Đường phố nơi Hẻm Xéo rất phồn hoa, ánh nắng mặt trời ấm áp rọi qua những cái vạc xếp từng đống tại một cửa hàng gần đó, phía trên còn treo biển: đồng có, vàng có, bạc có, tự động khuấy, tự động xếp gọn. Các cửa hàng, quán xá kín hai bên đường, bày bán vô số đồ dùng vật phẩm kì quái.
Mấy tiệm kinh doanh này đều không gây cho Lâm Thiên chút hứng thú, hắn nhanh chóng tìm một góc không người, lấy từ trữ vật thủ trạc ra một bộ áo choàng đen cỡ người lớn cùng hai chiếc cà kheo.
Lâm Thiên vận khinh công đứng lên cà kheo, khoác áo choàng lên người che kín toàn thân, không thèm liếc mắt nhìn mấy cửa hàng kia nửa cái, vội vàng nhắm một phương hướng đi tới.
Hắn muốn đi tới hẻm Knockturn, nơi chuyên môn phục vụ nghệ thuật Hắc Ám.
Chiếu theo tình tiết Hary Potter tập 2, hai nơi này cách nhau không xa lắm, Lâm Thiên tốn mất nửa giờ liền tìm được đia phương lạnh lẽo quái quỷ này.
Các cửa hàng trên con phố này đều mang vẻ âm u bí hiểm, đồ đạc bày bán đều không phải loại tử tế gì. Có điều, Lâm Thiên thấy vài món đồ cũng không tệ, ít ra rất tiện lợi.
Lâm Thiên cũng không thấy Nghệ thuật Hắc ám có gì không tốt, tựa như tà công trong võ lâm thôi, kì thực võ công không phân chính tà, khác biệt chỉ nơi người sử dụng.
Lâm Thiên khoác áo choàng kín người, không ai phát hiện kì thật hắn chỉ là một thằng nhỏ sáu tuổi, cà kheo dưới chân đính cao su dày, không phát ra chút thanh âm nào khiến người ta hoài nghi, lớp cao su đó là hắn len lén cắt lốp một chiếc xe đạp có được.
Lâm Thiên nhanh chóng tìm thấy cửa hàng lớn nhất trong hẻm này –Borgin & Burkes, cửa hàng phía đối diện thì treo hai cái đầu lâu khô quắt dưới cửa sổ, cách đó hai nhà xếp một cái rương chứa đầy nhện khổng lồ còn sống nhăn, hai mụ vu sư đứng trước cửa hàng u ám, chỉ trỏ hắn lầm rầm.
Lâm Thiên nhìn quanh bốn phía, tiến vào Borgin & Burkes
Trong quầy bày la liệt các vật dụng, còn có vài cái rương lên xếp phía dưới cửa sổ, một bộ bài poker hoen máu, một con mắt thủy tinh trợn trừng. Mấy cái mặt nạ đáng sợ trên tường cũng như đang nhìn hắn, vài bộ xương người treo lủng lẳng và những dụng cụ rỉ sét lòng thòng dưới trần nhà. Lâm Thiên đưa mắt nhìn quanh, phát hiện ra Bàn tay của Vinh quang (Hand of Glory) liền bước lại gần, ra vẻ quan tâm ngắm nghía.
“Bàn tay của Vinh quang, chỉ cần đặt một ngọn nến lên bàn tay thì sẽ soi sáng cho người cần nó. Đồng bọn tuyệt vời của cao thủ trộm cắp”, một lão già lưng gù xuất hiện bên người Lâm Thiên cất giọng giới thiệu, chính là lão Borgin.
“Bao nhiêu tiền”, Lâm Thiên dùng nội lực điều chỉnh cơ họng, tạo một thanh âm lạnh lẽo thâm trầm.
“Một trăm Galleon, ánh mắt ngài quả thực tinh minh”, Borgin cung kính nói.
Lâm Thiên duỗi tay phải ra, để lộ trữ vật thủ trạc, vẻ tinh xảo của nó tức thì thu hút ánh mắt Borgin.
“Ông thấy cái vòng tay này trị giá bao nhiêu”, Lâm Thiên lạnh lùng nói.
Lão Borgin bất giác dịch lại gần nhìn cho rõ. Lâm Thiên chờ đợi chính là lúc này, tay trái đột nhiên điểm lên, nháy mắt đã chế trụ vài đại huyệt trước người Borgin, lão gù tức thì không thể động đậy.
Borgin kinh khủng phát hiện mình không thể khống chế cơ thể nữa, gã khách áo đen kia chậm rãi thu tay lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ngắm nghía đồ vật trong cửa hàng.
Không sai, Borgin chính là đối tượng Lâm Thiên muốn cướp bóc.
Lâm Thiên đứng gần ra cửa, xác định không ai chú ý tới. Hẻm Knockturn không nhiều người, dù sao Nghệ thuật Hắc ám ai cũng e dè. Hắn đóng cửa lại, cẩn thận treo một tấm biển “cửa hàng hôm nay đóng cửa”.
Lâm Thiên trở lại trước người Borgin, thấy bộ dạng kinh hoàng của lão thì không khỏi cười nhạt, bất quá do khoác áo choàng kín mặt, Borgin không nhìn thấy.
Lâm Thiên lục lọi trên người Borgin một lúc, tìm được một cây đũa, hắn giơ lên nhìn qua rồi cất vào trong thủ trạc, sau đó, trên tay hắn xuất hiện một thanh chủy thủ, dí sát cổ Borgin.
“Xin lỗi ngài Borgin, ta muốn thông báo với ngài: ta là kẻ cướp đây! Ta có thể cho ngài mở miệng, nhưng nếu ngài gào lên, hắc hắc, chắc ta sẽ rất mất vui”, Lâm Thiên cười tà ác: “mà khi ta mất vui, tay rất hay run”, vừa nói vừa ấn nhẹ lên chủy thủ, tức thì cổ họng Borgin rịn máu.
Nhìn mặt Borgin trắng bệch, Lâm Thiên nhẹ giọng nói: “chắc ngài Borgin cũng biết nên làm gì rồi chứ, đúng không? Gật đầu nào!”.
Borgin vội vàng gật đầu lia lịa.
Lâm Thiên phất tay qua chỗ á huyệt của Borgin, lão phát hiện tiếng nói mình trở lại, vội vàng nói: “tiên sinh, ngài cần gì cứ nói, tùy tiện..”
“Câm mồm!”, Lâm Thiên quát nhẹ: “chỉ được trả lời những gì ta hỏi, không được nói lung tung”.
“Dạ dạ”, Borgin run rẩy: “ngài cứ hỏi”.
“Ở đây có thuốc Đa dịch(Polyjuice Potion) không?”
Con ngươi Borgin đảo nhanh hai cái, Lâm Thiên thấy vậy, tiện tay rạch một dao lên vai lão: “nói mau”.
“A!”, Borgin đau quá kêu lên, nhưng mới được nửa tiếng đã vội vàng cố nhịn vì Lâm Thiên đã lại giơ chủy thủ lên: “dạ có, dạ có, trong cái kệ đen đằng kia còn để nhiều”.
“Tốt lắm”, Lâm Thiên nhếch mày: “vấn đề thứ hai, đồ vật quan trọng của ngài để ở đâu?”
“Là sao ạ?”, Borgin hình như đã hiểu ra điều gì: “ta tuyệt đối không đưa chìa khóa ngân hàng cho ngươi, có giết cũng không đưa”.
“Thật không?”, Lâm Thiên cười tà ác, phất tay một cái, con dao biến mất, hai cánh tay thò tới người Borgin: “ta xem lão có đúng là chết không chịu nói không, chúc vui vẻ nha”.
Phân cân thác cốt! công pháp bức cung tối ưu trong thiên hạ! Kì thật, Lâm Thiên càng muốn dùng lời nguyền Tra tấn, tiếc là hắn chưa biết.
Borgin hiển nhiên không phải loại gan cường cho lắm, bị phân thân thác cốt hành hạ mười phút đã chịu không thấu, ngay đầu não cũng đã hơi mơ hồ.
Lâm Thiên lấy được chìa khóa ngân hàng Gringotts của Borgin, tìm được thuốc Đa dịch. Hắn ngắt vài sợi tóc Borgin bỏ vào trong, uống một ngụm, phần còn lại cất vào trữ vật thủ trạc, thuốc Đa dịch mỗi giờ đều phải uống một lần.
Rất nhanh, lục phủ ngũ tạng Lâm Thiên bắt đầu co bóp thắt lại, hắn như vừa nuốt phải một con rắn sống- đau đến quặn người, Lâm Thiên có chút kinh hoàng e mình bị Borgin lừa. Tiếp đó, cảm giác như bị một ngọn lửa thiêu đốt từ nơi bụng lan đến toàn thân, cả người như tan chảy, tay hắn từ từ dài ra, thô đi, lớn lên, ngay móng tay cũng dài ra. Cảm giác buốt trên đầu cho hắn biết tóc đang mọc dài, đầu như phình lên. Tới phần ngực hắn mở rộng, quần áo trên người rách ra, hai chân khổ sở bị thít trong chiếc giày cho trẻ nhỏ.
Cũng đột ngột như lúc đầu, mọi biến hóa bỗng ngừng lại. Lâm Thiên cảm giác thân thể biến thành một Borgin thứ hai, hắn lột quần áo trên người Borgin mặc vào, trói lão gù tống vào một cái rương đen.
Tiếp đó, hắn tiến hành một trận thu dọn cửa hàng sạch sẽ, hễ nhìn hứng thú là thu vào trữ vật thủ trạc, gồm cả Bàn tay của Vinh quang kia. Trong ngăn kéo cửa hàng, hắn lục được vài trăm Galleons cùng khá nhiều Sickles, Knuts, tất cả đều dọn sạch.
Nhìn lại một lần nữa, thấy không còn gì hấp dẫn, Lâm Thiên, giờ hóa trang thành chủ điếm Borgin, ung dung bước ra khỏi cửa hàng, cắp đít đi thẳng.
//Bữa nay check lại, truyện cũng có tên tập đàng hoàng, nhưng tên lộ hàng quá nên bỏ vậy.