Độc Cô Hàn nghe tiếng động ấy mà thót tim , hắn đã bị Nhị lang Thần một lần đem đi mấy chục dặm rôì cho uống thứ thuốc "bất lực" , không lẽ ...
Nghĩ đến đấy hắn toát mồ hôi vội đẩy Tiểu Lan ra quan sát . Cánh cửa bị sập , nhưng người ở đấy không phải Nhị Lang Thần mà là một cô gái đẹp như tiên sa . Cô gái đứng đó , đôi mắt phượng đăm chiêu nhìn hắn , sau đấy nàng xoay qua nhìn Tiểu lan rồi bất ngờ hữu thủ vung lên , một đạo tiên phép hồng nhạt bay đến cuốn lấy Tiểu Lan ném ra ngoài cái rầm . Độc Cô Hàn toát mồ hôi hạt nghĩ :" Nàng ta đẹp thật nhưng võ công thì cao cường mà tàn nhẫn hết sức ! Sao số mình đen đủi thế này !" Hắn tưởng tượng đến cảnh Tiểu Lan sau cái rơi như dừa rụng ấy sẽ gẫy ít nhất năm cái sương sườn mà tim muốn nhảy ra ngòai .
Cố gái nhìn hắn bằng đôi mắt hòa dịu hỏi :
-Giang huynh có nhận ra muội không ?
Độc Cô Hàn giật mình cái nữa . Tại sao cô gái này lại gọi hắn là Giang huynh ? Không lẽ cô ta cũng biết kiếp trước của hắn giống như Nhị Lang , nói vậy không lẽ ... Hắn cười gượng :
-Cô nương tên gọi là gì tại hạ vẫn còn chưa biết sao lại nói đến chuyện nhớ hay không ?
Cô gái ra chiều thất vọng nói :
-Xem ra huynh đã uống bát canh của Mạnh Bà rồi ...
Bây giờ thì Độc Cô Hàn đoán chắc là mình nghĩ không sai . Hắn cười tươi :
-Phải chăng cô nương là Diêu Yến Vân ?
Diêu Yến Vân khẽ gật đầu , đôi mắt buồn bã ánh lên mấy nét vui tươi.
-Phải chăng chàng đã nhớ ra ta ?
Nhìn thân hình mềm mại của nàng ,đầu óc Độc Cô Hàn sáng lên một cái . Hắn đứng dậy nói :
-Phải chăng kiếp trước chúng ta yêu nhau rất sâu đậm ?
Yến Vân cười :
-Đúng vậy !
Độc Cô Hàn tiến thêm một bước nói :
-Vậy ta có thể cầm tay cô nương được chăng ?
Diêu Yến Vân bước vào nắm tay hắn nói :
-Đương nhiên là được , đây đâu phải lần đầu tiên huynh cầm tay muội !
-Vậy ta đã cầm tay cô nương bao nhiêu lần ?
Yến Vân thoáng ửng hồng má nói :
-Muội không nhớ !
-Vậy ngoài cầm tay ra ta có làm gì khác nữa không ?
Diêu Yến Vân khẽ cúi đầu nói nhỏ :
-Còn ôm muội vào lòng !
Độc Cô Hàn sáng mắt nghĩ :" Không ngờ kiếp trước mình lại đào hoa đến thế ! Chinh phục được cả một mỹ nhân đảo nước khuynh thành !" Nghĩ đoạn hắn dang tay ra nói :
-Bây giờ ta ôm cô nương có được chăng ?
Diêu Yến Vân trầm ngâm nhìn hắn , chân diện nàng có đôi phần khó hiểu , nàng hỏi :
-Trước đây huynh có bao giờ hỏi điều ấy đâu !
Độc Cô Hàn cười xòa hắn ôm nàng vào lòng vút ve ,lòng thầm chửi Nhị Lang :" Nàng ta thật hấp dẫn , khác hẳn mấy ả kỹ nữ kia , mỗi tội cái tên khốn kiếp Nhị Lang đã cho ta uống cái loại thuốc quái quỷ kia ."
Hắn thở dài buông Yến Vân ra , nàng hỏi :
-Giang huynh có chuyện gì sao ?
Độc Cô Hàn cười nhạt :
-Thật ra chuyện kiếp trước thế nào ta không nhớ gì đâu !
Yến Vân gật đầu :
-Muội biết , hẳn là huynh đã uống bát canh của Mạnh Bà !
-Thế cô nương không uống sao ?
-Muội không uống !
Độc Cô Hàn cười khổ :
-Cô nương rất đẹp , ta cũng muốn ... có điều ...
-Sao huynh không nói ?
Độc Cô Hàn nhăn mặt :
-Chuyện này rất khó nói !
Yến Vân mỉm cười :
-Xưa nay muội chưa thấy huynh như thế bao giờ !
Độc Cô Hàn lắc đầu :
-Bây giờ ta đâu còn là Giang Thần Tướng uy trấn Thiên Đình nữa ...
-Cái đấy muội không quan tâm , chỉ cần huynh còn yêu thương muội là được !
-Chuyện này ...
-Lẽ nào huynh không yêu thương muội sao ?
Độc Cô Hàn bứt tóc , vò đầu :
-Không phải , mà là gã Nhị lang Thần quỷ quái cho ta uống một thứ thuốc khiến ta không thể ...
Yến Vân ngạc nhiên hỏi :
-Nhị Lang Thần đến tìm huynh ư ?
-Đúng vậy ! Hắn nói với ta những chuyện quái quỷ gì về Hận Thiên rồi ném vào miệng ta một viên thuốc ...
Yến Vân đăm chiêu một chút , nàng túm lấy tay hắn , chân diện khẽ cau lại :
-Không ngờ kiếp này huynh lại hư hỏng như thế , phải uống thuốc này là đúng !
Độc Cô Hàn trố mắt nhìn Yến Vân :
-Cô nương biết thứ thuốc hắn cho ta uống sao ?
-Đương nhiên là muội biết !
Độc Cô Hàn nắm tay nàng cười tươi :
-Nếu vậy hẳn cô nương sẽ biết cách giải !
-Chính xác ! Nhưng muội không giải đâu !
Độc Cô Hàn thất vọng hỏi :
-Vì sao ?
-Vì giải độc tố đó rồi huynh lại đi tìm các cô gái khác không quan tâm tới muội !
Độc Cô Hàn nhăn nhở :
-Cô nương đẹp như vậy ta còn lòng nào nghĩ đến người khác !
-Thật sao ?
-Thật đấy !
Yến Vân suy nghĩ một chút rồi vung tay lên , một dải tiên phép bay đến người Độc Cô Hàn . Hắn run nhẹ lên một cái . Yến Vân nhìn hắn mỉm cười :
-Độc của huynh đã được giải , tuy nhiên từ nay về sau trừ muội ra , nếu huynh còn nói chuyện hoặc gặp gỡ các cô gái khác thì đứng sẽ không yên !
Độc Cô Hàn hân hoan cực độ nhưng nghe nói đến đoạn sau thì mặt hắn trùng hẳn xuống , hắn đưa mắt nhìn Yến Vân nghĩ :" Tránh vỏ dưa lại gặp ngay vỏ dừa !" Nhưng cuối cùng đành tự an ủi mình :" Cô ta cũng là đệ nhất mỹ nhân , thôi thì như vậy cũng tốt !"
Yến Vân nhìn hắn :
-Huynh không vui sao ?
-Đâu có , vui, đương nhiên là vui !
Tiêu Thiết Lăng ngồi trầm mặn bên phiến đá , hắn khẽ đặt thanh kiếm trên vai xuống . Hắn không bao giờ sách kiếm hay đeo kiếm ở hông hoặc sau lưng , khi nào hắn cũng vác lên vai . Từ lâu lắm rồi trên vai hắn xuất hiện một vết chai nhỏ , đấy chính là cái di tích mang màu sắc riêng của hắn . Hắn trầm ngâm chống thanh kiếm xuống đất nhìn mặt trời lặn . Hoàng hôn mỗi lần hắn thấy đều gợi lại những kỷ niệm xưa vắng nào đó đã chết lạnh trong lòng hắn . Ngắm mặt trời mỗi khi hoàng hôn là một thói quen hắn không bỏ được . Những lúc ấy hắn cảm thấy tâm hồn mình đang trôi dạt về một miền khác , miền quá khứ xa xưa mà hắn rất trân quý . Suy cho cùng cái xác hắn sống nhưng hồn hắn chết từ lâu , chỉ có mỗi buổi chiều hoàng hôn xuống hắn mới cảm nhận được hồn mình đôi phần sống lại .
Một bóng người bay đến , toàn thân cháy rực hỏa quang . Người đó đáp xuống trước mặt hắn quỳ rạp :
-Bái kiến cung chủ !
Hắn khẽ cau mày nói :
-Bất tất phải làm thế ! Phải chăng thành chủ có lệnh mới ?
Kẻ lạ mặt gật đầu :
-Đúng vậy , lần này thành chủ có lệnh cung chủ đi chu toàn cho tổng tiêu đầu tiêu cục Luân Sa !
Hắn khẽ chớp mắt :
-Hai ngày nữa ta làm xong !
Nói rồi hắn quay mình bước đi không cần biết thái độ của kẻ kia thế nào .
Tiêu cục Luân Sa là một trong những tiêu cục lớn nhất Phù Tô , tổng tiêu đầu , Sa Đại Lương tuổi ngoài tứ tuần . Hắn có chân diện rất đặc biệt khiến người ta nhìn một lần là không thể quên : Đôi mắt rất sâu và đôi môi rất dày . Luân Sa tiêu cục mấy trăm năm nay uy danh đại thịnh . Những chuyến hàng do tiêu cục này áp giải luôn được đưa đến đích an toàn tuyệt đối . Đấy là nhờ võ công động tâm của Sa Đại Lương .
Hôm nay hắn ngồi một mình ngắm trăng ngoài hiên khách sảnh , nói cho cùng trăng đêm nay chả có gì bắt mắt , ánh trăng méo xẹo chiếu rọi một màu nhàn nhạt . Trông dáng dấp của hắn như là chờ đợi chứ không phải thưởng trăng .
Sa Đại Lương vừa đặt chén rượu xuống thì từ đêm sâu một bóng người bước ra , hắn vận y phục đen láy bó sát thân , trên vai vác một thanh gươm to như vác chính cuộc đời mình . Hắn tiến đến trước mặt Sa Đại Lương đăm chiêu nhìn . Đôi mắt lấp lánh thần quang không chớp . Sa Đại Lương cười nhạt :
-Không ngờ món hàng này cũng gây chú ý cho cả Phụng Hoàng thành , xem ra nó thật sự không đơn giản !
Tiêu Thiết Lăng đưa mắt nhìn ánh trăng non nói :
-Nếu các hạ giao thứ đó ra thì ta sẽ lặng lẽ đi khỏi đây !
Sa Đại Lương tự rót cho mình một chén rượu , cũng chẳng thèm mời người mới đến mà ngửa cổ tu hết nói :
-Luân Sa tiêu cục mấy trăm năm nay chưa thất bại !
Tiêu Thiết Lăng cắt ngang :
-Lần này sẽ khác !
-Các hạ tự tin vậy sao ?
-Đấy là sự thật !
Sa Đại Lương mỉm cười :
-Vậy thì còn xem bản lãnh của các hạ thế nào đã !
Lời nói dứt , chén rượu trên tay bay vút về phía Tiêu Thiết Lăng . Thanh kiếm trên tay Tiêu Thiết Lăng đã được tút khỏi vỏ tự bao giờ nhẹ nhàng hớt ngang . Chiếc cốc bị chẻ đôi nhưng tuyệt nhiên không vỡ mảnh nào . Y như người ta dùng cưa khéo léo mà cắt .
Sa Đại Lương vỗ nhẹ xuống bàn đứng dậy nói :
-Được lắm !
Hắn lao mình lên không bạch quang đại thịnh chưởng phong ồ ạt tràn đến Tiêu Thiết Lăng như lá phong rụng chiều thu . Tiêu Thiết Lăng toàn thân rực cháy . Hắn nhẹ nhàng nhảy lùi về sau hai bước , lưỡi kiếm bùng bát hỏa quang rồi đẩy mạnh ra . Mấy tiếng nổ khô khốc vang lên . Tiêu Thiết Lăng chấn động thân mình còn Sa Đại Lương thối lui mấy bước .
Tiêu Thiết Lăng ngửa mặt nhìn trời nói :
-Ta nghĩ các hạ nên tự lượng sức mình thì hơn !
Sa Đại Lương không nói gì , hắn cau mày nhìn đối phương rồi toàn thân lại rực rỡ bạch quang , hắn xoay hai bàn tay liên tục tạo ra ba khối cầu chói chang vần vũ đẩy đến đối thủ .
Tiêu Thiết lăng cười nhạt :
-Các hạ tự tìm tuyệt lộ thì đừng trách ta nhẫn tâm !
Lời nói dứt , hắn như chiếc lá bay ngược lên cao , hỏa quang quang người bùng cháy rồi dập dìu như sóng âm tràn đến Sa Đại Lương . Không gian chấn động . Sa Đại Lương bị đẩy ngược ra sau như chiếc lá , miệng đầy máu tươi nhìn Tiêu Thiết Lăng thều thào :
-Luân Sa ... Tiêu Cục ... chưa thất...bại...bao giờ !
Rồi ngã xuống đất như khúc ghỗ . Tiêu Thiết Lăng không nhìn đến , hắn lặng lẽ bước vào trong phòng quan sát , tâm trí hắn có đôi điều kỳ quặc nghĩ :" Tiêu cục này đâu phải nhỏ ? Tại sao đánh nhau dữ dội như vậy mà không ai ra ?"
Hắn bước đến mở mấy cánh cửa tủ , tất cả đều trống trơn . Hắn bước vào phòng trong , ở đây bài trí gọn gàng , chỉ duy nhất có một cái bàn là nổi bật nhất . Hắn tiến đến mở ngăn bàn ra . Bên trong là một phong thư . Tiêu Thiết Lăng cau mày rồi mở thư ra đọc . thư vỏn vẹn chỉ có mấy chữ :" Các ngươi đã bị lừa " . Hắn thẫn thờ giây lát rồi như hiểu ra mọi chuyện liền băng mình vào đêm sâu ...
Thái Bạch Kim Tinh không để ý đến suy nghĩ của Nhị Lang , lão trầm ngâm giây lắt nói :
-Nếu ta đoán không lầm thì Yến Vân vẫn chưa uống bát canh của Mạnh Bà , như vậy hẳn cô ta chưa quên chuyện xưa và tất nhiên tiên phép chắc không mất đi !
Nhị Lang gật đầu :
-Có lẽ ta phải tìm nàng ta xem thế nào !
-Ngài nhớ đừng có đề cập đến chuyện gọi nàng ta về Thiên Đình chống lại Hận Thiên đấy , cứ bảo nàng ta tìm cách thay đổi tính cách Độc Cô Hàn đã rồi sẽ tính sau ...
-Tai sao phải làm thế ?
-Ngài hãy tin ta là được !
Nhị Lang cười nhạt :
Ngài càng ngày càng có nhiều chuyện bí hiểm đấy , không hiểu nghĩ gì đây ?
Nói đoạn hắn bước ra ngoài để mặc Thái Bạch Kim Tinh với đôi mày đăm chiêu . Lão lẩm nhẩm :
-Các ngươi đúng là chỉ biết động chân , động tay chứ không biết động não ...
Yến Vân nắm tay Độc Cô Hàn bay khỏi Nam Giao lầu . Độc Cô Hàn hốt hoảng nói :
-Nàng định đưa ta đi đâu ?
Yến Vân cười :
-Muội đưa huynh về nơi trước nay muội vẫn sống !
-Nhưng ta còn chưa biết nó ở đâu !
-Ở sâu trong rừng , bên một ngọn suối !
Độc Cô Hàn giật mình nghĩ :" Lẽ nào nàng ta muốn thuần hóa ta thành một người rừng ?" Hắn cười khổ :
-Sống trong đấy thì buồn muốn chết thôi !
-Vậy huynh muốn sống ở đâu ?
-Tất nhiên là ở nhà ta rồi !
-Nhà huynh ở đâu ?
-Tạm thời thì phụ thân giao cho ta trông coi tiền trang Long Nghi dưới này !
Yến Vân đăm chiêu một chút rồi nói :
-Thôi được rồi ! Tạm thời chúng ta sẽ đến đấy xem sao !