nén được nữa.
Bạch Tình Đình cứ tưởng rốt cuộc Diệp Lăng Phi sẽ nói chủ ý gì, thật không ngờ ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại dán trên người mình. Bạch Tình Đình mới nhớ ra mình không mặc nội y, vội dựa ngực vào bàn, cơ thể cô gần như nằm sấp trên mặt bàn, hờn dỗi nói:
- Anh là đồ háo sắc, nhìn gì mà nhìn.
Diệp Lăng Phi vội cười bảo:
- Bà xã, em đừng hiểu nhầm, lúc nãy anh thực đang nghĩ đến một việc!
Diệp Lăng Phi thu lại ánh mắt đắm đuối đó, nghiêm chỉnh nói:
- Bà xã, em nói xem chúng ta tổ chức mốt thời trang thế nào?
- Mốt thời trang có ý nghĩa gì chứ. Phương pháp này quá cũ rích, không có ý nghĩa.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói đến việc tổ chức mốt thời trang, lập tức trở nên tẻ nhạt, không có hứng thú nghe, Diệp Lăng Phi lại không xem những lời nói đó của Bạch Tình Đình như thế nào cả, cũng không quan tâm Bạch Tình Đình có đang nghe hay không, tiếp tục nói:
- Mốt thời trang lần này chúng ta tổ chức sẽ khác với những mốt thời trang của các cửa hàng khác, chúng ta sẽ tổ chức mốt thời trang người đẹp CS, anh đã suy nghĩ rồi, hiện nay đa số những người đến cửa hàng đều là thanh niên trẻ, mà thanh niên trẻ bây giờ lại thích chơi CS. À, là đa số thanh niên trẻ. Em đừng có xem thường những thanh niên trẻ này, khả năng tiêu phí đáng phải kinh ngạc đó. Chỉ cần nắm chắc được tâm lý tiêu phí của các thanh niên trẻ này, thì có thể nắm chắc được những khách hàng này. Vì thế, anh cho rằng lần này chúng ta sẽ tổ chức mốt thời trang mỹ nữ CS, điều quan trọng nhất là phải tổ chức gây cười được, em nghĩ đi, một đám mỹ nữ mặc váy siêu ngắn gợi cảm hoặc đồng phục gợi cảm, cầm trong tay, sẽ tóm chặt được không ít trái tim của thanh niên trẻ. Trong chốc lát Bách hóa Việt Dương của chúng ta sẽ nổi tiếng. Chúng ta đặt Bách hóa Việt Dương trên người những thanh niên trẻ này, chủ yếu đưa ra những sản phẩm đồng loại, lấy thanh niên, bừng bừng sức sống làm lời tuyên truyền cho Bách hóa Việt Dương chúng ta...
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi quả thật đã nói lên được trong tư tưởng Bạch Tình Đình, tuy nhiên đứng ở góc độ chuyên gia mà nói, cách này của Diệp Lăng Phi có rất nhiều chỗ cần phải suy nghĩ cẩn thận. Nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp hay.
CS ở giữa năm 2001 đến 2002 theo sự thịnh hành trong mạng internet mà được phân bố từng ngóc ngách ở Trung Quốc. Hoặc có thể nói CS đã cứu vãn được cái nghề mở tiệm internet, bất luận thế nào, trò chơi CS cũng đã hưng thịnh rồi, đào tạo nên một đội fan CS, hơn nữa trong số đó đại đa số là thanh niên. Các fan CS ở những năm 2001-2002 đã bước vào xã hội, trở thành tinh anh của xã hội, điều này đối với bản thân Bách hóa Việt Dương là một tài nguyên vô giá.
Bạch Tình Đình đã bị kích động chịu không nổi, lấy thanh niên làm quần thể, cho dù trước mắt chưa thể hiện ra sức tiêu phí cực lớn, đó cũng là quần thể tiêu phí ẩn náu trong thị trường, càng huống hồ một bộ phận trong quần thể tiêu phí cao cấp trước mắt cũng là thanh niên.
Bạch Tình Đình không thèm để ý đến bộ ngực đang được che đậy, phấn khích đứng dậy, gọi Diệp Lăng Phi cầm một cái ghế đến ngồi bên cạnh cô, muốn Diệp Lăng Phi cùng cô vạch ra kế hoạch cho hoạt động này.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sát lại rất gần, hắn có thể ngửi thấy mùi cơ thể được tỏa ra từ người Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình dồn hết tâm tư làm thế nào để thực thi từng khâu, làm gì có thời gian để ý đến ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn ngực cô đắm đuối.
4h30 sáng vú Ngô đã thức dậy, ngủ muộn dậy sớm đã trở thành quy luật cuộc sống của vú Ngô. Sáng sớm vú Ngô phải quét dọn phòng, chuẩn bị bữa ăn sáng.
Vú Ngô cầm cây chổi đi đến hành lang của lầu 2, lúc định quét hành lang, nhìn thấy ánh đèn sáng chiếu qua khe cửa thư phòng đến hành lang. Vú Ngô hiếu kỳ đi đến thư phòng, từ khe cửa nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình vẫn đang làm việc trước màn hình vi tính.
Vú Ngô nhẹ nhàng đẩy cửa, vẫn chưa đợi vú Ngô bước vào phòng, ngón tay phải của Bạch Tình Đình đã đặt lên môi, ra hiệu vú Ngô đừng lên tiếng. Vú Ngô mới chú ý đến Diệp Lăng Phi gối đầu lên đùi Bạch Tình Đình, gần như cuộn tròn trên ghế, đang ngủ say giấc. Bạch Tình Đình chỉ là lo vú Ngô làm thức tỉnh Diệp Lăng Phi nên mới nhắc nhỏ vú Ngô.
Vú Ngô rón ra rón rén bước vào phòng, Bạch Tình Đình thấp giọng nói:
- Vú Ngô, chế cho con ly cà phê.
Vú Ngô nhìn thấy mắt Bạch Tình Đình thâm đen, nghĩ chắc là do tối qua thức cả đêm không ngủ, đau lòng nói:
- Đại tiểu thư, cô đi ngủ một lúc đi!
- Không được, con phải làm xong bản kế hoạch kinh doanh tiêu thụ này đã.
Bạch Tình Đình cúi đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang ngủ ngon giấc, nhìn thấy môi Diệp Lăng Phi mím chặt lại, bộ dạng khi ngủ giống như một đứa trẻ, Bạch Tình Đình nở nụ cười trên khóe môi, lại ngước đầu nói với vú Ngô:
- Vú Ngô. Lúc vú đi ra nhẹ nhàng thôi nghe.