Khi Hắc Lâm tám tuổi, đại ca Hắc Ưu của hắn một lần tấn công địch thất bại bị trọng thương. Thương thế chưa lành, đại ca hắn vì bại trận mà nộ khí xung thiến, đằng đằng sát khí quyết tâm bằng mọi giá rửa nhục. Cha hắn chẳng nói một lời, đánh Hắc Ưu một cái bạt tai khiến cả hai huynh đệ sững sờ. Trong lúc cả hai đang mờ mịt, Hắc Quân ôn tồn hỏi:
- Hai đứa các ngươi hiểu thế nào là “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên” ?
Hai huynh đệ trầm mặc không nói gì, đợi cha mình giảng giải.
- Nghe cho kĩ đây! Tất cả mọi việc, dù là đại sự hay tiểu tiết đều phải có sự chuẩn bị, căn cơ của việc làm. Căn cơ ở đây chính là “nhân”. Con người là yếu tố quan trọng nhất của tất cả, nếu ngay cả điều này cũng không hiểu, thì tốt nhất đừng có mong cái gì đại sự.
Dừng lại một lúc, Hắc Quân nói tiếp:
- Muốn thành đại sự, trước tiên phải hiểu rõ bản thân mình. Thân ta mất bình tĩnh, không suy nghĩ mà lại lao đầu vào chỗ chết là cái ngốc thứ nhất. Thân ta mang trọng thương, chưa đủ năng lực mà dâng đầu cho địch là cái ngốc thứ hai. Các ngươi muốn trả thù, mười năm cũng không muộn. Nhưng trước hết, các ngươi phải tỉnh táo, quan trọng hơn, các ngươi phải quý trọng bản thân, quý trọng tính mạng của mình.. Ta nhắc lại một lần nữa, phải quý trọng bản thân chính mình. Kế tiếp, vì sao gọi là “Mưu sự tại…….”
……….
“Đúng vậy, muốn làm được điều gì, trước hết phải quý trọng bản thân”
Lẩm nhẩm lại lời cha, Hắc Lâm lại thêm tỉnh táo. Liếc nhìn bản thân mình, hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hai năm qua, hắn sống vô hồn, hoàn toàn không màng đến bản thân, khiến cho cơ thể gầy gò, ốm yếu. Lấy hai tay tát mặt mình để lấy lại tỉnh táo, Hắc Lâm tháo bỏ áo ngoài, lội xuống sông tắm rửa. Nếu lúc này có ai nhìn thấy, ắt hẳn sẽ cả kinh bởi tiết trời này lại có kẻ đi tắm sông. Dòng sông lạnh buốt đến thấu xương, Hắc Lâm vừa chạm vào nước đã rùng mình. Tuy nhiên, hắn lại xuống nước nhanh hơn. Lúc này đây là thứ giúp hắn thập phần tỉnh táo, gột rửa ngu muội của bản thân trước kia. Dòng nước lạnh giá tẩy rửa bụi bặm bao ngày, khuôn mặt Hắc Lâm hiện ra. Hắn cũng khá khôi ngô, mặt vuông, mày kiếm song đôi mắt lại ẩn chứa tang thưa vô bờ. Chỉ sau hai năm từ cái ngày đại họa, tóc hắn đã bạc trắng một nửa, tuy nhiên khi được gột rửa hết bụi bặm lại độc đáo và đẹp đẽ lạ kì. Ẩn hiện trong làn nước, nỗi khắc khổ không nên có trên người thiếu niên mười hai tuổi này đã phần nào vơi đi….
Tắm xong, Hắc Lâm nằm trên bờ tiếp tục suy nghĩ.
Ta bây giờ phải bắt đầu từ đâu? Người ta thường nói….cái gì mà, cái..gì mà.. Phải rồi, dự tính, ta phải có dự tính sau này.
Bắc Băng Tông là một tông môn khổng lồ, muốn diệt được nó không thể làm bừa. Trước tiên phải nói đến thực lực, thực lực là tất cả. Nhưng ta lại không thể tu luyện đấu khí, ta phải làm sao ?
Hắc Lâm nhăn trán suy nghĩ. Đoạn, hắn nhìn về phía tay phải quấn đầy băng trắng của mình, tháo lớp băng ra. Vô số tộc văn màu đen trải dài khắp cánh tay, uốn lượn kì dị, đến tận gần bàn tay là một hình tròn kì dị, bao bọc bởi vô sô đường nét quái lạ. Đây là dấu hiệu của người trực thuộc Hắc Ma Tông, từ khi sinh ra đã ở trên người Hắc Lâm, là thứ đại biểu cho thân phận hắn .
“Phải rồi” – Hắc Lâm lẩm bẩm “Đấu khí có thể ta không tu luyện được, nhưng dòng máu của ta thì không bao giờ thay đổi, năng lực của dòng máu này không thể nào thay đổi. Ta không tin là bản thân mình không thể Hấp Hồn”
-Ta chắc chắn có thể Hấp Hồn. Ta Hắc Lâm sẽ là người đầu tiên không có đấu khí chống lại cả thiên hạ. – Hắc Lâm gào lên một cách hưng phấn.
Có tương lai, có mục đích, gương mặt hắn rạng rỡ hẳn lên. Từ lúc rời tông môn, hắn đã mang theo 3 bí kíp độc môn của người có dòng máu truyền thừa. “Hấp Hồn Công Pháp” và hai pháp kĩ “ Tam Quỷ Chướng” – “Vạn Quỷ Phiên”. Không giống các tông môn khác, pháp kĩ muôn màu muôn vẻ, người truyền thừa Hắc Ma Tông có khuyết điểm riêng là pháp kĩ chỉ có hai loại, những loại khác muốn sử dụng cùng Hấp Hồn công pháp là vô cùng khan hiếm. Tuy nhiên, hai loại pháp kĩ này lại vô cùng lợi hại, sử dụng thiên biến vạn hóa, lấy Hấp Hồn công pháp làm nền tảng. Từ lâu, Hắc Ma Tông đã dùng lối đánh đơn giản nhưng uy lực và biến hóa làm chủ đạo.
Ngay lập tức, Hắc Lâm lấy Hấp Hồn công pháp ra nghiền ngẫm một lần nữa. Những công pháp nổi danh của nhiều tông môn có cả chục tầng, nhưng Hấp Hồn công pháp cũng chỉ có bốn tầng: “Thấu Hồn – Hấp Hồn – Dụng Hồn – Nâng Hồn”. Tên như thế nào thì năng lực là vậy, đơn giản vô cùng nhưng tu luyện lại vô cùng hà khắc. Phải đến tầng ba, người tu luyện mới có thể học hai loại pháp kĩ, nói đơn giản, nếu không tu luyện đến tầng ba, Hắc Lâm hoàn toàn không có năng lực giết người.
Gạt bỏ tạp niệm, Hắc Lâm ngưng thần, quyết tâm tu tập công pháp độc môn….
……
Một lần nữa, ánh trăng lại lên, mang vạn vật trở về với bóng tối. Hắc Lâm đình chỉ tu luyện. Cả ngày nay tu luyện hắn chưa có tiến bộ nào, nhưng đại thù trước mắt, hơn nữa lại có mục tiêu, hắn không hề chán nản mà lại hưng phấn lạ thường. Đứng phắt dậy, Hắc Lâm tiến về phía Tâm Hoa thành.
Tâm Hoa thành về khuya vẫn rộn ràng, náo nhiệt vô cùng, tựa như trời có sập xuống, nơi đây bọn ta vẫn hân hoan ăn mừng vậy. Một lần nữa, tại tửu lâu, Hắc Lâm bổ sung năng lượng cho bản thân. Trước mắt hắn có hai vấn đề vô cùng nan giải. Thứ nhất, tiền hắn có lúc trước hai năm nay đã sử dụng gần hết. Thứ hai, tu luyện Hấp Hồn công pháp tầng một đôi khi phải có kẻ mới chết để kiểm tra tiến độ. Đến khi nào có thể nhìn thấu linh hồn thoát xác lúc người ta chết đi chính là đại thành. Đang miên man suy nghĩ, đôi ba bàn xung quanh vang lên tiếng vài kẻ đang khoe về việc con mình được thu vào các học viện, các tông môn nào đó, hay con mình đạt thành tích cao. Hắc Lâm nhíu mày. Quả thật, gia nhập vào một học viện hoặc tông môn sẽ có điều kiện tu luyện rất tốt, ăn uống có thể làm việc vặt bên trong. Tuy nhiên, Hắc Lâm không thích nơi quá đông người, lại càng không ưa phái nữ, tất cả đều do quá khứ tạo thành bản tính này của hắn. Chưa nói đến hắn không thể tu luyện đấu khí, nói gì đến việc tìm xác người mới chết. Nghĩ đến đây, hắn đành buông bỏ ý định này. Vò đầu bứt tai một hồi, chợt phát hiện ra điều gì, miệng hắn lại ngoác ra đến tận mang tai, cười đến mức không khép lại được, trông đến dọa người.
“Phải rồi, ta thật là thông minh mà. Mải lo suy nghĩ đến con đường của bọn võ giả, lại quên béng mất. Nơi của phàm nhân cũng có chỗ vô cùng thích hợp. Chiến trường, gần đây biên giới giữa các nước liên tục xảy ra xung đột, chiến tranh khắp nơi, họa chăng có cái nơi vô âu vô lo này mới an lành. Mà chiến trường thì thiếu gì người chết… hắc hắc… tu luyện thì tùy thời. Tuy cũng có phần nguy hiểm, vì ta hiện tại so với người thường chẳng khác, nhưng xem ra cũng không còn cách nào thích hợp hơn”
Cuối cùng, Hắc Lâm cũng tìm ra con đường duy nhất của mình. Không muốn bạc đãi cơ thể, hắn tìm một cái phòng trọ qua đêm, rồi hôm sau khởi hành nhập ngũ.
Hắc Ma Tông và Tâm Hoa thành mà Hắc Lâm đang cư trú đều thuộc về Ô Vân đế quốc. Đi ngựa hết ba ngày đường mới đến được Lâm Đô thành, mang theo khát vọng để tòng quân. Tuy nhiên, đến đây lại có một chuyện làm Hắc Lâm dở khóc dở cười: Hắn không đủ tuổi gia nhập quân đội. Hắn đang bối rối, không biết làm sao, đột nhiên một âm thanh trong trẻo vang lên:
- Có chuyện gì vậy, tên này là ai ?
Một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, người mặc giáp bóng loáng, hông đeo trường kiếm, oai vệ hào hùng nhìn Hắc Lâm một cách hiểu kì. Tuy nhiên, nói thế nào nhỉ. Người này gương mặt trắng hồng, mi thanh mục tú, dáng người thon thả, dù thế nào cũng nhìn không ra một nét quân nhân, làm Hắc Lâm ngạc nhiên vô cùng.
- Bẩm Mai thống lĩnh, tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này ngang nhiên không đủ mười lăm tuổi lại muốn gia nhập quân đội ạ. – Một tên lính cung kính trả lời.
- Ồ, vậy sao? – Mai thống lĩnh trầm trồ vẻ ngạc nhiên, trong mắt mang theo một tia hứng thú – Tại sao ngươi còn nhỏ như vậy lại muốn tòng quân?
“Xì, bộ ngươi lớn lắm hay sao, cũng chỉ hơn ta được vài tuổi thôi” Hắc Lâm bĩu môi trong long, nhưng vẫn cúi đầu đáp:
- Bẩm thống lĩnh, từ nhỏ ta đã mồ côi cha mẹ, sống bơ vơ không có mục đích, không có ý nghĩa. Thấy bản thân bất tài, ta nguyện ý gia nhập quân đội, ít nhất cũng có thể xả thân vì nước…
Chưa đợi hắn nói hết câu, Mai thống lĩnh đã cướp lời:
- Thôi thôi thôi. Ngươi nói cũng phải nhìn lại bản thân mình chứ… hắc hắc…. cái gì mà xã thân vì nước, một tiểu oa nhi như ngươi cũng nói được những lời này sao. Hahaha – Hắn vừa nói vừa cười, chưa nói hết câu đã cười phá lên
Hắc Lâm tức giận và xấu hổ vô cùng. Hắn không biết nói dối người khác, lại càng không có khả năng giao tiếp tốt. Nhưng mà cái tên này cũng thật là vô liêm sỉ mà, có cần phải cười hớn hở quá mức như vậy không. Càng nghĩ, Hắc Lâm lại tức giận vô cùng, trong long thầm hỏi thăm tổ tông của vị Mai thống lĩnh này.
Quả thật, dù lòng đầy thù hận song đứa trẻ mười hai tuổi vẫn là đứa trẻ mười hai tuổi, vẫn có vẻ ngay thơ. Có lẽ mãi đến mai sau, Hắc Lâm cũng biết rằng, thời gian gia nhập quân đội của phàm nhân là thời gian mà hắn thực sự vui vẻ nhất.