Tiểu Hoa giật mình vội co đầu rụt người, đưa mắt nhìn về phía đó. Chỉ trong nháy mắt, nó đã cảm thấy trước mặt có hai cái bóng xám lấp lánh, từ sau một bụi tùng rậm rạp tuần tự lướt ra.
Tuy trời rất tối, nhưng vì đôi bên đã cách nhau rất gần, nên Tiểu Hoa đã có thể nhìn rõ được đối phương, thấy hai người này hình dáng như nhau, mặt được bao phủ bằng một miếng vải màu xám, và chỉ có một điều khác biệt duy nhất có thể nhận ra được, đó là một người mình mặc kình trang dạ hành, còn một người thì bên ngoài kình trang còn khoác thêm một cái áo choàng màu xám.
Người mặc kình trang bịt mặt bỗng tiến lên một bước, thái độ rất cung kính, khom mình khẽ bẩm:
- Không biết Ngọc Kiếm Lệnh Chủ có việc gì sai khiến thế?
Người bịt mặt khoác áo choàng đứng sừng sững như núi vẫn lặng lẽ không lên tiếng đáp lại, chỉ khẽ nhún vai bên trái. Tiếp theo đó là một tiếng “bách”, đã mở rộng một lá cờ nhỏ ba góc ra, tia ra những luồng hồng quang lấp loáng. Người mặc kình trang bịt mặt vừa ngẩng đầu lên nhìn đã giật mình kinh hãi, thất thanh thốt lên:
- Huyết Kiếm Lệnh.
Dứt lời, y liền quỳ sụp xuống bái lễ ngay. Người áo choàng cầm cờ lạnh lùng nói:
- Kể từ ngày bạn gia nhập dưới trướng Huyết Kiếm Đế Quân tới nay đã được hơn ba năm rồi, mà thủy chung vẫn chưa có một cơ hội lập công, nên chưa có dịp bước vào Đế phủ, nên bạn vẫn thường oán trách Đế quân vô tình. Đế quân tuy có phong thanh nhưng cũng không quở phạt gì, vì không thể trách bạn được. Nay bổn tọa hỏi bạn có muốn được dịp tiến vào Đế phủ, ra mắt Đế quân một phen hay không?
Người mặc kình trang bịt mặt mừng rỡ vô cùng, vội ngẩng mặt lên hỏi:
- Thế hôm nay Đế quân cũng tới đây ư? Long giá ở tại đâu? Thuộc hạ có thể tới yết kiến được chăng?
Người áo choàng cầm cờ lạnh lùng đáp:
- Còn hơi sớm.
Người mặc kình trang bịt mặt biết là mình đã lỡ lời, vội tiếp:
- Dạ, thuộc hạ mạo muội, xin Lệnh chủ xá tội cho. Rồi hình như y vẫn chưa được yên tâm, vội tiếp:
- Dù sao cũng xin Lệnh chủ hiểu rõ cho, sức của thuộc hạ chỉ có hạn. Lần này Đế quân lại truyền xuống Huyết Kiếm Lệnh, không biết là định lấy đầu của người nào, xin Lệnh chủ minh thị cho.
Người áo choàng cầm cờ chỉ vỏn vẹn đáp bốn tiếng:
- Vạn Lý Truy Phong.
Người mặc kình trang bịt mặt tựa hồ như giật mình thất kinh, ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi:
- A! Vạn Lý Truy Phong ư? Người áo choàng cầm cờ nói:
- Đúng thế! Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo! Nói tới đây, y bỗng trầm giọng tiếp:
- Bạn nghĩ thế nào? Không thể làm được ư? Hay là có điều gì cấm kỵ? Người mặc kình trang vội biện bạch:
- Xin Lệnh chủ chớ có hiểu lầm.
Người áo choàng cầm cờ trầm giọng hỏi tiếp:
- Nếu không phải thế thì sao?
Người mặc kình trang bịt mặt ấp úng đáp:
- Ý của thuộc hạ muốn nói... Vạn Lý Truy Phong khinh công thiên hạ vô song. Điểm này Đế quân và Lệnh chủ chắc đã biết rõ. Nếu không may bị thất thủ, thì cái mạng nho nhỏ của thuộc hạ cũng không lấy gì làm đáng tiếc, nhưng chỉ sợ khi sự cơ mật ấy bị tiết lộ sẽ làm phụ mất lòng tin cậy của Đế quân mới thật là điều khiến cho thuộc hạ không được yên tâm chút nào.
Người áo choàng cầm cờ liền dịu giọng nói:
- Bạn không thể thất thủ được đâu, hãy cứ yên tâm đi. Người mặc kình trang bịt mặt ngẩn người ra, hoảng sợ nói:
- Thuộc hạ thật không dám tự tin chút nào. Người áo choàng cầm cờ chậm rãi tiếp:
- Tuy khinh công của ngươi không thể so sánh được với họ Kỳ, nhưng các phương diện khác thì lại vượt xa tên đó, mà hiện tại y ở sáng, còn bạn ở trong bóng tối, ngày giờ lại bị hạn chế. Đó thật là một cơ hội rất tốt, nếu chưa tiện hạ thủ thì bạn cứ việc chờ tới lúc tiện lợi sẽ ra tay. Như vậy còn lo gì không thành công.
Người mặc kình trang bịt mặt trầm ngâm giây lát mới khẽ gật đầu. Người áo choàng cầm cờ lại khẽ nói tiếp:
- Tuy khinh công của tên Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo thiên hạ vô địch, nhưng trong đương kim võ lâm, kể tất cả những nhân vật có khinh công cao siêu, trừ họ Kỳ ra, thì có thể nói đến là bạn. Như vậy tất bạn đã hiểu rõ dụng ý của Đế quân như thế nào. Đế quân nhận thấy chỉ có bạn mới có thể chu toàn được nhiệm vụ theo sát kẻ địch, và người cũng mong bạn sớm hoàn thành được sứ mạng này.
Người mặc kình trang bịt mặt vội hớn hở cảm tạ:
- Thuộc hạ đã rõ. Xin đa tạ ân điển của Đế quân, đa tạ ân điển của Lệnh chủ. Ngọc Kiếm Lệnh Chủ phất tay nói:
- Bạn có thể đi được rồi đấy.
Người mặc kình trang bịt mặt vội khom mình cáo từ. Chỉ thấy đầu vai hơi rung động, thân hình y đã biến mất vào trong bóng đêm, thân pháp cực kỳ mau lẹ, quả nhiên rất hiếm thấy trong võ lâm.
Ngọc Kiếm Lệnh Chủ đưa mắt nhìn theo, khẽ gật đầu, đầy vẻ mãn ý. Tiếp theo đó chỉ thấy bóng người thấp thoáng, y đã lướt về phía vừa tiến tới.
Tiểu Hoa như sực tỉnh cơn mộng, liền thở hắt ra một tiếng, tung mình nhảy xuống bên dưới, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn xuống bên dưới, bỗng phát hiện chỗ nhân vật Ngọc Kiếm Lệnh Chủ vừa đứng có đầy những vật như... gì màu trắng. Nó vội cúi xuống nhìn kỹ, thì ra đó là một chiếc khăn tay tỏa ra một mùi thơm ngát mũi, bất giác lấy làm lạ, nghĩ bụng:
“Vị Ngọc Kiếm Lệnh Chủ gì đó chẳng lẽ lại là một người đàn bà chăng?”
Nghĩ đoạn, nó định vứt chiếc khăn tay ấy đi, nhưng sực nghĩ lại sau này sẽ có liên quan đến sự tra xét bọn Huyết Kiếm Ma đảng, nó lại thay đổi chủ ý, thuận tay nhét luôn vào trong người.
Xong xuôi, Tiểu Hoa ngẩng đầu lên nhìn trời, thấy cũng đã sắp tới canh hai, nó liền đi ngang qua hòn giả sơn, đưa mắt quan sát bốn phía, nhưng không sao nhận ra được hướng nào để trở về chính điện Thái Bình.
Đang lúc ấy, bỗng phía sau nó có tiếng người khẽ hỏi:
- Bạn kia bị lạc đường, phải không?
Tiểu Hoa giật mình thất kinh, vội quay người lại nhìn, liền nhận ra cách đó khoảng bốn năm thước không biết một thiếu niên áo xanh đã xuất hiện tại đó từ hồi nào?
Thiếu niên áo xanh này tuổi trạc mười sáu mười bảy, mày kiếm mắt sao, ngũ quan tuấn tú, mặt đầy vẻ oai võ, khí chất quả thực bất phàm, nhưng sắc mặt hơi xanh mét.
Dưới ánh sáng trăng, trông chàng ta tựa hồ như một người đang bị bệnh. Thiếu niên áo xanh với Tiểu Hoa bốn mắt vừa chạm nhau, mặt đều hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Tiểu Hoa thấy đối phương tuổi cũng không hơn mình là bao mà khi thiếu niên tới sau lưng mình mà không hề phát giác được, phần thân thủ này quả thật kinh người. Nó vội chắp tay, nói:
- Đúng vậy, phiền đại ca làm ơn chỉ điểm cho.
Thiếu niên áo xanh vừa quay mình, đưa tay ra chỉ phương hướng, thì bỗng Dư Tiểu Hoa như sực nghĩ ra một điều gì đó, tiếp:
- Dám hỏi đại ca, có phải đại ca cũng vừa tới đây không?
Thiếu niên áo xanh hơi ngẩn người ra giây lát rồi mới mỉm cười hỏi lại:
- Tại sao bạn lại hỏi như thế?
Tiểu Hoa chần chừ một hồi rồi đáp:
- Nếu đại ca tới đây tham dự tiệc tại sao tiểu đệ lại không được gặp gỡ? Thiếu niên áo xanh bật cười, nói:
- Bạn có biết hôm nay có bao nhiêu người tới dự tiệc không mà bạn tự tin có thể ghi nhớ được hết mặt mũi của họ ư?
Tiểu Hoa lắc đầu đáp:
- Không...
Thiếu niên áo xanh tươi cười nói:
- Không cái gì? Bạn thừa nhận là không thể nhớ được hết, hay là không phải như thế? Tiểu Hoa vội khẳng định:
- Nếu người khác thì tiểu đệ không dám nói, còn đại ca thì tiểu đệ dám chắc chỉ cần gặp gỡ một lần cũng tự tin quyết không thể nào quên được.
Thiếu niên áo xanh nghe nói, không hiểu sao, gương mặt xanh nhợt của chàng ta bỗng hơi ửng hồng, đôi mắt tuyệt đẹp chớp nháy, đôi môi mấp máy như định nói, nhưng lại thôi, rồi bỗng từ từ quay đầu đi nơi khác.
Tiểu Hoa vội tiến lên một bước, thân mật nói:
- Tiểu đệ là Dư Tiểu Hoa.
Thiếu niên áo xanh hơi ngạc nhiên, quay mặt lại hỏi:
- Các hạ... các hạ thông báo danh tính cho tôi biết để làm gì? Tiểu Hoa hơi ngẩn người ra, ấp úng đáp:
- Vừa rồi... đại ca chả định cất tiếng hỏi danh hiệu của tiểu đệ rồi lại thôi ư?
Thiếu niên áo xanh trừng mắt lên nhìn Tiểu Hoa, nhưng sau cùng bỗng lại bật cười. Tiểu Hoa trố mắt lên nhìn, ngập ngừng hỏi:
- Chuyện ấy thì có gì đáng cười thế?
Thiếu niên áo xanh đưa mắt nhìn Tiểu Hoa, tiếng cười cũng ngưng bặt, một hồi lâu sau mới khẽ thở dài một tiếng, gượng cười nói:
- Đáng lẽ các hạ không nên thông báo danh tính ra cho tại hạ biết làm chi. Tiểu Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao thế?
Thiếu niên áo xanh vẫn chăm chú nhìn vào mặt nó, đáp:
- Vì tại hạ không có ý thông báo tên tuổi của mình cho các hạ biết. Tiểu Hoa khẽ kêu “ủa” một tiếng, nói:
- Việc đó thì có gì là quan hệ. Tiểu đệ đâu có bắt buộc đại ca phải thông báo tên tuổi đâu.
Thiếu niên áo xanh lặng lẽ không đáp. Tiểu Hoa đang định nói tiếp, thì chàng ta đã giơ tay ả chỉ vào một cánh cửa nho nhỏ bên phía tay phải, nói:
- Đi thẳng hướng này, xuyên qua liên tiếp bảy tòa trang viện thì sẽ trở ra tới chính điện Thái Bình.
Tiểu Hoa lại hỏi:
- Thế trời tối tăm như thế này mà đại ca còn chưa ra ngoài đó ư? Thiếu niên áo xanh lắc đầu đáp:
- Lát nữa tại hạ sẽ ra sau.
Tiểu Hoa do dự giây lát, khom mình nói:
- Nếu vậy sẽ tái kiến.
Dứt lời, nó liền quay mình bước đi. Bỗng thiếu niên áo xanh lại khẽ cất tiếng ngăn cản:
- Khoan đã.
Tiểu Hoa vội quay người lại, mặt lộ đầy vẻ vui mừng nhìn thẳng vào mặt thiếu niên nọ, hỏi:
- Có phải đại ca đã thay đổi chủ ý, định cùng đi với tiểu đệ ra ngoài đó đấy không? Thiếu niên áo xanh đưa mắt nhìn Tiểu Hoa một lượt, rồi mới chậm rã tiến tới gần Tiểu Hoa, hai mắt nhìn thẳng vào mặt nó, giọng đầy vẻ khích động, nói:
- Hoa đệ, có một việc này ngu huynh nói cho hiền đệ rõ. Vừa rồi những việc xảy ra ở phía sau hòn giả sơn ấy, Hoa đệ đã được mục kích, và cả ngu huynh cũng được thấy rõ. Tiểu huynh hy vọng Hoa đệ trước khi luyện thành ba đại tuyệt học của Cái Bang thì hãy quên chuyện đó đi. Đây chỉ là tiểu huynh khuyên can Hoa đệ, chứ không phải là miễn cưỡng, vì tiểu huynh hy vọng rằng sau này chúng ta sẽ còn gặp gỡ.
o0o
Những buổi tiệc liên miên đã tàn. Thịnh hội chúc thọ của Vi minh chủ đã qua. Hàng ngàn vạn võ lâm nhân vật lại từ Vân Đình sơn, Thái Bình cốc chia nhau tản mác khắp bốn phương tám hướng.
Từ Tây Lương thông tới Vị Môn, trên đường quan đạo tiếng vó ngựa thi nhau dồn dập liên hồi.
Những kỵ sĩ ấy tay đều quất roi vun vút, miệng quát tháo lia lịa, có lúc lại lớn tiếng cười đùa chuyện trò, nội dung nếu không là tán dương những thành tích võ lâm trong Thái Bình cốc, Vi minh chủ oai võ hào phóng, thì lại đề cập tới buổi thịnh yến nhộn nhịp trong Thái Bình cung, không một ai có thể quên lãng được.
Nhưng ngoài ra còn có một bọn người ngựa thì khác hẳn. Đó là khoảng hai ba chục nhân vật già trẻ, ăn mặc theo lối Cái Bang.
Bọn người Cái Bang này có tất cả là hai mươi tám người. Hai mươi bảy người im hơi lặng tiếng lên đường, ngoài ra còn một người đi đầu tuổi khoảng trên dưới tứ tuần, mắt nhỏ, mũi gãy, tướng mạo rất xấu xí, vừa phóng ngựa vừa la hét om sòm.
Người này chính là Thập Phương Thổ Địa Thái Công Minh, nhân vật ba túi thuộc Từ Sự đường. Suốt từ sáng tới giờ, y cứ luôn luôn lớn tiếng la hét không ngừng và luôn mồm mắng chửi:
- Tiểu tử ngươi là một tên khốn kiếp, chuyên làm phiền nhiều người. Giây lát sau, y lại mắng chửi tiếp:
- Ta hãy hỏi ngươi, tiểu tử mi đã dựa vào thế lực của ai mà dám ngỗ nghịch như vậy? Ngừng một chút, y lại thóa mạ:
- Tiểu tử hôi thối kia, Thái Công Minh mỗ giữ việc Từ Sự trừng trị các đệ tử phạm lỗi. Để rồi tên Tiểu Hoa ngươi sẽ biết ta lợi hại như thế nào.
Y vừa chửi rủa, mắt đỏ ngầu, vừa quay lại giơ tay ra chỉ chỉ trỏ trỏ, phùng mồm trợn má, nước bọt ở hai bên mép bắn ra tung tóe.
Dư Tiểu Hoa đi ở phía sau cứ cúi gằm đầu xuống đất, không hề đáp lại tiếng nào.
Thái Công Minh chửi rủa một hồi, thấy nó vẫn lặng lẽ cúi đầu, không hề mở miệng biện bạch, nên y càng chửi càng đắc ý.
Nhưng chửi rủa một hồi lâu, y cảm thấy có điều khác lạ, vì thấy Tiểu Hoa một chân buông thõng xuống bên dưới, tựa hồ như sắp ngã xuống dưới ngựa, ngẩn người ra như kẻ mất hồn.
Họ Thái không sao nén nổi lửa giận. Y có ngờ đâu tâm thần tiểu tử đang bay bổng lên mây xanh, không hề nghe thấy tiếng chửi rủa của y như vậy.
Thập Phương Thổ Địa trợn mắt, tức giận, thở hổn hển một hồi. Sau cùng, y mới chính thức phát tác, vội lui về phía sau một bước, xách bổng Tiểu Hoa lên, lay mạnh mấy cái, nghiến răng nói:
- Tiểu Hoa, mi dám có thái độ ngạo mạn, coi thường ta phải không? Tiểu Hoa vội tươi cười nói:
- Thái sư thúc đang cao hứng, Tiểu Hoa biết làm sao hơn được. Xin sư thúc hãy bớt giận, chút nữa tới Vị Môn phân đà, Tiểu Hoa thế nào cũng sẽ ăn cắp vài cân Bách Hoa Lộ để dâng cho sư thúc thưởng thức ngay.
Bọn Cái Bang đi ở phía sau đều cất tiếng cười ồ. Thập Phương Thổ Địa quay đầu lại quát tháo:
- Tên nào còn dám cười nữa thì bảo.
Các Cái Bang nọ vội cúi đầu, ngậm miệng, không ai dám cất tiếng cười tiếp nữa. Thập Phương Thổ Địa vẫn chưa nguôi cơn giận, giơ chiếc gậy Đả Cẩu bổng lên khua lia lịa, mắng chửi:
- Đừng nói là Bang chủ sẽ không bao giờ thèm dòm ngó gì tới bọn hỗn tạp các ngươi, mà chỉ riêng căn cốt với tài hoa, các ngươi có ai so sánh được với Tiểu Hoa không?
Bọn Cái Bang đều đưa mắt nhìn nhau, rồi đều lặng lẽ tiến bước, không một ai dám lên tiếng đáp lại.
Thập Phương Thổ Địa lại đưa tay ra vỗ vào vai Tiểu Hoa, tươi cười nói:
- Đi thôi, Tiểu Hoa! Không phải là Thái thúc thúc tâng bốc ngươi, nếu trong tương lai, Tiểu Hoa ngươi sẽ không trở nên như một trong bảy bức tượng bày trong Thái Bình cung, thì Thái Công Minh ta sẽ coi như là thua cuộc.
Tiểu Hoa vội đáp:
- Thái sư thúc cứ quá lời như thế, Tiểu Hoa đâu có tài năng gì mà gây nên được danh vọng to tát ấy.
Thái Công Minh nói tiếp:
- Tiểu Hoa, mi không tin ư? Được rồi, để Thái Công Minh ta sẽ chứng minh sự nhận định của ta là đúng. Không chừng trong tương lai, đến cả Thái mỗ cũng phải nhờ cậy ngươi chiếu cố tới. Từ nay trở đi, chỉ cần tiểu tử ngươi mở lời, Thái thúc thúc nhất định sẽ vì ngươi mà liều thân thí mạng ngay.
Tiểu Hoa tươi cười hỏi:
- Thật thế ư?
Thập Phương Thổ Địa vỗ ngực đáp:
- Mẹ đứa nào...
Dường như y cảm thấy vỗ ngực còn chưa đủ để biểu lộ hết sự chân thành, y lại giơ hữu chưởng ra, nói tiếp:
- Mẹ đứa nào nói mà lại nuốt lời thì chẳng khác gì cái này.
Đoạn y liền giơ ngón tay ra phác họa một con rùa, biểu thị nếu sai lời thì chẳng khác gì một con rùa đen, Tiểu Hoa tươi cười, tiếp:
- Thái sư thúc, việc lấy Bách Hoa Lộ ở Vị Môn phân đà, Tiểu Hoa đã bằng lòng làm việc đó thì sẽ không hối hận. Còn việc sau này Tiểu Hoa có được thành công đúng như lời Thái sư thúc nói hay không, thì tạm thời hãy gác sang một bên là hơn. Như quả Thái sư thúc có ý muốn chiếu cố tới Tiểu Hoa, thì hiện có một việc này, Tiểu Hoa xin Thái sư thúc giúp đỡ cho.
Thập Phương Thổ Địa liền lớn tiếng hỏi:
- Nói đi! Cứ nói ra đi, việc tầy trời gì Thái sư thúc cũng sẽ giúp ngươi hét. Nếu việc gì Thập Phương Thổ Địa này không làm nổi, thì ta tự tin trong thiên hạ này chưa chắc ai đã có khả năng làm được.
Tiểu Hoa mỉm cười nói:
- Việc này kể ra cũng chả phải là một đại sự gì.
Thập Phương Thổ Địa được thể càng huênh hoang tiếp:
- Việc lớn nhỏ gì cũng được hết, mau nói ra đi!
Tiểu Hoa thâu liễm tiếng cười, cố giữ vẻ bình thản nói tiếp:
- Ra khỏi Thái bình cốc thì Vị Môn ở phía trước mặt đây là một con đường yết hầu ở nơi đây. Hôm nay chúng ta rời khỏi cốc rất sớm, và dọc đường lại không bị sự gì ngăn cản, nên sau khi tới Vị Môn thì Tiểu Hoa định phiền sư thúc kiếm cho một người này mà Tiểu Hoa đang rất muốn được gặp gỡ.
Thập Phương Thổ Địa trố mắt lên hỏi:
- Người đó là ai?
Tiểu Hoa nói rõ ràng từng chữ một:
- Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo. Thập Phương Thổ Địa thất thanh nói:
- Trời! Ta biết... ta biết đi đâu tìm ra được y... một thân khinh công của y không người nào hy vọng được y truyền thụ cho dâu.
Tiểu Hoa thản nhiên nói:
- Ai hy vọng được học hỏi công phu của y bao giờ đâu? Thập Phương Thổ Địa ngạc nhiên nói:
- Nếu vậy...
Tiểu Hoa chậm rãi nói tiếp:
- Đó là việc riêng của Tiểu Hoa. Thập Phương Thổ Địa cau mày nói:
- Vị Kỳ nhân huynh này hành tung rất phiêu hốt, thần quỷ khôn dò. Y có tới Vị Môn hay không, chỉ có trời mới biết được. Điều này... thật là một vấn đề khó khăn vô cùng.
Tiểu Hoa ngẩng mặt lên nói:
- Khó khăn hay không, đó là việc của sư thúc đấy.
o0o
Cổ binh gia có câu: “Sơn xuyên hiểm trở, hoàng kim tử ngọ”, Hoàng kim Tử ngọ là tên sơn cốc, mà vào thời Hán mạt, Trương Lỗ đã dụng binh ở đó.
Vị Môn tuy chỉ là một tiểu thị trấn trong vùng Hán Trung, nhưng vì là một nơi thông thương giữa Hoàng Kim cốc và Tử Ngọ cốc, cho nên những khách thương xuyên giáp đi lại không ngớt. Vì vậy, thị tứ rất phồn tịnh, đông đúc.
Kỳ võ lâm đại hội thứ chín vừa qua chưa được ba ngày, thì Vị Môn trấn đột nhiên phát sinh một xáo động nho nhỏ. Đó là Cái Bang Vị Môn phân đà chủ Cổn Đậu Thần Tinh Thân Ái Vân và một nhân vật tài ba của tổng đàn, Thập Phương Thổ Địa Thái Công Minh, thống lãnh hơn hai mươi đệ tử đắc lực tới nơi thăm dò tin tức của nhân vật khinh công khét tiếng thiên hạ Vạn Lý Truy Phong Kỳ Thiên Bảo.
Cái Bang ngoại trừ tổng đà ở Quân Sơn Động Đình ra thì có tất cả chín đại phân đà, chín chín tám mươi mốt chi đà. Đệ tử ban bố khắp thiên hạ. Cái Bang Bang chủ Thuần Y Diêm La là một nhân vật giao du rất rộng rãi khắp hải nội. Đối với các vị đương kim chưởng môn nhân các đại môn phái, cùng các vị nguyên lão vai vế rất cao trên giang hồ cơ hồ như không người nào là ông ta không quen biết. Cho nên trong quá khứ, nếu một đệ tử Cái Bang có chút tên tuổi hễ đi tới đâu cũng đều được các nhân vật lưỡng đạo lấy lễ tiếp đãi rất ân cần.
Bởi vậy, việc dò hỏi tung tích Vạn Lý Truy Phong, Thập Phương Thổ Địa và Cổn Đậu Thần Tinh có thể nói là rất dễ dàng.
Các võ lâm nhân vật trong Vị Môn trấn cũng không phải là ít, nhưng mỗi khi hỏi họ có thấy tung tích của Vạn Lý Truy Phong ở đâu không, thì đều được đáp lại bằng cái nhún vai hoặc xua tay, người nào người nấy đều lộ vẻ e ngại.
Ba ngày trước, trong yến tiệc tại Thái Bình cung, Vạn Lý Truy Phong đã công khai tuyên bố việc tra xét cho ra tung tích người áo đen mặt sẹo, nay Thập Phương Thổ Địa với Cổn Đậu Thần Tinh đi khắp nơi dò hỏi tin tức của Vạn Lý Truy Phong như vậy, khiến ai nấy đều để tâm chú ý, suy đoán và thắc mắc:
“Không biết Cái Bang phái người tìm Vạn Lý Truy Phong gấp rút như vậy có dụng ý gì?”
“Chẳng lẽ Cái Bang đã dò biết được tung tích của người áo đen mặt sẹo, muốn tìm thông báo cho Vạn Lý Truy Phong hay biết ư?”
Những điểm ấy thật khó mà xảy ra được, vì mọi người đều biết Vạn Lý Truy Phong chỉ có một môn tuyệt học duy nhất là khinh công, tuy người áo đen mặt sẹo về phương diện này không sánh kịp, nhưng một thân võ học quái dị kinh người, dù cho Vạn Lý Truy Phong có dịp này phát giác ra được tung tích của y thì ngoại trừ việc ngấm ngầm thông tin cho Thái Bình cung hay biết ra, thì cũng không đủ năng lực làm gì khác hơn.
Nếu hiện tại Cái Bang đã phát hiện được hành tung của người áo đen mặt sẹo thì hà tất phải tìm kiếm Vạn Lý Truy Phong để làm gì?
Xưa nay Cái Bang hành sự danh nghĩa đã sớm lừng lẫy khắp giang hồ, việc này có liên quan đến họa phúc của võ lâm, thì Cái Bang đã phát giác ra được đối phương, tại sao lại không tự mình động thủ, cầm giữ y?
Còn nói là Thập Phương Thổ Địa cùng Cổn Đậu Thần Tinh không đủ bản lãnh làm việc đó, thì hiện tại, Vị Môn trấn này không thiếu gì các cao thủ các phái, tại sao hai người không đi liên lạc với họ, liên tay hành động, còn đi kiếm Vạn Lý Truy Phong để làm chi?
Vì những lẽ trên, nên lại có người nghĩ sang phương diện khác: “Chẳng lẽ Cái Bang cùng người áo đen mặt sẹo nọ có mối liên quan mật thiết nào với nhau mà muốn kiếm Vạn Lý Truy Phong để khuyên can hoặc cảnh cáo chăng?”
Tuy lời ước đoán này hơi quá đáng, nhưng đối với Cái Bang cũng không phải là ngoa.
Cái Bang Bang chủ Thuần Y Diêm La Nghiêm Diệc Sanh không biết vì nguyên do ra sao, mà đối với các môn các phái khác, ông ta đều lai vãng, duy độc có minh chủ hiện nhậm Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang Vi Thiên Nghi tựa hồ như có sự xung khắc. Tuy Thuần Y Diêm La ở trước mặt mọi người không hề nói xấu Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang câu nào, nhưng đối với Vi Thiên Nghi thì có rất nhiều điều bất mãn. Đã có nhiều lần các phái chưởng môn nhân phải khổ tâm an bài cho đôi bên những cơ hội tốt để hòa giải, nhưng kết quả đều bị Thuần Y Diêm La khéo léo từ chối.
Thuần Y Diêm La Nghiêm Diệc Sanh một thân võ công luyện tới mức cao siêu khôn lường, là một vị đã đạt tới mức thành tựu nhất của võ học trong hai mươi hai vị bang chủ suốt bốn trăm năm nay kể từ ngày khai bang.
Cũng vì lẽ đó mà những năm gần đây, mọi người trong võ lâm đều có ý nghĩ là Thuần Y Diêm La đã có sự tị hiềm về võ công của Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang cùng bất mãn về sự chủ trì võ lâm của Vi Thiên Nghi, cho nên lần cử hành võ lâm đại hội kỳ thứ chín này, tất cả các nhân vật trên giang hồ tuy miệng không nói ra, nhưng trong nội tâm thì có chín phần mười đều ngấm ngầm trông đợi cuộc tỷ thí giữa Thuần Y Diêm La cùng Nhất Kiếm Chấn Bát Hoang để tranh đoạt chức võ lâm minh chủ.
Nhưng tiếc thay, mọi người đều đã uổng công mong đợi. Kỳ võ lâm đại hộ thứ chín này, Thuần Y Diêm La không hề lộ diện.
- o O o -